Thơ Tình Trong Gió

chương 66: ngô tươi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Kiểu Kiểu xấu hổ vô cùng, cô tỏ vẻ cự nự, tìm một lý do đầy tính thuyết phục: "Em không mặc đâu... nhìn thôi đã thấy lạnh cóng rồi..."

Lục Kinh Tả liếc nhìn máy điều hòa, ngụ ý gì không cần nói cũng biết.

Tống Kiểu Kiểu lườm cậu: "Anh cố ý phải không?"

"Không hề nhé."

"Chuyện này cũng..." Mất mặt quá rồi!!

Lục Kinh Tả thấy hai má cô đỏ bừng, đành nói: "Nếu em thật sự không muốn mặc... vậy..."

Chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà Tống Kiểu Kiểu cảm thấy giọng cậu chùng xuống thấy rõ. Nội tâm cô dấy lên chút đấu tranh, cuối cùng cô vẫn tiến về phía cậu, chìa tay cầm bộ đồ qua, dữ tợn nói: "Chỉ lần này thôi đấy!"

Khóe môi Lục Kinh Tả không khỏi rướn lên đôi chút: "Được."

Tống Kiểu Kiểu cảm giác má mình nóng muốn bừng cháy rồi, cô siết chặt bộ đồ rồi quay vào phòng tắm, không định tiếp tục nán lại nữa.

Lục Kinh Tả dõi theo bóng dáng thon gầy xinh đẹp ấy, gam trầm trong mắt ngày càng sẫm màu hơn.

Sau khi vào phòng tắm, Tống Kiểu Kiểu bung bộ đồ ngủ ra xem, càng nhìn càng ngượng chín, bộ đồ này mặc vào cũng có khác gì không mặc đâu chứ?!!

Tống Kiểu Kiểu khóa nước lại, lấy khăn tắm lau sạch vài giọt nước còn đọng trên cơ thể rồi dùng máy sấy hong hơi khô mái tóc, sau đó cô nhìn qua bộ đồ ngủ treo trên giá phơi, đấu tranh trong giây lát, cuối cùng cô vẫn mặc vào. Chiếc váy đen chỉ dài đến trên bắp đùi, cả tấm vải voan phải nương vào hai sợi dây mỏng te treo trên cầu vai. Tống Kiểu Kiểu ngước mắt nhìn chính mình trong gương, đôi gò má đỏ hây hây, mái tóc dài vẫn chưa khô hẳn bung xõa sau bờ vai, trên cổ còn hằn lốm đốm mấy dấu "hồng mai".

Cô đang trong phòng tắm đi qua đi lại, bỗng nhiên thấy khá e dè, không dám ra ngoài...

"Kiểu Kiểu, xong chưa?"

Có vẻ vì cô ở bên trong quá lâu nên giọng Lục Kinh Tả từ bên ngoài vang lên.

Tống Kiểu Kiểu đáp: "Ra... ra ngay."

Tống Kiểu Kiểu hít một hơi thật sâu, chung quy cô chẳng thể trốn mãi trong phòng tắm được, dù có như nào cũng phải ra ngoài, cho nên cô thu hết can đảm từ từ vặn cửa phòng tắm ra.

Lục Kinh Tả nhìn vào khe cửa phòng tắm mở he hé, tiếp sau có một mái đầu xù xù ló ra. Thấy dáng vẻ cô chẳng khác gì chú nai con hoảng loạn, trái tim cậu cực kỳ xao xuyến.

Tống Kiểu Kiểu căng thẳng vô cùng, vừa mới ló đầu ra đã chạm phải ánh mắt của Lục Kinh Tả, bàn tay đang nắm khóa cửa vội siết chặt.

"Xong rồi à?"

"... Uhm."

"Vậy ra ngoài thôi."

Tống Kiểu Kiểu không còn lựa chọn nào khác, đành phải chầm chậm bước ra ngoài.

Một giây sau ánh mắt Lục Kinh Tả liền trở nên u ám nặng nề, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy ánh mắt cậu nhìn cô như thể đang nhìn một con mồi vậy. Cô đi về phía chiếc giường theo bản năng, muốn trốn vào trong chăn. Nhưng còn chưa đến gần chiếc giường đã bị người nọ chụp lấy cổ tay, ngay sau đó bị một lực cực mạnh ôm vào lồng ngực săn chắc.

Mềm mại cùng rắn rỏi khảm chặt, khiến cả hai không kìm nổi mà rên khẽ một tiếng, Lục Kinh Tả cảm thấy lồng ngực mình cũng trở nên nóng rẫy.

Hai dây áo mỏng manh treo trên đôi vai gầy trắng trẻo, nơi cần cổ thon dài vẫn còn hằn vài dấu vết tựa cánh hoa mơ do chính cậu lưu lại mấy giờ trước, xương quai xanh xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Cả cơ thể cô ngời sáng, da dẻ nõn nà, màu đen của vải vóc hòa cùng màu trắng của nước da khiến hiệu quả thị giác chấn động đến cùng cực. Đôi đồng tử trong mắt cô như đang ngậm làn sương mờ vậy, trong trẻo thuần khiết nhưng cũng đầy nét huyễn hoặc người khác.

Yết hầu của cậu vô thức lay động lên xuống, đôi mắt phừng phực lửa cháy. Ngay khi cô rủ tầm mắt trong trẻo xuống, cậu chậm rãi cúi đầu cắn một phát vào cần cổ mảnh khảnh thon dài của cô.

Tống Kiểu Kiểu kêu khẽ một tiếng, cô giơ tay đẩy đầu cậu ra: "Đừng cắn... đau..."

Nghe vậy Lục Kinh Tả giảm nhẹ lực xuống, chuyển sang dịu dàng mút vào.

Trái tim Tống Kiểu Kiểu tê dại hoàn toàn.

"Anh... mau đi tắm đi." Cô nói nhỏ.

Lục Kinh Tả ngẩng đầu lên: "Vẫn muốn hôn nữa."

"Tắm xong rồi hôn tiếp, đi đi."

Cuối cùng Tống Kiểu Kiểu vẫn vùng khỏi lồng ngực cậu rồi bước về phía chiếc giường êm ái, vừa đi vừa nói: "Nước hơi nóng, lúc anh tắm nhớ chỉnh lại."

Lục Kinh Tả dõi theo dáng cô, đánh mắt nhìn tấm lưng thanh mảnh xinh đẹp của cô, cặp mông cong vút cùng đôi chân nuột nà thon dài. Cuối cùng vẫn dịch chuyển tầm mắt một cách khó khăn, nếu sớm biết như vậy cậu đã tắm trước rồi, chuyện này không khác gì bị tra tấn.

Tống Kiểu Kiểu ủ người vào ổ chăn mềm mại rồi lắng nghe tiếng nước chảy bên trong, còn chưa đầy mười phút âm thanh ấy đã ngưng bặt, cô không khỏi buồn cười.

Lục Kinh Tả đầu phủ khăn tắm từ trong bước ra, ánh mắt khóa chặt vào người nằm trên giường. Tống Kiểu Kiểu bị ánh mắt rực lửa của cậu nhìn vào bèn kéo chăn lên, nói lí nhí: "Anh đi tắt đèn đi."

"... Được."

Chỉ chừa lại ngọn đèn ngủ nho nhỏ bên đầu giường, còn tất cả bóng đèn lớn khác đều bị tắt hết, cả căn phòng lập tức hóa mờ mịt hư ảo.

Tấm chăn trên người cô bị cậu xốc lên, cũng may điều hòa trong phòng được chỉnh rất vừa. Mới kéo chăn ra thì có lạnh giây lát, nhưng sau khi thích nghi rồi lại thấy cũng bình thường. Huống chi cơ thể của cậu còn ấm áp hơn cả chăn, thậm chí còn nóng hừng hực nữa này. Cậu say mê hôn vào hai cánh môi mềm ngọt ấy, bàn tay tự do lộng hành, vung vẩy khắp nơi những mồi lửa nóng bỏng.

Mượn nguồn sáng mập mờ, cậu tỉ mẩn ngắm nhìn cô, dưới ngọn đèn ngủ, cô trông dịu dàng xinh đẹp không tưởng nổi.

Tống Kiểu Kiểu cảm thấy cậu mua bộ đồ ngủ này chẳng có tác dụng gì cả, mới mặc có một chút đã bị vứt sang một bên rồi. Cô giơ tay ôm đầu cậu, luồn những ngón tay vào mái tóc đen nhánh mềm mượt của cậu, cảm giác tê dại trong tim đã lan tỏa tràn lấp.

Qua hồi lâu, Tống Kiểu Kiểu bỗng nhớ đến một thứ, cô hỏi cậu: "Cái đó... có mang theo không?"

Lục Kinh Tả thò tay ra mò mẫm dưới gối, cười đáp: "Chuẩn bị từ lâu rồi."

"Anh lên kế hoạch lộ liễu quá đấy nhé."

Hô hấp của cậu dồn dập nhưng vẫn có chút ấm ức: "Đã lâu rồi chúng ta không như thế này."

Tống Kiểu Kiểu mỉm cười, đúng là đã rất lâu rồi cả hai không gần gũi nhau như vậy. Bởi vì đôi bên đều bận bịu nhiều chuyện, cậu bận thực tập, cô bận thi cử. Rõ ràng học cùng trường, vậy mà rất nhiều lúc chỉ biết dựa vào việc gọi điện thoại để vơi bớt nỗi nhớ nhung. Nhưng có đôi lần cậu không thể chịu đựng nổi nữa, ngay cả khi sắp tắt đèn rồi, cậu vẫn lén lút chạy qua ký túc xá của cô. Một người ở bên trong còn một người ở bên ngoài, ngăn cách nhau bởi vách lan can cao ngất, chỉ để có thể gặp nhau một lần, nói chuyện với nhau mấy câu.

Thời gian ấy còn cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy rất nhớ nhung nhưng cũng rất đau lòng.

Giọng Tống Kiểu Kiểu nũng nịu: "... Để em."

Toàn thân Lục Kinh Tả cứng đờ, cậu hôn vào khóe môi cô, cuối cùng để nước chảy thành sông.

Có trái ngô tươi non bị lột sạch vỏ, lúc cắn vào đầy ắp hương vị thơm ngọt mọng nước, sau khi bị gặm cắn hết lần này đến lần khác, trái ngô ấy không còn dư thừa một hạt nào.

Có lẽ do bị giày vò quá sức chịu đựng nên sau khi kết thúc Tống Kiểu Kiểu không còn sức lực để nói chuyện với cậu như trước nữa, cô nằm nhoài vào lồng ngực cậu ngủ thiếp đi.

Lục Kinh Tả nhìn đôi gò má ửng hồng của cô, kìm lòng không đặng ghé người qua hôn một cái.

Cậu xuống giường mặc quần áo vào rồi bước về phía phòng tắm, đến khi trở ra trên tay đã cầm thêm một chiếc khăn mặt và chậu nước ấm. Thấm ướt khăn mặt rồi vắt khô, làn da trắng mịn của cô đầy những dấu "hồng mai" do cậu lưu lại. Cậu nhắm chặt mắt, buộc bản thân không được động lòng mà phải tập trung lau người giúp cô. Sau khi thay xong mấy chậu nước mới xem như thu dọn ổn thỏa.

Cuối cùng cậu thay giúp cô bộ đồ ngủ bằng bông rồi mới hài lòng kéo cô vào lòng mình.

Buổi sáng khi Tống Kiểu Kiểu tỉnh giấc, trên giường chỉ còn lại mình cô, cô vô thức nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lục Kinh Tả đâu. Cô ôm chăn ngồi dậy định gọi cậu, nhưng bấy giờ mới phát hiện trên người đang mặc bộ đồ ngủ bằng bông. Bộ đồ ngủ này trước giờ cô chưa từng mặc, có vẻ cậu vừa mới mua cho cô đây thôi.

"Lục Kinh Tả?" Cô gọi cậu một tiếng.

Nhưng vẫn không có ai trả lời, khi cô vén chăn bước xuống giường thì phía cửa chính vọng lại âm thanh mở cửa.

Lục Kinh Tả xách túi đồ vào phòng, thấy Tống Kiểu Kiểu còn đang mơ màng ngồi bên mép giường, cậu mỉm cười: "Dậy rồi à?"

Ánh mắt Tống Kiểu Kiểu chiếu xuống túi đồ cậu đang xách, hỏi: "Anh ra ngoài mua điểm tâm hả?"

"Uhm, em dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, chút nữa ăn xong lại ngủ thêm lát nữa."

"Ngủ thêm lát nữa? Không ra ngoài chơi sao?" Thật ra dự định ban đầu của cả hai là dạo chơi, không vội vàng tham quan thắng cảnh hay địa điểm du lịch, chỉ muốn ăn uống mà thôi. Nhưng tình hình hiện tại đám Kỷ Vị đã đến tận đây rồi, chẳng biết bọn họ có muốn ra ngoài thưởng ngoạn cảnh sắc đó đây hay không, bởi vậy mới thay đổi kế hoạch.

"Mặc kệ bọn họ."

"Sao vậy?"

"Bọn họ chơi phía bọn họ, mình chơi phần mình."

"Hử? Không chơi cùng á?"

"Không chơi cùng." Khi quay về cậu đã suy nghĩ thấu đáo rồi, bọn họ có thể cùng nhau đến đây cũng không tồi, nhưng về chuyện chơi cùng nhau thì đừng mơ.

"Vậy à."

"Chúng ta vẫn chơi như kế hoạch ban đầu của mình, nếu bọn họ chịu vâng theo lộ trình của chúng ta thì được phép đi cùng." Cả hai du lịch trong bảy ngày, nhưng sẽ có một ngày chơi một ngày nghỉ, và không phải địa điểm du lịch nào cũng đến tham quan mà chỉ chọn ra những thắng cảnh nổi tiếng nhất để tham quan mà thôi.

"Nếu bọn họ không chịu theo lộ trình của mình thì sao?"

"Thì thôi, mình chơi một ngày nghỉ một ngày, còn ý của bọn họ là ngày nào cũng chơi, nên hôm mình nghỉ ngơi thì bọn họ sẽ đến những nơi anh với em không có ý định đến."

"Vậy bọn họ xuất phát rồi à?"

"Uhm." Lục Kinh Tả gật đầu.

Tống Kiểu Kiểu cũng thoải mái hơn nhiều, cô không thích kiểu du lịch nhanh vội, cô vẫn phù hợp với kiểu du lịch nghỉ dưỡng hơn. Nếu chơi với bọn họ trọn cả bảy ngày chắc cô sẽ tàn tạ mất, chưa kể chơi xong quay về chưa chắc cậu sẽ buông tha cho cô.

"Vậy em dậy đánh răng rửa mặt trước nhé, hôm nay chúng ta phải nằm trong khách sạn ngủ cả ngày mới được." Nghĩ đến bỗng thấy vô cùng mãn nguyện.

"Chỉ ngủ thôi à?" Lục Kinh Tả bày điểm tâm ra bàn, nghe cô nói xong bèn nghiêng đầu liếc nhìn cô.

Tống Kiểu Kiểu ngượng chín mặt: "Chỉ ngủ thôi, đừng hòng nghĩ mấy chuyện khác!"

Lục Kinh Tả nhếch môi: "Chuyện khác? Chuyện khác là chuyện gì cơ? Em đang nghĩ gì đấy? Chẳng phải em mới là người nghĩ sao?"

Tống Kiểu Kiểu bị cậu ụp nồi như vậy liền thẳng thừng bỏ đi: "Không nói chuyện với anh nữa." Nói xong bèn nhanh chóng tót vào phòng tắm.

Lục Kinh Tả không nhịn được cười, thật đáng yêu làm sao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio