Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

quyển 3 - chương 265: ngày nghỉ ngơi 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: cơm trắng chan cà phê

Lưu Như Quân lái xe, chở Bạch Túc và Chu Khiêm về nhà nhà.

Trên đường đi, Chu Khiêm và Bạch Túc cùng nhau ngồi ở ghế sau, một lớn một nhỏ líu ríu nói chuyện vui vẻ với nhau.

Lưu Như Quân luôn cảnh giác quan sát Chu Khiêm trên kính chiếu hậu, thấy anh không nói gì lạ thì mới tạm thời an tâm.

Về đến nhà, Bạch Túc quay về phòng mình làm bài tập, dì giúp việc nấu cơm trong bếp, Lưu Như Quân mang hai ly cà phê, dẫn Chu Khiêm vào thư phòng.

Đóng cửa, Lưu Như Quân ngồi đối diện Chu Khiêm: "Hôm nay cha của Bạch Túc tăng ca, không về nhà.

Cậu tìm tôi để nói chuyện gì?"

Chu Khiêm bưng ly cà phê lên, không uống, chỉ nói: "Khi cháu nói cháu gặp Bạch Trụ, dì cũng không hề kinh ngạc, còn vì vậy mà đồng ý nói chuyện riêng với cháu.

Xem ra suy đoán của cháu đã đúng rồi."

Lưu Như Quân nhíu mày, nhấp một ngụm cà phê, nói: "Tôi nghe nói nhà cậu xảy ra chuyện, nên cậu vào trong Xuân Sơn ở."

"Đầu óc cháu có vấn đề, nhưng chỉ là về cảm xúc.

Cháu không gặp ảo giác.

Những gì cháu nói là thật, và dì cũng hiểu rõ điều này." Chu Khiêm nói: "Đã đến nước này, chúng ta có thể trao đổi công bằng với nhau."

Bỏ ly cà phê xuống, Lưu Như Quân tùy ý lấy một quyển sách trên bàn cầm lên, sau đó lại buông ra.

Thu hết động tác của đối phương vào mắt, Chu Khiêm nhìn Lưu Như Quân, nói: "Cha mẹ cháu rất tệ, có lần cháu còn cực đoan cho rằng tất cả những bậc cha mẹ khác đều như vậy.

Cho nên khi còn nhỏ, cháu không cảm thấy hành vi của dì và chú khác thường.

Sau khi trưởng thành, nhớ lại quá khứ, cháu không nghĩ như vậy nữa.

Cháu không hiểu vì sao dì lại đối xử tệ với Bạch Trụ như vậy."

"Cha mẹ của cháu dù sao cũng chỉ là số ít.

Phần lớn cha mẹ khác đều bình thường, đặc biệt là một gia đình trí thức như dì.

Nếu cháu là dì, nếu cháu có một đứa con ngoan ngoãn, học giỏi như anh ấy, anh ấy muốn sao trên trời, cháu cũng sẽ cưng chiều, tìm cách hái xuống cho anh ấy..."

Lưu Như Quân gục đầu, im lặng không nói gì.

Chu Khiêm tiếp tục nói: "Còn một chi tiết khác.

Năm lớp 11, cháu đến nhà dì hỏi thăm Bạch Trụ.

Khi đó cha của Bạch Trụ vẫn còn đau lòng, nên không ra ngoài.

Nhưng dì lại vô cùng bình tĩnh, giống như không phải một người mẹ vừa mất đi đứa con của mình."

"Bây giờ cháu mới có cơ hội nghĩ kĩ lại..."

Ngẩng đầu nhìn Lưu Như Quân, ánh mắt đầy áp bách, giọng điệu như hỏi cung: "Dì chưa bao giờ đối xử tốt với Bạch Trụ, cố tình tỏ ra xa cách với anh ấy có phải là vì dì không dám đối xử tốt với anh ấy không? Vì dì biết dì chắc chắn đã mất anh ấy rồi.

Nếu dì không có tình cảm sâu nặng với anh ấy thì khi xa cách nhau, dì sẽ đỡ đau khổ hơn, đúng không?"

