*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
Đêm dài, Chu Khiêm nằm trên giường, thuốc an thần giúp anh có thể ngủ say.
Trong mơ, dường như anh đã trải qua lại nửa đầu cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Chu Khiêm nhớ khi còn nhỏ, anh là một đứa trẻ vô ưu vô lo, anh sẽ không cảm thấy tức giận mỗi khi cha về nhà, trái lại, anh còn cảm thấy cha mình là một người đàn ông ưu tú, vượt trội, ông ấy có thể chơi rất nhiều loại bài.
Anh cũng không oán trách sự vô tâm của mẹ.
Khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mẹ, anh sẽ nghĩ mẹ mắc bệnh gì đó, nếu anh ngoan ngoãn hơn, lớn nhanh hơn một chút, anh có thể giúp đỡ cho mẹ mình.
Khi đến trường, Chu Khiêm cũng đối xử tốt với bạn bè.
Anh sống trong một gia đình khá giả, luôn nhìn thế giới qua lăng kính màu hồng.
Anh cũng nhiệt thành lan tỏa tấm lòng ấy của mình.
Anh thích giúp đỡ mọi người, cũng rất thích nhận được sự quan tâm, cảm kích của các bạn.
Đặc biệt là trước mặt những bạn học mà anh có cảm tình.
Ví dụ như Bạch Trụ.
Bạch Trụ khôi ngô, tuấn tú, trông trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa, từ nhỏ đã trông như ông cụ non.
Khi thấy cha mẹ Bạch Trụ bận rộn không có thời gian tổ chức sinh nhật cho y, Chu Khiêm liền muốn đem đến những yêu thương, thiên lương của thế giới này bù đắp cho Bạch Trụ.
Tâm lý của Chu Khiêm thay đổi từ khi cha bắt đầu dẫn anh đến sòng bạc.
Vì thông minh, Chu Khiêm dễ dàng nhận thức được bộ mặt khác của thế giới.
Nhưng anh vẫn không từ bỏ niềm tin yêu, lạc quan với thế giới, cho đến khi Trương Ngạn Quân xuất hiện, cho đến khi cha mẹ phản bội lại anh.
Nhận thứ của Chu Khiêm về thế giới đã rơi xuống đáy vực.
Các bạn vẫn còn độ tuổi có thể khóc lóc, đòi hỏi sự yêu chiều của cha mẹ.
Chu Khiêm lại phải gánh vác những thứ mà anh vốn không nên gánh vác khi còn quá nhỏ.
Với Chu Khiêm, Bạch Trụ cũng là một trong số những bạn học kia.
Anh xin nghỉ phép với lớp trưởng Bạch Trụ, anh có lí do riêng không thể tham gia hoạt động ngoại khóa của lớp.
Bạch Trụ hỏi có phải anh gặp khó khăn gì không, anh đã nhiều lần muốn nói ra hết thảy.
Nhưng kết quả là anh không nói gì rồi cúp máy.
Sau đó...
Sau đó, Chu Khiêm vẫn phải một mình chịu đựng tất cả.
Có lẽ đoạn hồi ức đó quá mức thống khổ, dù bây giờ hồi tưởng lại, Chu Khiêm cũng không thể nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Anh chỉ nhớ rõ hình ảnh Trương Ngạn Quân nằm bất động giữa vũng máu và hình ảnh chính mình sợ hãi chạy trốn khỏi hiện trường.
Anh hiểu rõ trên đời này không một ai có thể cứu được anh, ngoại trừ chính anh.
Chu Khiêm là người luôn được người khác ngưỡng mộ, ai cũng thấy anh là một đứa trẻ may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có.
Sau đó, anh lại bắt đầu ngưỡng mộ những người khác.
Bạch Trụ cũng là "những người khác".
Không một ai hiểu được nỗi đau khổ của Chu Khiêm.
Tất cả bạn bè đều được sống một cuộc sống bình yên, giản dị.
Trừ Chu Khiêm.
Trong ấn tượng của Chu Khiêm, Bạch Trụ là một người tốt.
Y luôn nhẹ nhàng, dịu dàng với người khác, nhưng khi cần nghiêm khắc thì sẽ rất nghiêm khắc.
Nhưng khi anh trải qua thời điểm đáng sợ nhất, khi anh bị chính gia đình mình phản bội, Bạch Trụ cũng không có ở bên cạnh anh.
