Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

chương 24: 24: danh sách điều ước cuối cùng 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài hành lang sương mù ngày càng dày, trước cửa phòng số .

Mấy lời của Chu Khiêm nói làm Hà Tiểu Vĩ không thể nào phản ứng kịp.

“Rốt cuộc là sao thế? Tại sao lại phải vào phòng không an toàn để cho sát thủ bắn súng...!Chu Khiêm cậu nói rõ lại xem.”

【Người có địa vị thấp nhất, sẽ không giết được bất kỳ ai!】

【Cân bằng quyền lực là giải pháp duy nhất!】

Chu Khiêm nói ra manh mối đã tìm được từ bức ảnh với mọi người: “Hai câu này chính là gợi ý, đơn giản là địa vị và cân bằng… Mấy người có nhớ tên của nhiệm vụ này là gì không?”

Hà Tiểu Vĩ lập tức nói: “Nhớ! Tên là《Kiểm Tra và Cân Bằng》!”

“Đúng, cho nên khi địa vị của các sát thủ thay đổi thì sẽ trở nên mất cân bằng, quyền lực không bằng nhau nên mới dẫn đến chuyện các sát thủ ra tay.

Mà quy tắc để vượt qua là, chúng ta chỉ cần khôi phục lại địa vị và quyền lực của sát thủ ở trong căn phòng.”

Chu Khiêm nói, "Tôi đoán là, khi vừa mới bắt đầu, sát thủ trong căn phòng có địa vị và quyền lực bằng nhau."wattpadtien

“Còn nhớ nữ NPC đầu tiên chết như thế nào không? Trên người bà ta mặc bộ quân phục có ký hiệu là .

Người thiết kế ra phó bản này, tại sao lại thêm vào tình huống trộm quân phục chứ? Đâu thể nào là làm cho vui được.”

Hà Tiểu Vĩ hình như đã hơi hiểu ra.

“Giả sử, chúng ta gọi quân phục của Khương Dư Thanh là quân đoàn ; Sát thủ đã ra tay là người của quân đoàn S.

và S là hai quân đoàn đối đầu với nhau? Do đó khi nhìn thấy bộ quận phục có ký hiệu sát thủ liền ra tay?!”

“Tôi đúng là suy nghĩ như thế.” Chu Khiêm nói, “Nếu như ngay từ lúc đầu chúng ta ngẫu nhiên bước vào căn phòng, thì các sát thủ có thể đã không ra tay.

Người đầu tiên bước vào một trong căn phòng đó là NPC trên người mặc bộ quân phục có ký hiệu , đây là do người thiết kế phó bản cố ý tạo ra.

Chính bộ quân phục đó đã khơi dậy sự thù hận của quân đoàn S, đó cũng là nguyên nhân dẫn đến phát súng đầu tiên.

Cũng từ lúc đó, địa vì và quyền lực của sát thủ cũng thay đổi ——”

Chu Khiêm tổng kết lại: " sát thủ của quân đoàn S, địa vị và quyền lực lúc đầu đều bằng nhau.

NPC đầu tiên dựa vào chuyện xưa tức là chuyện đối đầu giữa S và , sau đó là việc sát thủ ra tay, rồi đến việc địa vị thay đổi."

“Sau đó, mỗi khi sát thủ b ắn ra một viên đạn, địa vị sát thủ cũng thay đổi theo.”

"NPC thứ ba khi đi vào phòng số và , phát hiện là phòng an toàn, sau đó lại đi vào phòng số và bị giết, khi tôi bước vào căn phòng số thì không sao, Cao Sơn đi vào phòng số thì lại bị giết.

Đó là bởi vì, sát thủ ở phòng số đã nổ súng git chết NPC số , địa vị các phòng lại bị thay đổi."

“Hiện tại việc chúng ta cần làm là cân bằng địa vị của sát thủ trong căn phòng.

Như vậy thì căn phòng mới đều an toàn.

Chúng ta có thể thuận lợi đi vào để tìm vật chứng.”

Lộ Manh Manh đứng bên cạnh, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Khi bắn súng thì địa vị sẽ thay đổi, S và là hai quân đoàn đối đầu nhau…… Suy ra thì, có phải là sát thủ của của quân đoàn S khi git chết người có của quân đoàn thì sẽ nâng cao địa vị của mình?”

Chu Khiêm thẳng thắng nói: “Đương nhiên là không.”

Lộ Manh Manh cũng biết là mình sai.

“Ừ, không đúng thật.

NPC đầu tiên bị giết, vậy thì địa vị của sát thủ của phòng sẽ cao nhất, do đó các sát thủ từ phòng đến phải ở địa vị thấp mới đúng.

Vậy thì bọn họ không thể nổ súng mới đúng…… Giả thiết của tôi không đúng rồi.”

Chu Khiêm liếc nhìn Lộ Manh Manh, nói: “Cậu suy đoán như thế cũng không sai.

Nhưng nó lại không đúng với tình huống hiện tại nên có thể bỏ qua.

Về việc tại sao sát thủ bắn súng sẽ dẫn đến việc địa vị được thay đổi, hệ thống không hề cung cấp cho chúng ta một chút manh mối nào.

Nếu như chỉ suy đoán từ cốt truyện thì chúng ta hoàn toàn không thể nào tìm ra được quy tắc.”

Quân đoàn S là gì, quân đoàn là gì, Khương Dư Thanh là ai, quân đoàn của ông ta có thù gì với quân đoàn S…… Cái cốt truyện này, người chơi thật sự không thể nào hiểu được.

Hiện tại không hề có bất kỳ manh mối nào để người chơi có thể hiểu được chuyện của năm đó.

Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ hồi lâu, thật sự là muốn điên lên: “Không hề có manh mối nào, làm sao mà hoàn thành được chứ?!”

Chu Khiêm nói: “Nếu như không có cách nào để biết được chuyện của năm đó, vậy thì đừng quan tâ m đến nữa.

Bởi vì quy tắc để hoàn thành nhiệm vụ này, không hề liên quan đến cốt truyện.”

Hà Tiểu Vĩ bất lực: “Tôi thật sự không hiểu được.”

Chu Khiêm hỏi ngược lại: “Khi nãy lúc bước vào phòng số , rất nhanh tôi đã tìm được vật chứng.

Bởi vì vị trí của nó gần giống y như bên phòng , đều là ở gần sát thủ.

Tôi đi ra chậm là bởi vì tôi đã làm một thí nghiệm.”

“Thí nghiệm gì?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.

“Tôi trêu chọc sát thủ.” Chu Khiêm cười nói.

Hà Tiểu Vĩ:???

—— Đậu mùa, người anh em, cậu trâu bò thế.

Lúc nãy khi Chu Khiêm bước vào căn phòng số .

Sau ba giây, tiếng súng không hề vang lên.

Chu Khiêm nhìn thấy sát thủ đứng trước mặt cậu bỏ súng xuống.

Ngay lúc đó, Chu Khiêm phát hiện ra, vị trí mà sát thủ đang đứng, giống như là ở phòng số .

Chu Khiêm đi lên phía trước một bước, cách sát thủ gần hơn.

Nhìn không rõ ngũ quang, trước mặt cũng chỉ có một bóng đen mơ hồ.

Vóc dáng cũng nhỏ gầy, giống y hệt phòng số .

“Anh nhìn thấy tôi không?” Chu Khiêm hỏi.

Sát thủ không lên tiếng.

Cúi người ngồi xổm xuống, chạm vào cây súng.

Sát thủ vẫn đứng im như cũ.

Sau đó, Chu Khiêm muốn thử rút cây súng ra khỏi tay sát thủ, nhưng cậu phát hiện, không thể rút ra được.

—— Có lẽ đây là thiết lập trong phó bản rồi, sát thủ không thể di chuyển, người chơi cũng không thể cướp súng của sát

Thiết lập này, càng làm cho Chu Khiêm khẳng định quy tắc mà cậu đã tìm ra.

Con ngươi hơi thay đổi, Chu Khiêm lấy ra khúc xương đặt lên vai của sát thủ.

Ngay khoảnh khắc khúc xương chạm vào, liền rơi xuống, Chu Khiêm duỗi tay chụp lại được.

Chu Khiêm suy nghĩ, mở ra ngân hàng giao dịch, mua một lọ keo vạn năng và một cái cân.

Cậu lấy keo bôi lên cân, sau đó dán lên vai của sát thủ.

Nhưng keo dán không hề có hiệu quả, cả cái cân cũng rơi trên đất.

Để cho mấy đạo cụ đó rơi tự do trên đất, chuyện gì cũng không có ra, sau khi quan sát một hồi, Chu Khiêm liền đi ra khỏi phòng số .

Hà Tiểu Vĩ bị lời nói của Chu Khiêm làm cho không hiểu gì.

“Người anh em, tôi thật sự không hiểu!”

Chu Khiêm nói: "Thí nghiệm mà tôi làm đã cho ra một một kết quả —— thiết lập trong nhiệm vụ này là chúng ta không thể nào tăng được trọng lượng của sát thủ, nhưng chúng ta có thể gia tăng được trọng lượng của căn phòng.

Nói tóm gọn là trọng lượng của sát thủ trong phó bản này rất quan trọng, không dễ bị thay đổi.

Nhưng căn phòng thì không quan trọng."

“Do đó địa vị được thay đổi là ở sát thủ, chứ không liên quan gì đến căn phòng.”

Hà Tiểu Vĩ: “Vậy……”

Chu Khiêm: “Lúc vào trò chơi, đối mặt với một cấp độ nào đó, nếu không thể tìm cách giải từ trong cốt truyện thì chỉ có thể đổi cách khác.

Bắn súng thì liên quan gì đến việc thay đổi địa vị của căn phòng, cốt truyện không cung cấp manh mối mới, nên chúng ta chỉ còn cách là đem vấn đề đó đặt trên người sát thủ.”

Hà Tiểu Vĩ cảm thấy mình ngốc rồi: “Đặt cái gì? Đặt như thế nào?”

Lấy ra một tờ giấy trắng, Chu Khiêm vẽ một vòng tròn, sau đó vẽ ra điểm giống như trên đồng hồ.

Phía trên là số , đứng bên cạnh là số , , .

Phía dưới là số , phía bên trái là số , sau đó là đến số , , .

"Chúng ta đã cho hai từ địa vị quá nhiều nghĩa: quyền lực, công lao và giàu có.

Những thứ này đều có liên quan đến địa vị của chúng ta trong cuộc sống.

Nhưng có đôi khi, chúng ta lại bỏ qua điều cơ bản và đơn giản nhất."

“Mọi người có suy nghĩ đến địa vị trong nhiệm vụ này thật sự rất đơn giản? Ví dụ như, ai đứng thấp nhất, thì người đó có địa vị thấp nhất.”

Nói xong, Chu Khiêm đột nhiên hỏi Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh: “Hai người có chơi qua trò bàn xoay¹ chưa?”

“Ah… A!” Hà Tiểu Vĩ hình như đã hơi hiểu ra, nhưng vẫn chưa tìm được điểm mấu

Chu Khiêm lại nói::Chúng ta thử tưởng tượng sát thủ, tương ứng với lỗ đạn trên bàn xoay.

Trong mỗi lỗ đạn đều có số lượng đạn giống như nhau.

Chúng ta cho mỗi lỗ đạn đều có viên đạn đi."

"Lúc đầu bàn xoay được đặt ở một vị trí nhất định, bên trong lỗ đạn đều có viên đạn, bàn xoay lúc đó được đặt ở vị trí cân bằng, suy ra địa vị của sát thủ vào lúc đó là bằng nhau."

“Bàn xoay lúc này được đặt ngay chính giữa, chính là phòng .”

Trong ánh mắt khiếp sợ của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm nói ra những gì Hà Tiểu Vĩ đang nghĩ đến: “Cân bằng của bàn xoay được NPC mặc quân phục vào làm thay đổi.

NPC vào phòng số dẫn đến việc sát thủ bắn súng, làm thiếu đi một viên đạn.

Kể từ đó bàn xoay cũng bị nghiêng đi, cứ xoay tròn mãi, đến khi ngừng lại thì sẽ có một điểm ở thấp nhất?”

Lộ Manh Manh cũng nói tiếp.

“ giờ! Lúc giờ thì chỉ còn viên đạn, cho nên nó sẽ nhẹ hơn, nhưng điểm còn lại đều có số lượng viên đạn bằng nhau, là viên…… Cho nên, nếu xem xét kỹ bàn xoay thì trọng tâm sẽ tập trung vào vị trí giờ! Cho dù bàn xoay có chuyển động như thế nào thì vị trí giờ cũng là thấp nhất!”

Cảm giác sắp giải được một câu hỏi khó, thần kinh của mọi người đều trở nên phấn chấn hơn.

Hiện tại giọng nói của cậu ta cũng đã lớn hơn tiếng muỗi kêu, cậu ta hình như đã quên luôn chuyện vài phút trước mình mới vừa git chết một người.

Chu Khiêm liếc mắt nhìn cậu ta bình tĩnh nói: "Vị trí giờ bị thiếu một viên đạn, trọng tâm của bàn xoay chuyển đến vị trí giờ.

Vị trí giờ trở thành vị trí thấp nhất theo đúng nghĩa đen.

Cho nên sát thủ ở phòng số , mới không thể ra tay."

"Sau đó, NPC số đi vào căn phòng số rồi bị giết.

Vị trí giờ cũng bị thiếu một viên đạn.

Cứ như thế phòng số và đều bị thiếu một viên đạn, trọng tâm của bàn xoay lại thay đổi một lần nữa, lần này sẽ rơi vào vị trí giờ hoặc giờ."wattpadtien

“Do đó, phòng và đều ngang nhau nên đều nằm ở vị trí thấp nhất, cả hai phòng đều được nằm cùng một phía nên suy ra hai phòng này an toàn, đó là lí do tại sao NPC số đi vào hai căn phòng đó mà không sao, nhưng khi đi vào căn phòng số thì lại bị giết.”

Không biết tại sao, Hà Tiểu Vĩ lại cảm thấy cả người run lên, chỉ biết lập lại hai chữ: “Đậu mùa....!Đậu mùa!!”

Ngay lúc này, cách không xa trên hành lang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng của một cô gái đang đi về phía này.

Chu Khiêm hơi híp mắt, nhưng cậu vẫn không dừng lại.

“NPC thứ ba sau khi chết, căn phòng số bị thiếu đi một viên đạn, Khi đó, trọng tâm của bàn xoay cũng thay đổi.

giờ, giờ, giờ, cả ba vị trí đều bị mất đi một viên đạn.

Trọng điểm của bàn xoay sẽ rơi vào vị trí giờ.

Cho nên phòng số không còn là phòng an toàn nữa mà chỉ còn lại phòng số .”

Tiếng bước chân ngày càng gần, Chu Khiêm vẫn tiếp tục.

“Dựa vào quy tắc đó, cho nên lúc tôi đi vào phòng số không hề xảy ra chuyện gì cả.

Cao Sơn đi vào phòng số nên bị git chết.

"Cao Sơn chết, điểm giờ bị thiếu đi một viên đạn.

Cho nên trọng tâm bàn xoay một lần nữa bị thay đổi."

“Vì thế, vào lúc này, trên bàn xoay có tay súng, trọng tâm nằm ở giữa hai điểm giờ và giờ.

Hai điểm này ở trên cùng một tọa độ lại ở gần nhau, cho nên cả hai phòng đều an toàn.”

Đến giờ, Hà Tiều Vĩ mới hiểu rõ tất cả.

Hiện tại ở bốn điểm , , và đều bị mất đi một viên đạn, ít hơn điểm còn lại ở trên bàn xoay, cho nên trọng tâm đã thay đổi.

