Tin tức mà Tôn Mạn Cầm mang về rất tệ.
“Gãy cổ xương đùi, bác sĩ khuyên nên mau phẫu thuật đi.”
Sau bữa tối, Tôn Mạn Cầm mới vội vàng trở về khu tập thể dưới ánh trăng khuya.
Trương Thúy Phương thấy dì có vẻ còn chưa ăn uống gì thì lại vào phòng bếp nấu một bát mỳ thịt quay cho dì, xong xuôi mới ngồi xuống nghe dì kể chuyện.
“Chụp chiếu rồi, mới đầu bà Cam còn đòi xuất viện, về sau có điều dưỡng khuyên nhủ nên bà cụ mới dịu đi.” Cam Khả Khả đã được Vương Kim Bảo dẫn vào nhà chơi chung với cu cậu Vương Tiểu Bảo.
Bên ngoài chỉ còn mấy người lớn, Tôn Mạn Cầm cũng không giấu giếm, vội vàng bảo, “Bác sĩ nói bà cụ ăn uống thiếu chất lâu ngày, giờ người ít đường thiếu nước, dễ bị ngủ rũ, sức khỏe giảm sút, tự dưng váng đầu.”
Dì trình bày tình hình của bà cụ trong khoảng thời gian này, rồi mới nói tiếp, “Hơn nữa người già vốn đã loãng xương, lần này bà cụ bị ngã, mông phết xuống đất, nên gãy mất phần đầu xương đùi gì đấy!”
“Ấy! Thế này thì phải làm sao đây!”
Trương Thúy Phương phe phẩy cái quạt hương bồ, thở dài một hơi thay Tôn Mạn Cầm, hỏi vấn đề mấu chốt, “Phẫu thuật hết bao nhiêu?”
“… Bên đấy bảo phải - nghìn tệ cơ.”
Mặt Tôn Mạn Cầm buồn rười rượi, e là cũng có liên quan đến số tiền này.
Dù gì bà Cam ăn nhờ ở đậu trong tiệm của dì, tuy chuyện bà bị ngã không liên quan gì đến dì, nhưng về tình về lý dì cũng không thể mặc kệ người ta được.
Rõ ràng dì có ý tốt, chẳng bao giờ thu tiền thuê của hai bà cháu nhà họ Cam, chỉ tính bằng công mấy việc vặt mà thường ngày bà Cam phụ giúp cho dì.
Thậm chí sau này bà Cam tự nhận đơn riêng kiếm tiền, dì còn chẳng đòi lấy một xui, đơn giản là vì dì cũng phải tự bươn chải nuôi con trai khôn lớn, biết cuộc sống vất vả nhường nào.
Cũng chính vì thế, nên Tôn Mạn Cầm và bà Cam không chỉ đơn giản là chủ trọ và khách thuê.
Nhưng nói cho rốt, bà Cam bị ngã trong tiệm của dì thật, nhưng nếu bắt dì phải chi - nghìn tệ, thì dì cũng chẳng thể bỏ ra ngần ấy được.
“Chị không thể trả hết số tiền này được!” Trương Thúy Phương rất hiểu tâm trạng của Tôn Mạn Cầm, vỗ về tay dì, “Chị đã báo bà Cam chưa? Bà cụ bảo sao?”
Làm láng giềng với nhau bấy lâu, mọi người cũng tin rằng bà Cam không phải kẻ hay bắt vạ ân nhân của mình.
“Ui, mọi người nghĩ xem còn sao được nữa?” Tôn Mạn Cầm bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu ăn mì.
“… Bà cụ không muốn phẫu thuật ạ?” Nhiếp Chấn Hoành đoán được.
“Không thể nào, bà cụ còn định kháng cự cơ à?” Trương Thúy Phương trợn tròn mắt, giọng bỗng vống lên, “Không muốn sống nữa hay sao?”
Lâm Tri vẫn ngồi bên cạnh Nhiếp Chấn Hoành từ nãy đến giờ.