"Dì đã sớm biết được thời khắc anh ấy "chết".

Cho nên dì không đau lòng.

Nhưng dì không nghĩ cách làm đó đã mang đến cho anh ấy rất nhiều đau khổ đúng không? Hành động của dì luôn tràn ngập sự ích kỉ."

"Dù sao thì anh ấy cũng là cốt nhục của dì, một người mẹ như dì thật sự không có trái tim ——"

"Không Chu Khiêm, cậu chẳng biết gì cả! Sao cậu có thể trách tôi như vậy?!"

Hốc mắt Lưu Như Quân đỏ bừng, cô đứng lên, không cam lòng yếu thế đối diện lại với ánh mắt của Chu Khiêm: "Cậu không có quyền chỉ trích tôi vô tâm, cậu không biết...!Cậu không hề biết tôi đã phải chấp nhận điều gì."

"Được rồi.

Cháu không biết.

Vậy cô nói cho cháu biết đi." Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn Lưu Như Quân: "Nói cho cháu biết đi, lúc trước dì ở trong trò chơi, dì đã làm giao dịch gì với "Thần" ——"

Nói đến đây, Chu Khiêm cũng đứng lên, cúi đầu quan sát đôi mắt đỏ bừng của người phụ nữ.

"Thần giúp dì thực hiện ước nguyện gì mà dì lại chấp nhận dâng hiến con trai mình cho Thần.

Hoặc...!Đứa trẻ đó vốn là thứ mà Thần tặng cho dì?"

"Lưu Như Quân, chi bằng dì nói cho cháu biết, vì sao Bạch Trụ lại được sinh ra?"

...

Trong trò chơi.

Nhóm Tề Lưu Hành quyết định sẽ đến thành phố Lam Cảng để gọi Thần.

Người chơi cấp Thần trong trò chơi hầu hết đều là người của Thiệu Xuyên, họ tiếp nhận kế hoạch cải tạo của ông, cũng chịu ảnh hưởng từ tư tưởng của ông, cho nên họ không làm chuyện gì xấu, họ đã rời khỏi trò chơi, không tiếp tục tham gia huấn luyện trong phó bản nữa.

Nhưng vẫn còn một số ít cá lọt lưới của Tạ Hoài.

Ẩn Đao, Huyết Ma nếu tiếp tục đăng nhập bằng thân phận người chơi cấp Thần sẽ dễ dàng bị đánh lén.

Suy xét điểm này, cộng thêm Tề Lưu Hành, Hà Tiểu Vĩ là người chơi bình thường, họ chọn đến thành phố Lam Cảng là phó bản bán mở có hạn chế đối với người chơi cấp Thần.

Mối quan hệ của Chu Khiêm và Bạch Trụ đã lan truyền khắp trò chơi.

Cảnh tượng cả hai âu yếm, thân mật với nhau đã bị rất nhiều con bạc cấp cao nhìn thấy.

Mọi người cùng biết họ đã mua một căn biệt thự ở thành phố Lam Cảng.

Cho nên sau khi Bạch Trụ chết Chu Khiêm chắc chắn sẽ đến nơi này nhìn vật nhớ người.

Nhiều người chơi lựa chọn ở thành phố Lam Cảng ôm cây đợi thỏ.

Trong đó, Vân Tưởng Dung là một người của quân đoàn Đào Hồng "vô cùng hận" Chu Khiêm, chủ động đứng canh chừng ngay sân sau biệt thự mà Bạch Trụ mua, thề rằng nhất định phải giết chết Chu Khiêm, không cho phép đối phương đóng cửa trò chơi, khiến cô không thể hồi sinh người mình yêu quay về.

Nhưng phía sau đó, Vân Tưởng Dung đã liên hệ Tề Lưu Hành, Hà Tiểu Vĩ, giúp họ trốn tai mắt để vào trong biệt thự.

Bây giờ, Vân Tưởng Dung canh giữ ở phía sau biệt thự, một vài người của quân đoàn Đào Hồng thở hồng hộc chạy lại, nghi ngờ nhìn cô, trong đó có người nói: "Bên kia có ai đâu.

Cô nhìn lầm à?"

"Không thể nào, tôi chắc chắn cảm nhận được kiếm khí.

Đó là chiêu thức của Tề Lưu Hành, theo lý mà nói thì không thể sai được."

Một người khác nói: "Khoan đã, cô là Vân Tưởng Dung? Anh em, không thể tin con nhỏ này được.

Lúc trước tôi có đi theo Mục Sư một thời gian, nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta ——"

Người này còn chưa nói xong, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng lục lạc thanh thúy.

"Cái gì vậy?"

"Đi đến kiểm tra ngay!"

Nghe thấy tiếng lục lạc quen thuộc, Vân Tưởng Dung vô thức nhíu mày.

Nhưng hiện tại cô không thể đuổi theo được, cô phải canh giữ nơi này, bảo vệ nhóm Tề Lưu Hành không bị ai phát hiện.

Cô khá may mắn, một lúc sau, nhóm người quân đoàn Đào Hồng đến canh chừng đều là người của Thiện Thành.

Thiện Thành là thủ hạ của Thiệu Xuyên, làm gián điệp trong quân đoàn Đào Hồng từ rất sớm.

Hắn đã dặn dò cấp dưới của mình phải giúp đỡ Vân Tưởng Dung.

Lúc này, họ đương nhiên không xem cô là kẻ thù, ngược lại vừa nói vừa cười, cùng nhau canh chừng nơi này.

Một lúc sau, Vân Tưởng Dung nhận được tin nhắn của Tề Lưu Hành, họ đã liên lạc với Thần xong, cần rời đi ngay.

Thấy thế, Vân Tưởng Dung lại dẫn dắt những người khác rời đi, để nhóm Tề Lưu Hành nhân cơ hội thoát ra ngoài, sau khi xác nhận họ đã an toàn, cô lại quay về vị trí cũ.

Khi nhóm người chơi rời khỏi phó bản, Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ có chút ngưng trọng.

Vì Thần nói với họ rằng để hồi sinh một người cần phải lấy một mạng đổi một mạng.

Thần cần một người cam tâm hiến tế.

Bất cứ lúc nào, chỉ cần người đó nói với hệ thống rằng "Tôi bằng lòng chết vì Cao Sơn" trước khi chết, Cao Sơn sẽ sống lại.

Hà Tiểu Vĩ liên tục chửi thầm yêu cầu này của Thần, thở dài thườn thượt: "Lát nữa chúng ta sẽ gặp Vân Tưởng Dung ở thế giới hiện thực đúng không? Làm sao chúng ta nói cho cô bé biết được đây? Cô bé ấy là người rất cố chấp, nếu Vân Tưởng Dung lại hi sinh để cứu Cao Sơn, sau khi Cao Sơn sống lại, cậu ấy sẽ trách chúng ta đúng không?"

"Nhưng nếu nói với Cao Sơn, anh ấy cũng sẽ từ bỏ." Tề Lưu Hành lắc đầu: "Dù có biết chuyện một mạng đổi một mạng hay không, vốn dĩ Cao Sơn cũng đã chuẩn bị tâm lý từ bỏ tất cả, anh ấy không hi vọng chúng ta vì anh ấy mà trì hoãn việc đóng cửa trò chơi.

Anh ấy là một người rất tốt, nên anh ấy không muốn mọi người hi sinh vì mình."

"Vậy làm sao đây? Thương lượng với Cao Sơn? Nhưng nếu muốn tìm cậu ấy thì phải kéo Khiêm vào trò chơi."

"Dù thế nào đi nữa, chúng ta cứ ra ngoài trước đã.

Bây giờ ở thế giới hiện thực là an toàn nhất."

Hai người nói xong liền rời khỏi đây.

Họ không biết rằng có một người đã nghe thấy toàn bộ cuộc hội thoại của họ —— Tư Đồ Tình.

Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành nhanh chóng quay về thế giới hiện thực.

Hai tiếng sau, họ ngồi trong một phòng karaoke trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại trong trung tâm thành phố.

1302 là phòng mà họ hẹn gặp với Vân Tưởng Dung.

Họ đến đây không phải để ca hát mà là để thương lượng với nhau.

Trong phòng, ba người đã có mặt.

Hà Tiểu Vĩ không rành an ủi phụ nữ, Tề Lưu Hành càng không biết phải mở miệng như thế nào.

Nhìn thấy biểu tình do dự của họ, Vân Tưởng Dung biết tình hình không ổn, cô trắng bệch cả mặt.

"Không sao.

Có gì...!hai người cứ nói với tôi.

Tôi..."

Vân Tưởng Dung vừa nói đến đây, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy số liên lạc gọi đến, cô có chút kinh ngạc, ngước mắt nhìn hai người đối diện.

"Sao thế?" Hà Tiểu Vĩ hỏi.

"Là...!là mẹ của anh Sơn.

Để tôi, tôi nghe máy một chút."

Nhíu mày, Vân Tưởng Dung bắt máy: "Alo dì ạ? Con là Dung Dung đây.

Gì...!gì cơ?"

Bên đầu dây bên kia, mẹ của Cao Sơn bất ngờ nói: "Dung Dung, Cao Sơn đang giúp dì rửa chén, cho nên dì gọi điện cho con.

Ngày mai là cuối tuần rồi, con đến nhà dì ăn cơm nhé? Con muốn ăn cá chẽm hay cá trích? Sáng mai dì đi chợ mua cho con!"

Vì giọng của người phụ nữ khá lớn, Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ đều nghe rõ, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.

Vân Tưởng Dung vừa mừng vừa sợ, đôi mắt trợn trừng ầng ậc nước nhìn hai người còn lại đã phát ngốc, cô cầm điện thoại đứng dậy :"Dì, dì nói Cao Sơn, anh ấy, anh ấy..."

"Sao vậy Dung Dung? Con có sao không?"

"Con không sao.

Con, con nằm mơ thấy ác mộng, thấy..." Vân Tưởng Dung không nhịn được mà hỏi: "Anh Sơn có sao không ạ?"

"Không sao.

Thằng bé rất khỏe.

Gần đây con mệt mỏi quá hả? Vậy ngày mai dì hầm canh gà cho con ăn nhé?"

"Con...!Vâng.

Con cảm ơn dì."

Trò chuyện với mẹ Cao Sơn thêm vài câu, Vân Tưởng Dung bỏ điện thoại xuống.

Cô đứng im một lúc lâu, sau đó vừa lo vừa mừng như điên.

Cô kích động đến mức run rẩy tay chân: "Vậy là...!Anh Sơn đã sống lại rồi!"

"Anh ấy không chỉ sống lại, những người thân không tham gia trò chơi cũng đã mất kí ức về việc anh ấy đã qua đời! Tôi còn đang nghĩ anh ấy đột nhiên sống lại thì không biết nên giải thích với mọi người như thế nào.

Bây giờ, bây giờ...!thật sự là tốt quá rồi!"

Niềm vui bất ngờ ập đến khiến Vân Tưởng Dung lắp bắp, nói năng lộn xộn.

"Có thể sửa đổi kí ức của nhiều người như vậy...!Thần của trò chơi đúng thật là quá mạnh...!Đúng rồi, khi hai người vừa đến thì lại nhìn tôi như vậy? Tôi còn nghĩ là không thể làm được.

Tôi còn nghĩ rằng..."

"Và tôi có thể cảm ơn Chu Khiêm không? Lúc trước trong trò chơi chỉ là diễn kịch nhưng tôi cũng đã nói những lời rất khó nghe với anh ấy.

Tôi cảm thấy tôi phải xin lỗi anh ấy nữa.

Tôi và anh Sơn sẽ cùng đến gặp anh ấy!"

...

Trong trò chơi.

Quy Khư.

Ở nơi đây không có ngày hay đêm, cũng không có cây cỏ, hoa lá.

Mọi thứ ở Quy Khư đều là một màu xám, là màu lí tưởng của Lịch Học Hải —— y không cần phải nhìn thấy một màu sắc cực đoan nào nữa.

Nếu không, y sẽ tiếp tục đuổi theo cái đẹp diễm lệ của các cực tương phản nhau.

Chỉ còn lại màu xám, sự theo đuổi của y đã kết thúc.

Ít nhất, đó là những gì Lịch Học Hải nghĩ.

Lịch Học Hải là chúa tể quan sát thế giới màu xám của mình, trong lòng có chút ngơ ngẩn.

Có lẽ căn bệnh của mình đã được thế giới này chữa khỏi, nhưng kế tiếp...!Mình nên theo đuổi thứ gì đây?

Chu Khiêm cũng sẽ đến Quy Khư chứ? Cậu ấy cần đến đây để cứu Bạch Trụ đúng không?

Bây giờ mình là chúa tể ở nơi này...!Mình nên thiết kế trò chơi gì để chơi với cậu ấy đây?

Khi Lịch Học Hải đang ngẩn ngơ, y nghe thấy giọng nói của Kha Vũ Tiêu.

Đây là Kha Vũ Tiêu luôn đi theo y.

Lịch Học Hải cho phép hắn xưng vương ở Quy Khư, vì vậy hắn tự gọi mình là Quỷ Vương.

Lịch Học Hải cũng không quá quan tâm những trò xằng bậy mà hắn gây ra.

Kha Vũ Tiêu đến thông báo —— Mục Sinh bỗng nhiên nổ tan xác mà chết.

Mục Sinh đã bị Bạch Trụ giết trong trò chơi, hiện tại đang linh hồn đang ở Quy Khư.

Vì sao linh hồn lại nổ tan xác mà chết? Chẳng lẽ là hồn phi phách tán?

Lịch Học Hải liền đứng dậy: "Ngài Tạ đâu? Chúng ta cùng nhau đi xem."

Cùng lúc đó, nơi ở của Tạ Hoài.

Nơi ở của gã là một tòa nhà xây dựng theo thời dân quốc, giống hệt như nơi Thiệu Xuyên đã từng dẫn gã về ở.

Nhưng nơi này không có ánh sáng, mọi thứ đều là một màu xám xịt.

Thư phòng trên tầng hai.

Tạ Hoài và một người giống hệt như Thiệu Xuyên đang ngồi ở bàn sách.

Tạ Hoài nói với người trước mặt: "Tạ Xuyên, hôm nay chủ nhân sẽ dạy cậu tiếng nước ngoài.

Tôi viết một lần, cậu viết theo một lần."

Trước mặt gã, "Tạ Xuyên" phục tùng theo lời của Tạ Hoài, người này cầm cây bút máy cũ kĩ lên, viết từng từ đơn tiếng Anh.

Tạ Hoài viết một từ, người này lại viết một từ.

"Thật tốt, thuật nhiếp hồn vẫn có thể sử dụng ở Quy Khư." Tạ Hoài cười, gương mặt biểu hiện nét dịu dàng hiếm thấy, mơ hồ như quay về thời kì thiếu niên.

Thiệu Xuyên bị nhốt trong rối gỗ, không thể hành động theo ý mình, ông lơ đãng nhìn thấy ánh mắt của Tạ Hoài, không khỏi có chút ngơ ngác.

—— Rốt cuộc vì sao một thiếu niên ngây thơ, chân thành như thế lại biến thành bộ dạng như hiện giờ? Vì sao thầy trò họ lại đi đến cục diện này?

"Lần này ngược lại, tôi là chủ, ngài là phó.

Ngài đoán xem....!Liệu tôi có biến ngài trở thành quái vật, sau đó một lòng muốn giết ngài hay không?"

Ánh mắt trong sáng của thiếu niên chợt lóe lên một tia sắc bén, Tạ Hoài cười như không cười nhìn con rối Thiệu Xuyên do mình tự tay tạo ra.

Một lát sau, có vẻ chán việc Thiệu Xuyên luôn im lặng, Tạ Hoài tạm thời giải khai trói buộc linh hồn của đối phương.

"Thầy yêu dấu của tôi, bây giờ ngài không vẫn không thể nói chuyện.

Nhưng tôi cho phép ngài viết chữ.

Không có nhiều cơ hội như vậy đâu, ngài phải trân trọng đấy.

Nào, để tôi nhìn xem, bây giờ ngài muốn nói với tôi điều gì."

Thiệu Xuyên nhận được sự tự do ngắn ngủi, bắt đầu viết chữ.

Ông đặt bút xuống, bắt đầu mài mực, sau đó dùng bút lông tốt nhất viết một câu: "Nhân duyên tạm thời, một trăm năm sau, tùy theo lục đạo, không gặp lại nhau".

"Tùy theo lục đạo, không gặp lại nhau..."

Tạ Hoài gần như gằn từng chữ, sau đó gã hung hăng bóp cổ Thiệu Xuyên: "Ngài muốn phủi sạch quan hệ với tôi? Đúng là mơ mộng hão huyền! Dù hai chúng ta có chết, chuyện này cũng sẽ không xảy ra."

"Tạ Xuyên, sao ông không ước với Thần được quay về quá khứ? Đáng lẽ ra ông nên quay về quá khứ và nói với bản thân rằng đừng có nhặt thằng ăn mày như tôi ở trên đường."

Thiệu Xuyên nghe xong, lắc đầu.

Ông không hối hận vì đã tìm được Tạ Hoài.

Ông chỉ hối hận mình không dạy bảo đối phương nên người, không kịp thời ngăn cản đổi phương trộm lấy phương pháp hóa thần.

Nếu không, sự tình cũng sẽ không đến nỗi này.

Tạ Hoài sẽ không đến nỗi này.

Họ cũng sẽ không đến mức có kết cục phải tàn sát lẫn nhau.

"Gì? Không hối hận? Tôi rất tò mò..."

Tạ Hoài cười.

Nhưng nói chưa xong, gã cũng không còn cơ hội nữa —— linh hồn của gã bắt đầu bốc cháy.

Tạ Hoài không cảm giác được đau đớn.

Gã nhận ra dị thường, bỏ tay ra khỏi cổ Thiệu Xuyên, sau đó nâng tay lên, nhìn thấy lửa đang bốc lên từ trong lòng bàn tay mình, ngọn lửa từ từ lan tràn, chuẩn bị nuốt chửng cả linh hồn gã/

Đáng lẽ ra đã sớm biết trước.

Thần làm sao cho phép con người có sức mạnh ngang bằng mình?

Nhìn linh hồn bị thiêu đốt trước mắt, Thiệu Xuyên gần như không đành lòng, phản ứng đầu tiên là nhắm mắt lại.

Một lát sau, ông mở mắt nhìn Tạ Hoài.

Hai người nhìn nhau, cách một ngọn lửa màu xám.

Chết chóc và tang thương, trong giây lát kéo họ về thời điểm lần đầu gặp gỡ.

"Thiệu Xuyên ——" Tạ Hoài gọi tên thật của đối phương: "Thẳng thừng nói "tùy theo lục đạo, không gặp lại nhau", ngài thật sự đành lòng sao?"

"Hay là ngài đã chờ đợi ngày đó từ rất lâu rồi.

Ở Quy Khư, ngài cảm thấy mình bị vũ nhục lắm đúng không? Bây giờ tôi chết, cuối cùng cũng không còn ai tra tấn ngài nữa."

Tạ Hoài không thể nghe thấy câu trả lời nào.

Linh hồn của gã tan tành thành từng mảnh nhỏ, biến mất trong Quy Khư.

Ở bên cạnh bàn sách, Thiệu Xuyên vẫn còn trong thời hạn được tự do, ông cầm bút viết tiếp ——

"Nhật nguyệt ngắm nhìn nhau, không bao giờ rời xa."

"Nhìn người ngồi trước mặt, lửa thiêu cả xác thân."

Viết xong, Thiệu Xuyên không thể di chuyển.

Người duy nhất có thể điều khiển ông không còn.

Từ đây, linh hồn của ông mãi mãi bị mắc kẹt như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Các câu thơ trên trích dẫn từ thơ của một thầy sư (nghi vấn là của Đôn Hoàng ở chùa Tam Giới viết vào năm 888 SCN)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio