Thành phố Lam Cảng. Thanh Phong quán.
Đây là một quán trà, nhưng bên trong không có một vị khách nào.
Không biết vì sao Mục Sư có thể tìm được một địa điểm như thế này trong bối cảnh hiện tại. Hoặc có lẽ đây là địa điểm do y cố ý thiết kế ra.
Sau khi vào phó bản, Mục Sư luôn ngồi trong Thanh Phong quán, hoàn toàn không quan tâm đ ến những tranh chấp trong phó bản, giống như mọi thứ không hề liên quan đến mình.
Bây giờ, Kha Vũ Tiêu đi đến quán trà, gõ cửa ba lần, chờ Mục Sư cho phép mình bước vào. Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, có vẻ là muốn tìm Mục Sư để thương lượng về vấn đề gián điệp liên quan đến Vũ Hoàng.
Trước đó, theo kế hoạch của Mục Sư, những quản lý cấp cao của quân đoàn Đào Hồng đã sử dụng viên con nhộng để mở ra phó bản.
Ngay sau đó, những quản lý này đã gặp một thử thách lớn —— họ cần phải trải qua nhiều phó bản khác, hoàn thành hết nhiệm vụ theo yêu cầu thì mới có thể phát huy được giá trị của viên con nhộng.
Thành phố Lam Cảng có diện tích rất lớn, mức độ khó của các phó bản rèn luyện cũng tăng cao, những người được lựa chọn tham gia nhiệm vụ đều là tinh anh của quân đoàn Đào Hồng. Cuối cùng, chỉ có ba người thành công còn sống, thuận lợi chuyển hóa thành phố Lam Cảng thành một phó bản khép kín.
Trong đó có hai người chơi cấp Thần là thành viên chủ lực, họ cũng tham gia vào việc thiết kế lại phó bản.
Yêu cầu thiết kế phó bản của Kha Vũ Tiêu là tập trung số lượng lớn vũ khí ở một chỗ, tương đương với phần lớn vòng tay màu lục; một vài khẩu súng khác sẽ được đặt theo vị trí của vòng tay màu lam và màu chàm.
Nhưng có người đã sửa đổi thiết kế, sắp xếp một phần vũ khí ở khu vực vòng tay màu tím, cũng cung cấp tin tình báo cho quân đoàn Phi Độ, dẫn dắt họ vào phó bản.
Hai người chơi cấp Thần đó bao gồm Vũ Hoàng và Thiện Thành, gián điệp chỉ có thể là một trong hai.
Thật ra Kha Vũ Tiêu và Mục Sư đã nhận ra vấn đề này từ lâu.
Khi vào phó bản, họ phát hiện tình hình khác so với thiết kế ban đầu.
Khi đó, chỉ thị của Mục Sư dành cho Kha Vũ Tiêu là —— tạm thời không cần quan tâm đ ến chuyện gián điệp.
Vì vậy Kha Vũ Tiêu không làm gì, cũng không thông báo việc này ra ngoài.
Những người khác trong quân đoàn cũng chưa nhận được thông báo từ phó bản, thậm chí cũng không biết phó bản này do người trong quân đoàn mình thiết kế ra. Họ không rõ nội tình, hiển nhiên cũng không phát hiện ra chuyện gián điệp, mọi người chỉ đồng tâm hiệp lực hoàn thành nhiệm vụ do đại đội trưởng Kha Vũ Tiêu phân phó.
Nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi lớn.
Trên nóc nhà thờ, Chu Khiêm làm trò, nhắc nhở người của quân đoàn Đào Hồng về “tên gián điệp”, gieo rắc nghi ngờ trong lòng mỗi người.
Sau đó lại xảy ra chuyện hư hư thực thực Vũ Hoàng giúp quân đoàn Phi Độ giết người. Sự nghi ngờ ban đầu đã bùng lên một ngọn lửa lớn.
Trong phó bản liên quan đến việc tàn sát lẫn nhau, có rất nhiều người không dám tin tưởng đồng đội mình hoàn toàn.
Đặc biệt khi trong quân đoàn lại có sự phân tầng cấp bậc.
Thiện Thành và Vũ Hoàng là hai người chơi cấp Thần với năng lực tương đương nhau, bình thường cũng khó đối phó. Hai người bề ngoài vẫn cư xử không có vấn đề gì, nhưng thủ hạ bên dưới luôn so bì cao thấp với nhau, không ai chịu nhường ai.
Có Chu Khiêm châm mồi lửa cùng hành động của Từ Dương, người của hai bên không nín nhịn nữa, chỉ muốn dìm chết đối phương.
Về việc xử lý giữa Vũ Hoàng và Thiện Thành, ai là gián điệp, Kha Vũ Tiêu không muốn phạm sai lầm, vì vậy hắn đến gặp Mục Sư.
Kha Vũ Tiêu vừa gõ cửa lần, vài giây sau, Mục Sư đã cho mời vào.
Mục Sư đang ngồi dưới đất đọc sách, trước mặt là một ly nước sôi để nguội.
Kha Vũ Tiêu khẽ liếc mắt đánh giá, cũng không nói gì khác, tóm tắt đơn giản những gì đã xảy ra.
Mục Sư cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi: “Cứ bình tĩnh theo dõi, không cần làm gì cả. Chỉ còn tiếng nữa là đến thời hạn công bố “số lượng hạn định”, mọi người vẫn chưa tìm kiếm đủ manh mối, bây giờ việc quan trọng nhất là tìm cho đủ manh mối. Cậu phải nhớ kỹ ——
“Hiện tại không phải là thời điểm tìm gián điệp, không được lãng phí vũ khí. Dù không nói đến việc này thì đừng quên, người sử dụng viên con nhộng cần phải hoàn thành nhiệm vụ mấu chốt, sống sót đến cuối cùng, thành phố Lam Cảng mới có thể thuộc về quân đoàn.”
Kha Vũ Tiêu suy nghĩ, hiểu ý Mục Sư: “Tôi hiểu rồi.”
“Vì sao lại đến hỏi tôi chuyện này?”
Không chờ Kha Vũ Tiêu trả lời, Mục Sư ngước mắt nhìn hắn một cái, có lẽ đã tìm ra đáp án: “À, là do hôm nay Chu Khiêm nói gì với mọi người?”
Kha Vũ Tiêu nói: “Đúng vậy. Bây giờ nhiều người trong đội không an phận.”
Mục Sư không nóng nảy, dường như cảm thấy chuyện Chu Khiêm làm không hề nằm ngoài dự kiến.
Y nhàn nhạt cười, sau đó nhìn Kha Vũ Tiêu: “Cậu vẫn còn thiếu kiên nhẫn, đây là chỗ cậu vẫn chưa bằng Chu Khiêm.”
Đọc Full Tại
“Tôi không bằng Chu Khiêm, tôi không bằng rất nhiều người. Tôi là nhân cách chủ nhưng tôi vẫn không bằng mỗi nhân cách trong thân thể này…” Kha Vũ Tiêu mím môi, sau đó lại cười.
Trong mắt chứa một tia ngông cuồng, giọng điệu cũng trở nên quái đản hơn: “Cho nên… Tôi không làm người nữa, được chưa?! Tôi đồng ý với ông, tôi không làm người nữa. Ha ha…”
Mục Sư nhìn Kha Vũ Tiêu, ánh mắt lại tràn ngập từ bi.
Mục Sư nói: “Có rất nhiều bệnh nhân tâm thần nhận trị liệu, nhưng đôi khi tôi nhìn họ, tôi sẽ nghĩ rằng… vì sao tôi lại muốn chữa bệnh cho họ?”
Kha Vũ Tiêu nghe xong, xoay khớp cổ và khớp cổ tay, hưởng ứng theo: “Đúng thế, chữa bệnh làm gì? Cứ để cho họ điên lên đi!”
Mục Sư cười: “Sống trong thế giới ảo tưởng không phải tốt lắm sao? Tôi cảm thấy khi ở bệnh viện tâm thần, có rất nhiều người hạnh phúc. Trong góc nhìn của người bình thường, họ sống không bình thường. Nhưng trong góc nhìn của họ, người bình thường mới là những kẻ điên. Đúng không?”
“Rất đúng! Sống trong thế giới ảo tưởng mới tốt! Thế giới hiện thực không thể sống được! Giống như anh trai tôi… Anh ta chỉ thích một nhân cách của tôi. Anh ta chưa từng yêu tôi!”
Kha Vũ Tiêu nhìn Mục Sư, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt của một học trò dành cho thầy mình: “Nên tôi đã tiễn anh ấy xuống địa ngục. Anh ấy sẽ đến địa ngục do ông sáng tạo ra đúng không?”
“Đúng vậy.” Mục Sư thâm sâu khó dò liếc mắt nhìn qua, sau đó tóm lấy vai hắn: “Nhưng bây giờ cậu cần phải bình tĩnh lại. Cậu còn phải chủ huy toàn cục. Không phải cậu nói cậu muốn cho tôi thấy cậu là một người có giá trị à?”
“Đúng! Tôi muốn làm như vậy!” Kha Vũ Tiêu đáp: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm theo yêu cầu của ông!”
“Được rồi. Nhớ kỹ ——” Mục Sư nhấn mạnh: “Giữ lại cả hai người họ. Một khi có vấn đề, giữ lại một người cũng được. Tôi không quan tâm hai là gián điệp, cậu cũng không cần quan tâm đ ến việc này. Chúng ta cần phải giúp họ sống sót, vượt qua phó bản, biến thành phố Lam Cảng thuộc về mình, đây là mục đích duy nhất. Những thanh toán khác, chờ sau khi ra khỏi phó bản.”
“Để phòng ngừa vạn nhất, đến lúc đó, không chừa đường sống cho kẻ nào.”
Tốt nhất là giữ lại cả hai. Nếu không thì ít nhất giữ lại được một người.
Sau khi nhận được chỉ thị, Kha Vũ Tiêu rời khỏi Thanh Phong quán, đi đến khu vực tháp nhọn màu trắng.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại dẫn theo Tề Lưu Hành.
Không khí ở khu vực tháp nhọn màu trắng đang vô cùng căng thẳng.
Trong đại sảnh, Thiện Thành và Vũ Hoàng đang giằng co với nhau, mỗi người đều dẫn ba thủ hạ theo sau.
Ba người đi theo Thiện Thành đều đeo vòng tay màu lục, bên phía Vũ Hoàng phụ trách một khu vực khác, vì vậy bốn người họ đeo vòng tay màu chàm, như vậy hai bên hoàn toàn có thể giết hại lẫn nhau.
Ban đầu Thiện Thành không xuất hiện ở đây, nhưng vì thủ hạ của hắn và thủ hạ của Vũ Hoàng liên tục công kích, thóa mạ, chỉ trích bên còn lại là gián điệp, hắn buộc lòng phải đến.
Thủ hạ gặp nguy hiểm, Thiện Thành dẫn thủ hạ còn lại đuổi theo đến, hình thành cục diện bây giờ.
Kha Vũ Tiêu dẫn theo hai người cùng với Tề Lưu Hành, khi bước lên cầu thang bên ngoài thì nghe tiếng tranh chấp bên trong.
“Vũ Hoàng, mau thừa nhận đi, tôi đã sớm cảm thấy mấy người làm trò lén lút! Tất cả các người đều là gián điệp!”
“Vừa ăn cướp vừa la làng? Mẹ nó tao không quen biết gì tên Từ Dương kia! Ai con mẹ nó nói tao giúp đỡ tên đó? Là do bọn bay tung tin giả!”
“Đội trưởng Kha tới, mau nghe theo chỉ thị!”
…
Kha Vũ Tiêu nghe thấy, đảo mắt quan sát tình hình trong đại sảnh, cười nói: “Tiếp tục biện luận đi. Tôi cần nghe nhiều một chút mới có thể đưa ra phán đoán.”
Sau đó, tùy ý để các thủ hạ tranh chấp nhau, Kha Vũ Tiêu liếc mắt nhìn về phía Tề Lưu Hành.
Tề Lưu Hành hiển nhiên chú ý đến tình hình bên trong ——
Vân Tưởng Dung đang đứng đó, có vẻ sau khi cô tham gia quân đoàn Đào Hồng thì đã đi theo đội của Thiện Thành.
“Lo lắng cho cô ta?” Chú ý đến ánh mắt của thiếu niên, Kha Vũ Tiêu hỏi một câu, giọng điệu vẫn còn có chút điên loạn.
Tề Lưu Hành trông vô cùng nghiêm túc, cũng không nhìn đối phương: “Người như anh sẽ không bao giờ hiểu được.”
“Thật à…”
Kha Vũ Tiêu có chút tức giận, giơ tay lên bóp cổ Tề Lưu Hành, buộc thiếu niên phải nhìn về phía mình.
Cả người Tề Lưu Hành nổi lên luồng sát ý bồng bột, thanh kiếm cũng được triệu hồi trong tay.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Kha Vũ Tiêu giơ súng bên tay phải lên đặt lên trán thiếu niên: “Sao, muốn chết chung một chỗ với tôi? Tạm thời tôi chưa cho cậu cơ hội này được.”
Tăng lực đạo trên tay trái, Kha Vũ Tiêu hài lòng nhìn tầng sợi gân xanh nổi rõ trên cổ Tề Lưu Hành, hắn cười tơi. Nhưng khi nhìn thấy hận ý thấu tận xương tủy trong mắt thiếu niên, nụ cười liền vụt tắt.
Kỹ năng của Kha Vũ Tiêu rất đặc biệt, nếu hắn muốn, hắn có thể cảm thụ từng suy nghĩ và cảm xúc của các nhân cách phụ. Cho nên hắn cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp mà Ngô Nhân quan tâm đ ến “em gái”, cũng nhớ rõ ánh mắt Tề Lưu Hành từng nhìn… một Kha Vũ Tiêu khác.
Đó là ánh mắt tràn ngập tin tưởng, kính nể, ngưỡng mộ, thậm chí là ỷ lại vô điều kiện… hoàn toàn không mảy may che giấu.
Nhưng bây giờ ánh mắt thiếu niên nhìn hắn chỉ có sự chán ghét và sát ý, nếu nhìn kỹ còn cả sự thất vọng cùng cực.
Vì sao lại thất vọng?
Vì Tề Lưu Hành hối hận, cảm thấy mình hiểu lầm gì đó; hoặc là thiếu niên cảm thấy hắn sa đọa.
“Kha Vũ Tiêu, anh rất tốt. Anh không biết đâu, gần đây em gặp một người tên Chu Khiêm, thật sự là anh ấy không tốt chút nào. Em cảm thấy nếu em không chú ý thì sẽ bị Chu Khiêm lừa ngay. Nhưng anh không giống vậy, anh sẽ không bao giờ lừa gạt em. Khi em ở với anh, em cảm thấy rất thoải mái, nhẹ nhàng, không có chút gánh nặng tâm lý nào cả.”
Khi đó, thiếu niên đã nói như vậy.
Nhưng bây giờ thiếu niên lại tin tưởng Chu Khiêm, không tin tưởng hắn.
Vậy thì hắn nên làm gì bây giờ?
Đập nát sự tín nhiệm đó của thiếu niên.
Cho thiếu niên biết vốn dĩ không hề có một người như vậy tồn tại.
Khi Kha Vũ Tiêu thả tay ra, Tề Lưu Hành ôm lấy cổ, ho khù khụ.
Sau đó cậu ngẩng đầu, nhìn Kha Vũ Tiêu như nhìn người điên.
—— Anh muốn làm gì?
“Tiểu Tề à, nhìn thấy sự hận thù và chán ghét trong mắt cậu, tôi thấy tệ lắm. Vì… Kha Vũ Tiêu mà cậu biết vốn không hề tồn tại. Là do tôi giả vờ thôi.”
“Có phải tên đó đã nói với cậu rằng, dù đây là một trò chơi sinh tử, tên đó vẫn không muốn tấn công đồng đội, vì vậy mới phát triển kỹ năng phụ trợ, giúp cậu gia tăng lực tấn công?”
“Một người như tên đó, quá dối trá. Hôm nay tôi sẽ cho cậu nhìn thấy tôi thật sự, được chứ? Lần trước tôi giết cậu, cậu là người trong cuộc, cậu không thấy rõ. Bây giờ, tôi sẽ cho cậu một góc nhìn rõ ràng hơn ——”
Kha Vũ Tiêu cười, nhanh chóng đổi hướng họng súng vào trong đại sảnh, liên tục bắn bốn phát súng.
Cùng với tiếng súng vang lên, Tề Lưu Hành khản giọng la: “Vân Tưởng Dung, cẩn thận!”
Sau nỗi lo lắng theo bản năng, Tề Lưu Hành mới nhớ ra một việc —— Kha Vũ Tiêu đeo vòng tay màu lục.
Cho nên hắn giết đội đeo vòng tay màu chàm.
Quả nhiên, Vũ Hoàng và ba thủ hạ liền ngã xuống ngay trước mắt Tề Lưu Hành.
Kha Vũ Tiêu lại lên tiếng.
Hắn lạnh nhạt nhìn Thiện Thành: “Đội trưởng Thiện, tôi tin tưởng anh. Trong thời điểm nguy cấp như vậy thì nên giải quyết ngay. Anh thấy đúng không?”
Nói xong, Kha Vũ Tiêu xoay người, hắn cười với Tề Lưu Hành: “Đó, rất tốt. Hy vọng tôi sẽ không cần phải nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cậu nữa.” Cậu có thể muốn giết tôi, cũng có thể hận tôi. Nhưng không được thất vọng về tôi. Tiểu Tề, nhớ kỹ chưa?”
…
Ở bên kia, Từ Dương dẫn hai thân tín và ba đồng đội nhờ sự trợ giúp của Trương Đại Thiết đã đột phó vòng vây của quân đoàn Đào Hồng, chạy về căn cứ địa của đội màu tím.
Trên đường đi, Từ Dương hỏi Trương Đại Thiết: “Vừa rồi cậu nói cậu là thủ hạ của Thiện Thành?”
“Đúng vậy. Nhóm Vũ Hoàng nhắm vào nhóm chúng tôi, tôi rất sẵn lòng giúp anh. Anh có vấn đề gì?”
“Khoan đã…” Đồng tử Từ Dương co rụt lại: “Sao cậu biết chúng tôi sẽ đến mà biết canh giữ ở bên ngoài tháp? Cậu ——”
Từ Dương nhận thấy có vấn đề, muốn rút súng giết Trương Đại Thiết, sự nhạy bén của người chơi cấp Thần báo hiệu cho hắn biết phía sau còn có một nguy hiểm khác to lớn hơn.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã làm hai hành động, đầu tiên dùng tay trái túm chặt lấy một thân tín, đẩy đối phương chắn phía sau lưng mình, cùng lúc đó hắn nằm xuống, quét ngang chân đá vào một thân tín khác, để đối phương ngã xuống trước mặt mình.
Một họng súng nhắm vào Từ Dương ở phía xa cùng với họng súng của Trương Đại Thiết hướng về Từ Dương, đối tượng tấn công bị chuyển thành hai thân tín.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Từ Dương bỏ lại hai thân tín, dẫn ba đồng đội tiếp tục chạy về trước.
Tận mắt chứng kiến Từ Dương dứt khoát lấy thân tín của mình chắn súng, ba đồng đội cảm thấy nguội lạnh trong lòng, khi chạy cũng vô cùng mờ mịt, họ trở nên do dự, cho nên chạy ở phía sau Từ Dương, khoảng cách mỗi lúc một xa hơn.
Trương Đại Thiết và một thủ hạ khác của Thiện Thành nắm chắc cơ hội, nhanh chóng dùng súng giải quyết cả ba người.
Cuối cùng, Trương Đại Thiết giơ cao súng, nhưng hệ thống đã nhắc nhở không thể tấn công mục tiêu ——
Từ Dương chạy bằng tốc độ cực nhanh.
Nhưng qua một trận này, Từ Dương đã thiệt hại quá nhiều.
Trương Đại Thiết nói với đồng đội: “Đi thôi, chúng ta đi tranh công.”