Ngày hôm sau, Ngô Đình Kiêu cố tình tan làm sớm để trở về nhà.
Anh vừa về tới thì Mộng Dao đã từ trong vườn chạy ra mừng anh trở về.
"Anh về rồi! Anh đi làm có mệt lắm không?" Mộng Dao nở nụ cười rạng rỡ, trên gương mặt và tay đều dính đầy bùn đất.
Anh bất lực thở dài, sau đó xoa đầu cô: "Ở nhà em lại bày trò gì nữa vậy? Sao không nghỉ ngơi đi cho khoẻ?"
"Hì! Em khoẻ mà, không cần nghỉ ngơi đâu.
Mà anh biết em đang làm gì không? Em đang trồng hạt hoa hướng dương, sau này khi chúng cao lớn và nở hoa, chắc chắn là rất đẹp." Cô hào hứng nói.
"Vậy à?"
Mộng Dao gật đầu, sau đó thì nắm lấy tay anh kéo vào trong vườn, mặc dù tay cô dính đầy bùn đất nhưng mà anh lại không cảm thấy bẩn tí nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh là đủ.
"Anh xem đi, em đã cất công trồng cả buổi đấy.
Sau này em và anh cùng nhau chăm sóc của được không?"
Ngô Đình Kiêu hơi khựng lại, anh và cô thật sự có sau này? Lỡ như một ngày nào đó cô nhớ ra hết mọi chuyện rồi lại ghét bỏ anh thì sao?
"Đình Kiêu!" Cô huơ huơ tay trước mặt anh: "Anh sao vậy?"
"Không có gì, sau này anh sẽ cùng tưới hoa và chờ hoa nở, cho đến lúc đó, em hứa là không được bỏ cuộc đó nha." Anh nói.
"Đương nhiên rồi." Cô mỉm cười vui vẻ như là ánh nắng ban mai khiến anh cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn.
"Được rồi, vào trong nhà thôi.
Xem mặt em toàn là bùn đất kìa."
"Anh chê em?" Cô bĩu môi, sau đó thì trét bùn đất trên tay vào mặt anh: "Bây giờ anh cũng như em rồi."
"Xì! Trẻ con.
Mau vào trong đi, anh tắm cho em." Anh mỉm cười lưu manh nói.
Mộng Dao nhìn ra là anh đang có ý đòi xấu nên cô liền bỏ chạy: "A, không muốn, không muốn anh tắm cho đâu."
Nhưng đến cuối cùng...
Anh và cô vẫn tắm ch ung.
"Trước đây...!chúng ta cũng như vậy sao?" Cô ngửa đầu ra sau nhìn anh.
"Ừm."
"Nhưng mà em không nhớ gì cả.
Em muốn biết là trước đây chúng ta đã từng ngọt ngào như thế nào, có cãi vã như các cặp đôi khác không." Cô co người lại trong lòng anh, tuy là quay lưng lại nhưng vẫn có cảm giác gì đó rất xấu hổ.
"Không sau, tuy em không nhớ gì nhưng chúng ta vẫn còn tương lai.
Sau này anh và em sẽ cùng nhau sống một cuộc sống mới tốt đẹp hơn trước kia." Anh ôm lấy cổ của cô.
Chợt, cô ngửa đầu về phía sau, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Khi cô muốn dứt ra, anh lại kéo cô lại tiếp tục chiếm lấy đôi môi cô.
Bàn tay hư hỏng của anh không chịu yên phận, một tay anh ôm eo cô, một tay sờ nắn bầu ng ực căng tròn của cô.
"Anh ơi, có thứ gì đó...!đang chạm vào lưng của em." Mộng Dao e thẹn nói, mặt cũng đã đỏ ửng.
Lúc này Ngô Đình Kiêu mới nhận ra là anh đã hơi mất kiềm chế, vì vậy anh vội vàng đứng dậy và bước ra khỏi bồn tắm, anh quay lưng lại phía cô, vừa quấn khăn tắm ngang hông vừa nói: "Em tắm đi, anh ra ngoài trước, nhớ là đừng ngâm lâu qua."
"Cạch!"
Anh vậy mà thật sự bước ra khỏi phòng tắm, khiến cho cô lại một lần nữa ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô cảm thấy anh rất lạ, có cảm giác như là anh đang cố né tránh thân mật, chỉ dừng lại ở hôn môi.
"Anh ấy...!không muốn làm chuyện đó với mình? Tại sao chứ? Mình không đủ hấp dẫn sao?" Cô cảm thấy, nếu đã là người yêu của nhau thì làm chuyện đó cũng là chuyện bình thường, tại sao anh cứ luôn né tránh?
...
Tối hôm đó, anh không ở phòng làm việc nữa mà ngủ cùng với cô.
Anh ôm cô trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô như đang chăm một đứa trẻ.
"Đình Kiêu!" Cô đột nhiên lên tiếng gọi tên anh.
"Hửm?"
"Tại sao anh lại thích em vậy?" Cô lại tò mò, vì một người như anh sao có thể phải lòng cô được chứ? Anh là một ông chủ lớn, sẽ không thiếu những người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ vây quanh.
"Sao em lại hỏi vậy?" Anh nhìn cô, muốn nhìn xem là cô đang nghĩ gì.
"Không có, chỉ là...!ở ngoài kia vẫn còn nhiều cô gái tốt hơn em.
Em chỉ muốn biết, ở em có gì đặc biệt mà khiến anh rung động." Cô nói với giọng hơi buồn buồn, như là đang tự ti về bản thân.
Anh mỉm cười, xoa đầu cô: "Cô gái ngốc, thích một người không cần có lí do đâu."
Mộng Dao ngồi bật dậy, câu trả lời của anh khiến cô không hài lòng: "Vậy nếu sau này anh gặp một cô gái tốt hơn em, anh có thích cô ấy không?"
"Sẽ không đâu, vì trong anh anh em là độc nhất vô nhị, không một ai có thể tốt hơn em." Anh khẳng định chắc chắn là như vậy.
"Người ta thường nói không nên tin vào lời của đàn ông, nhưng mà là anh nói nên là em sẽ tin." Mộng Dao nhào vào lòng của anh, ôm chặt lấy anh không buông.
Sau đó cô lại nói: "Ngày mai chúng ta cùng nhau đi hẹn hò đi! Mai anh có rảnh không?"
"Nếu em muốn anh rảnh thì anh nhất định sẽ rảnh." Anh ôm lấy cô, chiều chuộng cô hết mực.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh liền phát hiện ra điểm không đúng: "Anh nói vậy tức là không rảnh rồi."
"Không phải..."
Anh còn chưa nói hết thì cô đã ngắt lời anh: "Em không muốn anh bỏ bê công việc vì em đâu.
Dù sao buổi tối cũng có thể hẹn hò mà."
"Được, nghe theo em hết.".