tien
Gần cửa phòng , mùi máu tươi ngày càng nồng, ba xác chết đều bị súng bắn trên ngực, cả ba đều quỳ trên đất, vết thương ngay ngực đang chảy máu không ngừng, đang dần dần tiến lại phòng , thậm chí còn sắp chảy vào bên trong.
Nhiệm vụ phụ 《Kiểm soát và cân bằng》 giống như là một bài toán phải tìm ra được cách giải thì mới xem là hoàn thành, người thiết kế trò chơi đã nêu rõ vấn đề của nhiệm vụ phụ này thông qua ba xác chết của NPC.
Trên mặt phẳng hình tròn, lấy phòng là trung tâm.
căn phòng kia thì xếp lại tạo thành một cái vòng tròn.
Xem ba xác chết của NPC lần lượt là A, B và C.
《A》 đi vào phòng số - chết.
《B》 đi vào phòng số - hết.
Lần 《C》đi vào phòng số và - an toàn.
Lần 《C 》đi vào phòng số - chết.
Dựa theo hai câu nhắc nhở được viết trên tờ giấy, do Chu Khiêm nhận được khi chạm vào bức ảnh đen trắng.
Sau khi Chu Khiêm chạm vào bức ảnh xong, Vân Tưởng Dung, Cao Sơn, Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh đều lần lượt đến chạm vào bức ảnh, chẳng qua bọn họ không còn nhận thêm được manh mối nào nữa.
Tư Đồ Tình vẫn đứng im từ đầu đến cuối, không hề đi lên để chạm vào bức ảnh.
"Toán học? Cấp số nhân?" Hà Tiểu Vĩ tìm thấy một cây bút ở trong phòng , sau khi đã viết một đống công thức ra nháp, liền tức giận mà ném bút đi, "Mẹ nó đề bài này tôi tính không ra! Còn nữa, hai câu kia rốt cuộc là có ý gì chứ!"
Vân Tưởng Dung cũng lấy một tờ giấy nháp, ngồi xuống sàn nhà để tính thử.
Hà Tiểu Vĩ viết lần lượt từ số "" đến số "" ra giấy, để xem có tìm được cách để giải bài toán này không.
Vân Tưởng Dung thì vẽ hình ra giấy, cô vẽ một cái mặt phẳng trên giấy, sau đó nối những điểm có liên quan lại với nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô vẫn không thể tìm ra được quy tắc của nó cảm thấy hơi đau đầu.
Vân Tưởng Dung cau mày, Cao Sơn liền đau lòng.
Hắn không nhịn được nói: "Tuy rằng trong lúc này chúng ta không tìm ra được quy tắc của nó......!Nhưng dù sao hiện tại chúng ta cũng biết được phòng và tạm thời là an toàn.
Chúng ta đến hai phòng này để tìm thử xem, coi có vật chứng gì không.
Chúng ta chỉ có thời gian là giờ, tôi sợ không kịp."
Ánh mắt Hà Tiểu Vĩ liền sáng lên: "Đúng thế, chúng ta đi tìm thử đi!"
Vân Tưởng Dung lắc đầu, cản hai người lại.
"Từ từ.
Đừng gấp.
Để tôi suy nghĩ chút nữa."
Cô chỉ nói như thế, rồi không lên tiếng
Cô cắn bút suy nghĩ, cố gắng tìm ra quy tắc của nó, tạm thời không rảnh để nói chuyện với người khác.
Bên kia, Lộ Manh Manh gầy yếu hơi mở cửa phòng ra: "Thật kỳ quái.? Không biết ngoại trừ căn phòng này, thì ở ngoài kia còn có manh mối gì nữa không? Chúng ta có nên ra ngoài tìm thử không?"
Nghe thế, Hà Tiểu Vĩ đi về phía cửa, nhìn ra bên ngoài thấy trên hành lang toàn là sương mù.
"Đậu mùa! Tình huống gì thế này?"
Mỹ nhân lạnh lùng Tư Đồ Tình vẫn luôn im lặng, lúc này cuối cùng cũng đã lên tiếng.
"Đây là nhiệm vụ phụ trong phó bản, sẽ thường hay cản trở người chơi mà thôi.
Nhiệm vụ phụ yêu cầu chúng ta phải vào căn phòng kia để tìm vật chứng.
Khi chúng ta mở cửa căn phòng kia, sương mù sẽ tràn vào để hạn chế tầm nhìn.
Ngoài điều đó ra sương mù không còn ý nghĩa gì nữa."
"A, không hổ là người chơi cấp C nha! Chị không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi nữa! Vậy cô có kiến nghị gì không? Sau lúc nãy cô không đến để chạm vào bức ảnh? Cô nghĩ quy tắc của cái nhiệm vụ này là gì?"
Hà Tiểu Vĩ nói không ngừng, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tư Đồ Tình thì liền im lại.
Kiêu ngạo nâng cằm, Tư Đồ Tình nói thẳng: "Cách thăng cấp của tôi chính là nhanh chóng vượt qua được các phó bản, trong thời gian ngắn và không ngừng tích lũy kinh nghiệm, kỹ năng của mình, để thăng cấp nhanh chóng, nâng cao sức mạnh của bản thân và kiếm được thật nhiều đồng tiền vàng.
Tôi không quan tâ m đến cái gọi là cốt truyện ẩn và phần thưởng.
"Do đó, tôi chỉ làm nhiệm vụ chính, còn nhiệm vụ phụ thì tùy vào tình huống để bỏ qua."
Tư Đồ Tình nâng cằm chỉ về phía hành lang: "Nếu chúng ta không tìm ra được quy tắc của nó, thì cho dù mở bất kỳ một phòng nào trong căn phòng đó, thì đều có khả năng là sẽ bị sát thủ git chết.
Ngược lại, nếu không mở căn phòng nào thì sẽ không chết."
"Nhiệm vụ phụ chắc là có liên quan đến cốt truyện ẩn.
Nhưng tôi vừa mới nói là tôi không quan tâm đến, cho nên đừng có hỏi tôi về quy tắc của nó, tôi không có hứng thú với toán.
Cửa để thoát khỏi đây chắc là cũng nằm trong căn phòng đó, hiện tại tôi sẽ đi tìm.
Theo như tôi đã nói, tôi chỉ làm nhiệm vụ chính."
Lời nói của Tư Đồ Tình ở một mức độ nào đó, thật sự đã làm mọi người rung động.
Thời gian để hoàn thành chỉ có giờ, tìm ra quy tắc sai, rất có thể sẽ chết.
Nhưng nếu cứ đứng im không làm gì cả, thì mọi người đều an toàn.
Cao Sơn và Vân Tưởng Dung liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn ra sự do dự trong mắt của đối phương.
Nhưng nhớ lại biểu hiện của Chu Khiêm trong phó bản trước, hai người đều nhìn về phía cậu.
- - Nếu như anh Khiêm không làm ra bất kỳ hành động kỳ lạ nào, như vậy thì có lẽ không đúng lắm.
Chu Khiêm đúng là đã có hành động.
Nhưng hành động của cậu rất kỳ lạ, làm cho người khác không thể nào hiểu được.
- - Cậu bước ra khỏi phòng , đi trên hành lang mục tiêu mà cậu nhắm đến là đồ dọn vệ sinh của ba người lao công.
Cây lau nhà, chổi, khăn lông, nước sát trùng, thuốc tẩy, kéo......!Dụng cụ nào cũng có.
Chu Khiêm đến đó lựa lựa, giống như đang tìm cái gì đó.
Động tác này của cậu làm Hà Tiểu Vĩ đứng bên cạnh, ánh mắt lập tức sáng lên.
Hà Tiểu Vĩ chạy đến bên cạnh cậu nói: "Anh bạn rất thông minh đó! Sau tôi lại không nghĩ đến việc này chứ! Đúng rồi, đây là dụng cụ do NPC đem đến! Nhất định là có liên quan đến nhiệm vụ phụ! Ha ha ha....!Chuyện là, cậu đang muốn tìm cái gì vậy?"
"Không có gì, đống máu đó làm tôi không thoải mái." Chu Khiêm nói, "Nên tôi muốn lau sạch thôi."
Hà Tiểu Vĩ: "......"
Cao Sơn, Vân Tưởng Dung: "......"
Lấy được dụng cụ mình cần, sau đó Chu Khiêm liền phun nước tẩy vào vũng máu, cầm lấy cây lau nhà, bắt đầu lau.
Sau khi lau sạch vết máu, Chu Khiêm đến gần ba xác chết thì tìm thấy được ba cái vỏ đan.
Vỏ đạn bị biến dạng rất nghiêm trọng, có chỗ còn bị nứt ra, phần bị nứt chắc là còn dính trên người ba xác chết.
Sát thủ sẽ ra tay trong bóng tối, sau khi bắn súng vỏ đạn sẽ rơi ở gần đó.
Vì để tránh mình bị lộ vị trí, thường sẽ ném vỏ đạn sang chỗ khác.
Có vẻ như sát thủ ở trong căn phòng này đều có một điểm chung.
Lúc mục tiêu chạy ra khỏi phòng, họ cũng sẽ ném vỏ đạn ra đây.
Tìm đủ ba cái vỏ đạn, Chu Khiêm lại lấy ra một cái khăn lông mới, đến chỗ ba xác chết ngồi xổm xuống.
Hành động của Chu Khiêm đương nhiên là thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Trong ánh mắt của mọi người, chỉ thấy Chu Khiêm lấy ra một cái kéo, đâm sâu vào miệng vết thương.
Xác vẫn còn ấm, máu vẫn chưa lạnh đi.
Trong khoảnh khắc Chu Khiêm hạ kéo, bên trong vẫn còn có máu đang chảy ra.
Nhíu mi, Chu Khiêm cầm lấy khăn lông lau máu, kéo vẫn còn tìm kiếm bên trong xác chết.
"A, cậu ta...!Đang làm cái gì thế?" Hà Tiểu Vĩ chớp mắt hỏi.
Lát sau, không cần Chu Khiêm lên tiếng, Hà Tiểu Vĩ cũng biết.
- - Từ trong ngực của xác chết Chu Khiêm tìm được một viên đạn.
Toàn bộ quá trình Chu Khiêm điều cau mày, cho đến khi vết máu trên viên đạn được lau sạch, lại xịt thêm thuốc sát trùng, Chu Khiêm mới thả lỏng.
Cậu cau mày không phải vì cậu đối mặt với xác chết mà là cậu không thích nhìn thấy máu.
Vết máu trên viên đạn được lau đi, ký hiệu trên đó liền lộ ra.
- - Đó là chữ "S", được khắc giống như là con rắn.
Hà Tiểu Vĩ đi đến, liếc mắt nhìn sau đó liền la lên: "S?! Nó có ý nghĩa là gì?"
"Đồ vật trong phòng Khương Dư Thanh tất cả đều có liên quan đến số .
Chắc là cũng có đến ký hiệu trong quân đội là .
Suy ra, chữ S này......!Chỉ có lẽ là chỉ kẻ thù, nói tóm lại là không có cùng một nhóm."
Chu Khiêm nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ, đột nhiên cười lên: "Nếu không anh cũng tìm trong xác của hai NPC còn lại xem, viên đạn trong đó cũng có ký hiệu lag S không?"
"Được." Hà Tiểu Vĩ rất thoải mái mà đồng ý, "Cậu có phải rất ghét máu hay không? Vậy để tôi làm cho."
Hà Tiểu Vĩ rất thoải mái mà đồng ý, làm Chu Khiêm chưa kịp nói ra vài câu dụ dỗ ông ta làm.
Chu Khiêm ngược lại hơi kinh ngạc nhưng ngay lập tức liền mỉm cười, cầm viên đạn có ký hiệu "S" đi vào trong phòng .