Điều này khiến anh không thể tin tưởng Bạch Trụ hoàn toàn.
Trên thực tế, sau sự kiện Trương Ngạn Quân, Chu Khiêm không tin tưởng bất kì ai.
Đôi khi Chu Khiêm rất có cảm tình với Bạch Trụ.
Vì Bạch Trụ đối xử với anh rất tốt, thường chăm sóc anh, cho anh cảm nhận sự quan tâm mà cha mẹ anh không hề cho anh.
Nhưng với một người không thể tin tưởng bất kì ai, tất cả những điều đó chỉ dừng lại ở cảm tình mà thôi.
Đặc biệt sau khi Chu Khiêm phát hiện ra Trương Ngạn Quân chưa chết ——
Suốt một năm sau đó, vào mỗi đêm, Chu Khiêm đều giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Trương Ngạn Quân đang tiến về phía mình.
Chu Khiêm nghe nói sau khi ông ta khỏe lại thì đã ra nước ngoài làm ăn, gần đây vừa mới trở về.
Ông ta tới tìm anh để báo thù!
Chu Khiêm tiếp tục giả bộ ngoan hiền, nhưng lần này hiển nhiên khó khăn hơn rất nhiều, anh phải dùng rất nhiều công sức mới có thể trốn thoát được.
Chu Khiêm rơi vào khủng hoảng trầm trọng, không thể trốn thoát khỏi cơn ác mộng tên Trương Ngạn Quân.
Đôi khi nửa năm, ông ta xuất hiện một lần, đôi khi một năm một lần.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ông ta luôn ở đó.
Ông ta không bao giờ biến mất.
Cuộc sống của Chu Khiêm hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là mỗi khi nhìn thấy Trương Ngạn Quân, anh luôn trong trạng thái cô độc, không có cha mẹ bên cạnh, ngay cả một người bạn thân cũng không có.
Anh không có một ai để nương tựa, ngoại trừ chính mình.
Năm 16 tuổi, Chu Khiêm nhớ rõ anh và Bạch Trụ từng đối đầu nhau trong một cuộc đấu bóng bàn, Anh vẫn rất ngưỡng mộ Bạch Trụ, vẫn rất thích Bạch Trụ.
Bạch Trụ là một người tốt, luôn đối xử tốt với anh.
Anh nhớ vì Trương Ngạn Quân nên tâm lý anh bắt đầu có vấn đề, đôi khi sẽ phát tác, anh sẽ trở nên rất cáu gắt với Bạch Trụ, nói chuyện rất khó nghe, nhưng Bạch Trụ chưa bao giờ tức giận với anh.
Nhưng một thời gian dài bị cơn ác mộng tên Trương Ngạn Quân tra tấn tâm trí đã làm hao mòn cảm xúc của Chu Khiêm, cũng thiêu rụi hết niềm tin của anh vào người khác.
Anh không dám phơi bày trái tim mình cho bất kì ai, cũng không muốn một ai biết anh từng trải qua việc gì.
Sau khi trận đấu kết thúc, Bạch Trụ chuyển trường, rời đi mà không nói một câu.
Hơi ấm duy nhất còn sót lại của Chu Khiêm cũng theo đó biến mất.
Nhưng anh nhận ra mình vẫn quan tâm đ ến Bạch Trụ.
Nếu không thì vì sao một năm sau đó, anh lại tìm đến nhà Bạch Trụ làm gì.
Vậy mà anh lại nghe cha mẹ của Bạch Trụ nói rằng Bạch Trụ đã qua đời.
Tình yêu thầm lặng chưa được hồi đáp, thậm chí hạt mầm còn chưa kịp nở rộ đã chết từ trong lòng đất.
Chu Khiêm chỉ còn lại một mình trong suốt quãng đời còn lại.
Bảy năm sau, anh nhìn thấy một con rồng giết cha mẹ mình, thậm chí là cả anh.
Anh vào bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, được một con rồng dẫn dắt tham gia một trò chơi đáng sợ.
Ở trong trò chơi, anh lại nhận thức rõ một điều —— trên đời này không có ai đáng để tin cậy.
Chu Khiêm nhớ rõ trong phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》, Đổng Tường là người đầu tiên muốn giết anh, cuối cùng bị anh hại chết.
Khi đó Tề Lưu Hành và Đổng Tường muốn diệt trừ anh, vì hai người họ là anh em kết nghĩa.
Cuối cùng Đổng Tường chết, Chu Khiêm lấy thông tin tình báo làm mồi nhử, vất vả thuyết phục Tề Lưu Hành hợp tác với mình.
Nhưng mặc dù vậy, Tề Lưu Hành cũng không giúp đỡ anh hết lòng.
Chu Khiêm phải uy hiếp đối phương cùng với hai người khác là Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.
Anh nói rằng nếu họ không giúp đỡ, anh sẽ dụ quái vật tấn công họ.
Đến lúc này, ba người mới chịu đồng ý giúp đỡ anh.
Sau đó, Chu Khiêm vào phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, anh gặp Tư Đồ Tình.
Tư Đồ Tình giết Cao Sơn.
Vân Tưởng Dung lại đổ hết mọi trách nhiệm cho Chu Khiêm.
Vì gần đây phát điên nên hiện tại Chu Khiêm không nhớ rõ nhiều thứ.
Nhưng anh nhớ Vân Tưởng Dung đã gia nhập quân đoàn Đào Hồng, hoàn toàn đứng ở phe đối lập anh.
Khi anh nhớ lại chuyện cũ, anh nhớ rõ mình đã từng tranh chấp với Vân Tưởng Dung nhiều lần, anh cũng nhớ cô từng nói những lời rất khó nghe.
Điều khiến anh buồn cười là anh đã giúp cô và Cao Sơn rất nhiều, vậy mà Vân Tưởng Dung lại căm hận anh.
Không biết vì sao, Tề Lưu Hành lại chuyển bệnh viện, Chu Khiêm miễn cưỡng ở chung phòng với cậu, cùng nhau tham gia phó bản 《 Những bông hoa ác 》, thông qua Tề Lưu Hành, anh lại quen biết thêm với một người tên Kha Vũ Tiêu.
Từ trước đến nay, Chu Khiêm chưa từng tin tưởng Kha Vũ Tiêu.
Đặc biệt khi bước vào khu vực đầm lầy của phó bản 《 Những bông hoa ác 》, anh lại rơi vào cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Anh nghi ngờ Kha Vũ Tiêu là người đứng sau vụ việc này.
Chuyện này đã được sáng tỏ trong phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》——
Kha Vũ Tiêu quả nhiên là kẻ phản bội.
Không chỉ phản bội, hắn còn giết cả người anh em tốt của mình là Tề Lưu Hành.
Chu Khiêm bị mất rất nhiều ký ức liên quan đến phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》.
Trên thực tế, từ phó bản《 Những bông hoa ác 》đến phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》, kí ức của anh hoàn toàn hỗn loạn, anh không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Trong đầu anh chỉ có một vài hình ảnh mông lung, mơ hồ, anh không thể suy đoán được bất kì điều gì.
Chu Khiêm chỉ nhớ rõ anh đã tìm cách cứu Tề Lưu Hành.
Anh không nhớ vì sao anh lại cứu người này.
Anh chỉ có thể đoán rằng trong nhiệm vụ cuối cùng, anh cần năng lực của Tề Lưu Hành.
Dù sao thì cậu ta cũng là một Kiếm Thần.
Nhưng Chu Khiêm hoàn toàn không nhớ rõ vì sao họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua phó bản đó.
Trong trò chơi có vài người chơi cấp Thần, có lẽ nhờ công họ chiến đấu.
Chu Khiêm nhớ một trong số đó có một người tên là Ẩn Đao.
Ở giai đoạn cuối của phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》, mọi người bị tách lẻ từng nhóm.
Ẩn Đao không làm nhiệm vụ ẩn, rời khỏi phó bản trước.
Sau đó hắn cũng thừa nhận hắn đã gặp Mục Sư.
Nhưng hắn nói rằng Mục Sư không làm bất kì điều gì, chỉ nói vài câu rồi thả hắn đi.
Bây giờ Chu Khiêm không tin vào lí do thoái thác này của Ẩn Đao.
Rất có thể, trong thời điểm mấu chốt, Ẩn Đao sẽ đâm sau lưng anh, khiến anh rơi vào tình trạng bất lực như hiện tại.
Dù thế nào đi nữa, cho đến hiện tại, Chu Khiêm đã bị cha mẹ phản bội, bị Tề Lưu Hành, Vân Tưởng Dung, Kha Vũ Tiêu, Ẩn Đao phản bội...
Anh không có nổi một người bạn ở bên cạnh.
Chu Khiêm cố gắng nhớ lại những gì xảy ra trong phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》, nhưng anh không thể nhớ một chút gì.
Anh cảm thấy anh đã trải qua một sự kiện kích động nào đó nên bệnh của anh mới nghiêm trọng như thế này.
Nhưng anh đã trải qua sự kiện kích động gì?
Có liên quan đến Cao Sơn và Vân Tưởng Dung không?
Anh nhớ rõ anh đã khuyên bảo Vân Tưởng Dung nhiều lần, thậm chí còn nghĩ cách tìm kiếm linh hồn của Cao Sơn, nhưng Vân Tưởng Dung vẫn bỏ rơi anh ngay khi anh gặp nguy hiểm nhất, gia nhập quân đoàn Đào Hồng để đối phó anh.
Nếu không phải là Vân Tưởng Dung và Núi Cao thì có khả năng vấn đề nằm ở Lịch Học Hải.
Chu Khiêm nhớ con bạc của anh là Vu Hiền đã phản bội anh, kể hết mọi thông tin của anh cho người bạn Chúc Cường.
Sau đó, Chu Khiêm không tin tưởng bất kì con bạc nào nữa.
Rồi Chu Khiêm phát hiện ra Lịch Học Hải trở thành con bạc của mình.
Lịch Học Hải đối xử với anh rất bao dung, thậm chí gần như là dung túng.
Anh đã đốt quần áo của bác sĩ, nói những lời rất khó nghe, nhưng Lịch Học Hải cũng chưa từng tức giận lấy một lần.
Đôi khi, Lịch Học Hải khiến Chu Khiêm nhớ đến người bạn Bạch Trụ năm xưa.
Trước khi Chu Khiêm tham gia trò chơi, Lịch Học Hải đã kiên nhẫn trị liệu cho anh suốt 8 tháng.
Sau khi Chu Khiêm tham gia trò chơi, Lịch Học Hải thường gửi những tin nhắn nhắc nhở hữu ích.
Trong thời gian dài như vậy, Lịch Học Hải tựa hồ là người duy nhất mà Chu Khiêm có thể tin tưởng một chút.
Nhưng Chu Khiêm nhớ rõ người này vẫn phản bội mình.
Lịch Học Hải là Mục Sư trong trò chơi.
Chu Khiêm không nhớ những chuyện khác như thế nào, nhưng anh nhớ cả hai đã từng đánh cờ trong một lồ ng sắt.
Cuối cùng là những sự kiện xảy ra gần đây.
Lịch Học Hải nói với Chu Khiêm rằng thật ra Bạch Trụ luôn ở đây để phẫu thuật.
Bạch Trụ muốn chữa chứng bệnh teo cơ xương, nhưng y lại bị lợi dụng.
Một con quái vật có bề ngoài như một con rồng đã chiếm đoạt thân thể của Bạch Trụ, mượn hình hài của Bạch Trụ để sống ở đây.
Cùng lúc đó, con quái vật cũng đã chiếm lấy ký ức của Bạch Trụ.
Cho nên Lịch Học Hải đoán rằng Bạch Trụ vẫn sẽ đối xử tốt với Chu Khiêm.
Chu Khiêm đoán rằng đó là lí do sau khi con rồng gi ết chết gia đình anh lại cứu sống một mình anh.
Đương nhiên, có lẽ mọi thứ quái vật làm là để anh giúp đỡ nó chuyển hóa bước cuối cùng mà thôi.
Còn vì sao anh lại trở thành người chăn chiên của nó, hay là quan hệ giữa anh và nó trong trò chơi...!Chu Khiêm không thể nhớ rõ.
Anh chỉ nhớ đúng một sự kiện.
Đó là anh đã giế t chết con rồng này như anh đã giết Đổng Tường, Trương Ngạn Quân...
Anh không phải là một người có thù tất báo.
Nhưng cuộc đời đã dạy cho anh phải sống như vậy.
Anh đối xử tốt với người khác, cuối cùng thì người chết lại là anh.
Anh không thể để con rồng hóa thần thành công.
Nó đã gần như gi ết chết anh một lần, lại còn lợi dụng anh, chiếm đoạt thân thể của Bạch Trụ...
Sao có thể để nó thành công?
Cố gắng chịu đựng cơn đau đầu để hồi tưởng quá khứ, Chu Khiêm cũng đã nhận ra một vấn đề mấu chốt khiến anh cảm thấy bất an trong lòng ——
Con quái vật được hình dung là đáng sợ như thế, nhưng khi nó tức giận...!vì sao nó lại bỏ qua cho mình, thậm chí còn "xin lỗi"?
Là vì nó có ký ức của Bạch Trụ, nên xem mình là bạn của nó?
Bạch Trụ...!Lúc trước, anh ấy cảm thấy mình như thế nào?
...
Bên kia.
Trong phó bản bán mở số 3.
Vân Tưởng Dung đang trồng cây.
Đây là kỹ năng bổ trợ của cô, sau này có thể thu hoạch cây cỏ để chế tạo thuốc hồi phục kĩ năng hoặc gia tăng lực tấn công.
Nhưng sau khi nghe thấy lời của Mục Sư, cô không còn sức lực tiếp tục trồng cây nữa.
Mặt cô trắng bệch, cây cuốc trong tay "keng" rơi xuống đất.
Mục Sư nhìn cô, y nở nụ cười hiền hậu: "Theo cô thì tính cách là do tời sinh, hay là do ảnh hưởng từ môi trường sống? Tôi thì nghĩ là do môi trường sống, đặc biệt là với những người từng trải."
"Thật ra trong một thời gian ngắn không một ai có đủ khả năng thay đổi toàn bộ kí ức của người khác, nhưng có thể thay đổi một số ký ức quan trọng.
Nếu những ký ức khác không thể thay đổi thì cứ trực tiếp xóa bỏ chúng đi.
Như vậy là đủ rồi."
"Vì con người có bản chất tò mò, họ sẽ tiếp tục khám phá.
Đối với những phần khiếm khuyết, họ sẽ dựa dựa vào những thứ có sẵn để lấp đầy vào.
Như vậy thì chúng ta chỉ cần khiến cho ký ức của người đó lệch lạc đi, lúc cần thiết thì bồi đắp thêm một vài đoạn ngắn vào, khiến cho họ lầm lẫn là được."
"Về mặt lý thuyết, phương pháp thôi miên này có thể hoàn toàn thay đổi nhân cách của một con người."
Nhìn thấy phản ứng của Vân Tưởng Dung, Mục Sư tiếp tục nói: "Cho nên, vì sao tôi không giết cô, vì sao tôi còn cho cô nhiều cơ hội tiếp xúc với Chu Khiêm? Tôi đoán cả cô và Chu Khiêm đều đang đoán dụng ý của tôi.
Nhưng hai người chắc chắn không thể đoán ra."
"Cô lừa dối quân đoàn Đào Hồng, cố ý diễn trò đối đầu với cậu ấy.
Nhưng làm sao cô có thể đoán được rằng bây giờ màn kịch của hai người đã trở thành một ký ức trong đầu cậu ấy.
Cậu ấy sẽ cho rằng cô thật sự là kẻ thù."
"Tất cả mọi người, kể cả tôi cũng là kẻ đã phản bội Chu Khiêm.
Cậu ấy sẽ không tin tưởng một ai.
Cậu ấy sẽ lo nghi, mẫn cảm.
Cậu ấy không còn là một người độ lượng, nhiệt tình mà sẽ trở nên lo âu, trầm cảm, thậm chí còn không có đủ tự tin để bày mưu tính kế..."
"Có phải rất khó tưởng tượng không, một người như Chu Khiêm mà lại mất hết tự tin?"
"Ngay từ lúc Chu Khiêm nhập viện, tôi đã bắt đầu thôi miên, tiến vào tiềm thức của cậu ấy.
Bây giờ tôi có thể dễ dàng bóp méo —— cả cuộc đời của Chu Khiêm."
"Tôi đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của Chu Khiêm.
Nhân cách của cậu ấy cũng sẽ hoàn toàn thay đổi."
"Cô gái nhỏ, bây giờ tôi vẫn sẽ không giết cô đâu.
Cô có muốn cùng tôi xem kết cục của Chu Khiêm không?"