Cậu không hó hé gì, chỉ yên lặng nghe mọi người nói chuyện.
Nhưng lời Trương Thúy Phương lúc này, không biết là do giọng điệu hay tại nội dung, bỗng khiến cậu thấy bất an.
Người cậu đột nhiên run rẩy, vô thức dựa sát vào cánh tay Nhiếp Chấn Hoành.
“Không sao, không sao, đừng sợ.”
Nhiếp Chấn Hoành vội ôm cậu, rồi lại bảo Trương Thúy Phương, “Chị Trương, chị nói bé thôi.”
“À à ờ, chị kích động nhất thời đấy mà!” Trương Thúy Phương vội vàng hạ giọng.
Thím ta vẫn chưa nhận thấy điểm bất ổn của Lâm Tri, chỉ liếc vào trong nhà.
Thấy Khả Khả còn đang vui tươi hớn hở chơi đùa với thằng con nhà mình, thím mới tiếp tục hỏi thăm Tôn Mạn Cầm: “Hồi xưa con trai con dâu bà cụ gặp chuyện mà không có tiền bồi thường à? Chẳng phải bên kia chịu hết trách nhiệm hay sao?”
Ngày xưa con trai và con dâu bà cụ gặp tai nạn giao thông khi lái xe đường trường.
Kẻ gây án lái xe khi say xỉn, hiện trường vô cùng thảm thiết, cả hai người đều qua đời.
Việc này được xử lý cụ thể ra sao, ngoài Tôn Mạn Cầm ở chung sớm chiều với bà Cam, thì những hàng xóm láng giềng khác quả thực không biết tường tận.
Dù gì đấy cũng là chuyện buồn nhà người ta, họ bàn tán lại không hay.
“Toà phán phải bồi thường, còn bồi thường hẳn mấy trăm nghìn tệ ấy.” Tôn Mạn Cầm lắc đầu, cũng thấy buồn thay cho bà cháu họ Cam, “Nhưng gia cảnh nhà bên ấy cũng nghèo, chạy vạy chắp vá bán cả nhà ở quê đi, cũng chỉ gom được mấy chục nghìn tệ thôi.
“Làm ma chay chôn cất cho con trai con dâu, rồi nuôi nấng Khả Khả mấy năm trời,” Tôn Mạn Cầm nhún vai, “Mọi người nói xem có còn bao nhiêu nữa?”
“Hầy, nghèo là được quyền không bồi thường chắc? Nào có cái lý ấy!” Ông chủ tiệm kim khí Trương Hưng Toàn không biết đã qua đây từ lúc nào, gương mặt ngăm đen tràn ngập vẻ tức giận bất bình, “Vậy chúng nó có làm bố mẹ Khả Khả sống lại được không?! Lũ khốn nạn!”
“Còn làm sao được nữa? Chẳng lẽ ngày nào cũng đi chặn cửa la lối người ta?” Tôn Mạn Cầm vặc lại Trương Hưng Toàn, Trương Hưng Toàn im ngay.
“Thật ra nhà người ta cũng chẳng phải ăn vạ không chịu bồi thường đâu, nhưng đào mãi không ra xu nào, thì còn làm sao được nữa? Kẻ gây án kia cũng phải ngồi nhà đá rồi, vợ con với bố mẹ già trả tiền thay cho gã, hình như bây giờ cũng đang làm thuê làm mướn cho người ta.
Tháng nào có lương họ cũng chuyển tiền vào tài khoản của gia đình họ Cam, nói là trả theo từng kỳ, có vẻ tòa án cũng cho phép rồi…” Bấy giờ Tôn Mạn Cầm mới kể tiếp, “Nếu không mọi người tưởng trong thời buổi vật giá leo thang thế này, mà hai bà cháu sống được chỉ nhờ mấy việc vặt ở tiệm nhà tôi hay sao?”
Nói vậy cũng đúng.
Mọi người đều mở tiệm trên con phố này, khách khứa được bao nhiêu ai mà chẳng rõ.
Trừ đi chi phí, lợi nhuận hằng tháng cũng không dôi dư là bao, nuôi nhà mình còn được, chứ nuôi gia đình thì quả là quá sức.
“Vậy giờ phải làm sao đây? Cứ chữa chay, không phẫu thuật thật à?”
“Tôi thấy không được đâu.
Người già xương giòn, còn dễ chạy bệnh qua chỗ khác, không trị dứt điểm sớm, tôi e là to chuyện đấy.”
“Đúng rồi, bà Cam mà có mệnh hệ gì, thì Khả Khả biết làm sao? Em cũng không nỡ để cháu nó vào trại trẻ mồ côi!”
“Thế ý các bác thế nào? Bà Cam không có tiền phẫu thuật, nhưng cũng không thể để Mạn Cầm chi trả hết chứ!”
Bầu không khí lặng đi, chẳng ai nói gì mất một lúc.
Truyện Dị Giới
Thật ra Nhiếp Chấn Hoành cũng nghĩ ra một cách rồi, nhưng quan sát sắc mặt mọi người, lại ngẫm đến tính nết bà cụ, nên anh cũng chưa lên tiếng ngay.
Nhưng Trương Hưng Toàn thì khác, liếc Tôn Mạn Cầm đang mặt ủ mày chau, bác ta chủ động ân cần nói, “Hay là… hay là mình kêu gọi bà con láng giềng, quyên tiền giúp đỡ đi?”
Chuyện quyên tiền không phải cứ một sớm một chiều là xong ngay được.
Mọi người ngồi bên lề đường bàn bạc một lát, cuối cùng Tôn Mạn Cầm quyết định, “Thế này đi, mai tôi sẽ lên tổ dân phố, hỏi xem có tiền lệ thế này bao giờ chưa.”
Những người khác đồng loạt gật đầu, đều tỏ vẻ nếu quyên tiền thì mình cũng xin góp chút sức mọn, rồi họ tan cuộc.
Trương Thúy Phương gọi chồng ra thu dọn bát đũa trên bàn, Tôn Mạn Cầm đưa Khả Khả về ở tạm nhà mình, Trương Hưng Toàn gãi đầu theo sau Tôn Mạn Cầm về tiệm mình, Nhiếp Chấn Hoành dẫn Lâm Tri đóng cửa hàng lên lầu.
Trên hành lang, cậu thanh niên luôn im thin thít nãy giờ đột nhiên mở miệng hỏi chuyện Nhiếp Chấn Hoành, chất giọng lạnh lùng chất chứa vẻ lo lắng căng thẳng khó lòng phát hiện ra.
“Bà Cam, sẽ chết ạ?”
Giống như mẹ vậy, nằm trên giường bệnh, rồi không dậy được nữa ư?
Nhiếp Chấn Hoành siết tay em người yêu thật chặt.
“Không đâu.”
Anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Lâm Tri, nghiêm túc nói với cậu: “Bà cụ chỉ bị gãy xương, phẫu thuật rồi là sẽ từ từ khỏe lại thôi.”
Thật ra Nhiếp Chấn Hoành cũng không chắc được, nhưng anh sợ bé con nhớ lại chuyện cũ, nên cố gắng làm giọng mình nghe nhẹ nhàng hơn, “Ban nãy em cũng thấy rồi đấy, tất cả mọi người đều đang cố gắng nghĩ cách giúp bà cụ.
Nên em đừng lo nhé, được không?”
“… Dạ.”
Hai người đi đến lầu hai, Nhiếp Chấn Hoành vốn định buông tay ra, nhìn theo Lâm Tri về nhà mình.
Nhưng vào giờ phút ấy, Lâm Tri móc chùm chìa khóa ra khỏi túi, nhưng không mở cửa ngay, mà cúi gằm đầu xuống, mặt hướng về phía nhà mình, rầu rĩ nói.
“Lúc mẹ đổ bệnh… chỉ có em ở bên cạnh mẹ thôi.
“Có phải nếu nhiều người khác cũng biết chuyện, thì mẹ… sẽ không phải chết không ạ?”
Giọng cậu nhỏ xíu, như thể nói cho chính mình nghe.
Nhưng vì hành lang tĩnh lặng, nên người bên cạnh vẫn nghe được rõ ràng.
Trái tim Nhiếp Chấn Hoành quặn thắt đau đớn.
Lâm Tri vô thức bóp mặt trang trí trên chùm chìa khóa, lại định bóp véo nó.
Nhưng cảm giác mềm mại khác hẳn lúc trước và tiếng chuông trong vắt lại khiến tâm trạng đang chùng xuống của cậu khựng lại.
“Leng keng leng keng ——”
Bàn tay của người đàn ông cũng chạm lên đầu cậu theo tiếng chuông.
“Không phải vậy đâu, Tri Tri.”
Nhiếp Chấn Hoành gập bàn tay lại, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay đang bóp con hamster của cậu nhóc ra, thay mặt móc khóa bằng đốt ngón tay mình.
“Sinh, lão, bệnh, tử, ai cũng phải trải qua cả, không phải cứ có đông người là có thể cản được quy luật cuộc sống.
“Cũng cùng lý đấy, sự cố gắng của em, cũng không hề ít ỏi hơn nỗ lực của đám đông.
“Đôi khi ông trời thích trêu ngươi ta, muốn để sỏi đá trên đường ta đi.
Có đá lớn, có sỏi nhỏ, có kẻ bình thản bước qua được, nhưng có người dẫu cố cách mấy cũng không thể vượt qua nổi.
“Đây có lẽ là lỗi do hòn đá, lỗi thuộc về ông trời, hoặc lỗi của người đi đường.
“Nhưng Tri Tri, em phải biết rằng, đó chắc chắn không phải là lỗi của em.”
Những đốt ngón tay cậu đang cầm thô ráp, lòng bàn tay dày rộng.
Lâm Tri hồn nhiên không biết chùm chìa khóa của mình đã bị người đàn ông lấy mất, chỉ ngơ ngác nghe từng câu từng chữ của Nhiếp Chấn Hoành, vừa vô thức nắm bàn tay to lớn khô ráo và ấm áp kia, bóp nhẹ.
Nhiếp Chấn Hoành nói xong những lời ấy thì không lên tiếng nữa.
Dù có bóc tách dễ hiểu thế nào, thì một số đạo lý vẫn cần người ta phải nghiền ngẫm từ từ.
Cậu nhóc đã trải qua vài chuyện nên mới đúc kết được những cảm xúc này, nhưng điều ấy không có nghĩa bé con còn ít kinh nghiệm có thể hiểu ra ngay được.
Nhiếp Chấn Hoành không sốt ruột, anh chỉ thương cảm cho bé con đã mất đi người thân cận nhất, nay phải cô độc một mình.
Anh có thể hiểu được suy nghĩ muốn bảo bọc nuôi nấng con mình thật ngây thơ trong sáng của mẹ Lâm Tri bấy lâu nay.
Một đứa trẻ đáng yêu nhường ấy, bị bố ghét bỏ, bị bạn học bắt nạt, đó vốn không phải là lỗi của cậu, nhưng cậu lại chịu tổn thương vì thế, co rúm lại trong lớp vỏ của mình.
Bà Lâm không nỡ thấy đứa con cưng như thế, nên mới cố gắng dang rộng cánh tay, muốn bảo vệ con mình kín kẽ không một khe hở.
Nhưng nếu làm một đóa hoa được trồng trong lồng kính mãi, thì một mai lồng kính vỡ, cậu còn có thể sống được bao lâu?
Nhiếp Chấn Hoành thà rằng đóa hoa ấy phơi mình trong không khí, giữa gió và mưa.
Anh có thể làm cây đại thụ đứng bên cậu mãi mãi, che mưa chắn gió cho cậu, thấy cậu đơm hoa kết quả, nhưng không bao giờ tước đoạt quyền được rung rinh khoe sắc màu rực rỡ của mình dưới ánh dương..