Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

quyển 2 - chương 182: không hổ là anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: cơm trắng chan cà phê

Bàn trà cũ kĩ, ngọn đèn dầu le lói.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt xanh trong của Rachel sâu thăm thẳm như đại dương, mang theo sự huyền bí khó tả.

Nâng quả cầu thủy tinh trong tay, cô nói: "Em có thể trò chuyện cùng với đất trời.

Em nói thật.

Ví dụ như..."

Mỉm cười, Rachel vuốt v e quả cầu thủy tinh: "Em có thể nhìn thấy được, bây giờ anh đang bối rối vì chuyện tình cảm.

Đúng không? Em có thể cảm nhận được rất nhiều cảm xúc của anh...!Ngọt ngào, âu lo, áy náy, lo được lo mất...!Em nói đúng hay không?"

Bạch Trụ liếc mắt nhìn Rachel, đáp: "Những lời này thật thật giả giả, có thể áp dụng cho tất cả mọi người."

"Quý khách thân mến, đây là thành kiến của anh đối với nhà ngoại cảm." Rachel nói: "Em sẽ tiếp tục cảm nhận...!Xin anh hãy nhắm mắt lại, được chứ?"

Khi nghe yêu cầu này, Bạch Trụ hiển nhiên biết được rằng những nạn nhân bỏ mạng ở đây đều cam tâm tình nguyện nhắm mắt.

Rachel xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, có thể dùng quả cầu thủy tinh nhìn ra được vấn đề mà vị khách mắc phải, cô dùng nụ cười ấm áp trấn an người khách, lấy được lòng tin của họ, dụ dỗ họ nhắm mắt.

Khi đưa ra yêu cầu trị liệu giúp họ, hiếm có ai sẽ lắc đầu từ chối.

Không một ai ngờ rằng ngay giây phút họ vừa nhắm mắt để chờ đợi bước tiếp theo của việc trị liệu, sát nhân ở phía lưng họ liền xuất hiện gi ết chết họ ngay tại chỗ.

Bạch Trụ biết rõ điều này.

Nhưng sau khi nghe Rachel nói xong, y vẫn thoải mái nhắm mắt lại.

Ở nơi y không nhìn thấy, ánh mắt của Rachel trở nên thâm sâu khó dò hơn.

Tiếp đó, một thời gian dài, Rachel không có hành động gì.

Ở đối diện cô, Bạch Trụ cũng không cử động trong thời gian dài, giống như không hề ý thức được nguy hiểm đang gần trong gang tấc.

Y không phải không sợ nguy hiểm, mà là từ đầu tới cuối, y không nhìn thấy sự hiện diện của hung thủ ở sau tấm rèm hay là ở trong quán trọ này.

Lẳng lặng nhìn Bạch Trụ một lúc lâu, Rachel cẩn thận đặt quả cầu thủy tinh ở chính giữa bàn.

Hai tay đặt ở hai bên quả cầu, Rachel nhắm mắt, im lặng lẩm bẩm vài câu chú ngữ, quả cầu trước mặt liền sáng lên.

Bạch Trụ không mở mắt, Rachel liếc mắt nhìn y, lại nhìn về phía quả cầu: "Thật ra thế giới này có Thần, chỉ cần tư tưởng của anh đạt được ngưỡng như họ là có thể trò chuyện cùng họ.

Ngay từ nhỏ em đã biết kĩ năng này."

"Anh biết bà nội em chết như thế nào không?"

Bạch Trụ không mở mắt, bình tĩnh hỏi: "Bà ấy chết như thế nào?"

"Khi quân đội phía Đông đến đây, chiếm cứ làng của chúng em.

Năm đó lúa mạch không bội thu, binh lính không có thức ăn để ăn.

Sau đó họ ăn thịt bà nội em, chặt thịt bà ấy, dùng nồi sắt hầm nhừ."

"Sự kiện đó đã dạy cho gia đình em một đạo lý...!Muốn sống thì phải cướp đoạt.

Thức ăn, tiền bạc, đều phải cướp đoạt.

Anh không giết người khác thì người khác sẽ giết anh."

Rachel cười, tiếp tục nói: "Khi đó em mới 10 tuổi.

Em và anh trai trốn ở trong tủ quần áo.

Cha mẹ em trốn dưới gầm giường.

Em lấy quả cầu thủy tinh của em ra, muốn trò chuyện cùng với thần linh.

Anh em còn lo rằng tiếng động của em sẽ thu hút sự chú ý của binh lính..."

"Ngay từ đầu, không một ai tin em có thể nói chuyện cùng với Thần.

Họ không tin trên đời này có phép thuật, tâm linh.

Nhưng em cảm thấy rằng nếu đã có ghi chép về chúng thì sẽ có dấu vết để tìm kiếm.

Sự thật đã chứng minh rằng Thần đã nghe thấy tiếng lòng của em."

"Thần nói, nếu em trở thành tín đồ của Người, Người sẽ giúp em thoát khỏi tai ương.

Binh lính ăn thịt bà em xong, muốn tới bắt bọn em...!Trong chớp mắt, gia đình em đã dịch chuyển đến một nơi khác.

Có phải thần kì lắm không? Cho nên bây giờ gia đình em đều trở thành tín đồ của Thần."

Bạch Trụ không trực tiếp hỏi họ khi họ giết người, chạy trốn khỏi đây cũng có phải nhờ sự giúp đỡ của Thần hay không.

Y chỉ hỏi: "Gia đình cô hành động theo mệnh lệnh của Thần sao?"

Rachel hồn nhiên cười đáp: "Đương nhiên rồi.

Mọi thứ chúng em làm đều dựa theo yêu cầu của Thần."

Bạch Trụ hỏi tiếp: "Cô đã gặp Thần chưa? Trông Thần như thế nào?"

Rachel suy nghĩ, đáp: "Em đã từng hỏi Thần, muốn gặp Thần một lần.

Sau đó em đã nhìn thấy bóng dáng của Người trong đầu...!Thần trông như thế nào làm sao có thể dễ dàng để người khác nhìn thấy chứ? Em chỉ nhìn thấy bóng của Thần.

Anh chắc chắn không thể đoán được trông Thần như thế nào."

"Nhưng cô sẽ nói cho tôi biết, phải không?" Bạch Trụ hỏi.

"Được rồi.

Em sẽ nói cho anh biết.

Khó có người đồng ý tin tưởng em như thế này.

Em không thể cô phụ lòng tin của anh được." Rachel cười: "Thần...!Từ bóng dáng của Người, Người có ba đầu...!Rất nhiều tay.

Hình thức sinh mệnh này...!có lẽ khó để chúng ta tưởng tượng ra được."

Thần có ba đầu?

Bạch Trụ liền nghĩ đến điều gì, nhưng y vẫn bất động thanh sắc.

Trong suốt quá trình này, y chưa từng mở mắt một lần nào.

Tiếp theo, y cũng không hỏi điều gì liên quan đến Thần nữa, chỉ hỏi Rachel rằng: "Vậy thì, về phía tôi, cô nhìn thấy gì?"

"Em thấy một chuyện rất đáng tiếc." Rachel thở dài một hơi: "Vật cực tất phản*, thịnh cực tất suy.

Bây giờ anh có rất nhiều thứ tốt đẹp.

Nhưng sau đó anh sẽ nhanh chóng mất đi.

Mất đi toàn bộ."

*Trích Đạo đức kinh – Lão Tử: tức nghĩa vật quá lớn mạnh thì ắt sẽ già và dẫn đến diệt vong.

"Vì sao?" Bạch Trụ hỏi.

Rachel chợt nói: "Trước tiên anh mở mắt ra đã.

Anh mở mắt rồi em sẽ nói cho anh biết."

Bạch Trụ mở mắt, nhìn quả cầu thủy tinh trước mặt.

Quả cầu thủy tinh phát ra một luồng sáng màu tím nhàn nhạt, bên trong quả cầu trong suốt trôi nổi một thứ vật chất màu tím không ngừng phập phồng theo chuyển động tay của Rachel.

Rachel nhìn chằm chằm quả cầu, nói: "Chúng có thể cảm ứng được tinh thần của anh, cũng như những thứ liên quan đến vận mệnh của anh.

Bây giờ, anh nhìn đây..."

Rachel di chuyển ngón tay xuống, thứ vật chất kia tựa như tuyết rơi xuống đáy quả cầu, biến mất không còn gì.

"Em không dùng ngón tay điều khiển chúng, tay em chỉ di chuyển theo bước đi của chúng, cảm nhận sâu sắc hơn những gì chúng muốn nói với em."

Rachel nói: "Anh nhìn đi, vừa rồi chúng rơi xuống rồi biến mất, ngụ ý rằng mạng sống của anh sẽ biến mất."

"Tình yêu, sự nghiệp của anh...!biến mất hết thảy, là vì anh sẽ chết."

"Đúng thế, thưa quý khách, anh sẽ chết rất nhanh.

Tiếc quá."

"Thật à?" Ánh mắt của Bạch Trụ không hề thay đổi, y dời mắt khỏi quả cầu thủy tinh, đối diện với ánh mắt của Rachel, không biết có phải vì muốn hợp tác với NPC hay không, y hỏi: "Vậy cô có cách nào giúp tôi phá giải không?"

"Không có." Rachel tiếc nuối nhìn y: "Em có thể trò chuyện cùng thần linh, nhưng bản thân em không phải là thần.

Huống hồ...!em nhìn ra được, anh vốn không phải người ở đây, anh không chịu sự khống chế của Thần.

Anh không giống em, anh không thể trở thành tín đồ của Thần."

"Vậy là, hoặc tôi sẽ thật sự chết.

Hoặc là ——" Bạch Trụ vô cảm nói: "Cô cho rằng như vậy là vì tầm nhìn của cô chưa đủ xa."

Rachel ngẩn người, sau đó thâm thúy nói: "Đúng vậy.

Có lẽ em chưa đủ năng lực để nhìn xa hơn."

Bạch Trụ không nói gì nữa, Rachel nhìn y một lúc lâu, sau đó im lặng thu gom quả cầu thủy tinh và bộ bài Tarot của mình, quay về bàn tiếp tân.

Cô cúi đầu làm việc của mình, thậm chí không đòi tiền của Bạch Trụ.

Bạch Trụ đứng dậy đi về phía cửa, vẫn không có người ra cản y.

"Vậy thì xin tạm biệt.

Cảm ơn vì sự chiêu đãi."

Bạch Trụ không quay đầu, dứt lời liền mở cửa bước ra ngoài.

Sau khi rời khỏi quán trọ, Bạch Trụ không đóng cửa lại ngay, tay phải vô thanh vô tức siết chặt thanh Phá Hiểu trong tay.

Đứng trước cửa quán trọ, Bạch Trụ cầm kiếm quan sát một vòng, sau đó y nhìn về phía thị trấn nhỏ mơ hồ ở phía xa.

Y nhìn thấy một người cưỡi lừa chậm rãi đi từ thị trấn về phía này.

Lúc này, sắc trời đã tối, người nọ có lẽ chỉ có thể ở lại quán trọ, trở thành nạn nhân tiếp theo.

Yên lặng dời mắt, Bạch Trụ đứng trước cửa, không rời đi ngay.

Y đoán rằng mình sẽ nhanh chóng dịch chuyển về vị trí cũ, thành công quay về lồ ng giam.

Xem như y đã vượt qua câu hỏi này rồi.

Nói rằng câu hỏi nguy hiểm đúng là nguy hiểm, nhưng nói đơn giản cũng thật đơn giản, chỉ cần tìm được cách ——

Vụ án gia đình Bender không giống những vụ án giết người liên hoàn khác, họ không có con đường thoát chết nào.

Họ là người nổi danh ở thành phố Lam Cảng, bốn người đều là kẻ thù của người dân nơi đây.

Nếu bị tìm thấy, chắc chắn họ sẽ bị thiên đao vạn quả.

Bốn người họ không thể tìm được ai chịu tội thay cho mình.

Như vậy, họ cần một thứ khác.

Trong vụ án gia đình Bender luôn tồn tại một vấn đề trung tâm ——

Sau khi mất tích, họ đã đi đâu.

Khi hành vi phạm tội của gia đình Bender bị bại lộ, chiến tranh đã kết thúc.

Tất cả người dân ở Lam Cảng đều lùng sục tìm kiếm họ.

Nhưng suốt thời gian đó, họ chưa từng xuất hiện một lần nào, như thể họ đã biến mất khỏi thế giới này.

Kết hợp cùng với giả thuyết đặc thù của phó bản, chỉ có một cách để giải thích hợp lý ——

Họ đến thế giới song song còn lại.

Tiểu thuyết gia La Vũ thật đã bị chính mình ở thế giới mặt sau thay thế.

Nếu người của thế giới mặt sau có thể đến thế giới mặt trước thì ngược lại, người của thế giới mặt trước cũng có thể đi đến thế giới mặt sau.