Mấy người chơi khác cũng rất tò mò không biết Chu Khiêm tính làm gì, Cao Sơn thấy vậy liền đi theo.
Hà Tiểu Vĩ cầm lấy dụng cụ của Chu Khiêm, bắt đầu lấy hai viên đạn từ trong xác chết ra.
Vân Tưởng Dung đứng gần cửa nhất, cô không đi vào cùng với Cao Sơn, mà đứng đó quan sát hai người kia.
Đầu tiên cô nhìn chính là Lộ Manh Manh.
Lộ Manh Manh hình như cũng rất tò mò chuyện của viên đạn, đang từ từ đi đến bên cạnh người Hà Tiểu Vĩ.
Dáng người cậu ta gầy yếu, hoàn toàn không giống bộ dáng của một sát thủ.
Sau đó, Vân Tưởng Dung nhìn về phía Tư Đồ Tình.
Hành lang rất yên tĩnh, nên nghe rất rõ tiếng bước chân, cô ta mạnh mẽ dạo bước, giống như là đang tìm xem có viên gạch nào là rỗng hay không, rất có thể đó chính là nơi để thoát ra.
Vân Tưởng Dung lập tức chú ý, cô ta từ trong hành lí của mình lấy ra một cái lục lạc, cầm chắc trong tay.
Lục lạc này chắc là vũ khí của Tư Đồ Tình.
Cô ta đang muốn làm cái gì chứ?
Cô ta đã nói, cô ta không hề quan tâ m đến nhiệm vụ phụ, như thế cô ta không cần sử dụng đến kỹ năng của mình để chiến đấu với NPC.
Cô ta đang muốn đối phó ai? Người chơi sao?
Ánh mắt của Vân Tưởng Dung đột nhiên sắt bén lên, thu hồi hệ thống của mình, quay người đo vào phòng.
·
Trong phòng .
Cao Sơn với Chu Khiêm đang đứng trước kệ sách cao tầng.
Ở đây có rất nhiều loại sách.
Có sách liên quan đến y học, cách băng bó, sơ cứu, thuốc, thậm chí là đến châm cứu và xoa bóp.
Sách liên quan đến vật lý, toán học và cơ học chuyên nghiệp, trong đó còn có sách liên quan đến máy bay và động cơ tàu hỏa.
Còn lại là sách văn học, sách cổ, văn xuôi và thơ ca hiện đại.
Cao Sơn tùy tiện lấy ra vài quyển sách lật vài trang, không khỏi nói: "Ở đây có giấu manh mối không? Mỗi cuốn sách ở đây đều không hề đơn giản! Chúng ta chỉ có giờ, nếu manh mối ở trong sách, thì biết tìm đến khi nào!"
Giọng Vân Tưởng Dung vang lên từ phía sau lưng của hắn.
"Nếu thời gian ngắn như thế, liệu nó có liên quan đến tựa đề của sách hay không? Chúng ta không cần xem nội dung bên trong, chỉ cần nhìn tựa sách là được?"
"Cho dù chỉ đọc tên sách, thời gian cũng không kịp đâu."
Chu Khiêm lên tiếng, cậu nhìn kệ sách từ trên xuống dưới, nói: "Hai người có thể tìm kiếm trên kệ sách thử, tập trung tìm kiếm những thứ không có liên quan đến sách."
"Tìm những thứ không có liên quan đến sách, là có ý gì?" Cao Sơn không khỏi hỏi.
"Ý trên mặt chữ." Chu Khiêm nhìn hắn nháy mắt một cái, xoay người như muốn đi ra khỏi phòng.
"Từ từ --" Vân Tưởng Dung gọi cậu
"Sao thế?" Chu Khiêm dừng chân.
Liếc nhìn bên ngoài hàng lang một cái, Vân Tưởng Dung đi lên đóng của lại.
Sau đó cô nhìn về phía Chu Khiêm và Cao Sơn.
"Tôi cảm thấy......!Tư Đồ Tình hình như có chút không thích hợp.
Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, chúng ta không phải là đối thủ của cô ta."
Nghe cô nói, Chu Khiêm có hơi tò mò: "Sao cô nói thế?"
"Trực giác thôi.
Khí thế của cô ta quá mạnh, cô ta thậm chí còn lấy vũ khí ra cầm trong tay, không hề cố ý che giấu sát khí một chút nào! Tôi cứ có cảm giác......"
Vân Tưởng Dung lắc đầu, nói, "Nhưng mà, con chó sủa là con cho không cắn người.
Nếu cô ta thật sự muốn giết ai đó, thì cũng không cần đến mức đem viết hết lên mặt chứ.
Chắc là do tôi suy nghĩ nhiều rồi."
Suy nghĩ của Vân Tưởng Dung cũng không hẳn là sai.
Từ lúc chia nhóm, cậu cũng đã nghĩ đến việc Tư Đồ Tình có vấn đề.
Nếu Tư Đồ Tình đã đem sát khí của mình lộ ra ngoài, vậy thì đồng đội của cô ta đang che giấu sát khí.
Một người ngoài sáng, một người trong tối, đây đúng là chiến lượt hoàn hảo.
Người hiện tại đang ở ngoài sáng, là Tư Đồ Tình.
Vậy thì người ở trong tối, một là Hà Tiểu Vĩ, hai là Lộ Manh Manh.
Chu Khiêm nói: "Cho dù như thế nào, đề phòng những người khác cũng là điều cần thiết.
Không riêng gì Tư Đồ Tình cho là bất cứ ai nói gì hai người cũng không được tin.
Hai người nhất định phải đi chung với nhau, đừng tách ra.
Cho dù người khác có sử dụng kỹ năng gì cũng rất khó khi giết hai người cùng một lúc."
"Tôi biết rồi." Cao Sơn hỏi lại Chu Khiêm hỏi, "Đúng rồi, lúc nãy cô ta nói cô ta không quan tâ m đến nhiệm vụ phụ.
