Ngô Đình Kiêu cùng Ngô Nhất Phàm đi lên sân thượng.
Anh đứng dựa người vào lan can và châm một điếu thuốc, vị cay nồng của thuốc khiến anh như tỉnh táo hơn.
Anh trầm mặc nói: "Rốt cuộc là mày muốn nói gì?"
Ngô Nhất Phàm ngồi vắt vẻo trên lang can, hướng mắt về phía bầu trời xanh thẳm: "Anh quan tâm đ ến cô ta như vậy sao?"
"Ý gì?" Anh phả một làn khói trắng mờ ảo, để mặc cho cơn gió cuốn đi.
"Anh còn không hiểu? Cô ta đã biết được bí mật của chúng ta, tuy hiện tại anh đã có thể khống chế cô ta ở trong tay nhưng anh có chắc sau này bí mật này vẫn được gọi là bí mật không? Cô ta là con người, còn chúng ta trong mất con người chính là một sinh vật lạ." Anh ta nghiêm túc nói, từ trước đến nay anh ta luôn xem loài người là thức ăn của mình, anh chưa bao giờ đặt niềm tin vào bất cứ ai.
Ngô Đình Kiêu thờ ơ nhìn anh ta: "Vậy thì sao?"
Ngô Nhất Phàm bật cười, anh ta thật sự không hiểu là anh đang nghĩ gì nữa, sao có thể bị một cô gái loài người mê hoặc: "Ngô Đình Kiêu, cho dù cô ta có mang dòng máu quý hiếm cũng không thể nương tay đâu.
Nếu anh không thể chắc chắn được cô ta sẽ thuần phục mình, nghe theo lời mình vô điều kiện, thì tốt nhất vẫn nên xử lý cô ta thì hơn.
Đừng để đêm dài lắm mộng.
Hiện tại, anh đang mềm lòng sao?"
Ngô Đình Kiêu không trả lời, câu hỏi này anh thật sự không có cách nào trả lời được, anh đã không còn hiểu bản thân mình nữa rồi.
Đối với cô, anh đã không còn là anh của trước đây nữa mà là một người hoàn toàn khác, mềm lòng và yếu đuối như một kẻ loài người, chẳng ra làm sao cả.
Anh khẩy khẩy tàn thuốc và tiếp tục rít một hơi cay nồng: "Anh mày tự biết có chừng mực.
Mày tốt nhất đừng có lên mặt dạy đời tao."
"Đây không phải là dạy đời, đây là em đang nhắc nhở anh, khiến cho anh tỉnh táo lại.
Những kẻ như chúng ta, không nên có điểm yếu, đặc biệt là dành tình thương hại cho loài người, bởi vì bọn chúng chính là thức ăn của chúng ta.
Một khi anh dành một chút lòng trắc ẩn đó cho bọn họ thì tức là anh đang cắt đứt nguồn sống của mình.
Anh đâu phải không hiểu điều đó." Ngô Nhất Phàm tiếp tục nói ra những ý kiến của mình, anh ta quả thật là một người vô cùng nhẫn tâm và máu lạnh, đúng chất là một con ma cà rồng tàn bạo.
So với Ngô Đình Kiêu, thì anh lại còn có tình người hơn, vì anh giống với người mẹ loài người của mình, chứ không phải giống ông ta - ba của anh.
Thấy Ngô Đình Kiêu ưu tư không trả lời, đôi mắt chất đầy tâm sự.
Ngô Nhất Phàm cau mày, nhàn nhạt nhìn anh và cất giọng tra hỏi: "Đừng nói là...!anh yêu cô ta rồi?"
Anh bị câu hỏi này của anh ya làm cho sững sốt, trong lòng giật nảy lên, đến điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay cũng bị anh làm rơi.
Anh vẫn còn chưa định hình lại được, còn chưa suy nghĩ được gì thì Ngô Nhất Phàm đã biết được câu trả lời.
Anh ta cảm thấy nực cười, dùng tay vuốt ngược tóc, sau đó lại nhìn sang anh: "Điên thật rồi! Anh vậy mà đi yêu con mồi của mình? Đúng là không còn gì thê thảm bằng."
Anh nuốt nước bọt, siết chặt tay để không run rẩy, giọng nhỏ dần đi: "Cảm giác đó...!là yêu sao?"
"Loài người thường nói, tình yêu là một món ăn có đủ hương vị, chua cay mặn ngọt đều có đủ.
Anh từ từ mà cảm nhận đi!" Anh ta nhảy xuống khỏi lan can, nhẹ nhàng vỗ vào vai anh vài cái, sau đó thì ghé sát vào tay anh, khoé môi nhếch lên đầy dụng ý: "Từ từ cảm nhận cảm giác...!người mà anh yêu sợ hãi anh, ghét bỏ anh, muốn rời xa anh, thậm chí là...!muốn gi3t chết anh để có được tự do."
Sau đó anh ta rời đi, vừa đi vừa bỏ lại một câu: "Vậy nên, anh phải ra tay trước khi quá muộn.
Ít nhất, cảm giác sẽ thoải mái và nhẹ nhõm hơn nhiều, sẽ không quá đau đớn đến mức không chịu nổi."
Ngô Đình Kiêu đứng ở đó trầm ngâm một lúc lâu, lúc này anh đã nhận ra trái tim mình.
Nhưng mà đúng như lời Ngô Nhất Phàm nói, bị người mình yêu ghét bỏ và sợ hãi, quả là một cảm giác dày vò đến thấu xương.
...
Tối hôm đó Ngô Đình Kiêu trở về phòng, dưới ánh trăng huyền ảo len lỏi qua từ cửa sổ, gương mặt của cô hiện ra vô cùng rõ ràng, vô cùng xinh đẹp.
Anh leo lên giường, nằm trong lòng cô như một đứa trẻ và ôm lấy eo cô, anh cảm nhận từng nhịp tim và hơi ấm của cô.
"Mộng Dao, tôi muốn em mãi mãi ở bên cạnh tôi, có được không?" Giọng anh khàn khàn, chứa trăm ngàn nỗi sầu bi, anh không muốn cô rời xa anh, muốn cô cứ mãi như bây giờ, không đẩy anh ra, không sợ sệt và run rẩy.
Nhưng đồng thời anh cũng muốn cô tỉnh dậy, tươi cười với anh, nói chuyện với anh, cùng anh ngắm bình minh rồi lại cùng nhau hoàng hôn, ngắm ánh trắng sáng trên trời cao.
Cùng cô trải qua cái mà người ta gọi là đời đời kiếp kiếp, mãi không chia lìa.
Trong lòng anh thật sự có rất nhiều mâu thuẫn.
Nhưng hiện thật vẫn là hiện thật, không phải anh muốn là sẽ đạt được, vì lòng người không phải là đồ vật, càng không phải là một món hàng dùng để trao đổi..