Vừa rồi, những lời Rachel nói càng chứng minh cho suy đoán của Bạch Trụ.

Rachel là nhà ngoại cảm, nói với mọi người rằng mình có thể trò chuyện cùng thần linh từ khi còn rất nhỏ, gia đình họ còn nhận được sự giúp đỡ của thần linh trốn thoát khỏi sự truy bắt của quân xâm lược.

Theo đó, nếu suy nghĩ lớn mật, vị thần trong lời Rachel rất có thể là "tinh thần của thế giới" mà Chu Khiêm từng gặp.

Vị thần đến từ thế giới mặt sau của thành phố Lam Cảng xây dựng một nhà triển lãm án mạng giúp đỡ cho những sát nhân liên hoàn, lợi dụng họ để thực hiện mục đích của mình.

Khi gia đình này chưa trở thành sát nhân, thần đã cứu giúp họ; khi họ trở thành sát nhân liên hoàn, thần cũng giúp họ đi đến thế giới mặt sau, giúp họ không bị tử hình.

Ở thế giới mặt sau, tinh thần của thế giới giữ lại vô số những tên sát nhân vô nhân tính, thế giới này tràn ngập năng lượng xấu xa.

Có lẽ chính những tên sát nhân này ở thế giới mặt trước đều là những người tốt chưa từng làm chuyện gì xấu.

Những tên sát nhân này vốn là phần tử nguy hiểm, tất cả đều là quân cờ giết người của tinh thần kia.

Nhưng với gia đình Bender thì tình huống có lẽ là ngược lại.

Bọn họ ở thế giới mặt sau là những người lương thiện, chưa từng hãm hại một ai.

Sau khi đến thế giới mặt sau, bốn người gia đình Bender đã giết chính mình, thay thế họ tiếp tục sống.

Sau đó thì sao?

E rằng sau đó, họ sẽ tiếp tục giết người.

Họ sẽ đem máu tanh từ thế giới mặt trước đến thế giới mặt sau.

Có lẽ đó là lí do tinh thần của thế giới đã cứu họ.

Đối với những tên sát nhân còn lại, họ chơi trò chơi vua để tìm một nghi phạm hoàn hảo thay thế cho mình, giúp họ ngồi tù hoặc thậm chí lãnh án tử hình.

Như vậy họ sẽ được phóng thích, tiếp tục giết người.

Mục đích mà tinh thần của thế giới làm như vậy là để khiến cho những người dân vô tội không nên chết phải chết đi, khiến cho thời không dần sụp đổ, cuối cùng là thế giới mặt sau đến bờ vực diệt vong.

Cho nên, cụm từ "tiếp tục giết người" mới là bản chất thật sự.

Đặt bản chất này vào mục đích của gia đình Bender thì câu chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Mục đích của họ đơn giản là tiếp tục giết người.

Cho nên, trông bề ngoài, trường hợp của gia đình Bender không giống với những vụ án khác.

Nhưng mục đích của họ đều giống nhau —— bọn họ đều muốn dùng trò chơi vua để tiếp tục giết người.

Hai trường hợp khác nhau, chỉ khác phương thức để tiếp tục hành vi giết người mà thôi.

Một loại muốn dùng người chơi thế mạng mình, giúp mình thoát tội nhằm tiếp tục giết người.

Gia đình Bender không cần người thay thế, thứ họ muốn tìm là một người không biết bất kì chuyện gì, không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Cho nên, để tiếp tục giết người, gia đình Bender không thể để người biết những gì họ làm quay về quá khứ.

Vì vậy, khi người chơi quay về quá khứ, bước vào quán trọ, nếu người chơi không dám đi thẳng vào bàn tiếp tân, không dám ngồi xuống trước tấm rèm, không dám nhắm mắt khi Rachel yêu cầu...

Khi người chơi không làm bất kì điều gì kể trên, họ sẽ bị Rachel và gia đình Bender nhận định rằng —— người này biết tất cả những gì mà gia đình họ làm! Người này có khả năng sẽ khai hết tất cả cho người ở thế giới mặt sau biết! Một khi người này để lộ mọi chuyện, khiến cho người dân nghi ngờ, họ không thể tiếp tục giết người được nữa!

Khi người chơi dịch chuyển vào phó bản nhỏ này, dựa vào tính đặc thù của các vụ án trước, phần lớn sẽ tỏ ra nghi ngờ rằng ——

Nếu phương thức qua màn lần này không phải tiêu hủy chứng cứ hay là gi ết chết nhân chứng, vậy thì có phải họ sẽ trở thành người bị hại hay không?

Gia đình Bender là hung thủ, điều này là sự thật không thể chối cãi, như vậy có phải hộ sẽ dựa vào trò chơi vua để hưởng thụ quá trình gây án hay không?

Họ chỉ đơn thuần muốn tận hưởng cảm giác giết người chơi thôi?!

Ngoài ra, thông tin về gia đình Bender cũng đã được trưng bày kĩ lưỡng ở bảo tàng.

Đi vào viện bảo tàng, xem xong thông tin giới thiệu, người chơi dễ dàng biết hung thủ là gia đình Bender, cũng biết được phương thức gây án của họ, vì vậy không cần phải tiếp tục trinh thám.

Vì manh mối này đã thu hoạch được nhanh chóng, trong tình huống đó, người chơi có được thông tin về vụ án bước vào quán trọ sẽ suy nghĩ theo hướng "tránh trở thành nạn nhân".

Họ không dám nói chuyện với Rachel, thậm chí, ngay từ đầu, họ cũng không dám bước vào khách sạn, trực tiếp quay đầu chạy về thị trấn, thông báo với người dân rằng gia đình Bender là những kẻ giết người máu lạnh, tìm kiếm sự trợ giúp từ mọi người.

Nhưng họ sẽ không thể nghĩ được rằng phương thức "tránh trở thành nạn nhân" của họ đã vô tình tiết lộ sự thật về hành vi giết người của gia đình Bender.

Đến lúc đó, người chơi sẽ kích hoạt điều kiện tử vong của phó bản.

Không biết gì thì không sợ, từ đầu đến cuối đều trải qua từng bước bị sát hại, trông như từng bước đi đều thập phần nguy hiểm nhưng ngược lại đây chính là phương thức để thoát khỏi nguy hiểm.

Nhìn qua thì đơn giản, nhưng thực tiễn thì không hề dễ dàng.

Cho dù có người đoán được, biết rõ sau tấm rèm có thể có tên sát nhân đang cầm sẵn búa, dao hoặc cuốc, không một ai dám thật sự nhắm mắt theo yêu cầu của Rachel.

Bạch Trụ sắp vượt ải, chứng tỏ suy đoán của y đã đúng, từng bước đi hoàn toàn chính xác.

Nhưng Bạch Trụ không hề mảy may thả lỏng tinh thần, y siết chặt lấy thanh kiếm trong tay.

Với thính giác nhạy bén, y có thể nghe thấy ở trong đại sảnh phía sau, ba người còn lại đã vén rèm bước ra ngoài, khẽ khàng nói gì đó với Rachel.

Ngay thời điểm bốn người đang thảo luận gì đó, Bạch Trụ liền xoay người, cầm kiếm phá cửa bước vào.

Phá Hiểu không tiếng động mà vang lên, nhanh chóng biến mất, lưu loát dứt khoát, tựa như một vì sao băng vụt ngang qua bầu trời.

Chờ đến khi Bạch Trụ rời khỏi khách sạn một lần nữa, trên cổ của bốn người kia mới xuất hiện vết chém.

Thanh Phá Hiểu trong tay y dính một chút màu đỏ.

Sau đó không lâu, Bạch Trụ quay về khu vực lồ ng giam.

Nâng kiếm lên nhìn, trên thân kiếm dính một chút máu.

Bên cạnh y, bốn người kia không quay lại.

Bước về phía lồ ng giam, Bạch Trụ liếc mắt nhìn qua.

Ánh mắt Bạch Trụ đạm bạc, sắc bén, sát ý chưa biến mất hoàn toàn...!Nhưng khi nhìn thấy bóng người đứng trước cửa lồ ng giam, toàn bộ tạp niệm đều hóa hư vô, dịu dàng như nước.

Lấy khăn giấy từ túi hành lí, Bạch Trụ lau sạch máu dính trên thân kiếm, tiếp tục đi về phía lồ ng giam.

Vào trong lồ ng giam, tay phải Bạch Trụ cầm kiếm, tay trái tự nhiên nắm lấy tay Chu Khiêm, dẫn đối phương đi vào trong.

Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ: "Hình như anh còn làm được nhiều thứ hơn cả em nghĩ."

Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm: "Ừm, nên là?"

"Nên là..." Chu Khiêm cười: "Khổng hổ là anh."

Gặp nhóm sát nhân nguy hiểm nhất, Chu Khiêm cho người chơi cấp Thần mạnh nhất đối phó, người chơi cấp Thần Bạch Trụ bình an trở về hiển nhiên đã khích lệ tinh thần của mọi người trong đội rất nhiều.

Không chỉ như vậy, điều này còn khiến cho vài người ít ỏi bên phía quân đoàn Đào Hồng trở nên dao động.

Người tên Trương Đại Thiết liền dẫn thêm một người nữa đi về phía nhóm của Chu Khiêm.

Trương Đại Thiết vốn là người của tiểu đội khác, sau đó tiểu đội trưởng hi sinh, hắn liền trở thành thủ hạn dưới trướng của Nhân Nghĩa.

Vì vậy hắn không giống những thủ hạ còn lại của Nhân Nghĩa, hắn không xem Nhân Nghĩa là chỉ huy thật sự của mình.

Trương Đại Thiết còn sống đến bây giờ là vì hắn là một trong những người lớn tuổi nhất trong quân đoàn Đào Hồng.

Hắn đã 40 tuổi, hắn vốn nghĩ mình không nên phản bội tổ chức ngay lúc này.

Nhưng hắn đã luôn có ý kiến với quân đoàn Đào Hồng.

Hắn luôn cho rằng cái chết của tiểu đội trưởng dính dáng đến nhân vật cấp cao của quân đoàn Đào Hồng.

Sau khi vào trò chơi này, nhận được sự giúp đỡ của Chu Khiêm, hắn đã luông ghi nhớ trong lòng, bây giờ lại chứng kiến Bạch Trụ còn vì đồng đội mà xuất đầu, hắn càng cảm động hơn.

Cho nên, hắn quyết định tham gia đội của Chu Khiêm.

Bên phía quân đoàn Đào Hồng cũng không còn bao nhiêu người.

Chu Khiêm hiển nhiên nhiệt liệt chào đón Trương Đại Thiết đến.

Sau khi trò chuyện vài câu, Hà Tiểu Vĩ lanh lẹ thay Chu Khiêm ứng đối với Trương Đại Thiết.

Chu Khiêm và Bạch Trụ đi vào một góc khuất, nghe y kể lại những chuyện trong "phó bản nhỏ".

Sau khi nghe xong, Chu Khiêm gật gù suy tư: "Chà, vị thần ba đầu...!Có lẽ nào là vị thần tam vị nhất thể của phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》?"

"Hai người tam vị nhất thể mạnh nhất chiến đấu với nhau, một người thua...!liệu người đó vốn không hề chết đi.

Hai người đã cùng nhau tạo ra hai thế giới song song, như vậy đã giải quyết được kết cục một trong hai người phải chết."

"Ừm...!Sau khi người thua cuộc đã tạo ra thế giới mặt sau, nhưng đồng thời cũng thay đổi tư tưởng, muốn thay thế thế giới mặt trước...!Đây cũng là một khả năng."

Tác giả có lời muốn nói:

Các phó bản ở thành phố Lam Cảng đều có liên hệ với nhau đó nha~

23.7.23

chia sẻ chút thì việc gia đình Bender chứng kiến quân xâm lược ăn thịt người thân dẫn đến tâm lý, thế giới quan của họ méo mó làm mình nhớ tới nhân vật Hannibal - sát nhân ăn thịt người trong tiểu thuyết trinh thám Sự im lặng của bầy cừu của nhà văn Thomas Harris

Khi còn nhỏ, Hannibal và em gái bị nhốt trong một trại nuôi cừu do quân xâm lược đến làng cướp bóc.

Sau khi ăn hết số cừu có trong nhà, binh lính bắt em gái của Hannibal, xẻ thịt và ăn thịt cô bé trước mặt Hannibal (mình nhớ mài mại là ăn thịt sống luôn hay sao í, tại mình đọc quyển này cũng lâu rồi), bọn lính còn bắt Hannibal ăn thịt em gái mình nữa nên từ đó ông bác sĩ này mới có thú vui là giết người ăn thịt người

Nói chung series về sát nhân Hannibal đỉnh chóp, đọc mê hehe, ai thích trinh thám thì chắc chắn không thể bỏ lỡ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio