tien
"Này, anh ơi, anh nghĩ người này còn sống không?"
"Ừ, đây là người sống, anh ấy không có giống như mấy hồn ma kia."
Đứng ngoài đầu hẻm, cách một cánh cửa gỗ, Chu Khiêm nghe rõ giọng nói của hai đứa trẻ.
Hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau xong, xác nhận Chu Khiêm là người sống mới đẩy cửa bước vào.
Hai đứa nhỏ một béo một gầy, một cao một thấp, ngoại hình không hề giống nhau một chút nào, nhưng nhìn kỹ trên gương mặt cũng có rất nhiều điểm giống nhau chứng tỏ đây là hai anh em.
Đẩy cánh cửa gỗ ra, hai đứa nhỏ cho Chu Khiêm vào.
Nhóc lùn ló đầu ra nhìn trái nhìn phải, chắc chắn là không có ai rồi mới đóng cửa lại.
Trò chuyện với hai đứa nhóc vài câu, Chu Khiêm chắc chắn đây là hai anh em.
Nhóc lùn là em trai tên Tiểu Béo.
Nhóc cao là anh tên Đại Gầy.
Hai đứa nhóc hiện tại đang sống ở vùng ngoại ô, không thường vào thành phố.
Xung quanh có mùi máu tươi nồng nặc đến từ xác của một con chó.
Phía sau cánh cửa gỗ là một khoảng sân nhỏ.
Bên hàng rào có một con chó bị cắt cổ bên cạnh còn đặt một cái chén để đựng máu.
Trên mặt đất cũng có rất nhiều máu bị văng ra, chắc là khi hứng máu không cẩn thận bị đỗ.
Chu Khiêm hỏi hai đứa: "Chuyện gì...!đã xảy ra? Tại sao trong thành phố này lại không có một ai?"
Đại gầy nói: "Em cũng không biết nữa.
Hôm đó hai tụi em sau khi ngủ dậy, thì phát hiện xung quanh không còn ai.
Tụi em có đi ra ngoài tìm thì thấy xung quanh toàn là hồn ma, tụi em sợ quá nên chạy ra ngoại ô để trốn, tụi em cũng thường hay ra đây để chơi trốn tìm."
Chu Khiêm gật đầu, suy nghĩ một lúc lâu sau đó nói: "Vậy sao bây giờ hai đứa lại quay lại đây?"
Tiểu Béo nức nở nói: "Không thấy mẹ đâu cả? Hai tụi em muốn đi tìm mẹ."
Đại Gầy vỗ vai Tiểu Béo an ủi, sau đó nói thêm: "Bây giờ cả thành phố không còn ai, tụi em tính vào đây để kiếm đồ ăn.
Dù sao cũng không có ai lấy tiền, tụi em cũng không có đi bắt cá, nên đành làm vậy."
Thở dài một hơi, Đại Gầy nói thêm: "Mong anh đừng nghĩ tụi em là đồ ăn cắp.
Mẹ có dạy là tụi em không được trộm cướp.
Chỉ là—
"Sẽ không." Chu Khiêm cười nói với hai đứa nhỏ: "Trong tình huống bây giờ thì đây là cách duy nhất để duy trì mạng sống.
Anh cũng không nghĩ tụi em gì cả.
Nhưng mà, con chó này....."
Đại Gầy nói: "A, mẹ em bán điểm tâm, cửa hàng ở ngay bên cạnh.
Đối diện với cửa hàng của nhà em là tiệm vải, ông chủ có hiểu một chút về tâm linh nên có chỉ cho tụi em một chút.
Do đó, khi vào thành phố mà gặp ma thì tụi em sẽ dùng máu chó mực để đuổi chúng đi."
Chu Khiêm đã hiểu: "Máu chó mực có thể đuổi được hồn ma sao? Đuổi chúng đi bằng cách nào?"
Đại Gầy nói: "Đây là con chó tụi em bắt được ở vùng ngoại ô, đem đến đây.
Nghe thấy ở đây có tiếng động nên đi theo.
