Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

quyển 2 - chương 174: trò chơi vua

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: cơm trắng chan cà phê

Âm thanh đếm ngược "tích, tích, tích" liên tục vang lên, dồn dập, gấp gáp.

【 Nhắc nhở: "Cao su bắt chước" có thời gian sử dựng, chỉ còn 30 giây 】

【 Người chơi chỉ còn 30 giây cuối cùng 】

【 Hệ thống đã chọn cho bạn ngôi mộ phiên bản 7.0, chỉ cần 988 đồng, chỉ cần 988 đồng! Thật hấp dẫn! 】

...

Trong một góc bàn cờ, 6 người cũng không bị thông báo này của hệ thống dọa sợ nữa, ai nấy cũng chuyên tâm làm một việc ——

Lưu Thủy ở hàng thứ nhất tháo bỏ vòng tay màu cam, thay bằng vòng tay màu lam.

Hai hàng dưới hắn, năm người còn lại cũng nhanh chóng bỏ đạo cụ cao su xuống, chuẩn bị đeo vòng tay màu cam thật lên.

Ngay lúc này, một tình huống khác lại đột ngột xảy ra ——

Mục Sư lấy đạo cụ từ túi hành lý.

Đồng tử Chu Khiêm co rút lại, sau lưng anh bỗng truyền đến tiếng tra kiếm khỏi vỏ, Bạch Trụ cầm chắc Phá Hiểu trong tay, hướng mũi kiếm về phía Mục Sư.

Cùng lúc đó, những người bên quân đoàn Đào Hồng của Mục Sư đều giơ cao súng về phía Bạch Trụ.

Nháy mắt tiếp theo, Ẩn Đao rút đao, ba học trò của hắn cũng hành động theo.

Ba người đứng ở ba ô cờ khác nhau, đồng thời trước mặt họ cũng có ba người của quân đoàn Đào Hồng.

Ba người học trò giơ súng nhắm thẳng vào ba người trước mặt, ba người nọ liền đổi hướng họng súng, không nhắm về phía Bạch Trụ mà nhắm về phía ba người đối diện mình.

Sáu người liền rơi vào thế giằng co.

Dựa vào đặc tính của viên đạn trong phó bản, một khi có người nổ súng thì sáu người họ sẽ chết cùng lúc.

Bây giờ, Tề Lưu Hành đứng cách đó không xa, cậu chẳng màng gì, rút nhanh kiếm nhắm thẳng về phía Mục Sư sau lưng.

Ngay lập tức một họng súng lạnh băng nhắm thẳng vào trán cậu —— do Kha Vũ Tiêu đứng bên cạnh ra tay.

Tình thế trên bàn cờ căng thẳng, không khí bị đè nén đến tột độ.

Dù ai tùy tiện làm ra bất kỳ hành động gì đi nữa cũng có thể gây ra một cuộc hỗn chiến liên hoàn, khiến nhiều người bỏ mạng!

Trong lúc tất cả đang căng như dây đàn, một sự cố khác lại xảy ra ——

Tất cả người chơi đều không thể cử động.

Ai nấy cũng kinh nghi, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Hiển nhiên, sáu người trong góc kia là những người hoang mang, hoảng loạn nhất.

Vì không thể cử động, sau khi đổi hướng họng súng, sáu người họ cũng không thể làm thêm được gì.

Khi nhận ra điều này, những người quỳ rạp dưới mặt đất đều im lặng ch ảy nước mắt.

Họ đều nghĩ thầm —— toi đời, họ chết chắc rồi, không ai cứu được họ nữa! Kẻ hại chết họ là Mục Sư và Chu Khiêm!

Nhớ kỹ tên kẻ thù trước khi chết, sau khi chết còn có cơ hội sống lại hay không?!

May mắn thay, khoảng 30 giây sau, không một chuyện gì khác xảy ra, cũng không có ai chết vì làm trái với quy tắc.

Những người nọ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi mẹ mồ hôi con rơi rớt khắp sàn.

Người duy nhất có thể đi lại và nói chuyện là Mục Sư.

Y như trở thành một thượng đế điều khiển tất thảy, toàn bộ hệ thống đã mất đi hiệu lực, thậm chí hệ thống dường như không còn tồn tại.

Mạng sống của tất cả bọn họ đều do Mục Sư định đoạt.

Khi nhìn thẳng về phía Mục Sư, Chu Khiêm không khỏi nghĩ rằng —— thực sự có đạo cụ khủng khiếp như vậy?

Trước đây, Chu Khiêm đã hỏi Bạch Trụ đạo cụ mạnh nhất trong hệ thống là gì.

Dựa theo lời Bạch Trụ, Chu Khiêm biết không có một đạo cụ nào có thể phá hỏng tính cân bằng của trò chơi.

Đặc biệt là khi trò chơi đã đến giai đoạn cao trào.

Chu Khiêm đã từng nhìn thấy một đạo cụ do em trai Mục Sinh của Tư Đồ Tình sử dụng trong phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》—— người này đã tự mình đăng nhập vào trò chơi, còn thay đổi cốt truyện, khiến cho quân đoàn S sống lại.

Nhưng khi đó trò chơi vẫn còn quy tắc của người chơi cấp Thần tham gia làm NPC.

Người chơi cấp Thần có thể dựa vào quy tắc này để giúp đỡ người chơi.

Cho nên đạo cụ đó của Mục Sinh cũng không thể phá hủy tính cân bằng trong trò chơi.

Bây giờ thì khác.

Trò chơi đang trong giai đoạn cao trào, cũng không có người chơi cấp Thần nào làm NPC.

Về lý thuyết, không thể có đạo cụ có thể điều khiển cả người chơi và nhóm sát nhân ở bên ngoài.

Rốt cuộc trường hợp của Mục Sư là như thế nào?

Tình huống tiếp theo khiến Chu Khiêm có kết quả khả quan hơn —— trước mặt Mục Sư xuất hiện một cánh cửa từ hư không.

Đây là một đạo cụ giúp người chơi có thể bảo vệ mình.

Người chơi không nhận được bất kỳ khen thưởng hay điểm tính năng gì, dùng đạo cụ rời khỏi phó bản.

【 Đạo cụ: Cửa tùy ý 】

【 Công dụng: Khi cửa tùy ý xuất hiện, tiến trình phó bản tạm thời dừng lại, bạn có thể dùng cánh cửa để rời khỏi phó bản.

Dù tình huống có nguy hiểm đến như thế nào, cánh cửa này vẫn có thể giúp bạn thoát thân! 】

【 Ghi chú: Tên đạo cụ cũng đã đặt ra vấn đề then chốt, vì là cửa tùy ý nên đạo cụ không thể giúp bạn đến địa điểm theo yêu cầu mà chỉ có thể giúp bạn dịch chuyển đến khu vực gần nhất ở khu vực nghỉ ngơi, bạn có thể rời khỏi phó bản và quay về hiện thực, nếu bạn có quân đoàn của mình, bạn cũng có thể lựa chọn quay về căn cứ địa của quân đoàn 】

Sau khi mở cửa, Mục Sư cũng không rời đi ngay mà đứng lại tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Khiêm.

Ánh mắt y vẫn tràn ngập nét từ bi, như không hề quan tâm đ ến những lời công kích của anh hay là sự thất bại trong ván cờ.

Ánh mắt của Chu Khiêm vẫn đầy trào [húng, anh cảm thấy Mục Sư chỉ là một kẻ giả tạo.

Làm sao mà ông ta có thể không quan tâm? Ông ta chỉ đang giả bộ mà thôi.

Ông ta bày ra vẻ mọi thứ không hề liên quan đến bản thân, mặc kệ tất cả, giống như đã tự chừa cho mình một đường lui —— ông ta thua vì ông ta luôn không quan tâm, là vì nhóm thủ hạ của Kha Vũ Tiêu làm hỏng việc, không nắm bắt được số lượng vòng tay.

Nhưng khi nghĩ lại hành động và ám chỉ của Bạch Trụ ở trong nhà thờ, sau cơn bực tức, Chu Khiêm chợt nhận ra có lẽ không phải đơn giản như vậy ——

Người như Mục Sư không chỉ thận trọng bước từng bước, y còn giống như chiếc hộp trò chơi này, thích đùa giỡn người khác.

Y dùng góc nhìn thượng đế để quan sát mọi thứ.

Y quan sát anh, giống như nhóm sát nhân ở bên ngoài lồ ng sắt đang quan sát người chơi tự xâu xé nhau.

Dù Mục Sư không phải là người đơn giản, Chu Khiêm cũng không có hứng thú muốn tìm hiểu lạc thú của đối phương.

Cho nên anh vẫn dùng ánh mắt trào phúng nhìn y.

Mục Sư nói: "Chu Khiêm, tôi chỉ là người đứng ngoài theo dõi trò chơi này thôi.

Lần này dùng thân phận người chơi vào đây cũng chỉ là để gặp mặt cậu.

Ván cờ này thật sự thỏa mãn h@m muốn của tôi.

Cậu cũng...!hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của tôi."

"Cuối cùng, tôi còn một vài lời dành cho cậu.

Hẳn là cậu cũng đã biết rồi, nếu không có nhiều người giúp đỡ thì một mình cậu cũng không thể thắng được."

"Tính cách của cậu như thế, tôi còn từng cho rằng cậu sẽ không bao giờ có một người bạn trong trò chơi.

Lợi ích đổi lấy lợi ích, cậu là người luôn sống theo phương châm này, bên cạnh cậu cũng sẽ chỉ có những người như vậy."

"Nhưng bây giờ thì...!Cậu thật sự rất may mắn, may mắn đến mức khiến người khác đố kỵ."

"Cậu phải biết một điều, họ đi theo cậu không phải là vì cậu là người tốt, mà vì họ là người tốt."

"Cậu sinh ra trong sự giàu có, cậu lại căm ghét gia đình mình, cậu biết khi cậu ghét bỏ mẻ trứng muối không còn tươi mới, trên đời này còn có vô vàn người khác còn không có cơm ăn không?"

"Có người luôn đối xử chân thành với cậu, nhưng cậu lại luôn cảm thấy thế giới này đầy xấu xa, cậu cũng không ngại ngần dùng quan điểm tiêu cực của mình gây ảnh hưởng đến người khác."

"Một kẻ căm hận thế giới này như vậy vì sao thế giới vẫn ban tặng cho cậu những người tốt, sao nào, bây giờ cậu sẽ dùng thái độ gì để đối xử với thế giới đây?"

"Chu Khiêm, người như cậu vốn dĩ không xứng đáng được thế giới này ưu ái."

Ngay lúc này, trong đầu Chu Khiêm liền vang lên một giọng nói ——

"Đừng nghe lời ông ta."

Trước mặt Chu Khiêm vẫn là Mục Sư đứng bên cạnh một cánh cửa, nhưng đồng thời anh cũng nhìn thấy một lớp học, là lúc anh giúp Bạch Trụ tổ chức sinh nhật.

Chu Khiêm liền nhận ra đây là thế giới tinh thần của Bạch Trụ.

Bạch Trụ cũng nghe thấy lời Mục Sư nói, Chu Khiêm đoán rằng bây giờ y cũng đang cố gắng điều khiển thế giới tinh thần, dùng thế giới này để liên lạc với mình.

Chu Khiêm biết để làm điều đó rất khó khăn.

Nếu hai người ở khoảng cách xa, dù cả hai đã có một số điểm tương hợp ở mức khá, nhưng muốn giao tiếp với nhau thông qua thế giới tinh thần thì vẫn phải sử dụng rồng con.

Dù cả hai ở khoảng cách gần, trong trường hợp không sử dụng vảy rồng, muốn trực tiếp thực hiện như thế này cũng không hề dễ dàng.

Nếu tinh thần lực của người chơi cấp Thần không cao, hoàn toàn không thể làm được.

Huống hồ bây giờ họ còn trong tình trạng bị Mục Sư sử dụng đạo cụ.

Bây giờ, trong thế giới tinh thần, Bạch Trụ nhỏ vẫn đứng trên bục giảng, lo lắng nhìn về phía Chu Khiêm, đi đến trước mặt anh, nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt chăm chú đầy nghiêm túc: "Ông ta không hề biết em đã trải qua điều gì.

Em không cần lời ông ta nói."

"Em biết rồi, em không nghe.

Em không quan tâm họ nói gì cả." Chu Khiêm đáp.

Bạch Trụ đột nhiên hỏi: "Vậy em có sợ bị anh hiểu lầm không?"

Nhìn Bạch Trụ một lúc lâu, Chu Khiêm híp mắt: "Anh hiểu lầm điều gì? Không phải anh thích em sao? Anh đã thích em từ nhỏ.

Hơn nữa ——"

"Nếu anh dám hiểu lầm em, em sẽ trói anh lại."

Bạch Trụ lắc đầu: "Anh đã nói em không phải người như vậy."

Chu Khiêm: "Vì sao?"

Bạch Trụ chỉ tay xung quanh lớp học, ý tứ không cần nói cũng biết.

Chu Khiêm cuối cùng bật cười: "Chậc, có mấy cái bánh kem đã mua được cả đời anh Trụ, đúng là có lời."

Bạch Trụ cũng cười.

Tươi cười trong chớp mắt, y lại nghiêm túc nhấn mạnh: "Trông em có thể không quan tâm, nhưng anh biết em quan tâm.

Vì quan tâm nên em mới ——"

"Tóm lại, em không cần nghe bất kỳ điều gì Mục Sư nói."

Chu Khiêm gật gật đầu, lại híp mắt cười đánh giá bộ dạng học sinh tiểu học của Bạch Trụ: "Ây dà bạn trai nhỏ của em.

Anh đoán xem em có muốn nghe theo lời anh không?"

"Em chắc chắn muốn nghe lời anh."

Bạch Trụ trông bộ dáng nho nhỏ, tư thái lại vô cùng ngang ngạnh, hoàn toàn khác với cảm giác hiện tại mà y mang đến cho Chu Khiêm.

Chu Khiêm lại bị y chọc cười: "Khi anh lớn lên lại thích quản em.

Nhưng bây giờ anh còn quá nhỏ."

"Chu Khiêm ——"

Có vẻ như nhận ra điều gì, Bạch Trụ nhíu mày nhìn anh, đôi mắt liền tối sầm, tràn ngập sự không tán thành.

Chu Khiêm cố ý trêu ghẹo Bạch Trụ vài câu, lực chú ý lại bị kéo về thế giới trò chơi —— anh nhìn thấy Mục Sư đã bước vào cánh cửa.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, tiến trình của phó bản lại tiếp tục được khởi động.

Sáu người ở góc bàn cờ vẫn chưa kịp phản ứng.

Chu Khiêm liền nhanh chóng hô: "Mau đổi vòng tay!"

Lúc này họ liền sực tỉnh khỏi cơn mê, hoảng loạn lấy vòng tay từ hệ thống thay vào, thành công bảo vệ được tính mạng.

Xong xuôi, họ vẫn chưa đủ sức để đứng lên, nằm rạp trên mặt đất th ở dốc.

Vừa trải qua quỷ môn quan, họ thật sự cần thời gian để khôi phục bình tĩnh.

Ở trên bàn cờ, Chu Khiêm tiếp tục chỉ huy, nửa tiếng sau, nhóm họ dành được thắng lợi.

Sau khi hệ thống công bố kết quả liền dặn dò người chơi không cần nôn nóng, hệ thống sẽ thông báo quy tắc tiếp theo.

Bên phía quân đoàn Đào Hồng vô cùng yên tĩnh, thành viên nhóm Chu Khiêm lại như vỡ òa, bây giờ họ đã hoàn toàn cam tâm tình nguyện gia nhập quân đoàn Vô Song.

Trong đó, giọng nói của Hà Tiểu Vĩ gào to nhất: "Có đúng chưa? Mấy người nói đi, đã nói là Khiêm nhà tôi rất là giỏi mà! Tôi không có nói dóc! Cậu ấy là vô địch! Đào Hồng là cái thá gì? Mục Sư là cái thá gì hả?"

Bây giờ Chu Khiêm đang đứng ở trong góc quan sát nhóm sát nhân ở bên ngoài lồ ng sắt.

Nhóm sát nhân đã tiến gần lồ ng sắt hơn một chút.

Trên mặt họ đều nở nụ cười quỷ dị như sắp sửa được thưởng thức một bữa tiệc lớn.

Đối lập với tiếng hoan hô của đồng đội, biểu tình Chu Khiêm lại căng thẳng hơn.

Bạch Trụ đi đến bên cạnh anh, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay.

Chu Khiêm không phải đang lo lắng không biết đối phó với nhóm sát nhân này như thế nào mà là đang suy nghĩ về Mục Sư.

Đặt tay lên vai Chu Khiêm, y khẽ nhấn xuống, nói: "Chu Khiêm, em ổn không?"

"Em không sao." Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ: "Em chỉ cảm thấy là anh đã đúng."

Chu Khiêm đang nói về nụ hôn ám chỉ của Bạch Trụ trong nhà thờ.

"Ẩn Đao vừa ra khỏi phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》liền gặp Mục Sư, nhưng ông ta cũng không làm gì, để anh ấy vào phó bản này giúp đỡ em."

"Mục Sư vốn không cần phải vào phó bản, vốn đã có thể rời khỏi phó bản trước khi ván cờ bắt đầu."

"Nhưng ông ta cố tình đến đây, còn rời đi ngay lúc đó...!Giống như ông ta đến đây với tâm thái vui đùa."

"Ông ta muốn nói với em rằng dù em có chơi hay đến như thế nào thì trong mắt ông ta, tất cả cũng chỉ là một trò diễn xướng rẻ tiền."

"Ông ta tha cho Ẩn Đao, ông ta có thể chú ý phía Kha Vũ Tiêu nhiều một chút, cũng không đến mức không thể phát hiện ra chuyện 5 vòng tay giả; ông ta rõ ràng năng lực của Kha Vũ Tiêu, đoán được anh ta không đáng tin nhưng từ đầu đến cuối vẫn không quan tâm gì..."

"Ông ta đang nói với em rằng ngay từ giây phút ông ta thả Ẩn Đao đi, ông ta đã luôn ở trên cơ em.

Ông ta lựa chọn rời đi, không tiếp tục xem trò vui vì cảm thấy em chắc chắn sẽ chết ở giai đoạn tiếp theo."

"Em chỉ cần tin tưởng anh, tin tưởng viên kẹo kia là được." Bạch Trụ nói.

"Em biết rồi." Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ, ánh mắt lại lóe lên, mang theo vài phần uy hiếp.

Nghiêng người thì thầm vào tai Bạch Trụ, Chu Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu anh dám lừa em, em cũng sẽ không buông tha cho anh.

Em sẽ trở thành thần trong thế giới này, dù anh chạy trốn đến đâu, em cũng sẽ bắt anh về, sau đó..."

"Anh Trụ, đến lúc đó, em sẽ nhốt hai chúng ta ở chung một chỗ."

"Em đã dùng bánh kem mua anh rồi.

Cả đời này anh không được trốn đi đâu cả."

Một lát sau, khi nhóm sát nhân lại tiến gần thêm một bước, hệ thống gửi thông báo ——

【 Sau khi kiểm tra, số lượng người chơi hiện tại đã đạt điều kiện theo yêu cầu 】

【 Phiên bản đặc biệt của trò chơi vua sắp bắt đầu 】

【 Số lượng sát nhân hiện tại: 55 người; nếu số lượng người chơi ít hơn số lượng sát nhân sẽ thua cuộc, các bạn sẽ bị nhóm sát nhân tàn sát 】

【 Số lượng người chơi hiện tại: 81 người; số lượng nhiều hơn số lượng sát nhân, hệ thống thông báo, tiếp tục trò chơi...!】

Khi nhìn thấy những dòng này, nhiều người tái mét mặt, đặc biệt là nhóm người đi theo Từ Dương —— nếu họ thực sự làm theo lời hắn, e rằng tất cả đã bị nhóm sát nhân giết sạch.

Từ Dương liếc mắt nhìn Chu Khiêm.

— Mẹ nó, Chu Khiêm thật sự nói đúng!

Tên thiết kế trò chơi này muốn nhìn thấy bộ dạng hối hận của người chơi!

Thông báo vẫn còn tiếp tục —

【 Quy tắc trò chơi vua: Mỗi vòng chơi sẽ có một người làm vua, nhà vua có thể ngẫu nhiên chọn ra hai người khác hoàn thành nhiệm vụ giết người một chọi một; yêu cầu: một người là người chơi, một người là sát nhân 】

【 Người chơi có bị giết hay không tùy thuộc vào thông tin mà các bạn thu thập được lúc trước 】

【 Nhóm người chơi màu vàng đã chiến thắng trong trò cờ nhảy, bây giờ các bạn có thể chọn ra một người làm đại diện, người này sẽ đối mặt nói chuyện cùng nhóm sát nhân, giúp các bạn tìm biện pháp chiến thắng, xin hãy chọn ra người đại diện trong vòng một phút 】

【 20 phút sau, trò chơi vua sẽ chính thức bắt đầu 】

【 Chúc các bạn chơi vui vẻ! 】.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio