Màn đêm buông xuống, sau khi chuẩn bị sách vở bỏ vào cặp thì điện thoại từ Huy đến:
- Hello anh bạn trẻ. Trường mới thế nào. Có nhiều em xinh không?- Huy
- Mày hỏi thăm tao hay là... hỏi thăm gái vậy?- Nhật Vỹ
- Hhaha, cả hai đi.- Huy
Trong lúc nghe điện thoại, hắn ngồi trên sofa, chân gác lên bàn và một tay lướt news
- Tao thì bình thường, thay đổi nơi ở xíu nên hơi có đảo lộn. Còn mấy em thì cũng có vài em, nhưng cơ bản là tao không quan tâm.- Hắn
Huy ở bên này tuột cả hứng, tưởng đâu hắn sẽ inform thông tin vài em cho cậu bởn cợt chứ.
- Nhưng...?- Hắn kéo dài
- Sao, mày nhớ ra em nào rồi hả?- Huy
- Không, chỉ có một con nhỏ suôi xẻo thôi.- Hắn
- Đồ, chắc ẻm phải da đen hay răng lộn xộn hay bla bla nhợ?- Huy
- Không, con đó bình thường. Nhưng nó làm tao quê giữa sân trường sáng nay. Cay.-- Hắn
- Ahaha, mày có duyên với ẻm đó. Họ gọi là định mệnh. Nên tới đừng lui.- Huy
- Thằng khỉ, duyên chả phận. Anh không thích.- Hắn
- Tao nói đố có sai đâu. Đó là màn mở đầu cho những chuyện về sau. Tin anh lần này đi.- Huy
- Ừ, tin thì tin.... cái con khỉ đó. Mày bị nhiễm mấy thứ gì mà nói ghê thế. Đọc bao nhiêu cuốn ngôn tình để nghiên cứu về gái rồi?- Hắn lên giọng câu cuối
- Haha, chỉ là chút chút. Mà tao đi ngủ. Bye mày. Vỹ eiu ngủ ngon mơ anh nà.- Huy cúp máy cái rụp
Để hắn bên này có vài dòng suy nghĩ muốn nôn cả bữa tối ra. Nào là duyên phận, nào là mở đầu cho sau này, nào là eiu. Ôi! Nhức hết cả đầu
Bên nhà nó:
- Hắc xì, hắc xì, hắc xì, hắc xì………..- Nó lấy tay chùi chùi cái mũi.
- Đã sắp đi ngủ rồi cũng không tha. Đứa nào nói xấu tui đây mà. Hay là mình sắp bị đau ta? Nghi lắm chớ.- Nó độc thoại như bị tự kỉ
Mẹ nó đang ngủ nghe nó nói mình nên vỗ nhẹ vào vai chồng:
- Này anh, anh có nghe con bé Ân nói chuyện với ai đó không?- Mẹ nó
- Bà nói thế nào, tôi có nghe đâu. Mau ngủ đi. Tôi đi giao hàng cả ngày mệt rồi.- Bố nó
Sáng hôm sau là một ngày nắng gắt, chỉ mới h sáng mà mặt trời đã lên đến đỉnh. Bầu trời à, xanh không một chút mây.
Nó líu lo líu liu hát mấy bài trẻ nhỏ trên đường đi học
- Một con vit xòe ra cái cánh, nó kêu rằng quắp quắp quặp quặp. Hai con thằng lằn con đùa nhau…
Ọt ọt ọt, cái bụng lại kêu nữa rồi!
Dĩ Ân ngừng hát, xoa vào bụng thì thầm
- Yên tâm đi, mai chị không bỏ đói nhà ngươi đâu. Ngoan nha, tiếng nữa sẽ có thức ăn
Trong lớp học, nó nán chịu lắm mới qua được tiết đầu.
Giờ ra chơi: Ân cùng Ánh xuống canteen để mua thức ăn
- Ôi, đúng là tử thần.- Ân
Ánh lấc láo nhìn Ân, biết rằng nhỏ lại bỏ đói
- Điên thật, ăn vào. Người như cay củi khô mà còn không chịu ăn. Lười dã man- Ánh
- Hiha, ngủ sướng lắm đấy bà. Đỡ bộn tiền.- Nó
- Con điên. Ngủ để lợi tiền. Nhà cậu đã làm ăn khá rồi. Đừng tiết kiệm nữa. Việc tui đã làm. À… nhầm.- Ánh quên mất định nói ra
- Làm gì?- Ân
- Không, nhai mau bánh mỳ rồi vào lớp.- Ánh lấy tay chọt thẳng bánh mỳ vào miệng nó làm nó suýt nữa thì nghẹn ngào không nói lên lời.
Ân đạp vào chân Ánh phát làm cô bay đập vào tường.
Omeon,khinh công đấy các ông bà ạ
Mấy thanh niên đứng trong quầy mua cũng không kịp hó hé gì. Chân run cờm cợp lại còn nắm chặt tay người bênh cạnh nữa mà.
- Này này, gì mà bà cười giữ vậy.- Ánh xua tay trước mặt Ân
Cô bé hoàng hồn trở lại, hóa ra ẻm ở trên mây nảy giờ.
- À, không có gì. Bà làm tui suýt nghẹn. Bao nước đi.- Ân làm mặt cún chỉ tay và chai nước trên kệ
- Okey, nay tui có tin vui. Sẽ bao bà tất. Tất ở đây là chai nước mở đóng ngoặc.- Ánh
Nó mừng hụt. Miệng không ngừng thay đổi sắc thái. Đúng là, nhỏ Ánh trở người như trở đầu bàn tay.
Nó nghe được từ “tin vui”, mắt sáng rực, sẵn sàng tinh thần ăn theo niềm vui của Ánh
- Tin gì vậy bà?
- Ahiha, tui với em tui sắp chuyển sang Mỹ rồi. Dì tui bảo lãnh qua.- Ánh mừng rỡ thông báo
Tin vui à? Nó nghe mà muốn khóc. Hai họ mà đi rồi thì nó biết kiếm ai làm bạn.
Nó tắt hẳn nụ cười trên môi và không muốn chia sẻ niềm vui này xíu nào.
- Bao giờ bà đi?- Ân
- Hết học kì này. Bà phải vui chứ? Đó là ước mơ của tui. Bà phải ủng hộ tui.- Ánh thấy có lỗi một phần gì đó về phía nó.
Ân không nói nên lời, bỏ hẳn chiếc bánh mỳ đang ăn dở rời khỏi nơi này.
Cô đi được đến sân bóng thì ngã quỵ xuống.
Trong lúc đó, Nhật Vỹ đã qua mặt nó mà không hay. Ánh chạy ra lôi hắn chạy như cướp giật.
- Này, bỏ ra. Con gái gì mà mạnh như gì thế?- Hắn bực dọc khi bị người con gái kéo đi sồng sộc. Mất hết hình tượng.
Thả thì thả, cô thả tay khỏi tay hắn. Ôi ghê, nguyên đường lằn như bị đánh.
Ánh chỉ tay vào nó.
“Lại là con nhỏ xuôi xẻo đó”- Hắn phán ngay câu khi thấy nó chèo queo trên sân nhựa
- Gì?- Hắn( anh muốn bỏ đi lắm rồi)
- Giusp tôi đỡ con bé. Mau lên! Nó có tiền sử về bệnh co giật. Nó mà lên cơn. Cậu chịu trách nhiệm đó.- Ánh( xin lỗi bà nha, tui sức yếu kéo bà hơi khổ xíu. Cầu trời cho bà đừng biết lời tui nói)
- Giups, tiền sử, co giật- Hắn vừa nói miệng há ra tạo hình dấu hỏi
- Ừ. Mau lên.- Ánh thúc giục hắn
- Liên quan. Tôi không quan tâm.- Hắn đưa chân chuẩn bị bước(phong thái nho nhã)
- Okey babe, chị sẽ làm. Đừng trách mai em lên báo trường sẽ có nguyên dòng đầu đề “ Nam thần hàng loạt cô gái D, thấy khó không giúp. Cậu ấy đang tiến triển mối tình với bạn nam lớp khác”. Haha. Mình là admin trên đó đó.- Ánh cười đắc ý. chuẩn bị xách nó lên thì…
Hắn hất cô ra, cõng nó trên lưng, đi nhanh về phía phòng y tế.
Ánh đi phía sau không ngừng dùng chân đạp vào hắn, tất nhiên không bao giờ trúng. Chỉ đạp cho đỡ tức thôi.
“Thằng nhãi này cũng sợ mấy cái đó à? Nắm được thóp rồi nhé!”- Ánh nghĩ thầm cười lớn
p/s truyện sẽ được update vào tối thứ , , mỗi tuần và được đăng vào trang chính thức vài ngày sau đó. Mong mọi người ủng hộ theo dõi tiếp câu chuyện.