Chỗ này chắc chắn đã bị ma ám rồi! Vậy nên tụi em mới giết con chó này, lát nữa đem máu của nó đổ ở xung quanh, để nhốt mấy hồn ma đó lại!"
Tiểu Béo nói tiếp: "Đúng vậy, dù sao thì...!Tụi em sẽ dùng hết sức của mình để nhốt mấy hồn ma đó lại.
Tụi em nghĩ....!Chắc là mẹ sợ quá nên trốn đi rồi! Khi tụi em nhốt mấy hồn ma lại xong thì mẹ không cần phải trốn nữa, vậy là tụi em có thể tìm được mẹ rồi!"
Phần lớn người trong thành phố đều bị biến thành hồn ma, người sống sót cũng không còn lại bao nhiêu, trong đó có hai anh em này bất chấp tất cả để vào thành phố để tìm mẹ, cho dù có nguy hiểm cũng dùng hết sức của mình để nhốt mấy hồn ma lại, để mẹ không cần phải trốn nữa, sau đó hai người có thể tìm thấy được mẹ.
Nhưng hai người không biết trong thành phố có rất nhiều hồn ma, là do có quá nhiều người chết sao?
Chẳng lẽ hai người không nghĩ đến khả năng là....!Có thể là mẹ của mình đã chết và trở thành một hồn ma trong số đó?
Khẽ cau mày, Chu Khiêm suy nghĩ lại lời nói của hai đứa nhóc, hình như nghĩ đến chuyện gì đó lập tức không thèm quan tâ m đến hồn ma nữa, liền hỏi: "Hai đứa vừa nói mẹ em có một cửa hàng điểm tâm, vậy tên cửa hàng đó là gì?"
Tiểu Béo trả lời ngay: "Tên là 【Bánh Hoa Quế - Vương Ký】."
Bánh Hoa Quế - Vương Ký? Đây là món Khương Dư Thanh thích ăn nhất mà?
Thấy Chu Khiêm không còn hỏi gì nữa, hai đứa nhóc đi về phía con chó, một trong hai đứa còn lấy ra vài tờ giấy trắng dùng để vẽ bùa.
Nhìn thấy thế, Chu Khiêm tính rời đi.
Thấy Chu Khiêm đang chuẩn bị đi, hai đứa nhóc liền ngăn lại.
Đại Gầy nói trước: "A? Anh ơi, anh còn muốn đi uống rượu mừng hả? Ở đó toàn hồn ma không đấy!"
"Không phải hai đứa đang vẽ bùa trừ tà sao? Anh thấy hai đứa có sức mạnh rất lớn, nên chỉ muốn đi xem náo nhiệt thôi."wattpadtien
Chu Khiêm nói xong đẩy cửa bước ra, trước khi đi quay đầu lại nhìn hai đứa nhóc một lần nữa, "Ờ thì...!Anh còn phải ở lại đây thêm một lúc nữa, nếu như anh gặp phải hồn ma thì phải tìm hai đứa ở đâu?"
Đại Gầy suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Không thì...!Cứ hẹn gặp ở đây đi.
Dù sao tụi em cũng sẽ quay lại đây.
Anh cứ viết một lá thư rồi đặt trên bàn đi, tụi em quay lại thì thấy ngay."
"Được, cảm ơn." Chu Khiêm vẫy tay với hai đứa nhóc, sau đó quay đầu đi.
Cách đó không xa, từ cánh cổng mày đỏ ở cuối hẻm truyền đến vài tiếng ồn ào, suy đoán từ âm thanh đó chắc là hôn lễ vẫn chưa bắt đầu.
Thế thì, Chu Khiêm cũng không cần quay về vội.
Cậu suy nghĩ một chút, sau đó đi đến nơi mà hai đứa nhóc nói.
Sau khi đi đến con hẻm bên cạnh, Chu Khiêm liền nhìn thấy cửa hàng vải mà lúc nãy hai đứa nhóc có nói, nhìn qua phía đối diện liền nhìn thấy cửa hàng điểm tâm 【Bánh Hoa Quế - Vương Ký】.
Ở đây không hề có một ai, nhưng trước khi đến gần cửa hàng, Chu Khiêm đã ngửi thấy mùi thơm của bánh Hoa Quế, mùi thơm của Hoa Quế kết hợp với bột, chọc người thèm ăn.
Khi Chu Khiêm bước vào cửa hàng, mở nắp nồi ra, cậu nhìn thấy có cả nguyên một xửng bánh Hoa Quế vừa đẹp vừa ngon, hình như là mới được làm xong.
Nhìn chằm chằm bánh Hoa Quế một lúc lâu, Chu Khiêm liền cầm lấy một cái túi sau đó đặt bánh Hoa Quế vào, lúc này mới quay lại nhà của Đông Thủy để dự một cái đám cưới kỳ lạ.
Lúc cậu quay lại căn nhà ở cuối hẻm, cảm giác khi đứng ngoài cửa rất khác với lúc trước.
Trăng sáng như nước, đèn lồ ng màu đỏ đung đưa theo gió.
Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, báo hiệu sắp có chuyện vui.
Nhưng khi bước vào cửa, cảm giác liền khác đi ngay lập tức.
Từ ngoài sân, Chu Khiêm đi thẳng vào đại sảnh, nhìn thấy bên trong đặt rất nhiều ghế ngồi, có rất nhiều khách và bạn bè đã ngồi xuống, mọi người đều đang uống rượu.
Nhưng tất cả đều có một điểm chung là, gương mặt trắng bệch khi liếc nhìn xuống dưới thì tất cả đều không có chân.
Đây đúng là một đám hồn ma đang vui đùa.
Hôn lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Lát sau, Chu Khiêm liền nhìn thấy bà mai đang lẫn trong đám đông, ngay lập tức cậu liền bước đến hỏi: "Thành viên của tiểu đôi Liệp Ưng đâu? Đông Thủy đâu?"
Bà mai liền nói: "A, tất cả bọn họ đều đang ở trong phòng phía Tây.
Tôi đưa cậu đến đó."
Sau đó, Chu Khiêm theo bà đi qua tiền sảnh ra đến cửa sau, đẩy cửa sau ra là một cái đình viên, vòng qua đình viện liền đến nơi.
Đẩy cửa ra, bà mai với Chu Khiêm cùng bước vào.
Chu Khiêm nhìn thấy Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung không còn mặc quân phục nữa, mà đang mặc một bộ đồ rất bình thường.
Hà Tiểu Vĩ cũng đang ở trong phòng.
Ông bị ép buộc phải mặc vào bộ đồ chú
Liếc mắt nhìn ông từ trên xuống dưới, Chu Khiêm cười nói: "Quá tốt luôn, hôm qua anh vừa mới nói là muốn tìm bạn gái.
Hôm nay liền trực tiếp cưới vợ luôn."
"Cậu thôi đi, đừng có chạm vào nổi đau của tôi nữa." Siết chặt lấy tay cậu, Hà Tiểu Vĩ nở một nụ cười còn xấu hơn là khóc, rồi không nhịn được mà thở dài, "Tiểu Khiêm à, nhìn thấy cậu tôi rất vui a.
Tôi cứ nghĩ là cậu trốn rồi.
Cậu nói xem, tại sao chúng ta lại phải đi theo một đám...."
Nhìn về phía bà mai, Hà Tiểu Vĩ liền nuốt chữ ma xuống, không dám nói ra.
"Mọi người ở đây đi, để tôi đi đem gì đó đến cho mọi người ăn.
Đông Thủy, đừng có hồi hộp nha, lát nữa tôi sẽ nói vài chi tiết của hôn lễ với cậu.
Giờ lành sắp đến rồi!"
Bà mai mỉm cười một cái, sau đó liền ra ngoài.
Bà mai vừa đi, Hà Tiểu Vĩ liền chạy nhanh đến đóng cửa lại sau đó ngồi xuống ghế vỗ vỗ trái tim của mình.
"Không cần hồi hộp? Mình chỉ cưới một con ma thôi mà? Mình không cần lo lắng?! Nhưng mà mẹ nó?! Tôi sợ chết đi được.
Trước khi vào đây, tôi đã cầu xin trong lòng là đừng vào một phó bản linh dị.
Thật không ngờ, sợ cái gì thì gặp cái đó!?"
Chu Khiêm nói với ông: "Tới đâu thì hay tới đó đi.
Cốt truyện đã sắp đặt cho anh cưới cô dâu rồi, thì anh cưới đi."
"Tôi không muốn! Tại sao tôi lại là Đông Thủy chứ! Tại sao!!!" Hà Tiểu Vĩ nhìn về phía Chu Khiêm: "Cậu trở thành Đông Thủy thì hay biết mấy.
Tại sao cậu lại là Bắc Hà chứ!"
"Tôi cũng nghĩ như thế, dù sao cưới vợ cũng có rất nhiều chuyện thú vị a." Chu Khiêm nói: "Anh nghĩ ở thế giới thật, làm gì có cô gái nào chịu gả cho một người điên? Trong phó bản nếu như có NPC chịu gả thì cũng tốt, dù cho đó có là ma."
Im lặng sửng sốt một lúc lâu, Hà Tiểu Vĩ liền nói: "Cậu đừng có nói mấy chuyện xàm xí đó nữa! Dù sao tôi cũng không cưới, cho dù có bị đánh chết cũng không cưới."
Đúng lúc này, cửa cạch một tiếng được mở ra, bà mai quay lại rồi.
Bà kêu người hầu đem đến rất nhiều trái cây, trên bàn còn có một bức ảnh nữa.
Mỉm cười đưa bức ảnh đó cho Hà Tiểu Vĩ, bà nói: "Đồng đội của cậu chắc còn chưa biết mặt cô dâu? Lát nữa lúc vén khăn đội đầu bọn họ cũng không nhìn thấy mặt được đâu.
Không thì cậu cho mọi người xem ảnh trước đi.
Con gái nhà họ Trương là một người rất xinh đẹp đó! Đông Thủy này, cậu rất có phúc đó nha."
Sau đó bà mai quay người đi.
Hà Tiểu Vĩ vẫn tiếp tục càm ràm: "Tôi thực sự không muốn kết hôn! Không muốn kết hôn! Nhìn ảnh gì chứ....!Ảnh...."
Chu Khiêm vẫn không quan tâ m đến chuyện đây là thức ăn do ma đưa đến, cậu liền cầm lấy một nắm hạt dưa.
Trong lúc nói chuyện cậu hình như phát hiện giọng nói của Hà Tiểu Vĩ hơi kỳ lạ, vì thế cậu liền quay đầu nhìn thử.
—— Cậu nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ nhìn bức ảnh trong tay đến ngây người.
Chu Khiêm chế nhạo ông: "Tôi đã nhìn thấy một nàng tiên rồi."
Hà Tiểu Vĩ đã thực sự choáng váng, ngây người nhìn bức ảnh nói: "Đây, đây không phải là một nàng tiên hả?"
Chu Khiêm tò mò bước đến nhìn thử.
Không riêng gù cậu, mà ngay cả Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung cũng đến.
Cô gái trong ảnh đúng là rất xinh đẹp.
Cô gái trong ảnh mặc sườn xám, cầm dù làm bằng giấy dầu đi trên con đường lát đá, có đôi mắt như hoa, lông mày gợn sóng, mắt hai mí.
Bức ảnh có màu trắng đen, nhưng đôi mắt dịu dàng và sống động của cô gái đó dường như khiến cả thế giới trở nên đầy màu sắc.
Con gái nhà họ Trương đẹp đến nổi Hà Tiểu Vĩ không thể nói ra được câu đánh chết cũng không cưới, ra khỏi miệng một lần nữa.
Một lát sau, bà mai dẫn thêm hai người hầu đến: "Đông Thủy, nhanh lên đến giờ lành rồi.
Mau ra làm lễ thôi! Lát nữa còn phải kính rượu cho cha mẹ, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi, tôi đã chuẩn bị hết rồi, rượu pha với nước, uống vào sẽ không say đâu! Yên tâm đi."
Hà Tiểu Vĩ đứng lên, vẻ mặt do dự nhìn Chu Khiêm: "Chuyện là, Tiểu Khiêm à..."
Nhìn thấy bộ dạng như thế của ông, có vẻ như ông đã thật sự yêu cô gái này ngay từ lần đầu tiên.
Chu Khiêm nói: "Đừng lo lắng.
Muốn cưới thì cứ cưới, không cần sợ."
Hà Tiểu Vĩ: "Thật hả?"
Chu Khiêm gật đầu: "Thứ nhất, chúng ta vẫn chưa nhận được thông báo nhiệm vụ trong tình huống này.
Nên chúng ta sẽ không chết đâu, ít nhất bây giờ là không.
Thứ hai, là tôi đoán cái hôn lễ này sẽ không thành đâu."
Hà Tiểu Vĩ không biết là nên vui hay nên buồn, chỉ hỏi: "Tại, tại sao?"
Chu Khiêm chỉ nói: "Tại vì ở bên ngoài có người trừ tà."
Giờ lành đã đến, Hà Tiểu Vĩ chính thức trở thành chú rể được dẫn đi, ba người chơi được mời đến đại sảnh với tư cách là thành viên của tiểu đội Liệp Ưng.
Bà mai sắp xếp cho ba người một bàn.
Khác với sự vui vẻ của những bàn khác, ba người ở trên bàn này - Chu Khiêm, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung, tất cả đều im lặng không ai lên tiếng.
Vân Tưởng Dung đã quyết định thực hiện kế hoạch của mình cho đến cùng, cho dù phải trả giá bằng điểm kỹ năng.
Về phần Tư Đồ Tình, đang tạm thời im lặng, cũng không có làm ra mấy động tác nhỏ, cũng không biết là có phải cô ta và con bạc của mình đang có âm mưu gì đó không.
Do đó, Chu Khiêm không có đem manh mối mà mình điều tra được nói ra.
Một lúc sau, Chu Khiêm cầm ly rượu đứng dậy đi đến giữa sảnh nói chuyện với khách mời, nói đông nói tây vài câu liền hòa vào không khí của mấy hồn ma.
Trong khoảnh khắc đó, hình như cậu nhìn thấy được một người khác.
Đúng thế, là con người.
Điểm khác biệt giữa người đó với hồn ma xung quanh là - người đó có chân.
Đó là một người đàn ông có dáng người cao gầy, trên người mặc một cái áo khoác cùng vói nó rộng vành, người đó không bước vào đại sảnh mà đứng ở trong sân.
Mặc dù không thể nhìn rõ được gương mặt, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua với khí chất đó Chu Khiêm cũng đã biết được người đó là ai.
—— Người đàn ông đó chính là viên sĩ quan đẹp trai trong ảo ảnh, là người đã ra tay bắn chết sát thủ khi kết thúc nhiệm vụ 《Kiểm Tra Và Cân Bằng》, chính là Khương Dư Thanh lúc còn trẻ.
Ngay lập tức Chu Khiêm liền bước ra khỏi cửa, nhưng cậu không vội đi qua đó.
Dựa người vào cánh cửa, Chu Khiêm cầm ly rượu, nâng cằm nhìn Khương Dư Thanh.
Theo như những gì Chu Khiêm nhìn thấy, sau lưng của Khương Dư Thanh là âm thanh vui đùa náo nhiệt, nhưng trước mặt lại là một khoảng sân rộng rãi vào mùa thu.
Khương Dư Thanh yên lặng đứng bên cạnh một cây cổ thụ, xung quanh đều yên tĩnh.
Lát sau có một người hầu chạy đến, từ trong tay Khương Dư Thanh cầm lấy quà mừng, hỏi: "Cậu Khương, không vào ngồi một lát sao?"
"Tôi còn có chuyện chưa giải quyết, đi trước." Khương Dư Thanh nói xong liền quay người bước ra khỏi cửa.
Thấy như thế, Chu Khiêm lập tức chạy
"Khoan đã." Chu Khiêm chạy ra khỏi cửa, la lên.
Nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, Khương Dư Thanh liền ngừng lại trong con hẻm yên tĩnh, sau đó ông ta quay đầu lại.
Chu Khiêm nhìn thấy ánh mắt của ông ta, đi đến gần, giơ ly rượu trong tay lên.
"Đến cũng đến rồi, sao không vào để uống một ly?"
Khương Dư Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy ly rượu trong tay Chu Khiêm, sảng khoái cầm lấy: "Được, tôi uống.
Cảm ơn cậu, Bắc Hà."
Cái nón rộng vành của Khương Dư Thanh làm phân nữa gương mặt của ông ta chìm trong bóng tối.
Ánh sáng duy nhất từ hai chiếc đèn lồ ng đỏ không đủ để chiếu sáng gương mặt của ông ta.
Vì thế, Chu Khiêm vẫn không thể nhìn rõ được gương mặt của Khương Dư Thanh.
Tranh thủ trong lúc ông ta uống rượu, Chu Khiêm vươn tay muốn lấy cái nón
Nhưng cuối cùng cậu cũng ra tay chậm hơn một bước, Khương Dư Thanh đang uống rượu nhưng vẫn kịp thời nghiêng người đi.
Chu Khiêm liền nheo mắt lại, khóe môi hơi chùn xuống có chút không vui.
Ngay sau đó cậu liền đi một bước về phía trước, trán chạm lên vành nón.
Khoảng cách gần như thế Chu Khiêm hỏi Khương Dư Thanh: "Ủa, anh Khương, anh không cho em nhìn thấy mặt anh hả?"
Khương Dư Thanh chỉ nói: "Bắc Hà, tôi có việc nên đi trước."
Khương Dư Thanh vừa quay người, Chu Khiêm liền nắm lấy cổ tay ông ta.
"Chờ đã.
Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Chuyện gì?"
"Đừng có nói là anh không biết mấy người kia là ma nha?"
Những hồn ma ở phía sau Chu Khiêm hình như không biết rằng mình đã chết, bọn họ vẫn sinh hoạt giống như là khi còn sống.
Hai đứa nhóc kia cũng nhận ra đây là ma, nên cố hết sức để đuổi đi bằng máu chó và bùa.
Cốt truyện của phó bản này, ranh giới giữa con người và ma rất rõ ràng.
Gương mặt và đôi chân của chúng khác với con người, chưa kể ở trước cửa còn có giấy tiền vàng mã.
Nhưng Khương Dư Thanh, sao lại không nhìn ra bọn họ là ma chứ?
Bây giờ là tháng năm XX, Khương Dư Thanh đang đứng trước mặt này, không phải là Khương Dư Thanh cũng khoảng thời gian này sao?
Chu Khiêm liếc nhìn người đang đứng trước mặt bằng ánh mắt dò xét, cố gắng quan sát được biểu cảm trên gương mặt của ông ta trong bóng đêm.
Ngay sau đó, cậu liền nghe Khương Dư Thanh nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì.
Nhưng Bắc Hà....!Cậu sợ ma à?"
Chu Khiêm trả lời ngay lập tức: "Em sợ cái rắm!"
- -- Cậu cũng đâu phải là Hà Tiểu Vĩ.
Sau đó cậu nghe được tiếng cười của Khương Dư Thanh.
Tiếng cười rất tao nhã và nhẹ nhàng, Chu Khiêm liền nhớ đến viên sĩ quan xinh đẹp ngồi viết thơ dưới ánh nến.
Chuyện về mấy hồn ma xem ra không thể hỏi rồi, do đó Chu Khiêm liền chọn đề tài khác.
"Khương Dư Thanh, anh có thích ai không?"
"Thích, người thích hả?" Trong giọng nói của Khương Dư Thanh rõ ràng có hơi sửng sốt.
Trong giọng nói cũng chần chừ."
Ngay sau đó, Khương Dư Thanh nói: "Tôi đã xem chiến đấu như là nhà rồi, tình yêu nam nữ tôi không còn để ý đến nữa."
Chu Khiêm thản nhiên nói: "Em không tin, em rõ ràng nhìn thấy anh lén ghi thơ tình!"
Khương Dư Thanh có vẻ hơi lo lắng, ngay lập tức giọng nói liền trở nên nghiêm túc: "Tôi không có, tôi không xó làm mấy chuyện vớ vẩn đó."
"Em chỉ đùa một chút thôi! Anh gấp cái gì chứ?" Chu Khiêm nhìn về phía Khương Dư Thanh, không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi ánh sáng từ lồ ng đèn hay không, cậu nhìn thấy vành tai của ông ta hơi đỏ.
Thấy như thế, Chu Khiêm thích thú lấy tay búng vành nón một cái.
Khi ông ta nghiêng đầu tránh đi, cậu lại muốn đụng vành tai của ông ta.
Nhìn Khương Dư Thanh hình như sắp tức giận, cậu mới không chọc nữa, vội vàng từ trong túi lấy ra một cái bánh Hoa Quế: "Được rồi, được rồi, đừng tức giận, không chọc anh nữa, anh có muốn ăn cái này không?"
Thấy Khương Dư Thanh giật mình, Chu Cẩn hỏi anh: "Sao anh không lấy? Đây không phải là món anh thích nhất hả?"
Khương Dư Thanh cầm lấy miếng bánh Hoa Quế thơm ngào ngạt, cả người đều ngây ra.
Sau đó, Khương Dư Thanh nói một câu làm Chu Khiêm kinh ngạc không thôi.
"Tôi đã nói là tôi không thích đồ ngọt mà.
Cậu cứ chọc tôi, chọc tôi giận rồi xem tôi như trẻ con mà dỗ....!Tôi đâu phải là con nít đâu."
Không thích đồ ngọt?
Nhưng mà Khương Dư Thanh cho dù bị bệnh Alzheimer, vẫn còn nhớ đến bánh Hoa Quế thơm ngon mà.
Sao ông ta có thể không thích được?
Nhưng mà chuyện Khương Dư Thanh làm tiếp theo, càng khiến Chu Khiêm kinh ngạc hơn.
—— Ông ta rõ ràng là mới nói không thích đồ ngọt, nhưng vẫn đưa miếng bánh Hoa Quế thơm ngon vào miệng.
Nó hoàn toàn khác với hình ảnh mà Chu Khiêm đã nhìn thấy trong phòng , khi Khương Dư Thanh già đi đã ăn bánh Hoa Quế giống như một đứa trẻ.
Hiện tại dáng ăn của ông ta rất tao nhã, cầm miếng bánh trên tay cắn từng ngụm nhỏ, cuối cùng còn không quên dùng khăn để lau sạch ngón tay.
"Tôi thật sự có việc, cần phải đi rồi.
Bắc Hà, tạm biệt."
Vẫy tay với Chu Khiêm, Khương Dư Thanh cất khăn tay sau đó quay người rời đi.
Ngay sau đó, Chu Khiêm cũng nhận được một thông báo của hệ thống.
【Người chơi Chu Khiêm đã tặng bánh Hoa Quế cho Khương Dư Thanh, kích hoạt cốt truyện phụ: 《Dạ Vũ Ký Bắc¹》, tiến độ hoàn thành: %】.
Quay người đi về phía cánh cổng màu đỏ, Chu Khiêm cau mày, giống như đang có một chuyện gì khó hiểu lắm.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung.
Hình như hai người đã đứng ở đây từ lâu, nghe được toàn bộ nội dung trò chuyện của cậu và Khương Dư Thanh.
Trên mặt Vân Tưởng Dung hoàn toàn không còn nụ cười, nhưng lại hiếm khi chủ động nói chuyện: "Chu Khiêm, có phải là anh không hiểu về cốt truyện có đúng hay không? Chỉ số IQ của anh cao như thế, vậy mà cũng có thứ anh không hiểu à?"
"Tôi không hiểu....!Chẳng lẽ cô hiểu à?"
"Đúng thế." Vân Tưởng Dung ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trên cao: "Cao Sơn không thích ăn cay.
Lúc vừa mới yêu nhau, tôi không biết chuyện đó nên vẫn dẫn anh ấy đi ăn lẩu theo sở thích của mình.
Lúc đó anh ấy ăn rất vui vẻ, tôi còn tưởng là anh ấy cũng thích.
Nhưng thật ra anh ấy không hề thích ăn lẩu hay là đồ cay.
Anh ấy ăn những thứ đó chỉ vì là món tôi thích ăn.
Cho nên...."
"Khương Dư Thanh không phải thích ăn đồ ngọt.
Mà là thích Bắc Hà."
"Bài thơ 《Dạ Vũ Ký Bắc》mà ông ta viết, chỉ sợ là viết cho Bắc Hà."
"Ồ, như thế thì không phải chỉ có một mình Hà Tiểu Vĩ có tuyến tình cảm, mà tôi cũng có." Chu Khiêm mỉm cười: "Không biết có mấy tình tiết máu chó như trên phim truyền hình hay không."
Chu Khiêm không ngờ đến, vừa mới nói đến máu chó, vậy mà máu chó liền xuất hiện.
Quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Béo và Đại Gầy đang chạy nhanh về phía này, nấp sau con sư tử đá, một tay cầm lá bùa, một tay giơ ngón trỏ, sau đó làm động tác hừ một cái.
Bên kia, Tiểu Béo cũng làm động tác giống y như thế, trốn ở con sư tử đá bên cạnh, xem ra là nó tính phối hợp cùng với anh mình đối phó với mấy hồn ma này.
Chu Khiêm khẽ mỉm cười, nhưng cũng không nói nhiều, dưới tiếng la của bà mai, cậu cùng với Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình quay lại đại sảnh.
Một lát sau, Chu Khiêm đứng giữa một đám hồn ma, nhìn cặp đôi trên lễ
Cô dâu là con gái nhà họ Trương được đội khăn trùm đầu, không nhìn rõ gương mặt và cũng không có chân.
Nhưng xét về dáng người, đúng là cô gái này rất đẹp.
Nhìn Hà Tiểu Vĩ đứng bên cạnh.
Chu Khiêm để ý thấy tay cầm dãy lụa đỏ run lên, không biết là đang sợ hay đang mừng.
"Nhất bái thiên địa!"
Sau khi la lên, Hà Tiểu Vĩ dưới sự cưỡng ép của bà mai, cúi đầu lạy.
"Nhị bái cao đường!"
Hà Tiểu Vĩ cùng với cô dâu xoay người, đối diện với cha mẹ của Đông Thủy.
Hai người già đều không có chân, đang ngồi trên ghế nở một nụ cười rất ôn hòa, gương mặt của hai người đều trắng bệch cộng với nếp nhăn trên gương mặt, nhìn có hơi kinh dị.
"Phu thê giao bái!"
Sau khi lạy xong, hôn lễ chính thức kết thúc.
Có lẽ là cũng đang suy nghĩ đến chuyện này, đôi tay của Hà Tiểu Vĩ run càng mạnh hơn.
Trước mắt ông, cô dâu họ Trương cúi đầu.
Hà Tiểu Vĩ vẫn đứng yên không nhúc nhích, bà mai liền thúc giục: "Đông Thủy! Đông Thủy! Sau thế, mau cúi đầu lạy!"
Lưng của Hà Tiểu Vĩ đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cảm giác khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp đã biến mất.
Ông ngẩng đầu lên nhìn người sắp trở thành vợ của mình quả nhiên chính là một ma nữ không chân, ông sợ đến mức chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.
Nhưng vào lúc này, ông lại nghe được một giọng nói rất êm tai.
"Anh Đông, anh sao vậy? Anh không yêu em sao? Anh không muốn lấy em sao?"
Giọng nói này khiến cả người Hà Tiểu Vĩ cứng đờ.
Trong đầu ông chợt nảy ra một suy nghĩ, mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Cưới được một ma nữ có giọng dễ nghe như thế cũng quá tốt rồi.
Nhưng khi ông đang định cúi người xuống, một cơn gió mang theo vài tấm bùa bay vào sân.
Đột nhiên, cô dâu, cha mẹ và khách khứa trước mặt ông, tất cả đều biến mất..