Đã lâu không gặp, vương bát cao tử.
Bên ngoài Nhiễm Dao trắc triu ra một nụ cười vui, nhưng trong lòng lại đáp lại như thế.
Ngoài miệng một lời cũng không nói, bầu không khí cứ thế mà lâm vào thế giằng co.
Cố Tân Bạch nhìn cô, ý thức được thứ gì đó, hắn nâng cốc trà sữa bị đổ lên, vững dạ cầm lấy cổ tay cô, nói với mẹ Nhiễm: “Dì ơi, con đưa em ấy đi mua cốc mới nhé.”
Đi được vài bước, còn nghe thấy giọng mẹ Nhiễm gọi từ phía sau ——
“Tự con có thể mua mà, để Dao Dao ở lại...... Ôi chao...... Ít nhất con phải để cho bọn họ tự ôn lại kỷ niệm xưa chứ!”
Thiếu niên thử thăm dò hắn thả chậm bước chân lại, nhưng cô lại bình tĩnh, đi còn nhanh hơn hắn.
Khi đến được quán trà sữa xa nhất, cô mới dừng bước chân lại, đứng ở trước menu nhỏ giọng nói với hắn: “Cảm ơn.”
Hắn đoán cô sẽ nói lời cảm ơn với mình, nhưng cũng không biết vì sao cô lại cảm ơn.
Nhiễm Dao gọi một cốc dương chi cam lộ, liên tục uống, uống cũng rất chậm, như kiểu đang cố ý tìm cái gì đó lấp đầy miệng, mượn nó để trốn tránh việc mở miệng nói chuyện.
Tựa như thùng nước nhỏ.
Cố Tân Bạch nhìn cô một chút, rũ mắt xuống cười.
Chờ đến lúc bọn họ trở lại dưới lầu, bố mẹ vẫn còn đang đánh bài, bọn họ cũng mang Đoàn Thừa An đi cùng, chắc là đi ra ngoài shopping dạo phố, ăn một chút gì đó.
Nhiễm Dao rõ ràng không có ý phản bác, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện như cũ, vừa ngồi vào quán đồ nướng, uống xong dương chi cam lộ, lại tranh thủ thời gian tìm đồ uống nhét vào miệng.
Như đang sợ rảnh rỗi sẽ phải lấy chồng hàn huyên vậy, yên lặng giả bộ nghiệp vụ bận rộn, không có thời gian để trả lời hay trò chuyện gì.
Mãi cho đến khi cô uống gần hết bửa lon, gương mặt bắt đầu nổi lên những mạt ửng hồng không bình thường, Cố Tân Bạch mới phát hiện thứ cô gái nhỏ cầm trong tay chính là rượu, còn vui vẻ uống hết.
Hắn giơ ngón tay, quơ quơ ở trước mặt cô: “Đây là số mấy?”
Ánh mắt cô trấn tĩnh mà nhìn về phía hắn, lý lẽ hùng hồn đáp lại, chém đinh chặt sắt: “ căn chứ gì.”
“......”
“Em say rồi.” Hắn nhẹ chọc má cô: “Tôi đưa em về, có mang chìa khoá đi không?”
Đoàn Thừa An một bên sờ túi, sát lại gần một ít: “Chỉ biết uống say, tôi đưa em ấy về cho.”
Là câu khẳng định.
Cố Tân Bạch ôm cô kéo khoảng cách với hắn, cau mày nói: “Cậu biết thứ em ấy uống là rượu?”
“Biết chứ, tôi đưa mà.” Đinh tai màu đen của Đoàn Thừa An phản quang dưới ánh đèn nóng, hắn còn mang theo vài phần đắc ý lên mặt: “Không ai đẩy rượu lên trước mặt em ấy, thì em ấy làm sao uống được?”
“Không phải thích uống sao.” Đoàn Thừa An kéo môi: “Uống cũng đủ nhiều.”
Ánh mắt chán ghét của thiếu niên cũng không tình nguyện che giấu nữa, lộ ra trắng trợn, Cố Tân Bạch không có cảm xúc gì, ngay cả giọng nói cũng lạnh hơn vài phần.
“Làm chút việc người đi.”
“Tôi sao lại không làm người được chứ? Bỏ đi, nói với anh cũng không biết.” Đoàn Thừa An vẫy tay: “Người bán hàng, lấy đồ mở rượu, rượu đỏ còn chưa mở đâu.”
