Bạch Trụ đã từng nhìn thấy địa điểm có liên quan đến chữ “Phi” sau khi phó bản sụp đổ, có tất cả là vị trí.
Gián điệp ẩn nấp trong quân đoàn Đào Hồng đã chọn một địa danh không tính là nổi trội ở thành phố Lam Cảng, hơn nữa chỉ ám hiệu một từ, hiển nhiên có dụng ý khác.
Nếu để lại một từ có xuất hiện trong nhiều con phố, phương hướng xác định không chính xác, hai bên sẽ khó lòng gặp được nhau.
Nhưng nếu sử dụng một từ chỉ phương hướng cũng sẽ có vấn đề. Lỡ như một thành viên của quân đoàn Đào Hồng nhìn thấy thì sẽ đề phòng đến để canh chừng, tên gián điệp hiển nhiên sẽ bị bại lộ.
Và cuối cùng, tên gián điệp cũng không thể nào tin tưởng Chu Khiêm hoàn toàn.
Để lại ám hiệu, không có thời gian gặp mặt cụ thể, tên gián điệp ẩn mình trong bóng tối quan sát, thay đổi ý định, như vậy cơ hội tẩu thoát sẽ dễ dàng hơn.
Là gián điệp trà trộn vào quân đoàn Đào Hồng, hiển nhiên cần phải cẩn thận một chút.
Bạch Trụ hiểu rõ điều này, quá trình làm nhiệm vụ cũng thật cẩn thận, đi qua từng địa điểm, từ đường Phi Vân đến đường Phi Hà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng ai.
Còn một địa điểm có chữ “Phi”, nhưng đó là một đài phun nước, trên đài là một bức tượng điêu khắc hình một con chim đại bàng giương cánh chuẩn bị bay lên.
Bạch Trụ đứng chờ một lát, với giác quan nhạy bén của người chơi cấp Thần, y cảm nhận được động tĩnh cách đó mét, vì vậy cất bước đi qua.
Người nọ có thể đứng cách xa mét đã biết được sự hiện diện của y, như vậy không sợ hành tung bị bại lộ với nhóm con bạc, hơn nữa đây còn là người đã âm thầm leo lên được vị trí quản lý cấp cao trong quân đoàn Đào Hồng…
Mọi yếu tố đều cho thấy rằng người này cũng là một người chơi cấp Thần.
Trong đầu lướt qua nhiều thông tin, Bạch Trụ đưa ra nhiều suy đoán về thân phận của nhân vật này.
Một lát sau, y nhìn thấy người nọ ở trong hội trường trường học.
Trong hội trường trường học.
Người nọ đang ngồi trước một chiếc đàn cũ kỹ, mặc một bộ quần áo bó sát màu đen thích hợp để chiến đấu, sườn mặt hướng về phía Bạch Trụ, thân hình thon gầy lộ vẻ sắc bén và lạnh lùng.
Thấy Bạch Trụ đi vào, đối phương lấy ra một đạo cụ trông như một cái muỗng bị rỗng ruột.
Thổi một hơi vào đạo cụ, một lớp màn trong suốt liền lan rộng, bao bọc cả không gian. Như vậy có thể đảm bảo cuộc trò chuyện của hai người không bị ai nghe thấy.
Ngay sau đó, người nọ đạp lên bàn đạp, mười ngón tay phủ lên các phím đàn, bắt đầu đánh một bản nhạc.
Giai điệu đau thương chất chứa sự cô độc tột cùng. Âm thanh từ tiếng đàn còn trầm đục, nặng nề hơn đàn piano bình thường, vì vậy bản nhạc ngày một sầu bi hơn.
Đây là bản《 Sonate ánh trăng 》của Beethoven.
Bạch Trụ nhìn đối phương, nhàn nhạt nói: “Anh thích nhạc cổ điển?”
Người đánh đàn liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Trụ: “Ngại quá, tôi chỉ biết đánh một khúc dạo đầu vậy thôi. Hay là tôi nhường chỗ cho cậu nhé, muốn đánh không?”
Chợt hai người lẳng lặng nhìn nhau, đều cảm thấy: “…”
—— Ám hiệu từ Thiệu Xuyên, thật sự một lời khó nói hết.
Bạch Trụ biết được tên của đối phương nhờ giao diện hệ thống —— Thiện Thành.
Thiện Thành đứng dậy, hung hăng chửi mắng một câu: “Cái ông già Thiệu Xuyên đó mắc bệnh văn nghệ giai đoạn cuối rồi. Nằng nặc bắt tôi học thuộc ám hiệu này, tôi đã nói tôi không biết chơi đàn thì sao? Ông ta nói đây chỉ là khúc mở đầu thôi, rất dễ, tôi có thể đánh được, hoặc là phó bản không điều chỉnh được đạo cụ thì tôi có thể ngâm nga theo, nhưng mà cũng rất là phiền phức biết không hả!”
“Khụ… Nói lại thì… Chu Khiêm đúng là không tồi. Nếu cậu ta tới thì chắc sẽ không tin tôi dễ dàng như thế này. Hai người chúng ta gặp nhau thì hiệu suất sẽ cao hơn nhiều.”
Bạch Trụ đi thẳng vào vấn đề: “Anh có kế hoạch gì chưa? Muốn hợp tác như thế nào?”
Thiện Thành đáp: “Mấy tiểu đội trưởng tham gia nhiệm vụ lần này hầu hết đều là người chơi cấp Thần, ngoài tôi thì còn có một người cấp Thần tên Vũ Hoàng. Nếu họ nghi ngờ thì chỉ có thể chọn một trong hai chúng tôi.”
Bạch Trụ: “Vậy mà anh vẫn dám đến đây?”
Thiện Thành: “Chúng tôi đều phải làm nhiệm vụ. Bây giờ Kha Vũ Tiêu là quản lý cao nhất. Theo ý cậu ta thì trò chơi đã trải qua hơn tiếng. Trước khi thời hạn tiếng kết thúc cần phải tìm hết các sát nhân trong khu vực này. Tôi thì tìm xong rồi, bên Vũ Hoàng thì còn trục trặc, vì vậy tôi mới đến đây được.”
Bạch Trụ hỏi tiếp: “Mục Sư cũng đến, ông ta không nhúng tay vào?”
Thiện Thành chợt nghiêm túc hơn: “Đúng thế, ông ta không hề nhúng tay vào. Có lẽ là… Ông ta đang muốn kiểm tra năng lực của Kha Vũ Tiêu? Gần đây Kha Vũ Tiêu thăng cấp rất nhanh, chẳng lẽ vì vậy nên Mục Sư mới giao toàn quyền cho cậu ta?”
“Sau khi vào phó bản, Mục Sư làm gì?” Bạch Trụ hỏi.
“Ông ta không làm gì cả. Thật kỳ quái, trông như mọi thứ không hề liên quan đến ông ta, ông ta chỉ đứng ngoài xem kịch thôi.” Thiện Thành nói: “Thật ra sau khi tôi vào quân đoàn Đào Hồng, tôi cũng hiếm khi thấy ông ta. Ông ta ít khi quang minh chính đại xuất hiện trụ trì vấn đề nào đó. Tôi cũng chưa từng gặp Tạ Hoa Doanh.”
Nói đến đây, Thiện Thành nhìn Bạch Trụ: “Khoan hãy nói chuyện khác, nhưng trong phó bản này, bộ dạng nhàn hạ của Mục Sư… Dường như phía sau còn có vấn đề?”
“Theo tôi thấy, tuy tình huống phía cậu và Chu Khiêm không ổn lắm, tình huống của tôi cũng khá nguy hiểm, nhưng chúng ta vẫn còn đường lui. Chúng ta có thể thắng. Nhưng vì sao Mục Sư lại mặc kệ hết thảy? Có phải là vì… Dù chúng ta làm gì đi nữa cũng không thể phá hỏng được kế hoạch thật sự của ông ta? Mục Sư hoàn toàn đắc chí đắc thắng?”
Nghe vậy, ánh mắt Bạch Trụ vẫn không thay đổi, y chỉ hói: “Việc làm của anh có khả năng bại lộ lớn. Vậy thì vì sao, Thiệu Xuyên có kế hoạch gì?”
“Quy Nhi Tiên nhìn thấy nguồn năng lượng phụ cận rất lớn của quân đoàn Phi Độ. Phải ngăn chặn không cho nó tiếp tục phát triển, nếu không sẽ kéo theo tai họa. Tên Từ Dương là một kẻ tàn bạo. Sau này cậu ta chỉ huy quân đoàn Phi Độ, hình thành một quân đoàn Đào Hồng thứ hai. Cho nên mục đích của Thiệu Xuyên là sử dụng cơ hội này khiến hai quân đoàn tiêu diệt lẫn nhau. Ngoài ra ——”
Thiện Thành nhìn Bạch Trụ: “Thiệu Xuyên dặn tôi phải bảo vệ Chu Khiêm. Tôi bị bại lộ, gặp nguy hiểm, không sao, ông ấy yêu cầu tôi phải giúp Chu Khiêm sống sót, phải giúp đỡ các cậu.”
Bạch Trụ không nói gì.
Y không màng nguy hiểm hóa rồng trong thế giới hiện thực để cứu sống Chu Khiêm, y cũng đã làm NPC trong phó bản nhiều lần để giúp đỡ Chu Khiêm, Thiệu Xuyên biết rõ, và không hề ngăn cản.
Ra là mọi thứ đều có dụng ý. Ông ta đã sớm biết người của quân đoàn Đào Hồng sẽ ra tay giết Chu Khiêm.
Thiệu Xuyên đã sớm nhìn thấu vấn đề này.
Như vậy lý do lúc trước khi ông tay lựa chọn y thành người chơi cấp Thần, liệu cũng là một trong những con cờ trong ván bài mà ông ta miệt mài theo đuổi?
Nhìn Bạch Trụ trầm mặc, đợi một lát, Thiện Thành bèn hỏi: “Nếu suy đoán vừa rồi của tôi là thật thì chúng ta vẫn còn phải tiếp tục sao? Ông ta đã thiết lập một kết cục hoàn mỹ! Ông ta đã sắp xếp một ván bài, ông ta chỉ đến đây để thưởng thức tác phẩm của mình! Ông ta đến để xem kết thúc cuối cùng!”
Một lát sau, Bạch Trụ nói: “Chúng ta phải tiếp tục. Nếu không tất cả sẽ phải chết.”
“Vậy Chu Khiêm…”
“Tôi sẽ phụ trách an nguy của em ấy.” Bạch Trụ đáp: “Anh hãy kể tỉ mỉ kế hoạch phía bên anh cho tôi biết.”
…
Khi Chu Khiêm quay lại nhà thờ đã là một tiếng sau.
Anh quả nhiên gặp được người của quân đoàn Phi Độ, hơn nữa Từ Dương cũng trực tiếp đến gặp mặt anh.
Không ngoài dự đoán, Từ Dương muốn hợp tác, Chu Khiêm đồng ý, nhưng cũng không nói hết phỏng đoán về phó bản cho đối phương biết mà chỉ xác nhận phương thức liên lạc sau này, đưa ra điều kiện, cuối cùng rời đi.
Lúc này, Bạch Trụ vẫn chưa về, Chu Khiêm chỉ huy người chơi còn lại đi về phía núi Tử Vụ.
Điều kiện anh vừa đặt ra với quân đoàn Phi Độ chính là mở vòng vây, cho họ đến núi Tử Vụ.
Hai bên đường Lưu Quang đều đầy người của quân đoàn Đào Hồng và Phi Độ, nhóm Chu Khiêm làm gì cũng sẽ bị quan sát đến từng chân tơ kẽ tóc.
Núi Tử Vụ thì không như vậy, ở đó không có bất kỳ tòa kiến trúc hay manh mối nào liên quan đến các vụ án sát nhân liên hoàn, hai quân đoàn kia sẽ không tốn công sức điều tra ở đây. Ngoài ra, địa hình núi cũng phức tạp hơn, có nhiều cây cối to lớn che đậy, nhóm Chu Khiêm ở đây sẽ dễ hành động hơn nhiều.
Sau khi đồng đội rời đi, Chu Khiêm ngồi chờ Bạch Trụ trong nhà thờ.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có chút thú vị ——
Đây là một phó bản có thời hạn đang đếm ngược, họ phải giành giật từng giây từng phút để sống sót, nhưng lúc trước khi anh ở trên núi Tử Vụ, anh chờ đợi một mình, khi ở trong nhà thờ, anh cũng chờ đợi một mình.
Anh trở nên quá nhàn rỗi, cho nên bèn cúi xuống đất nhìn những mảnh thủy tinh rực rỡ do Bạch Trụ phá vỡ, đếm thử xem có tất cả bao nhiêu mảnh vỡ.
Khi ở trong phòng bệnh số ở bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, sau khi tiêm thuốc an thần cho Chu Khiêm, anh cũng thường ngồi ngốc một chỗ như vậy, lúc nhàm chán còn nhìn qua cửa sổ, đếm lá cây bên ngoài.
Khi đó anh không hề ngờ rằng chỉ cần nhìn qua tán lá cây, cách đó không xa chính là Bạch Trụ của mình.
Một lúc sau, Chu Khiêm nghe thấy tiếng bước chân.
Ngẩng đầu nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy Bạch Trụ.
Anh đứng dậy, đi tới: “Được không anh?”
“Được.” Bạch Trụ gật đầu, bước vào nhà thờ, nhìn tình huống xung quanh, đoán được Chu Khiêm đã làm gì: “Để họ đến núi Tử Vụ?”
“Ừm. Em muốn ngồi đây chờ anh.” Chu Khiêm tự nhiên tiến đến nắm lấy tay Bạch Trụ.
Nhưng anh không thể kéo Bạch Trụ đi ra ngoài.
Khi vừa bước chân ra khỏi nhà thờ, tay của anh bị Bạch Trụ dùng sức, cả người anh bị kéo quay vào trong nhà thờ.
Bạch Trụ dùng tay còn lại đóng cửa nhà thờ, thuận thế tiến về phía trước.
Sau lưng Chu Khiêm chợt lạnh, phần lưng áp sát cửa sắt, không có đường thoát.
Sau khi gặp lại nhau, hai người gần như đã ở cạnh nhau hàng ngày hàng giờ, Chu Khiêm vẫn chưa từng thấy Bạch Trụ chủ động làm bất kỳ hành động thân mật nào.
Lần trước tinh thần lực của Bạch Trụ cạn kiệt gần như mất hết lý trí, cả hai cũng cách nhau thật gần như thế này, nhưng y vẫn không hề hôn anh. Ngoài ra, khi Chu Khiêm phát bệnh ở biệt thự, họ cũng đã gần gũi với nhau, nhưng chưa làm đến bước cuối cùng.
Đọc Full Tại
Bây giờ Chu Khiêm hoàn toàn tỉnh táo, cho nên anh không hề nghĩ đến việc thân mật.
Anh chỉ tò mò Bạch Trụ muốn làm gì.
Hơi nghiêng đầu, Chu Khiêm híp mắt nhìn Bạch Trụ, khóe mắt cong lên, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc.
Nhìn Bạch Trụ từ góc độ này khá kỳ diệu.
Bạch Trụ thường xuyên có vẻ mặt lãnh đạm, cả người tràn ngập khí vị đứng đắn, cấm dục.
Bây giờ nhìn giá chữ thập của nhà thờ ở phía sau lưng y càng tăng thêm khí chất này.
Y như trở thành một thánh nhân vô dục vô cầu, là hiện diện của sự thanh khiết, không một thứ gì có thể vấy bẩn.
Nhìn Chu Khiêm một lúc lâu, Bạch Trụ nâng tay, nhẹ nhàng vỗ về bên mặt anh, sau đó cúi người đến gần thì thầm bên tai: “Khoan đến gặp bọn họ.”
“OK, không vội.” Chu Khiêm phối hợp đáp: “Vậy anh muốn ở đây để làm gì?”
Bạch Trụ không trả lời, phiếm môi chậm rãi di từ phần tai qua, khi chuẩn bị đến gần môi Chu Khiêm cũng không nhanh chóng hôn xuống ngay. Không biết có phải y đang muốn xác định thứ gì đó hay không.
Lấy kẹo ra dụ dỗ, đến cuối cùng, tối hôm ấy vẫn chưa hề làm gì…
Rốt cuộc Bạch Trụ còn bận tâm điều gì?
Chu Khiêm lẳng lặng nhìn y một lúc lâu, cuối cùng nói: “Anh Trụ, chúng ta đang ở trong nhà thờ, có ổn không?”
Chu Khiêm rất ranh mãnh.
Bạch Trụ vẫn chưa hôn xuống. Nhưng những lời này cũng đã trực tiếp vạch trần những hành động tiếp theo.
Dù Bạch Trụ có bận tâm điều gì nhưng cũng vì câu nói này, người bị áp sát vào cửa sắt không còn đường lui là Chu Khiêm trở thành kẻ chủ động.
Liếc mắt nhìn xuống, Chu Khiêm nhìn thấy hầu kết của Bạch Trụ lăn lộn, sau đó anh nghe thấy đối phương hỏi: “Em để ý?”
“Em?” Chu Khiêm cười, rướn người thấp giọng nói bên tai y: “Em cảm thấy rất kch thích.”
Bạch Trụ vẫn không thể nói gì.
Dùng một tay ôm eo Chu Khiêm, một tay nâng mặt đối phương lên, Bạch Trụ dứt khoát hôn xuống.