*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: cơm trắng chan cà phê
"Ngài có thể cho phép tôi luôn đi theo ngài được không?"
Giữa màn hơi nước đang tan biến dần, Tề Lưu Hành lặp lại với Alan, cậu nói thêm: "Ngài là chủ nhân của tôi, tôi mong mình có thể luôn ở bên cạnh ngài, bảo vệ ngài."
Khi hơi nước đã hoàn toàn biến mất, nước nóng trong bồn không còn sôi sùng sục và lạnh dần.
Alan khoác áo tắm đứng dậy, đưa áo tắm và khăn lông cho Tề Lưu Hành, nói: "Đi thôi."
"Ngài..." Tề Lưu Hành hơi nhíu mày.
"Cậu muốn nói tôi chưa trả lời câu hỏi của cậu?" Alan cười cười, thâm sâu nói: "Những từ như "luôn luôn", "mãi mãi", không một ai có thể bảo đảm được."
Tề Lưu Hành không dám nhíu mày nữa, cậu chỉ có thể kiềm chế sự nghi vấn trong lòng, đáp: "Mọi thứ đều nghe theo chủ nhân."
Alan nói: "Nhưng sắp tới hiển nhiên là có thể.
Ngày mốt có một cuộc thi đấu kiếm mô phỏng.
Tuy hình thức còn lâu mới bằng thi đấu kiếm thuật thật nhưng đó vẫn là một kiểu mô phỏng khá giống.
Mục đích không phải để so tài kiếm thuật mà là để xem địa điểm và quá trình có còn vấn đề gì hay không, để ban tổ chức có thể điều chỉnh trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu."
Alan nhấn mạnh: "Đến lúc đó, những người dự thi, cũng là những người ở bên ngoài giống như cậu, họ sẽ đi cùng với chủ nhân của mình."
Nhạy bén nắm bắt được điều gì, Tề Lưu Hành lại tiếp tục nghe Alan dùng giọng điệu nghiêm trọng nói: "Đến lúc đó nhóm người ngoại tộc sẽ tiến hành mô phỏng cuộc thi.
Tuy nói là mô phỏng...!Nhưng nếu cậu chiến thắng, gia tăng thể diện của tôi cũng được tính là bảo vệ tôi rồi.
Tối nay cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi sẽ ở nhà dạy cậu.
Sau hai ngày luyện tập, hi vọng đến lúc đó cậu có thể dùng kiếm thuật để "bảo vệ" tôi."
Không sai!
Tề Lưu Hành nhận ra cậu không hề lí giải sai câu nói của Alan!
Alan rõ ràng đang gián tiếp đưa ra câu trả lời cho mình!
Tề Lưu Hành nhận được thông báo của Bạch Trụ, cậu cần phải bảo vệ người Cẩm tộc bên cạnh mình.
Cho nên cậu mờ mịt hỏi Alan, thăm dò hướng đi của đối phương những ngày sau để tìm cách bảo vệ anh ta.
Lỡ như Alan đi ra ngoài, Tề Lưu Hành cần phải luôn đi theo anh ta thì mới có thể bảo vệ được.
Nhưng Alan trả lời như thế nào?
Câu trả lời của anh ta có định hướng rõ ràng, điều này không giống với những NPC khác.
Đặc biệt là những câu cuối cùng.
Hôm nay khi Alan dạy kiếm thuật cho Tề Lưu Hành, dù có thể anh ta là một trong những người tốt hiếm hoi của Cẩm tộc nhưng cậu vẫn cho rằng anh ta là người đã ngược đãi, lạm dụng người ngoại tộc, là một trong những tác nhân khiến cho quá trình thuần hóa người ngoại tộc diễn ra ở Miền đất hứa.
Huống hồ mục đích Alan mua người ngoại tộc cũng không cao thượng chút nào, người này chỉ đơn giản là muốn sử dụng họ để tham gia thi đấu kiếm thuật, giúp mình nở mặt nở mày.
Nhưng khi đó, Alan lại trả lời rằng anh ta hi vọng Tề Lưu Hành có thể tìm được ý nghĩa của kiếm thuật.
Điều này đã gián tiếp phản bác lại những lời chửi thầm trong lòng cậu.
Nếu khi đó Alan đã dùng những lời này để phản bác Tề Lưu Hàn thì nói cách khác, mục đích Alan mua Tề Lưu Hành không phải để giữ mặt mũi cho mình.
Với giả thuyết này, câu nói "Nếu cậu chiến thắng, gia tăng thể diện của tôi cũng được tính là bảo vệ tôi" là một lời nói dối.
Vì sao anh ta lại nói dối? Lí do duy nhất mà Tề Lưu Hành có thể nghĩ ra đó là anh ta muốn qua mặt máy theo dõi.
Đến đây, phân biệt và loại trừ những lời nói dối của Alan, Tề Lưu Hành có thể rút ra được thứ mà anh ta muốn truyền đạt với mình là —— "Cậu có thể bảo vệ tôi."
Alan cần Tề Lưu Hành bảo vệ mình, thời gian là ngày mốt, địa điểm là nơi tổ chức cuộc thi đấu kiếm mô phỏng.
Ngoài ra, trước đó Alan đã dùng giọng điệu nhấn mạnh để nói rằng cuộc thi đấu đó sẽ xuất hiện rất nhiều người.
Mỗi một người Cẩm tộc tham gia đều sẽ nuôi dưỡng một người ngoại tộc bên cạnh mình.
Alan đã ám chỉ rõ ràng cảnh tượng đó là vấn đề mấu chốt.
Khoác áo tắm đi ra khỏi nhà gỗ, Tề Lưu Hành nhìn theo bóng dáng của Alan khi đối phương dẫn cậu về phòng ngủ.
Cậu phát hiện dáng đi của anh ta hơi khom xuống, bước đi cũng không được tự nhiên.
Ngay lúc này, Tề Lưu Hành nghe thấy một tiếng thông báo vang vọng ở trên không ——
【 Cảnh báo! Cảnh báo xâm lược!...!】
Sẽ có người đến đây kiểm tra.
Phản ứng đầu tiên của Tề Lưu Hành là không biết trong nhà Alan có cất giấu thứ gì gây bất lợi cho anh ta hay không.
Nhưng vừa rồi Alan đã ám chỉ rằng hai ngày này anh ta không cần người bảo vệ.
Nguy hiểm sẽ xuất hiện vào lúc cuộc thi đấu kiếm mô phỏng bắt đầu.
Ánh trăng vằng vặc soi rọi trong sân.
Gió lạnh thổi tan đi hơi nóng còn sót lại từ bồn tắm nước nóng.
Nhìn bóng dáng của con người xa lạ trước mặt, Tề Lưu Hành chợt nghĩ —— Rốt cuộc anh là ai?
...
Trong nhà ông lão Charlie.
Sau quá trình điều tra tỉ mỉ, nhóm điều tra chuẩn bị rời đi.
Nhưng có một người dừng chân lại, nghiêm túc đọc tài liệu trên thiết bị của mình, có lẽ là hồ sơ của Charlie, cho nên người này hỏi ông lão: "Bức tranh kia của ngài đâu rồi?"
Phương tiện kĩ thuật không phát hiện được gì.
Nếu nơi này có vấn đề thì e rằng có thể là dấu vết do con người gây ra.
Cho nên điều tra viên muốn làm bước kiểm tra cuối cùng.
Thông tin về con thuyền cứu nạn không được phép lưu truyền ra bên ngoài.
Charlie cầu xin, cấp trên mới miễn cưỡng đồng ý cho ông để lại một bức tranh trừu tượng.
Chuyện này đã được ghi chép trong hồ sơ cá nhân của Charlie, bên trên đã phòng ngừa nếu bức tranh có gây ra hiểm họa gì, họ sẽ dễ dàng tìm được mối nghi ngờ xoay quanh Charlie.
Đây là lí do điều tra viên biết trong nhà Charlie có một bức tranh rất đặc biệt.
Nghe xong, Hà Tiểu Vĩ liền bất an ngay.
—— Đm, bây giờ bức tranh mất tích thì họ có nghi ngờ ngược lại Charlie hay không? Đừng nói là tiêu hủy bức tranh mới là vấn đề nha? Nhưng mình cũng không còn cách nào khác!
—— Không được, mình phải bình tĩnh, đúng vậy, bình tĩnh lại! Không có bức tranh, xem như "vật chứng đã biến mất", họ không thể nghi ngờ rằng trong tình huống không có chứng cứ gì liền quyết định Charlie là phản đồ được.
Charlie chợt đáp: "Bức tranh đó bị con trai tôi làm hư rồi.
Khi đó tôi muốn sửa lại bức tranh một chút.
Nhưng sau khi con trai tôi qua đời, tôi cũng hủy luôn bức tranh.
Trước khi rời khỏi nơi đó...!Tôi muốn giữ lại một thứ gì đó làm kỉ niệm.
Vì cha mẹ tôi đều chết ở nơi đó.
Khi con trai tôi chết đi, tôi mới nhận ra rằng giữ kỉ niệm cũng không có ý nghĩa gì.
Tôi sa lầy vào quá khứ, không biết quý trọng những người ở hiện tại.
Cho nên tôi dứt khoát phá hủy bức tranh đi."
Ông lão chân thành nói, đôi mắt còn ngấn nước.
Điều tra viên nhìn ông, muốn nói rồi lại thôi.
Có lẽ ông lão thực sự từng cống hiến một điều gì đó rất vĩ đai nên điều tra viên nghiêm cẩn cúi chào ông, sau đó quay người rời đi.
Hà Tiểu Vĩ có chút nghi hoặc.
—— Vì sao NPC này lại giúp mình nói dối? Ông ấy không chỉ trách móc mình đã "phá hư" bức tranh mà còn giúp đỡ mình?
Chợt Hà Tiểu Vĩ nghe ông lão nói: "Tôi đã mất một đứa con, tôi không mất thêm một đứa nữa."
—— Nếu bị Cẩm tộc đa nghi biết được Hà Tiểu Vĩ là kẻ ngoại tộc đã cố ý phá hư bức tranh, chắc chắn hắn sẽ bị dẫn đi điều tra, dù hắn có vấn đề hay không, khi cuộc điều tra kết thúc, kết cục của Hà Tiểu Vĩ cũng sẽ là cái chết.
Gần đây cũng vì chuyện xăm mình nên hai người chơi nữ đã bị phán định là kết bè kết phái, cuối cùng bị giết chết.
Một Cẩm tộc thà giết lầm còn hơn bỏ sót như vậy làm sao có thể bỏ qua một mối hiềm nghi như Hà Tiểu Vĩ?
Huống hồ họ đã phát động "Cảnh báo xâm lược", thời thời khắc khắc cảnh giác với kẻ ngoại tộc.
Lời của Charlie khiến Hà Tiểu Vĩ vừa chua xót lại cảm động, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy mình thật may mắn, vì bước đi của hắn hoàn toàn đúng đắn.
Hà Tiểu Vĩ cũng có thể xác nhận được rằng —— Charlie đúng thật là "Người tốt" trong cộng đồng Cẩm tộc.
Hà Tiểu Vĩ sẽ bị dẫn đi điều tra, kết quả điều tra sẽ cho thấy hắn có vấn đề.
Nhưng Charlie mặc kệ Hà Tiểu Vĩ có vấn đề hay không, ông tìm cách giữ hắn lại.
Chứng tỏ ông lão không quan tâm Hà Tiểu Vĩ như thế nào.
Có thể khiến chính phủ phải phát động thông báo, triển khai điều tra diện rộng như vậy chứng tỏ sự kiện "xâm lược" không phải vấn đề nhỏ, kẻ thù có khả năng đã xâm nhập vào căn cứ của Cẩm tộc.
Đối với sự thật mơ hồ liên quan đến kẻ thù, một người Cẩm tộc chân chính sẽ không có thái độ như ông lão Charlie.
Một lúc lâu sau, Charlie ngồi trên ghế sô pha, trông qua tinh thần hơi suy sụp.
"Có một số thứ không thể nói với những người khác...!Nhưng đối với cậu thì có thể nói.
Tôi biết có ai đó đang theo dõi thông qua máy giám sát, nhưng tất nhiên người theo dõi đó hẳn biết chuyện gì đã xảy ra khi đó.
Còn cậu, tôi nghe nói những người như cậu sẽ không có suy nghĩ riêng...!Nghe tôi than vãn một chút chắc là không sao."
"Cẩm tộc ra đời không phải vì Thần, ngược lại là vì nhân loại."
Nghe xong, Hà Tiểu Vĩ chưa thể hiểu được ngay ý của Charlie là gì.
—— Có sự cách li sinh sản giữa các loài khác nhau, và loài người chỉ có thể sinh ra từ sự kết hợp giữa loài người với loài người.
Cân nhắc vài giây, Hà Tiểu Vĩ chợt ngẩn ra sau khi hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
...
Bây giờ, trong nhà Ôn Ân.
Phần linh kiện còn lại của người mày đã bị người của Khôi Na mang đi, họ cũng đã dùng thiết bị rà soát tỉ mỉ căn hộ này từ trên xuống dưới.
Chờ đến khi nhóm Khôi Na rời đi, trong căn hộ chỉ còn lại một mình Ân Tửu Tửu.
Nhớ lại lời của Ôn Ân trước khi rời đi, Ân Tửu Tửu lại ngồi trước máy tính, chơi trò chơi.
Sau nhiều lần thất bại, lần này Ân Tửu Tửu cẩn thận xây dựng thành phố của mình, bảo đảm mọi thứ hợp lý trong thu nhập, chế độ thuế, quân sự, cơ sở thành thị, giáo dục một cách thích đáng, cuối cùng cô đã phát triển thành phố này đến năm thứ 10.
Lần này, cô đặc biệt thiết lập một hộp thư góp ý ẩn danh cho công dân trong cơ quan chính quyền thành phố của thành phố ảo, lắng nghe ý kiến của công dân một cách công bằng, khách quan.
Cô bố trí như vậy là vì khi cô loay hoay quản lý thành phố vào năm thứ 6, do chưa thiết lập được kênh lắng nghe dư luận, chưa tìm hiểu sâu về nhu cầu của người dân, cuối cùng dẫn đến một thảm họa bi thảm, điều đó không chỉ khiến chế độ của cô bị lật đổ mà thành phố cũng đi đến sự kết thúc không thể cứu vãn vào năm thứ 7.
Bây giờ, Ân Tửu Tửu rút kinh nghiệm cũ, cô sẽ xem xét góp ý của người dân định kỳ, kịp thời ngăn chặn tai họa có thể xảy ra trong tương lai.
Cô nhận được một lá thư nặc danh.
Đó là một lá thư báo tin, nội dung báo cáo về một người họ Vương thích ngược đãi mèo.
Ân Tửu Tửu nhanh chóng điều tra, sau khi xác nhận sự thật, cô triệu tập những cơ quan có thẩm quyền xử lý người họ Vương này.
Đối với chuyện này lại có nhiều người đưa ra các ý kiến khác nhau.
Một số người cho rằng mèo chỉ là thú cưng, con người hầu hạ nó ăn uống là để tự thỏa mãn bản thân.
Nhìn ngắm mèo làm nũng là một trong số những nhu cầu đó, ngược đãi mèo cũng là một kiểu tự thỏa mãn khác.
Vì sao con người ngược đãi mèo lại bị trừng phạt? Điều này thật nực cười.
Một số người khác lại cho rằng vạn vật đều có linh hồn, không phân chia cao thấp.
Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu*, chúng sinh đều bình đẳng như nhau.
Con người không được quyền hành hạ, giết chết một sinh linh khác.
*Raw: 天 地 不 仁, 以 萬 物 為 芻 狗 : Trích Đạo đức kinh: Trời đất không coi lòng nhân, coi bách tính như chó rơm
Mỗi sinh linh đều được bảo vệ.
Ngược đãi sinh linh, cảm nhận sự vui sướng thông qua sự đau khổ của sinh linh vốn là một hành vi độc ác.
Hơn nữa, người này hôm nay ngược đãi mèo, sau này có khả năng sẽ động thủ với người khác, bây giờ không xử phạt thì còn chờ đến khi nào?
Hai ý kiến thảo luận xong, chờ đợi Ân Tửu Tửu đưa ra quyết định cuối cùng.
Ngồi trước màn hình, Ân Tửu Tửu cau mày, biểu tình nghiêm túc.
Cô cảm thấy nhiệm vụ này khá đặc biệt, như thể nó đang ám chỉ cho cô điều gì đó.
Khi đang suy nghĩ dụng ý của Ôn Ân, Ân Tửu Tửu chợt nhận được một "Lời mời gia nhập đội".
Cô ngây ngẩn cả người ——
Không phải trước khi rời đi Ôn Ân từng nói rằng trò chơi này do anh ta thiết kế, vẫn chưa được công bố sao?
Vì sao lại có một người khác đang chơi, thậm chí còn mời mình vào đội nhóm?!