Tôi nghĩ lời cô ta nói cũng rất có lý.
Tôi không giỏi trong mấy việc tìm manh mối như thế này.
Tôi đang suy nghĩ có nên làm giống lời cô ta nói không."
"Trong giai đoạn hiện tại, nhiều phó bản trong trò chơi có một đặc điểm là dễ dàng trà trộn vào nội dung chính, chỉ là do thiếu kinh nghiệm.
Nhưng nếu tôi siêng năng hơn người khác, trong thời gian ngắn tham gia vào nhiều phó bản, nhanh chóng nâng cao kỹ năng của mình và kiếm được nhiều đồng tiền vàng hơn.
Tôi thấy đây cũng là một cách!"
"Tôi không tán thành cách nói của cô ta." Chu Khiêm trả lời một cách dứt khoát, "Còn nhớ lúc trước chúng ta nhận được đạo cụ 【Mồi lửa】 không? Có thể tạm thời nó không có tác dụng.
Nhưng nếu tìm ra được cốt truyện ẩn, sau đó sẽ nhận được phần thưởng, thì nó sẽ có tác dụng."
"Nếu chỉ cần dùng sức mạnh là có thể hoàn thành phó bản, vậy thù người thiết kế trò chơi giấu đi cốt truyện để làm gì.
Điều đó thật sự là không có ý nghĩa."
"Tôi nghĩ chúng ta ít nhất cũng phải tìm ra được một cốt truyện ẩn trong phó bản này.
Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị của tôi --"
Cao Sơn nghĩ nghĩ, nói: "Được, tôi không cần nghĩ nữa, trực tiếp nghe theo anh."
Nghe hắn nói, Vân Tưởng Dung không nhịn được kinh ngạc liếc nhìn Cao Sơn.
Cao Sơn nhìn vào mắt cô, vươn tay sờ sờ đầu cô, nói.
"Lúc trước không phải chúng ta đã nói rồi sao? Chu Khiêm thật sự rất đáng tin, chúng ta có thể chung nhóm với anh ấy--"
Nhìn về phía Chu Khiêm, Cao Sơn nói: "Đúng là có nhiều lúc anh rất đáng ghét......!Nhưng anh lại là một người đội trưởng rất giỏi.
Trong trò chơi này không thể hành động một mình được.
Hai chúng tôi rất sẵn lòng chung nhóm với anh.
Nếu như anh quyết định hoàn thành nhiệm vụ phụ này, thì chúng tôi cũng sẽ giúp anh.
Hiện tại chúng ta đến kiểm tra kệ sách, xem có tìm thấy manh mối anh nói không."
"Vậy tôi cảm ơn." Chu Khiêm phất tay với hai người, đi ra ngoài, "Tôi ra ngoài nhìn một chút, sẽ quay trở lại nhanh thôi."
·
Trong phòng tổng thống khách sạn sao.
Trước mặt Vu Hiền có rất nhiều tờ giấy, bên trên đều vẽ hình mặt phẳng của căn phòng kia.
Không lâu sau, hắn từ bỏ ném bút qua một bên, cầm lấy lon bia uống một ngụm lớn.
"Aizz Đậu! Tôi tính không ra, anh Khiêm hình như vẫn chưa cầm bút để tính, không biết anh ấy có nhìn ra cái gì không...."
"Này, anh Cường? Cậu có suy nghĩ gì không? Hai câu nhắc nhở kia đó? Cái gì mà địa vị thấp nhất không thể giết người?"
"Tôi cũng không hiểu." Chúc Cường cũng mở cho mình một lon bia.
Vẻ mặt Vu Hiền hơi thất vọng: "Aaa, trước khi anh Khiêm vào phó bản, tôi còn nói là sẽ giúp anh ấy mà!"
Chúc Cường: "Nhưng mà cái quy tắc này quá khó rồi.
Môn toán của chúng ta đều không được tốt, nên tôi cũng đành chịu.
Không thì...!Cậu kêu anh ấy vào phòng và thử xem sao.
Dù sao hai phòng đó cũng an toàn mà, đã có hai NPC vào thử rồi."
Vu Hiền không nhịn được nói: "Câu này cậu đã nói vào phút trước rồi! Tôi cũng đã thử gửi tin nhắn cho anh ấy rồi! Anh ấy đã xem qua, nhưng vẫn không hề có phản ứng!"
Chúc Cường nhún vai: "Vậy hết cách."
"Tôi......! Oa ô --" Vu Hiền còn chưa nói hết cậu, đã chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, "Sau tự nhiên đau bụng vậy nè, có phải là nồi lẩu có vấn đề không? Tôi phải đi khiếu nại!"
Chúc Cường: "Đây là lần thứ hai cậu chạy vô nhà vệ sinh rồi, không bị gì chứ, để tôi đi mua thuốc cho cậu - tôi đi đó nha!"
Nhìn Vu Hiền chạy vào nhà vệ sinh, gương mặt của Chúc Cường liền trầm xuống.
Sau đó hắn liền cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, đi đến căn phòng bên cạnh.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm, Vu Hiền không có cầm điện thoại theo.
Trước khi Lộ Manh Manh tiến vào phó bản, Chúc Cường đã giấu Vu Hiền nói chuyện với Lộ Manh Manh.
Lúc đó Lộ Manh Manh có nói với Chúc Cường, cậu đến để giết Chu khiêm.
Lộ Manh Manh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết Chu Khiêm, nếu không cậu sẽ bị quân đoàn Đào Hồng git chết.
Mà nếu như cậu chết thì Chúc Cường cũng sẽ kết thúc.
Mấy ngày qua hắn ăn sài phung phí còn đi vào sòng bạc, thậm chí còn thiếu nợ ở bên ngoài.
Hắn cần phải tìm cách để Lộ Manh Manh được sống, nếu không hắn không còn cách nào để trả hết số nợ đó.
Lúc hai người nói chuyện video với nhau, Lộ Manh Manh có đưa cho hắn một chiếc điện thoại, nói đây là thành viên cấp cao của quân đoàn Đào Hồng đưa, lúc nào cần đưa nhiệm vụ cho Chúc Cường sẽ gọi vào cái điện thoại
Đúng lúc này, khi điện thoại được kết nối, giọng của một người đàn ông liền vang lên.
Nuốt nước miếng, Chúc Cường tự nhiên cảm thấy hơi khẩn trương, liền nói: "Tôi, tôi đã làm theo lời anh nói rồi, tôi đã cố ý nói với Vu Hiền để cậu ta nhắc Chu khiêm đi vào phòng và .
Nhưng mà Chu Khiêm không có làm theo!"
Mấy giây sau, người đàn ông lên tiếng: "Cậu nghĩ cách làm sao lấy được điện thoại của Vu Hiền, lấy danh nghĩa của Vu Hiền gửi cho Chu Khiêm một tin nhắn như thế này --"
【Xin chào anh Khiêm, anh Cường anh em tốt của tôi á, hai người đã từng gặp nhau rồi đó, người chơi mà anh ấy đặc cược cũng đang ở trong phó bản《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》, người đó đã tìm ra được một manh mối từ trong bức tường, manh mối kia ghi trong phòng thì các phòng, , , , , , là có tình huống bình thường nhất, nên nhất định sẽ an toàn!】
Đang nghe điện thoại, Chúc Cường cũng đã nhận được tin nhắn của người đàn ông.
Tay Chúc Cường liền run lên: "Năm căn phòng an toàn này, manh mối ở trong đó....!Không phải là do anh bịa ra chứ?"
Người đàn ông cười nói: "Đương nhiên là do tôi bịa ra rồi."
Tạm dừng vài giây, người đàn ông vẫn nói thêm vài câu với Chúc Cường.
" Người có địa vị thấp nhất sẽ không giết được bất kỳ ai Chỉ có cân bằng quyền lực là giải pháp tốt nhất, đây là hai câu nhắc nhở do người đàn ông trong bức ảnh đã nói với Chu Khiêm."
"Thật ra thì hai câu này rất dễ hiểu, trong căn phòng đều có sát thủ, địa vị củ bọn họ đều không giống nhau.
Sát thủ có địa vị thấp nhất thì không thể giết người.
Suy ra bước vào trong căn phòng đó liền an toàn."
"Vì thế, để giải quyết được chuyện này là - làm sao để tìm ra sát thủ có địa vị thấp ở trong căn phòng."
Chúc Cường suy nghĩ rồi nói: "Thì ra là thế......"
Người đàn ông lại nói: "Suy ra, nếu như tôi bịa ra manh mối có liên quan đến địa vị, để đánh lừa người khác.
Đương nhiên, là cô ta cũng sẽ làm bộ là tìm được manh mối trong một bức tường hay là một viên gạch rỗng."
"Manh mối đó sẽ liên quan đến việc tình huống ở trong năm căn phòng là bình thường nhất.
Năm căn phòng kia chính là , , , , .
"Trong đó hai phòng và đã có hai NPC đi vào, chứng minh là rất an toàn."
"Do đó, manh mối sai đầu tiên là hành lang, thứ hai là ba NPC, thứ ba là con bạc cung cấp thông tin sai."
"Tấn công từ ba hướng, tôi không tin cậu ta không mắc lừa."
Chúc Cường nhịn không được lại nuốt nước miếng, nóu.
"Từ từ, tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi."
Nam nhân nói: "Cứ việc nói."
Chúc Cường miệng khô lưỡi khô: "Anh có thể tạo ra manh mối giả......!Suy ra anh đã tìm ra được quy tắc trong căn phòng đó?"
Người đàn ông chắc chắn nói: "Đương nhiên là tôi đã biết."
Hơi do dự, Chúc Cường lại nói: "Chuyện là...!Có thể là anh không biết nhưng Chu Khiêm thật sự rất giỏi.
Chỉ là anh ta không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Tôi có cảm giác là anh ấy cũng đã tìm ra được quy tắc rồi."
"Cho nên, tôi phải tung manh mối giả này ra, sau đó Chu Khiêm sẽ hoài nghi! Mặc kệ là cậu ta nghi ngờ Vu Hiền hay nghi ngờ tôi.
Nói tóm lại dù sao cậu ta cũng đã nghi ngờ rồi!"
"Nếu như chúng ta không nhân lúc hoàn thành nhiệm vụ phụ này để giết cậu ta! Sau này muốn giết cậu ta nữa là rất khó! Bởi vì cậu ta sẽ không bao giờ tin vào thông tin do con bạc cung cấp!"
"Anh, thật sự là một con bạc rất giỏi."
Người đàn ông khẽ cười hai tiếng, nhưng không có phản bác lại lời của Chúc Cường.
Lát sau, người đàn nói: "Ừ, đúng là như thế.
Được rồi, vậy cậu khoang hả nhắn tin cho Chu Khiêm.
Nói cho tôi biết khi nãy Vân Tưởng Dung, Cao Sơn và Chu Khiêm ở trong phòng nói cái gì đi."
Vì thế Chúc Cường đã đem cuộc nói chuyện của ba người nói lại với người đàn ông.
Người đàn ông liền nói: "Tôi biết rồi, nhưng vậy xem ra là ba người đó đã liên minh với nhau.
Như thế thì,....!Cậu đem tin nhắn vừa rồi tôi gửi cho cậu, cậu gửi qua cho Lộ Manh Manh đi."
"Lộ Manh Manh? Sao tôi có thể đẩy cậu ra vô đường chết được!"
Chúc Cường lập tức kích động lên, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Giọng người đàn ông vang lên: "Đương nhiên là không thể dẫn Lộ Manh Manh vào đường chết.
Cậu nói lại với cậu ta đó chỉ là manh mối giả.
