Ngày hôm sau, do Ngô Đình Kiêu bận, không thể cùng cô đến bệnh viện thăm bà nên cô đã tự mình đến đó.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của bà là cô lại cảm thấy vui, cảm thấy ấm lòng, chỉ cần bà khoẻ mạnh, bắt cô làm gì cũng được.
"Dạo này con và cái cậu kia thế nào?" Thật ra bà vẫn luôn lo lắng về chuyện này, nhiều lúc lại suy tư không ngủ được.
Bà chỉ sợ một ngày nào đó cháu yêu của bà sẽ đau lòng.
"Anh ấy rất tốt với con, bọn con cũng sống cùng nhau rất vui vẻ, bà không cần lo đâu." Cô vui vẻ nói vậy, vì dù sao cũng đâu phải nói dối, bình thường anh ấy đều đối tốt với cô như một thú cưng.
"Nếu vậy thì tốt, bà chỉ sợ gia cảnh của chúng ta thế này, con sẽ bị người khác khinh thường.
Lòng người đáng sợ mà miệng người càng đáng sợ hơn, bọn họ không những đổi trắng thay đen mà còn có thể biến giả thành thật.
Lỡ như cậu ta không thật sự yêu con, chắc chắn sẽ bị miệng đời làm lung lay." Bà nắm lấy tay cô, đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn rầu.
Trước giờ bà chỉ muốn cho cô những thứ tốt nhất, muốn được nhìn thấy cô hạnh phúc.
Cho dù là một người đàn ông bình thường nhưng thật lòng với cô, khiến cô vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày thì cái nghèo cũng chẳng là vấn đề gì.
Mộng Dao mỉm cười: "Bà không cần lo nhiều như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi, điều trị cho thật khoẻ là được.
Còn về chuyện khác, con có có thể tự mình lo liệu được.
Anh ấy cần con, con cũng cần anh ấy, chắc chắn tụi con sẽ có một kết cục đẹp."
Cô nửa thật nửa giả nói với bà rồi lại tự tưởng tượng ra một ảo cảnh hạnh phúc, có anh và cô, hai người cùng nhau nắm tay nhau bước đến lễ đường, cùng nhau trang trí cho tổ ấm của mình, sau đó thì sinh con, gia đình ba người hạnh phúc.
Nhưng rồi tất cả lại tan biến, hoá thành một mớ tro tàn, thế giới một hồng của thiếu nữ cứ vậy mà bị gió cuốn bay.
Bởi vì nó quá viển vông, quá không chân thật.
Anh và cô vốn dĩ không thể, cho dù anh có là con người cũng không thể nào.
Hai người không cùng một thế giới, hơn nữa...!ở đây làm gì có tình yêu? Anh và cô chỉ là một vụ trao đổi, đôi bên cùng nhau có lợi.
Mộng Dao bước ra khỏi phòng bệnh của bà, cô không suy nghĩ lung tung nữa.
Bởi vì càng nghĩ lại càng cảm thấy không chân thật.
Cô là sao có thể yêu một người đáng sợ như anh và anh làm sao có thể thích một cô gái như cô? Đúng là hoang đường.
Mộng Dao đi dọc theo hành lang, đang đi thì đột nhiên có một bà lão tóc trắng ngã xuống trước mặt cô, trên người còn mặc áo bệnh nhân.
"Bà ơi! Bà ơi!" Cô hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ lấy bà và gọi y tá, bác sĩ đến.
...!
Ở phòng bệnh.
Bác sĩ và y tá cho bà uống một loại thuốc gì đó, chỉ một lúc sau thì bà đã khoẻ lại.
"Cảm ơn bác sĩ." Cô gật đầu cảm ơn bác sĩ, sau khi bác sĩ ra ngoài thì cô mới rón rén đi đến giường bệnh.
"Bà không sao chứ ạ?" Cô mỉm cười hỏi.
"Không sao, bà khoẻ rồi, lúc nãy cảm ơn con nhé! Nếu không có con bà cũng không biết thế nào nữa." Bà ấy nắm lấy tay cô nở một nụ cười hiền hậu.
"Bà ở đây một mình sao? Người nhà của bà đâu?" Cô mạo muội hỏi, chỉ là muốn biết tại sao bà lại đi ra ngoài một mình mà không có ai theo cùng.
"À, tụi nó đều bận, ở đây có hộ lí và y tá chăm sóc cho bà, thỉnh thoảng tụi nó mới đến thăm.
Lúc nãy bà chỉ là muốn đi dạo một mình, không nhờ bệnh lại tái phát."
Bà ấy vừa dứt lời thì có một người đàn ông gấp gáp bước vào phòng bệnh, thở hổn hển không ra hơi.
Anh ta bước đến bên cạnh bà: "Bà à, không phải con đã nói là bà không được ra ngoài một mình sao? Nếu bà muốn đi đâu thì có thể gọi người đi cùng mà."
"Sao con lại đến đây rồi?"
"Là bác sĩ gọi cho con đến.
Nếu lúc nãy không có người phát hiện kịp thời thì sao đây?" Anh ta có hơi cáu giận, những cũng chỉ là quá lo cho bà ấy.
"Không đâu, bà không sao rồi.
Cũng là nhờ cô bé đó, cô bé rất tốt bụng." Bà ấy chỉ sang cô.
Dường như đến lúc này người đàn ông đó mới nhìn thấy sự có mặt của cô trong căn phòng này.
Anh ta tròn mắt, bất ngờ nhìn cô: "Sở Mộng Dao?"
"Con quen với cô bé này à?" Bà hỏi.
Một lúc sau cô mới biết đây là bà nội của Giang Quân Phong, là lão phu nhân của nhà họ Giang.
Trước đây cô cứ nghĩ mấy lão phu nhân giàu có chắc chắn là rất khó tính và đáng sợ, không ngờ lại dễ gần và hiền hậu đến vậy.
...
Sau khi bà nghỉ ngơi, anh ta và cô cùng ra ngoài.
"Lúc nãy thật sự cảm ơn cô." Anh ta mỉm cười lịch sự, lúc nào cũng như một quý ông, là một người bạn trai quốc dân của bao cô gái.
"Không có gì đâu, dù sao tôi cũng không làm được gì.
Nhưng mà...!bà nội anh bệnh gì vậy?" Cô cảm thấy mình có hơi nhiều chuyện nên cười gượng gạo: "Hơ hơ! Tôi...!tôi chỉ hơi tò mò thôi."
Nhưng anh không thấy vậy, ngược lại còn rất nhiệt tình: "Bà nội tôi bị bệnh tim, vì do tuổi đã cao nên phải ở lại bệnh viện, như vậy sẽ tiện cho việc điều trị."
Mộng Dao không nói gì, chỉ gật đầu, song anh ta lại nói tiếp: "Tôi và cô cũng xem là có duyên, hay là tôi mời cô một bữa để cảm ơn, được không?"
Mộng Dao vội vàng xua tay, gượng gạo nở nụ cười: "Không, không cần đâu, đó là việc mà tôi nên làm thôi."
"Nếu cô không đồng ý thì tôi cảm thấy rất áy náy đó.
Hơn nữa đây cũng chỉ là một bữa cơm bình thường thôi, khiến cô khó xử đến vậy sao?" Anh buồn bã cúi đầu, dáng vẻ đáng thương đó khiến người ta không nỡ từ chối.
"Được, tôi đồng ý.
Anh...!anh đừng ủ rũ nữa." Bất đắt dĩ, cô phải đồng ý.
Dù sao thì Ngô Đình Kiêu cũng đâu có biết..