"Tết đến là bao nhiêu bận rộn cứ dồn lên vai mọi người. Nào là dọn dẹp nhà cửa thật khang trang, nào là chuẩn bị thức ăn để cúng giỗ ông bà, nào là vay mượn chi phí để chơi tết, nào là có thời gian chạm tráng mấy người mình đêm ngày mong đợi được gặp nữa chứ.... Kiki"h tối, anh nó mới ló về nhà. Hạ Phong thấy nó thản nhiên nhai kẹo nên cứ nghĩ cũng bình thường thôi. Anh lại choàng tay qua vai nó.
- Đồ mới thế nào hả em gái?
Nó dùng khuôn mặt mất khả ái nhìn anh.
- Đồ? Đồ là gì?
- Thì trong vali anh đó. Em không mở ra xem à?
- Không.- tiếng hét lên đủ lực để anh ấy biết nó giận đến nhường nào. Anh nhìn bố mẹ. Họ lắc đầu hết thẩy. Ca này căng à nha.
Anh đến khốn khổ với đứa em gái này. Hạ Phong nói
- Chơi có chút thôi. Làm gì nóng dữ vậy. Em gái muốn anh ở vá à. Anh đẹp thế này mà.
"Tự đắc"
- Kệ, chơi thì lúc trong đó rồi đi chơi, về đây có mấy ngày mà cũng dẫn nhau đi. Riết rồi có coi bố mẹ ra gì nữa không vậy anh hai?-Nó
Nước mắt chuẩn bị rơi. Ôi!:
- Hừ. Vậy anh ở nhà mãi đến khi đi được chưa? Để ở nhà chơi với cô nha.
- Hiha, được á.- Nó cười tủm tỉm
Đột nhiên trên tivi nhà nó xuất hiện một chương trình thông báo tìm người thân. Nội dung thế này:"Thông báo tìm trẻ thất lạc. Tên thật Trương Yuri. Sinh vào h ngày // tại bệnh viện Trung ương QK. Hiện nay, cô bé tuổi. Lý do thất lạc, trong lúc tắm cho em bé, một y tá đã để nhầm số. Đến bây giờ....................................."
Anh nó tắt ngay tivi cái rụp trước sự khó hiểu của nó.
- Đi vào học bài. Còn một năm nữa là thi Đại học rồi. Nhanh. Ở nhà chơi hoài chớ gì?
Nó mếu máo trả treo lại
- Ức ức, tết mà cũng phải học bài.
Bố mẹ nó cũng hùa theo anh mặc dù theo lý này thì nó đúng %
Hạ Phong nói nhỏ vào tai bố mẹ Phong. Cả ba người đóng sầm cửa phòng lại để nói chuyện. Nó ép sát vào cửa đến bẩn cả khuôn mặt mà chả nghe thấy gì bên trong.
- Chắc bố mẹ bé Ân đang tìm Ân đấy bố à.- Anh ấy
Bố Ân gật đầu
- Vậy sao đây hở mẹ con nó?
Mẹ Ân thở dài. Cả ba người định để mọi chuyện như không nhưng đến nước này thì chả nhẽ giữ nó khư khư bên mình. Nó cũng cần tìm lại cha mẹ ruột. Và sâu trong tâm tưởng của bố mẹ Phong, họ thực sự muốn nhìn thấy con gái họ dù chỉ một lần
- Vậy sau Tết, chúng ta sẽ nói với em nó. Và để con bé quyết định chuyện này. Con nghi con bé sẽ không chịu nổi cú sốc lớn này đâu.- Hạ Phong
Ân leo lên cửa, chồm qua chổ này chổ khác làm nó rớt xuống cái đất cái "thịch"
- AAAAAA, đau quá.
Bố Phong hoảng hốt mở cửa ra tìm kiếm nó. Họ cười ngất ngưởng trước sự vụng về đến khó hiểu. Không biết nó là con nhà ai vậy kìa?
.....................
Tối tết, Ân ngồi trong nhà trông nồi bánh chưng của mẹ. Phù phù, nhịp thổi đều đều vào bếp lửa. Nó đưa hai bàn tay hơ nhẹ vào bên ngoài bếp và áp sát vào mặt. Ôi! Ấm quá đi mất
h nồi bánh đã chín, cả nhà nó cùng nhau lấy bánh. Tiếng cười giòn giã cả căn nhà. con người kia chỉ ước thời gian trôi mãi ở bây giờ thôi.
- Bố ơi! Mau cúng đầu năm mau lên. Ông còn đem bánh theo ăn trên đường về chào trời. À mẹ đã mua cá chép cho ông chưa đấy?- Vô số câu nói được đặt ra trong đầu nó lúc này.
Nó chạy nhanh vào phòng, mượn laptop của anh. Gõ một status thật dài trên tường facebook có ảnh đại diện là khỉ con. Không quên nhiệm vụ, nó kịp gửi mail cho Ánh để chúc mừng năm mới và cả hai vì sao chổi năm qua rơi trúng đầu nó nữa chứ.
Tiếng tin nhắn tintin vang đến
"Năm mới vui vẻ! Tôi sẽ mãi ở bên cạnh cô. BFF."- Của hắn
"Haha, bạn Ân năm mới vui vẻ. Đầu năm nhớ cười nhiều nhé"- Khánh
" Ohoho, bé con của chị năm mới vui vẻ. Chị đang ở Việt Nam đây. Mai nhớ qua nhà tôi đấy."- Ánh
Buồn ngủ và mệt quá nên nó ngủ thiếp đi không biết lúc nào. Nó chưa trả lời ại ba tin nhắn đã thở khò khò như lợn con. Hạ Phong thấy đèn sáng trong phòng mình nên bất giác vào thì thấy nó đã đánh một giấc rồi. Anh ấy đọc được trong ba tin nhắn của nó. Thôi thì anh trai trả lời hộ em gái vậy.
"Mùa đông năm nay không lạnh. Cánh cửa sau nhà mở toang. Đầu năm đầu tháng đừng lang thang ngoài đường. Đụng phải dương ca là tơi bời hoa lá."- send to Nhật Vỹ.
Bên kia nhà, hắn đang bức tóc với cái lối viết văn của nó. Y như của câu niệm thần chú. Ôi alibaba mau mau mở cửa ra...
"A- điêng"-(Ân điên)
Anh nó cười như được mùa quả. "Thằng nhỏ này khá thông minh đấy. "
.....................
h sáng, nhà Ân sạch sẽ, mới mẻ thơm tho trong mùi nước sàn nhà. Khung cảnh nơi đây thật ấm cúng với cây quất sum suê quả vàng mọng nước cùng với phối trí đậm nét của các gia đình Việt Nam ngày xưa.
Đầu năm, ôi mệt mỏi rã rời. Mẹ nó tự thưởng cho mình một bữa ngủ nướng. Bố nó như thường lệ vẫn dành mùng Một để thăm những người quen cũng như ông bà bên nội.
- Này Phong, Ân. Dậy đi về nội này. - Bố nó vừa thay đồ vừa nói vọng lên
Ân nghe được tất nhưng vẫn kéo chăn trùm chăn con người. Hạ Phong cũng chả kém gì khi cậu còn không nghe rõ lời bố họ
- Hai đứa, đầu năm về thăm ông bà cho hai ông bà vui chứ?- Bố Ân sắp sa mạc lời rồi
- Không nói gì vậy năm nay đừng nhận tiền lì xì nha. Ngủ tiếp đi.
"Gì? Tiền" Mắt anh em họ sáng ra hẳn. Ân lập tức nhảy xuống giường xỏ dép chạy thẳng ra nhà vệ sinh.
- Chờ chờ con với.
Anh Ân lăn sắp rớt nửa cái giường rồi mới sực nhớ."Năm nay mình đâu thiếu tiền. Thôi, anh trai tốt nhường tất cho em gái vậy"
Từ phía hàng xóm vang lên giai điệu bài hát nhạc xuân
"Con biết bây giờ mẹ chờ tin conKhi thấy mai đào nở vàng bên nương.
Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về,
Nay én bay đầy trước ngỏ mà tin con vẫn xa ngàn xạ
Ôi nhớ xuân nào thửo trời yên vuị
Nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơị
Bên mái tranh nghèo, ngồi quanh bếp hồng
Trông bánh chưng chờ trời sáng
Ðỏ hay hay những đôi má đàọ "Nó chợt rưng rưng nước mắt, nó đâu có ở xa bố mẹ mà nó thấy nghẹn ngào như thế này. Một giọt nước mắt lăn trên má. Đó là giọt nước mắt vì gia đình, vì tình thân và con tim nó đã biết cảm thụ được loại nhạc ngày bé chúa ghét....
Cũng gần tới tết rồi nhợ? Tác giả xin gửi một chút hình ảnh của nó cho các bạn rạo rực. Hiha.
Nếu tết đến, bạn có những kỉ niệm đẹp thì hãy chia sẻ với truyện. Mình sẽ đăng nó vào chap nếu mọi người ủng hộ.
Tuy truyện nó lãng nhách như nước ốc nhưng mình vẫn cứ viết đấy. Lêu lêu...
Truyện update: // :
Chương mới được cập nhật: //