Sau đó để cho Lộ Manh Manh tìm cách để làm cho Cao Sơn tin, rồi để cho Cao Sơn đi vào một trong năm căn phòng đó, vào phòng số cũng được."
"Anh, anh muốn giết Cao Sơn?" Gương mặt Chúc Cường trắng bệch.
"Đúng, nếu như giết một bảo mẫu thì có ích lợi gì chứ? Cô gái này thật sự cũng rất thông minh, chắc không dễ dàng cắn câu đâu." Người đàn ông nói, "Càng về sau trong phó bản có thể càng nguy hiểm hơn.
Cho nên, trước tiên đánh tan chiếc xe tăng và bảo mẫu bên cạnh Chu Khiêm đi."
Lần này Chúc Cường hoàn toàn im
Một lúc sau hắn mới lên tiếng hỏi: "Chỉ cần nhìn vào màn hình, anh thật sự có thể tìm ra được quy tắc của nó.
Chỉ cần tìm ra được người có địa vị thấp ở trong căn phòng đó là được an toàn?"
Người đàn ông nói: "Đúng, cậu hỏi này thật sự không có khó, nó rất đơn giản."
Chúc Cường: "Nhưng tôi thật sự không biết cách để hoàn thành......"
Người đàn ông cười nói: "Do đó cậu phải tin vào năng lực của tôi, tin vào khả năng của quân đoàn Đào Hồng, cậu đừng sợ mình tin nhằm quân đoàn, và không sai khi tin tôi đâu."
Chúc Cường không biết tại sao cảm thấy người mình rất lạnh, hắn dùng giọng nói run run hỏi: "Anh, anh là con bạc của ai vậy? Nhìn Hà Tiểu Vĩ không giống lắm?! Anh là con bạc của Tư Đồ Tình!"
"Đúng thế, Tư Đồ Tình sẽ ở ngoài sáng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, lúc mọi người đều phòng bị cô ta, người ở trong tối và ra tay sẽ là Lộ Manh Manh."
"Chúng ta cùng nhau hợp tác vui vẻ cậu chỉ cần biết, tôi là người đứng sau mọi chuyện."
Chúc Cường siết chặt điện thoại trong tay, giọng nói của người đàn ông như một con rắn độc không ngừng chui vào tai hắn.
"Tôi thông qua điện thoại để điều khiển cô ta, Tư Đồ Tình thì thông qua hệ thống của con bạc, tôi sẽ gián tiếp thông qua hai người để kiểm soát Lộ Manh Manh......"
"Mấy người chỉ cần làm theo lời tôi nói là được."
"Chúc Cường, không cần sợ, đem cái thứ gọi là lương tâm của cậu vứt ra khỏi đầu đi.
Nếu không cậu không có khả năng để hoàn thành nhiệm vụ tôi giao đâu."
"Nhớ kỹ lời tôi nói và làm theo, để dụ Cao Sơn đi vào căn phòng số ."
·
Trong trò chơi.
Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đứng trước kệ sách, Chu Khiêm thì đi ra khỏi phòng dạo một vòng.
Bắt đầu từ phòng số đối diện cửa phòng , Chu Khiêm lấy tốc độ chậm nhất đi dạo một vòng, cuối cùng quay lại phòng số .
Giống như cậu đang suy nghĩ điều gì trong lúc đi dạo vậy.
Sau khi đi dạo một vòng, Chu Khiêm quay lại phòng .
Trong phòng, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn vẫn đang đứng trước kệ sách.
Chu Khiêm thuận miệng hỏi: "Có tìm được cái gì không?"
Hai người đều nhanh chóng trả lời câu hỏi của Chu Khiêm.
"Dựa vào nội dung trong sách, Khương Dư Thanh chắc là một nhà Vật Lý học.
Tôi thấy ở đây có rất nhiều sách ghi chú của ông ấy bên trong ghi rất nhiều công thức.
Những ghi chú này rất chuyên nghiệp, không phải ai cũng có thể làm được."
"Ngoài ra, ông ấy cũng có nghiên cứu về Y học, cũng có rất nhiều ghi chú, nhưng nếu so sáng với ghi chú về Vật Lý thì ghi chú về Y học có vẻ rất bình thường."
"Tôi nhớ hình như ghi chú về Toán học của ông ấy cũng rất chuyên nghiệp.
Nếu học giỏi Vật Lý thì giỏi Toán cũng là đều bình thường."
"Về lĩnh vực cơ học và động lực học, ông ấy cũng có có hiểu biết."
"Từ từ --" Chu Khiêm cắt ngang lời hai người nói, "Những thứ không liên quan đến sách có tìm được cái gì không?"
Vân Tưởng Dung nói: "Không có.
Lúc tôi xem sách cũng đã có kêu Cao Sơn đi tìm thử rồi.
Dù sao trên cái kệ này cũng chỉ có sách.
Tôi lật xem từ cuốn cũng không phát hiện được cái gì, bên trong không hề có bưu thiếp hay thư từ gì cả."
Nghe thế, Chu Khiêm liếc nhìn quanh phòng một vòng.
Căn phòng này thật sự rất đơn giản không có chỗ nào đặc biệt cả, cậu đi lên mở một ngăn tủ đầu giường ra, bên trong trống không, không hề có gì.
"Căn phòng này không có bất cứ vật fujng gì ngoài cái kệ sách, với hai cái hộc tủ đầu giường, mấy chỗ khác chỉ cần liếc một cái là đã nhìn thấy hết, nhưng vẫn không tìm được cái gì?"
Vân Tưởng Dung vừa nói xong câu đó, bên ngoài đã vang lên giọng nói của Hà Tiểu Vĩ.
- - "A, tôi cuối cùng cũng lấy hai viên đạn ra rồi! Thật sự là rất khó, cứ phải tìm kiếm trong ngực của người chết.
Loại chuyện giống như thế này tôi không bao giờ làm nữa."
"Chúng ta ra xem, hai viên đạn kia có ký hiệu S hay không?" Vân Tưởng Dung kêu Cao Sơn và Chu Khiêm cùng đi.
Chu Khiêm nói: "Hai người ra trước đi, tôi sẽ ra sau."
Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đi ra
Chu Khiêm ở lại trong phòng tìm manh mối.
Nhưng cậu đã mở hai bên tủ đầu giường ra, nhưng vẫn không tìm được cái gì.
Đúng như Vân Tưởng Dung nói, trong phòng này bài trí rất đơn giản, ngoại trù kệ sách và hai cái tủ đầu giường thì không còn gì nữa.
Ngoại trừ......!
Chu Khiêm quay đầu, nhìn về phía Khương Dư Thanh.
Ông lão đã lớn tuổi, chỉ còn sống được ba ngày.
Hiện tại đang nhắm mắt ngủ trên giường, không hề biết những chuyện đang xảy ra.
Chu Khiêm nhìn ông, đi đến bên cạnh, cúi người quan sát gương mặt đầy nếp nhăn của Khương Dư Thanh.
Cho dù đã lớn tuổi, nhưng không hề xấu xí.
Có thể biết được là lúc còn trẻ ông đã đẹp như thế nào.
- - Như thế, thì thứ tôi muốn tìm, đang giấu ở trên người ông sao?
Đến bên cạnh giường, Chu Khiêm cong lưng, vòng tay qua chạm vào gối đầu của ông.
Khương Dư Thanh giống như một đứa trẻ đang ngủ say, Chu Khiêm vỗ nhẹ trên gối của ông.
Khương Dư Thanh không có phản ứng, sau đó Chu Khiêm lại vỗ thêm vài cái nữa, sau đó đẩy nhẹ vai ông.
Hành động này quả nhiên có ích.
Chỉ thấy Khương Dư Thanh hơi vươn vai sau đó nằm nghiêng người, giống như là đang chơi trò chơi ở trong mơ vậy.
Chân cũng từ từ cong lên.
Cứ như thế chiếc gối đã lộ ra được phân nữa.
Chu Khiêm ngay lập tức ngồi lên mép giường, vươn tay từng chút chen vào dưới gối.
Tìm kiếm hoài vẫn không có thu hoạch, cậu liền nâng nửa cái gối lên.
Lúc này mới lấy được thứ cậu muốn tìm.
"Còn may là giấu ở dưới gối, chứ không phải giấu trên người.
Nếu không nhất định phải lục soát quần áo, làm NPC này thức mất."
Chu Khiêm nhìn Khương Dư Thanh lầm bầm một câu, sau đó liền lấy đồ ở dưới gối ra.
- - Cũng là một viên đạn, nhưng mà một viên đạn hoàn chỉnh.
Phía trên viên đạn vẫn có khắc một cái ký hiệu "S".
Tìm thấy thứ mình cần, Chu Khiêm liền có thể chắc chắn -- cậu đã tìm ra được quy tắc để giải bài toán này rồi.
Cất viên đạn vào túi, Chu Khiêm nhìn Khương Dư Thanh nằm nghiêng trên giường một lúc lâu, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng , Chu Khiêm phát hiện sương mù trên hành lang ngày càng nhiều.
Thậm chí cả ba xác chết của NPC, cậu cũng không còn nhìn rõ.
Lúc này, năm người chơi đang gõ gõ đánh đánh trên tường, để tìm manh mối.
Chu Khiêm nghe Hà Tiểu Vĩ mở miệng hỏi: "Tôi thật sự không nhìn rõ...!Là Chu Khiêm đó hả? Tôi đã lấy hai viên đạn ra rồi, phía trên đều có khắc chữ S."
"Ừ, tôi biết rồi." Chu Khiêm đi về phía bên trai.
"Này? Cậu đi đâu vậy?" Hà Tiểu Vĩ hỏi.
Chu Khiêm nói: "Tôi đến phòng số thử xem có thành công không, nếu thành công tôi sẽ nói cách cho mọi người hoàn thành nhiệm vụ."
"Anh bạn, cậu thật trâu bò! Khó như thế mà cậu cũng có thể tìm ra! Ha ha ha --"
Hà Tiểu Vĩ vừa khen Chu Khiêm, vừa đi theo, "Tôi cũng đi đến đó, lỡ đâu cậu có bị bắn chết, thù tôi giúp cậu nhặt xác!"
Vừa nói xong, Hà Tiểu Vĩ ngay lập tức nhìn thấy Chu Khiêm liếc qua, liền im luôn không dám nói nữa.
- - Ánh mắt của Chu Khiêm thật sự rất đáng sợ.
Nhìn thấy ông ta không nói nữa, Chu Khiêm liền quay người tiếp tục đi.
Cậu phát hiện ra, hình như hành lang dài thêm, thế cho nên cậu đi từ phòng đến phòng số ở đối diện cũng tốn nhiều thời gian hơn.
Sương mù càng ngày càng nhiều.
Cậu có thể cảm giác được Hà Tiểu Vĩ đang cách rất gần, nhưng khi cậu quay đầu lại, thì không nhìn thấy.
Không chỉ như thế, dáng người Hà Tiểu Vĩ rất cao to, tiếng bước chân cũng rất lớn.
Nhưng lúc này tiếng bước chân của ông lại rất nhẹ, Chu Khiêm không tập trung thì không thể nào nghe được.
Hành lang dài ra, sương mù cũng dày đặc.
Hệ thống đang muốn tăng thêm độ khó cho nhiệm vụ phụ này.
Như thế, trong thời gian giờ, tìm ra vật chứng ở trong căn phòng.
Nếu như không tìm ra được quy tắc thì để tìm đủ không phải là một chuyện đơn giản.
Đi một đường dài, cuối cùng Chu Khiêm cũng đứng giữa phòng số và số .
·
Phòng tổng thống khách sạn năm sao.
Vu Hiền đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng không thấy Chúc Cường ở trong phòng.
Suy nghĩ chắc là hắn đi mua thuốc giúp mình, Vu Hiền liềm cầm điện thoại ngồi chờ.
Chờ đến khi Chu Khiêm đi đến phòng và , Chúc Cường cũng quay lại.
Chúc Cường vừa vào phòng, Vu Hiền không ngừng gọi hắn.
"Nhanh lên! Nhanh đến xem này! Cậu nói xem có kỳ lạ không chứ! Trước đó chúng ta đã nói phòng và phòng đã có hai NPC vào rồi, hai phòng này nhất định là an toàn!"
"Tôi còn nghe theo lời cậu nói để gửi tin nhắn cho anh Khiêm! Nhưng anh Khiêm không để ý!"
"Anh Khiêm không đi, mấy người kia cũng không đi, hiện tại không phải anh Khiêm cũng tính vào hai phòng đó sao!"
Chúc Cường nhìn về phía điện thoại.
Chu Khiêm đúng là đang đứng trước cửa phòng và .
Ngay lập tức, sắc mặt của Chúc Cường liền thay đổi.
Vu Hiền nhìn hắn, hỏi: "Sao thế? Cậu nghĩ ra cái gì à?"
Chúc Cường nói: "Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện......"
"Chuyện gì?" Vu Hiền không khỏi hỏi.
Chúc Cường nói: "Trong căn phòng này, mỗi phòng đều có một sát thủ.
Từ gợi ý mà người chơi nhận được, sát thủ chỉ ra tay trong một điều kiện nhất định, nếu anh Khiêm có địa vị thấp thì nhất định sẽ bị bắn."
"Cậu có để ý đến yêu cầu của nhiệm vụ phụ này không?"
"Yêu cầu?" Vu Hiền nghĩ nghĩ, kinh ngạc nói, "Đúng rồi! Hệ thống đã nói trong căn phòng đều có vật chứng.
Người chơi cần tìm đủ vật chứng mới được xem là hoàn thành!"
Chúc Cường nói: "Chính là ý đó.
Cậu nghĩ lại xem? Tất cả người chơi đều phải bước vào căn phòng, thì có ý gì chứ?"
Lát sau, Vu Hiền lập tức hiểu ra.
"A a a, tôi biết rồi! Ý là không có căn phòng nào là an toàn cả! Phòng an toàn sẽ luôn thay đổi!"
"Trong căn phòng, sẽ xuất hiện phòng an toàn theo một quy tắc nào đó? Người chơi nếu muốn lấy được đồ ở trong căn phòng thì phải tìm ra được quy tắc đó!!!"
"Đậu mùa! Cái này cũng quá khó rồi!"
Trong phòng, mỗi phòng đều giấu một sát thủ.
Sát thủ có ra tay hay không, sẽ phụ thuộc vào địa vị của sát thủ.
Nhất định là dựa vào một điều kiện nào đó, để làm thay đổi địa vị của bọn họ.
Một khi địa vị của sát thủ được thay đổi, hay là căn phòng an toàn nào đó.
Điều đó là một ẩn số, rất khó để xác định được.
Người chơi cần phải tìm ra được quy tắc của ẩn số này.
Chúc Cường nói với Vu Hiền: "Đúng, sát thủ có địa vị thấp sẽ không được nổ súng, nên căn phòng đó sẽ an toàn.
"Việc gì đã xảy ra dẫn đến việc địa vị của sát thủ thay đổi chứ? Đây là ẩn số mà người chơi cần tìm.
Chỉ là......!Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, quy tắc của nó là gì chứ."
"Mẹ nó! Tôi mặc kệ nó là cái ẩn số gì! Tôi chỉ biết, phòng và trước đây là an toàn, nhưng hiện tại hai phòng này có còn an toàn hay không! Nhưng mà anh Khiêm sắp đi vào rồi! Đậu mùa, tôi phải đi nhắc nhở anh ấy!"
Vu Hiền run tay cầm điện thoại, chưa kịp soạn tin nhắn gửi đi đã thấy trong phó bản -- Chu Khiêm đã mở cửa phòng số , đang chuẩn bị đi vào.
"Đậu mùa, cầu trời anh Khiêm đừng có chuyện gì!"
"Tôi đã đặc cược đến vạn đó! Anh mà có chuyện gì tôi sẽ mang nợ đó!!!"
·
Trong trò chơi.
Chu Khiêm đã bước vào phòng số .
Ngay sau đó, cánh cửa từ từ khép lại.
"."
"."
"."
Chu Khiêm tự đếm giây trong lòng, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
Quả nhiên trong phòng có đầy sương mù, Chu Khiêm mơ hồ có thể nhìn thấy có một bóng đen đang đứng trước mặt cậu, giơ súng về phía cậu.
Sau ba giấy, sát thủ không nổ súng mà buông súng xuống.
"Cảm ơn." Chu Khiêm mỉm cười nhìn sát thủ, sau đó bắt đầu tìm kiếm vật chứng.
Trong căn phòng trống rỗng, không hề có bất kì vật dụng nào.
Xem ra, vật chứng này không khó tìm.
Trong phòng không hề có bất cứ thứ gì, vật chứng chỉ có thể được giấu ở trong gốc.
Chẳng qua căn phòng này hơi rộng, sương mù lại nhiều, đến khi Chu Khiêm tìm được vật chứng, cũng đã tốn không ít thời gian.
Sau khi tìm được, Chu Khiêm cầm lên nhìn thử.
- - Đó cũng là một viên đạn.
Nhưng bên trên không có khắc chữ "S", mà là số "".
"S" có liên quan đến quân đội, "" cũng có liên quan đến quân đội......!
Hai ký hiệu này đã từng xảy ra vụ đấu súng?
Không kịp suy nghĩ kỹ, Chu Khiêm bỏ viên đạn vào túi, đi đến cửa phòng.
Cậu đang muốn mở cửa đi ra ngoài, đột nhiên --
"Đùng!
Phòng kế bên truyền đến một tiếng súng!
Tác giả có lời muốn nói:
- -----------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..