Ông chủ đang bận tay: “Trên bàn của ngày còn một cái ấy sao ấy, vừa mới để đấy, tìm xem ở đâu!”
Ở góc bàn có cái dụng cụ mở nút chai màu vàng nhạt, do Đoàn Thừa An không thấy được, Cố Tân Bạch rũ mắt muốn xác nhận, chợt thấy có một bàn tay nhỏ trắng noãn, từ trong ống tay áo vươn ra, lén lút sờ qua, rồi nắm chặt ——
Sau đó lại giống như một chút ốc sên chậm chạp, giấu đồ vật vào trong tay áo.
Hắn cúi đầu, kề vào bên tai cô, giọng nói hạ thấp: “Tôi thấy rồi.”
Thiếu niên dùng khí âm, lúc nói chuyện từng luồng khí nóng phun vào vành tai cô, vừa mông lung lại vừa ướt át.
Cô say rượu nhưng dường như vẫn còn ý thức, nói nhỏ, biết hắn đè thấp giọng nói, che dấu cho cô.
Bèn ỷ sủng mà kiêu, càng không kiêng nể gì: “Thấy thì làm sao, anh không phải là đồng lõa với em à.”
Hắn cười, “...... Phải”
Cô bám vào phía trước, mất chút sức mới bám được vào bả vai của hắn, ngay sau đó thiếu niên gục đầu xuống để đón lấy cô, hắn nghe cô nói: “Chúng ta giấu nó đi...... Không cho hắn đâu.”
Là câu nói nhảm, nhưng hắn hết thuốc chữa cứ cho rằng rất đáng yêu, vì thế cong môi không phát ra tiếng động, không chọc phá cô.
Rạng sáng hai giờ, cô lẩm bẩm ầm ĩ khó chịu, Cố Tân Bạch gọi điện thoại cho người thân trong nhà, mang cô về nhà.
Đương nhiên, không đi cùng Đoàn Thừa An.
Nơi này cũng rất linh, lúc đi thì gọi được xe, lúc về thì lại không gọi được, hắn chỉ có thể mang theo cô đi về phía trước tìm xem có trung tâm mua sắm gì hay không.
Đi được hai bước, coo bỗng nhiên hô: “Đoàn Thừa An.”
“......”
Đầu lưỡi Cố Tân Bạch chạm vào răng hàm, biết bản thân mình không thể so đo với tiểu gia hoả đang say mèm này được, nhưng không hiểu sao từ đâu bay đến một ngọn lửa không thể dập tắt.
Còn chưa phát tức ra được, liền cảm giác được cô kiễng chân, ôm lấy bả vai của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói một câu như có thật ——
“Xuống mồ vì yên bình đi.”
Bên môi cô còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, giọng nói cũng rất phẫn nộ.
Hắn bật cười, nỗi ưu tư cũng theo đó mà tàn sạch.
Cố Tân Bạch cảm thấy mình thế mà lại dễ nguôi giận vậy, dừng một chút, lại nghiêng đầu hỏi cô: “Thế còn tôi?”
Cô chưa phản ứng lại được, đá viên sỏi trên mặt đất: “Ừm?”
“Cố Tân Bạch là cái gì bạch?”
Dưới ánh trăng cô điềm tĩnh nhìn hắn, lại có chút mờ mịt.
Hắn thử thăm dò, thong thả dẫn đường.
“Cố Tân Bạch...... Có phải là...... Bạch trong Lý Bạch?”
Cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy không có gì sai: “Đúng vậy nha.”
Thiếu niên buông mắt: “Người em thích, là Bạch trong Lý Bạch ——”
“Có đúng không?”
Câu hỏi này cần phải suy nghĩ một chút.
Đại não cô hoạt động một cách hỗn loạn, người bên cạnh dường như không chờ kịp, nhẹ nhàng bóp cằm cô.
Vì thế cằm cô lọt hẳn vào trong lòng bàn tay hắn, rất nhu thuận mà gật đầu: “Dạ.”
Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời vừa ý, khóe môi thiếu niên khẽ nhếch, ngửa đầu nhìn ánh trăng, cũng không biết là đang trả lời với ai.
“...... Ừ.”
[] Vương bát cao tử: đây là từ lóng hay dùng để mắng chửi người, người không đoàng hoàng, lưu manh, gần như chửi như súc vật, như hay nói “ má”.. vậy đó.