Để mỗi phòng trở thành phòng an toàn, người chơi cần phải bước vào mỗi căn phòng, để làm cho trọng tâm của bàn xoay trở về vị trí cân bằng, có thể hiểu là để trọng tâm bàn xoay trở về lại căn phòng , điểm kia trở về như lúc đầu.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện vấn đề.

Làm sao để khôi phục trọng tâm của bàn xoay trở về như lúc đầu chứ?

Đã có căn phòng ít đi một viên đạn, không lẽ bắt buộc phải đi vào căn phòng còn lại để dụ sát thủ ra tay? Nếu mà phải làm như thế thật, ngoại trừ người có chín cái mạng ra thì không ai có thể vượt qua được.

Không lẽ phải từ bỏ nhiệm vụ phụ này?

Vừa suy nghĩ Hà Tiểu Vĩ vừa lấy đi tờ giấy và bút trên tay Chu Khiêm, nhưng mà vẫn không suy ra được gì.

“Tôi tốt nghiệp cao trung cũng nhiều năm rồi…… Đây không phải là đề bài cơ học trong Vật Lý chứ? Có phải là lực cân bằng hay không? Tôi sẽ không! Tôi thật sự là tìm không ra! Ngoại trừ việc chết thêm người nữa, tôi thật sự không nghĩ ra được cách nào khác.”

Lộ Manh Manh ngồi bên cạnh hình như thông minh hơn, rất nhanh đã phản ứng lại.

"Chúng ta thật sự không cần phải tính toán.

Chỉ cần tìm điểm đối xứng là được rồi.

Mọi người nhìn xem…… Hiện tại điểm , , và bị thiếu đi một viên đạn, phải không? Chúng ta tìm điểm đối xứng thử xem, đối xứng với , hai điểm này đối xứng với nhau trên vòng tròn, vậy thì……"

"Cả hai điểm này đều bị thiếu đi một viên đạn, nên trên bàn xoay không còn nguy hiểm nữa."

“Trong trường hợp này chúng ta có thể bỏ qua điểm và , tập trung vào điểm và .

Điểm và bị thiếu đi một viên đạn, trọng tâm của nó sẽ dồn xuống điểm và , nên hai phòng này an toàn……”

Đôi mắt như phát sáng, Lộ Manh Manh nói: “Nếu như chúng ta muốn làm cho bàn xoay cân bằng lại, thì chỉ cần tìm cách cho sát thủ ở phòng số và bắn súng! Như vậy thì bàn xoay đã cân bằng lại!”

Hà Tiểu Vĩ lắc đầu: “Cái này quá mâu thuẫn! Chúng ta không có cách nào để làm cho sát thủ ở hai phòng này bắn súng được.

Đia vị hiện tại của hai sát thủ này là thấp nhất đó, làm sao có thể ra tay? Chúng ta chỉ còn cách là đi vào mấy phòng còn lại…… Tôi nghĩ mình phải có đến chín cái mạng mới hoàn thành được nhiệm vụ phụ này!”

“Nhưng nếu như không dụ được sát thủ ra tay từ phòng an toàn....!Thì thật sự là không còn cách nào khác! Anh cho dù có chín cái mạng cũng không hoàn thành được đâu.”

Lộ Manh Manh cầm lấy tờ giấy từ trong tay Hà Tiểu Vĩ, kéo hai điểm giờ và giờ lại với nhau, rồi đến điểm giờ và giờ…… Tất cả điều đi qua trung tâm của vòng tròn.

"Cho dù không bị bắn chết, thì vẫn còn cách là đi vào phòng an toàn để dụ sát thủ ra tay, số viên đạn sẽ được giảm bớt…… Nhưng cho dù ra sao, vẫn sẽ tồn tại một điểm thấp nhất."

“Muốn bàn xoay cân bằng lại, nhất định phải cho sát thủ ở phòng an toàn b ắn ra một viên đạn.

Nhưng mà hiện tại, lại không có cách nào để cho sát thủ ra tay! Chuyện này vẫn luôn tuần hoàn mãi!”

Lộ Manh Manh không nghĩ ra được cách khác, cả chân mày cũng cau lại.

Hà Tiểu Vĩ bên cạnh, lại đột nhiên trở nên phấn khích hơn.

“Không đúng! Tôi hiểu rồi! Tôi tìm được một cách!”

Đắc ý nhìn về phía Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ nói: “Anh bạn Chu Khiêm à, có phải cách của cậu lúc nãy là đi vào phòng không an toàn để cho sát thủ bắn có đúng hay không? Cậu sai rồi! Tôi đã nghĩ ra được cách khác!”

Hà Tiểu Vĩ phấn khích đến mức cả đôi mắt cũng đỏ lên.

Ông nói: "Mọi người đã quên đi một chuyện, mặc dù sát thủ có địa vị thấp không thể bắn súng…… Nhưng cũng có ngoại lệ mà! Điểm ngoại lệ đó chính là bộ quân phục có ký hiệu !"

“Chúng ta đã phân tích rồi, chỉ cần làm hai căn phòng và , giảm đi một viên đạn, là có thể hoàn thành rồi! Nhưng hiện tại cả hai điều đang là phòng an toàn thì làm sao có thể chứ?! Ha ha ha, đương nhiên là mặc bộ quân phục kia để đi vào rồi!”

Khác với sự vui vẻ của Hà Tiểu Vĩ, giọng nói của Lộ Manh Manh lại hơi run

Giọng cậu ta lại nhỏ như muỗi kêu: "Vậy....!Chúng ta thật sự chỉ cần mặc bộ quân phục đó và đi vào là có thể hoàn thành?

“Nhưng mà ai sẽ là người mặc chứ? Cái này không phải là muốn hoàn thành thì cần phải hy sinh thêm người nữa sao?”

Lời nói của Lộ Manh Manh như một chậu nước lạnh, dập tắt toàn bộ vui vẻ của Hà Tiểu Vĩ.

Hà Tiểu Vĩ sửng sờ - Chẳng lẽ phải hy sinh thêm hai người nữa.

Bên cạnh, màn sương mù ngày càng dày lướt qua đôi mắt lạnh lùng của Chu Khiêm.

Giữa màn sương mù dày đặt, cậu cũng không lên tiếng mà tập trung nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ.

Lát sau, Hà Tiểu Vĩ lập tức ngồi xuống đất, thở dài nói: “Vậy thì không được…… Chúng ta đừng làm nhiệm vụ phụ nữa.

Đã có một người chơi bị giết rồi.

Làm sao có thể để cho người chơi tiếp tục chết được? Nhiệm vụ phụ này khó như vậy, phần thưởng chắc cũng không tầm thường…… Nhưng cho dù là như thế nào, chúng ta cũng không thể hy sinh đồng đội của mình.

Tôi không làm như thế được, tôi vẫn còn lòng tự trọng của mình.”

Nghe được câu trả lời, khóe môi của Chu Khiêm hơi cong lên.

Im lặng một lúc lâu, cậu cuối cùng cũng đã lên tiếng.

Chỉ là lời cậu nói càng làm cho Hà Tiểu Vĩ thất vọng hơn thôi.

Cậu nói: “Sai rồi.

Cho dù có mặc quân phục cũng không dụ sát thủ ra tay được đâu.

Bởi vì máu đã hoàn toàn che đi ký hiệu số rồi.

Đây chỉ là do người thiết kế trò chơi tạo ra thôi.

Tôi thấy vết máu kia cũng rất khó để xử lý, nếu không thì quá đơn giản rồi, không tin anh có thể thử.”

“Đậu mùa, để tôi thử xem.”

Khó lắm mới nghĩ ra được một cách lại bị Chu Khiêm đả kích nghiêm trọng, Hà Tiểu Vĩ có hơi không phục, ông từ trên mặt đất đứng dậy, muốn đi đến cầm bộ quân phục, nhưng ngay lập tức ông liền sững sờ.

“Đậu mùa! Thử cái con khỉ, thử xong tôi trở thành người hy sinh luôn! Chu Khiêm cậu lừa tôi!”

"Tôi không có lừa anh, mặc bộ quân phục đó lên người cũng như vậy thôi.

Anh nhất định sẽ không sao."

“Từ dưới gối đầu của Khương Dư Thanh tôi tìm được một viên đạn có khắc chữ S, đó mới là cách thật sự để hoàn thành.

Ngay bây giờ tôi sẽ cho anh biết đáp án.”

Chu Khiêm nói: “Cách mà mọi người nói lúc nãy, là dụ sát thủ có địa vị thấp bắn súng làm giảm đi số viên đạn, đem bàn xoay cân bằng lại.

Nhưng ngoài cách đó thì vẫn còn một cách nữa, chúng ta có thể đem một viên đạn đưa cho sát thủ ở đối diện để tăng số viên đạn lên.”

"Ví dụ như phòng số là phòng an toàn cuối cùng, đối diện với nó là phòng số .

Tức là điểm giờ và giờ có quan hệ đối xứng với nhau, đem hai điểm này nối lại với nhau, chúng ta có một đường thẳng đi qua trung tâm."

"Lúc đó, ngoại trừ điểm giờ và giờ, thì các điểm còn lại điều đã cân bằng, tất cả các điểm đều đi qua trung tâm, nên trọng tâm của nó sẽ là ở chính giữa.

Cho nên chúng ta chỉ cần thay đổi địa vị của phòng số và phòng là có thể khôi phục lại sự cân bằng của bàn xoay."

“Bây giờ điểm thấp nhất của bàn xoay này là điểm giờ, vì điểm giờ nhiều hơn điểm giờ một viên đạn, suy ra chúng ta chỉ cần cho điểm số thêm một viên đạn là mọi chuyện có thể giải quyết.”

“Viên đạn tìm được trong xác chết đương nhiên là không thể làm được, tôi đã kiểm tra, vỏ đạn đã bị tách rời và hư hại nghiêm trọng.

Một số mảnh đạn nhỏ không thể tìm thấy được, chúng ta không có cách để biến nó trở thành một viên đạn hoàn chỉnh, để trả lại cho sát thủ.

Cũng may, từ dưới gối của Khương Dư Thanh tôi tìm được một viên đạn có khắc chữ S hoàn chỉnh.”

Nở một nụ cười nhẹ nhàng, Chu Khiêm giơ viên đạn lên.

“Chỉ cần cầm theo nó là có thể hoàn thành.”

Hà Tiểu Vĩ tuy là một người thô lỗ, nhưng lúc này ông nhìn về phía Chu Khiêm, mắt sáng như sao.

Trong một cái chớp mắt, hình tượng của Chu Khiêm trong mắt ông trở nên vô cùng mạnh mẽ, cả người như mang theo ánh hào quang.

Nhưng vài giây sao, ánh sáng trong mắt Hà Tiểu Vĩ không còn nữa.

Bởi vì Lộ Manh Manh đã nói ra một câu đầy đả kích: "Đúng là cách của anh rất tốt, nhưng..."

"Nhưng mà hiện tại có đến hai điểm có địa vị thấp là và ! Muốn cân bằng hai điểm này thì cần phải cho hai điểm đối xứng nó là và mỗi điểm một viên đạn! Nhưng chúng ta làm gì có hai viên đạn, chúng ta chỉ có một viên đạn khắc chữ S thôi!"

“Chúng ta…… Chúng ta vẫn phải vào phòng không an toàn, để cho sát thủ bắn súng, cho đến khi trọng tâm chỉ còn lại một điểm thôi.

Như thế thì...!Chúng ta vẫn cần phải hy sinh rất nhiều người!”

Giống như là không nghe thấy mấy lời Lộ Manh Manh nói, Chu Khiêm vẫn nói: “Tôi đã tính xong rồi.”

Lấy tờ giấy của mình về, Chu Khiêm nhanh chóng viết ra câu trả lời.

Bước đầu tiên là đi vào phòng số , dụ sát thủ ở phòng số ra tay, phòng số mất đi một viên đạn, trọng tâm lúc đó sẽ nằm giữa hai phòng số và .

Lúc đó phòng số sẽ là phòng an toàn duy

Bước thứ hai là đi vào phòng số , trọng tâm sẽ là phòng số .

Bước thứ ba là đi vào phòng số , trọng tâm sẽ là phòng số .

Sau khi viết xong, Chu Khiêm nói: "Làm xong ba bước này, tức là sau khi sát thủ của phòng số , và bắn súng, các phòng đều cân bằng với nhau, trọng tâm sẽ trở về lại phòng , ngoại trừ phòng số và phòng số ."

“Lúc đó trọng tâm của bàn xoay sẽ là phòng số .

Chúng ta chỉ cần đem viên đạn trả lại cho sát thủ ở phòng số , như thế là hoàn thành.”

Ngẩng đầu, Chu Khiêm mỉm cười tổng kết lại: “Chúng ta chỉ cần bước vào ba căn phòng số , và , dụ ba sát thủ của ba phòng bắn một viên đạn, cuối cùng sẽ trả lại một viên đạn cho sát thủ phòng số .

Đương nhiên lúc trả viên đạn cũng cần phải có chút kỹ thuật.

Anh Tiểu Vĩ, kỹ năng của anh là gì? Có thể trong lúc vừa mở cửa liền trả viên đạn lại cho sát thủ không?”

Đôi mắt Hà Tiểu Vĩ dần dần trở nên đờ đẫn, uể oải và khiếp sợ.

Sau đó ông nói: “Khoang, trước tiên khoang hả nhắc đến kỹ năng của tôi.

Cách của cậu...!Không phải là sẽ chết thêm ba người nữa sao? Cái quái gì thế?!"

“Chu Khiêm à....!Cậu hy sinh tôi, Tư Đồ Tình và Lộ Manh Manh, rồi sao đó cậu sẽ là người đem viên đạn trả lại cho sát thủ ở phòng số ? Ba người chúng tôi trở thành vật hy sinh cho sự thành công của cậu, đậu mùa! Cao Sơn đã chết rồi, chúng tôi cũng chết.

Chỉ còn lại một người, cậu muốn ôm người đẹp về nhà à.

Chu Khiêm cậu muốn trở thành người chiến thắng duy nhất sao?”

“Ồ.” Chu Khiêm thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu nói, “Ý kiến hay!”

Hà Tiểu Vĩ: “……”

Sau đó Chu Khiêm lắc đầu nói: “Nhưng mà tôi sẽ không để cho mấy người chết đâu.

Còn có nhiệm vụ chính nữa, mấy người còn giá trị sử dụng.”

Hà Tiểu Vĩ: “……”

Liếc mắt nhìn Hà Tiểu Vĩ từ trên xuống dưới, Chu Khiêm nghiêm túc: “Nhưng mà, tôi hình như không có thích con gái.”

“Đậu mùa.” Hà Tiểu Vĩ không thể không lui về phía sau nửa bước trong cái liếc mắt của Chu Khiêm, “Chẳng lẽ cậu……”

Chu Khiêm nhanh chóng nói: “Anh đừng có suy nghĩ nhiều.”

Hà Tiểu Vĩ: “…… Cậu có ý gì chứ? Tôi cảm thấy mình lớn lên cũng được mà, tôi cũng từng là giáo thảo đó!”

Chu Khiêm thực kinh ngạc mà: “A, anh tự đề cử mình hả?”

Hà Tiểu Vĩ: “…………”

“Thôi quay lại chuyện chính đi, tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhưng không cần mấy người hy sinh đâu.”

Chu Khiêm giơ lên【Xương Sườn Của Thần】, rồi đi đến trước cửa phòng số .

“Tôi có vũ khí có thể làm cho thời gian trôi chậm lại."

“Đặc điểm của viên đạn là bị bắn thì sẽ mất mạng, cho thấy sất thủ này ra tay rất chắc chắn và chính xác.

Một phát liền bắn ngay tim cho dù có phòng ngự chắc chắn như thế nào.

Tốc độ của nó lại rất nhanh không ai trong chúng ta có thể chạy nhanh hơn nó.

Nhưng nếu như tôi có thể làm thời gian chạy chậm lại thì sao?”

Chu Khiêm không lẽ là nghĩ...! Muốn làm cho thời gian chạy chậm lại, tốc độ của viên đạn cũng bị ảnh hưởng theo, lợi dụng lúc đó để trốn thoát?

Hà Tiểu Vĩ hơi ngây ngốc.

Ông lập tức nói: “Nhưng mà vẫn còn rất nguy hiểm đó! Cho dù cậu có thể làm cho thời gian trôi chậm lại, cũng đâu có thể chắc chắn là cậu có thể thoát được! Nhiệm vụ phụ không phải có nói rồi hả? Tỉ lệ trúng mục tiêu của viên đạn là %, trong tình huống tốc độ bị chậm lại liệu còn có thể bắn trúng hay không?"

“Mặt khác, cho dù cậu có thể chạy thoát, kỹ năng của cậu dù có mạnh đến đâu thì cũng có CD, thanh kỹ năng cũng tiêu hao rất nhiều đúng không, cậu có thể dùng nó để đi vào phòng liên tiếp sao?”

“Cho nên anh Tiểu Vĩ à, tôi cần anh giúp đỡ.”

Chu Khiêm nói: "Điều đầu tiên mà anh nói, có thành công hay không, tôi cũng không biết.

Phải làm thử thì mới biết được."

“Anh cần phải để ý đến ngân hàng giao dịch, nhớ là phải đồng ý.

Tôi có nhờ bạn đưa cho tôi 【Đồng Hồ Tích Tắc】.

Sau đó tôi sẽ đem nó đưa cho anh.

Nếu như không may tôi bị giết, anh dùng nó để giúp tôi sống lại.

Đương nhiên, làm như thế có nghĩa là cách của tôi không dùng được.

Chúng ta sẽ phải từ bỏ nhiệm vụ phụ này.”

“Ngược lại, nếu như tôi thành công, thì nhất định có thể dùng cách này để dụ hai viên đạn của hai phòng còn lại.

Anh không cần lo lắng cho tôi.

Khúc xương trong tay tôi là có được khi tìm ra cốt truyện ẩn, nó là phần thưởng mà thần ban cho tôi, nó rất mạnh và quý hiếm.

Khi sử dụng, đúng là thanh kỹ năng rất hao, nhưng cũng không nhiều lắm, đủ để tôi đi vào ba căn phòng.”

Nói xong, không muốn làm mất thời gian nữa, Chu Khiêm bước đến căn phòng số .

Một giọng nói đột nhiên ngăn cậu lại.

Đó là giọng nói của Vân Tưởng Dung mang theo tiếng nức nở.

“Chu Khiêm, anh chờ đã.”

Chu Khiêm dừng chân, nhưng không có quay đầu lại.

Vào lúc này, cậu hoàn toàn có thể biết được Vân Tưởng Dung muốn nói cái gì.

Cậu đứng đưa lưng về phía mọi người, nên không ai nhìn thấy được vẻ mặt của cậu.

"Nếu như tỉ lệ trúng mục tiêu là % đã được thiết lập sẵn, như thế lúc anh đi vào phòng số nhất định sẽ lãng phí [Đồng Hồ Tích Tắc].

Thật ra thì cái cốt truyện ẩn này anh có lấy hay không cũng được mà.

Phó bản này cũng giống như thế, trong tương lai còn có rất nhiều phó bản chờ anh."

"Nhưng mà mạng của Cao Sơn thì chỉ có một thôi!"

"Lúc nãy tôi có liên hệ với Tề Lưu Hành, nhưng mà không thành công.

Nếu như cậu ta có đem [Đồng Hồ Tích Tắc] gửi qua cho anh...."

“Tôi xin anh, có thể dùng nó để cứu Cao Sơn có được không.”

Đột nhiên vang lên một tiếng bịch, Vân Tưởng Dung liền quỳ xuống đất.

Gương mặt cô rất đáng yêu, tuổi chắc là cỡ sinh viên đại học.

Nhìn thấy cô vì bạn trai của mình mà cầu xin, không có ai không cảm thấy cảm động.

Đặc biệt Hà Tiểu Vĩ, cảm thấy đồng cảm ngay lập tức.

Ông đi đến trước mặt Chu Khiêm, nói: “Tôi có thể từ bỏ cốt truyện ẩn.

Cậu...!Hay là cậu cứu bạn trai người ta đi! Còn nữa, cái giao dịch hồi nãy cậu nói, tôi thấy không ——”

Nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ, cắt ngang lời ông ta nói, cậu đi đến bên tai nói với ông: “Coi như tôi hy sinh thân mình vì anh, giúp tôi chú ý đến Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung.”

Nói xong, Chu Khiêm lập tức vươn tay đặt lên cánh cửa, muốn đẩy nó ra.

Hà Tiểu Vĩ nhịn không được vươn bàn tay Nhĩ Khang: “Này, cậu……”

Lời nói của ông ta lập tức bị cắt ngang bởi một tiếng hét đầy thê lương ——

“Chu Khiêm ——!!!”

Vân Tưởng Dung chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, vậy mà bây giờ lại dùng hết sức để hét lên.

Nhưng điều đó cũng không giúp ít được gì.

Cô trợn mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Chu Khiêm, trơ mắt đứng nhìn cậu sắp đẩy cánh cửa đó ra.

Bởi vì quá dùng sức, Vân Tưởng Dung hình như có cảm giác mắt của mình như là muốn rơi ra ngoài.

Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn khóc, hiện tại lại dùng ánh mắt mong chờ cầu xin Chu Khiêm, trong con ngươi vừa đau nhức vừa đầy tơ máu, không biết có phải là do ảo giác hay không, cô hình như thấy trước mắt mình xuất hiện màu đỏ của máu.

Thì ra khi con người đau lòng đến tột cùng, nước mắt sẽ biến thành máu sao.

Máu vẫn đang chảy ra, rơi xuống mặt đất, ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện một vệt máu, màn sương hình như cũng bị ảnh hưởng nên biến thành màu đỏ.

Cả thế giới hình như đều biến thành màu đỏ, phản chiếu lại vào trong đôi mắt.

Cuối cùng trong thế giới của Vân Tưởng Dung chỉ còn lại bóng dáng tuyệt tình của Chu Khiêm.

Từ đầu đến cuối cậu chưa từng quay đầu lại.

“Chu Khiêm…… Tôi hận anh.

Cả đời này tôi hận anh.

Anh tốt nhất là nên giết tôi luôn đi, để tôi được đi theo anh Sơn.

Nếu không tôi thề, tôi nhất định sẽ giết anh!”

“Đáng tiếc Vân Tưởng Dung, cô phải biết rằng, đời người không phải theo ý cô muốn.”

Chu Khiêm nói xong câu đó, trong mắt Vân Tưởng Dung, âm thanh mở cửa hình như dài vô tận.

—— Cậu đã sử dụng vũ khí, để làm cho thời gian trôi chậm lại.

Trong lúc đó, bên ngoài trò chơi.

Trước màn hình điện thoại.

Vu Hiền thật sự rất phấn kích, vì Chu Khiêm quá mạnh.

Hắn cảm nhận được cảm giác nằm không cũng thắng quá vi diệu.

Nhưng sắc mặt của Chúc Cường trở nên tái nhợt.

Chúc Cường nói bằng giọng khô khan: “Tiểu Vu…… Tôi không nhìn thấy thanh kỹ năng của anh Khiêm.

Kỹ năng làm chậm thời gian, đó là như thế nào vậy……”

Vu Hiền nói: “À, vũ khí này tuy cũng có liên quan đến thanh kỹ năng, việc thanh kỹ năng tiêu hao bao nhiêu có liên quan đến việc anh Khiêm sử dụng sức mạnh như thế nào, sức lực càng mạnh thì thanh kỹ năng tiêu hao càng nhiều.

Giống như lúc Cao Sơn chết vậy đó, anh Khiêm cũng làm cho thời gian chạy chậm lại.

Thanh kỹ năng của anh ấy tiêu hao rất nhiều! Nhưng nếu như thời gian ngắn hơn thì thanh kỹ năng sẽ tiêu hao ít hơn.”

“Cái này là vũ khí của riêng anh ấy, không có lệ thuộc vào số điểm kỹ năng, cho nên cũng không có bị hạn chế về CD².

Giống như đã nói, nếu anh ấy muốn sử dụng sức mạnh lớn nhất thì thanh kỹ năng có thể sẽ bị cạn.

Cứ như thế thì đâu cần phải bị hạn chế về CD…… Dù sao nếu như không có thanh kỹ năng anh ấy cũng đâu sử dụng được kỹ năng của mình.

A Tôi ——!!”

“A?!! Để tôi kiểm tra một chút, thanh kỹ năng của anh Khiêm chỉ còn lại %.

Hoàn toàn không đủ để làm chậm thời gian đến ba lần……”

Thanh kỹ năng của Chu Khiêm hiện tại chỉ còn có %, mà còn đang không ngừng giảm xuống.

Nếu như theo cách mà cậu đã nói, đi vào ba phòng làm chậm thời gian ba lần.

Nhưng với thanh kỹ năng hiện tại thì không đủ để thực hiện được.

Vu Hiền nhìn xong muốn choáng váng.

"Vậy, anh Khiêm rốt cuộc muốn làm gì thế? Anh ấy lại lừa mọi người dùng cái thao tác gì hả? Cái quái gì đây……"

“Này! Anh Cường? Sao cậu không nói gì hết vậy? Sao cậu lại chạy vào nhà vệ sịnh, cậu cũng bị tiêu chảy hả??”

Chỉ thấy Chúc Cường vừa chạy vào nhà vệ sinh vừa nói: “Hôm nay tôi ăn lẩu hình như có vấn đề! Tôi khó chịu, để tôi đi vệ sinh một lát!”

Chạy thẳng vào nhà vệ sinh, ngay sau đó liền lấy điện thoại ra, giọng Chúc Cường run rẩy nói chuyện với người đàn ông thần bí ở đầu bên kia, nói rõ tình huống của Chu Khiêm.

Mấy giây sau, trong trò chơi.

Tư Đồ Tình rũ mắt, nhìn vào tin nhắn do con bạc nhắn cho mình.

Nhưng bởi vì thời gian bị ảnh hưởng, hệ thống hiện chữ rất chậm.

Vì thế cô nhìn thấy được một dòng chữ đang từ từ xuất hiện —— “Để ý Chu Khiêm, cậu ta hình như đang muốn giết Lộ Manh Manh.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio