.
Xanh, trong Vương giả vinh diệu còn gọi là bùa xanh.
Bùa đỏ, giúp các đòn đánh thường có thể làm chậm mục tiêu, cũng như hiệu ứng đốt cháy đối với sát thương thực;
Bùa xanh giúp làm giảm thời gian hồi chiêu thức và hồi năng lượng nhanh hơn.
Tóm lại những bùa lợi này rất quan trọng, có càng nhiều càng tốt. Cho nên, nhiều người đánh quái bên mình xong sẽ đánh phía đối phương, nhân vật phụ trợ gà mờ như cô...căn bản không cần.
Đây là những điều sau này cô mới học được.
Sau này cũng biết được rằng hóa ra trong Vương giả, để đối phương đánh đỏ đánh xanh còn có một ý nghĩa khác.
Nhưng lúc đó cô không hiểu chuyện gì, chỉ lo lắng một hồi, cảm thấy mình hẳn là nên trả lại quà, vì vậy vô cùng kiêu ngạo nói:
“À...thế thì em cũng đến rừng của đối phương đánh cho anh một con?”
Vừa dứt lời, tất cả mic trong team bùng nổ.
Chương Siêu cười không thành tiếng: “Ha ha ha ha! Em Dao em định nuôi vợ nhỏ à?”
“Gõ anh trai Lý Bạch ăn cơm mềm() lên màn hình chung cho tớ.”
()ăn bám
“Kinh! Ngày xưa là bá vương trong rừng hôm nay lại lưu lạc tới đánh phụ trợ!”
Mọi người cười như thế Nhiễm Dao cũng không hiểu nguyên nhân gì, lúc tưởng rằng anh sẽ giễu cợt mình, lại nghe anh nhàn nhạt nói, “Được.”
“Em lên đi, chúng ta qua đó.”
Khi đến rừng của đối phương, cô bắt đầu tung chiêu, cố gắng hết sức để báo đáp ân tình này, nhưng chưa đánh được vài phát anh cũng bắt đầu đánh với cô.
Nhiễm Dao muốn anh chờ: “Em sẽ đánh cho anh.”
“Em đánh không chết đâu,” hình như anh đang cười, “không có trừng trị(), và không có bộc phát.”
()một kỹ năng triệu hồi sư trong game, có thể gây sát thương thực tế cao cho lính và quái vật đồng thời cho phép các nhân vật nhận được các buff tương ứng.
“Song, anh cũng nhận tấm lòng của em,” lúc nói anh thật sự rất vui vẻ và có sức hút, “Cảm ơn em.”
Như chạm phải thứ gì đó, tim cô như bị đâm nhẹ.
Trong giọng nói, Chương Siêu và lão Tam còn đang ồn ào, mỗi người một câu “cảm ơn” lặp đi lặp lại rất kỳ quái, nói liên tục mấy chục câu mới ngừng: “Tớ cũng đã đánh phụ trợ giúp cậu người, sao anh Lý Bạch lại không cảm ơn người ta chứ.”
Giọng điệu của anh phục hồi nhanh chóng, lười biếng và không cảm xúc.
"Khi nào thì biến?"
Chương Siêu: “...”
Nhờ vào đội hình người này, Nhiễm Dao ngày càng thăng cấp, chẳng bao lâu đã leo đến kim cương.
Tối hôm đó đã hẹn cùng nhau chơi game, cô và Nghiêm Thanh vào team mới thấy thiếu một người.
Chương Siêu kịp thời nói: “Bạch...Lý Bạch, cậu ấy xuống tầng mua đồ rồi, chờ một chút, lên ngay thôi.”
Nhiễm Dao đáp được rồi quay sang nói chuyện với Nghiêm Thanh: “Vậy là từ hôm nay bọn mình đánh ở hạng kim cương sao? Tớ chưa chơi bao giờ, chắc là cũng giống như trước thôi đúng không?”
Nghiêm Thanh: “Về cơ bản là giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là trước trận đấu có cấm tướng, mỗi bên ba lượt cấm, tổng cộng là sáu."
Sau khi cân nhắc một hồi, Nghiêm Thanh lại nói: “À, cậu thích chơi Dao thường hay bị cấm, cấm thì không thể chơi được.”
Nhiễm Dao sửng sốt, “Nếu lát nữa không được chọn Dao, tớ làm thế nào?”
“Chơi người khác thôi, bốn người bọn anh sẽ gánh em, em cứ ở nước suối treo máy là được.”Chương Siêu nói, “Hơn nữa đối phương không cấm Dao, anh Bạch cũng sẽ cấm.”
“Trước đây bọn anh chơi với nhau, chỉ cần đến đoạn cấm anh hùng, cậu ấy sẽ không cho chơi người này.”
Nhiễm Dao: "Tại sao?"
Chương Siêu vừa nói vừa bắt đầu cười: “Đối phương có Dao đánh chán lắm, bọn anh bên này có Dao đâu, cậu ấy cũng không thích người khác cưỡi trên đầu, một người anh lạnh lùng.”
Cuối cùng, Chương Siêu kết luận: “Đợi lát nữa nếu cậu ấy không cấm thì tốt nhất em cũng đừng chơi, anh Bạch chơi hạng vương giả cũng cấm Dao, cậu ấy rất ghét Dao.”
Cô dừng lại một lúc lâu: “Vậy trước đây em…”
“Trước đây đều ở hạng thấp mà, không sao cả, em có thể chơi thử người khác.”
…
Nhưng em cũng chỉ biết chơi người này, không muốn chơi người khác.
Không hiểu tại sao, cô cảm thấy hơi mất mát.
Rất nhanh, anh đã mua đồ lên, trước khi bắt đầu mọi người cười đùa vui vẻ, Nhiễm Dao cũng không quá bận tâm.
Đến đoạn cấm tướng, mỗi khi cấm đều sẽ phát ra hiệu ứng âm thanh "bang" khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng có lẽ cô may mắn, ván này Dao không bị cấm.
Đối phương không cấm, Lý Bạch cũng không.
Đến lượt Nhiễm Dao chọn tướng, cô lại hơi xoắn xuýt.
Bản năng thì muốn chọn Dao, nhưng Chương Siêu lại nói anh rất ghét…
Lúc còn mười giây đếm ngược, anh nói: “Sao không chọn Dao?”
Nhiễm Dao: “Hả?”
“Không phải thích chơi Dao sao?” Dường như anh có thuật đọc tâm, “Chọn Dao đi.”
“Sau, sau đó thì sao?”
“Sau đó theo anh.”
Cô choáng váng, thấy trang chủ bắt đầu đếm ngược, cô vội vàng bấm vào ảnh đại diện quen thuộc nhất, sau khi tiếng khóa vang lên, cô rốt cuộc vẫn chơi Dao.
Tuy anh nói để cô đi theo, nhưng bởi vì những lời Chương Siêu nói, cô còn có điểm kiêng dè, sợ anh vì không quen nên mới không tiện từ chối cô.
Vậy cô càng không tiện dính lấy anh.
Bời vì suy nghĩ xoắn xuýt, hai phút đầu cô chơi rất thất thường, không tập trung.
Cuối cùng đã tới bốn cấp, có thể cưỡi trên đầu đồng đội, cô chỉ một mình lang thang ở đó, coi như lạc đường.
Đi tới tiếp viện cho Chương Siêu, thấy mình không còn máu, cô trở về nước suối hồi sinh, không ngờ lại thấy Lý Bạch đang băng qua rừng, đi về phía cô.
Cô đứng đó, anh đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói:
“Chậc, lên đi.”