Lửa ngợp trời, Chu Khiêm thẳng lưng đi ngược với ánh lửa.
Nhìn quanh một vòng, anh bò lên trên cây để ẩn nấp.
May mắn rằng bây giờ trời đã tối, có thể giúp người chơi âm thầm hành động.
Chu Khiêm mua một ống kính viễn vọng có bội số lớn trong cửa hàng, anh lấy ra, dùng nó để quan sát tình hình của tòa nhà trên con đường số hai.
Anh chỉ biết trong tòa nhà có một tay bắn tỉa nhưng không biết vị trí cụ thể của đối phương.
Rồng con chết khi cách cửa ra vào khoảng mét.
Nơi đó cũng là một con đường bằng phẳng, đèn đường bật sáng.
Tay bắn tỉa có khoảng cách ngắm bắn khá rộng, nhưng khi nãy anh đã quan sát, rồng con bước vào ánh đèn đường mới bị tay súng nhìn thấy, cho nên mới bị bắn.
Lúc trước đi trong bóng tối, nó cũng không bị tay súng chú ý.
Như vậy, nhờ có rồng con, Chu Khiêm xác nhận được một việc —— tránh ánh đèn, người chơi có thể tạm thời an toàn.
Bây giờ, Chu Khiêm dùng kính viễn vọng cũng không phải để tìm vị trí của tay súng, mà là quan sát hoàn cảnh xung quanh tòa nhà.
Anh muốn tìm một thứ.
Một lát sau, Chu Khiêm đã tìm thấy thứ anh muốn.
—— Qua ánh đèn đường chiếu rọi có thể thấy rõ ràng những lá bùa vàng trên phố, có những nơi có màu sắc hoàn toàn khác so với những con phố khác, thâm đen hơn, giống như sơn, cũng giống như là… máu chó.
Có lẽ trong cốt truyện này, máu chó và bùa có ngụ ý khác.
Là người, họ bị quân S git chết.
Là quỷ, họ có oán hận sâu đậm với quân S.
Có thể nói, quân S không dám vào trong thành phố là vì họ sợ những vong hồn ở đây.
Bọn họ để lại hai đứa trẻ không mấy thu hút, Đại Sấu và Tiểu Bàn, một là để giúp họ dẫn dắt tiểu đội Liệp Ưng vào bẫy, xem một màn kịch đồng bào giết hại lẫn nhau; hai là vì chúng quỷ không thù hận trẻ con, hai đứa trẻ sẽ dùng bùa và máu chó phong ấn quỷ hồn, sau khi quỷ hồn bị phong ấn thì lính S mới dám tiến vào.
Lúc trước Chu Khiêm đã phỏng đoán rằng bên trong thành phố có lẽ không có quân S.
Tuy anh đoán sai, nhưng cũng không quá sai.
Sau khi nhìn thấy rồng con bị bắn chết, cùng với những lá bùa kia, anh có thể đưa ra một phỏng đoán chính xác hơn.
—— Đại đội quân S vẫn ở bên ngoài thành phố, bây giờ có một đạo quân đã thâm nhập vào trung tâm thành phố, nhưng số lượng rất ít. Hơn nữa cứ điểm của chúng chắc chắn có rất nhiều bùa và máu chó, vì những thứ này có thể bảo đảm chúng không bị vong hồn git chết.
Từ đây có thể suy ra rằng chỉ cần nhìn thấy bên đường có bùa và máu chó, họ sẽ biết ở đâu có mai phục.
Nếu có nhiều bùa xung quanh một tòa nhà nào đó, đặc biệt khi tòa nhà đó còn cao, thuận lợi cho việc mai phục, thì cơ bản có thể khẳng định rằng bên trong có từ một đến hai tay bắn tỉa.
Nói cách khác, nếu ở xung quanh nơi nào không có hai thứ này thì nơi đó an toàn.
Sau khi quan sát xong tòa nhà trên con đường số hai, Chu Khiêm cầm kính viễn vọng quan sát những kiến trúc gần đó.
Chốc lát, “đoàng”, “ầm”… từng tiếng nổ vang dội truyền đến.
Chu Khiêm biết, đó là dấu hiệu cho thấy “vòng tròn an toàn” đầu tiên đã biến mất.
Quay đầu nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy khói thuốc súng mịt mù bao phủ khắp con đường.
Nhìn kỹ, quân S cũng không cho nổ hết toàn bộ các tòa nhà. Nếu cả con phố đều chìm trong biển lửa, quân S cũng không thể thoát ra ngoài, đi về phía trung tâm thành phố.
Bọn họ chỉ cho nổ những tòa nhà lớn.
Sau tiếng bom nổ là tiếng súng vang lên liên hoàn, “đùng đùng đoàng đoàng”, lính S bắn súng từ trên cao, đảm bảo không cho cá lọt lưới.
Từ đó, quân S đã xử lý sạch sẽ các cửa hàng trên con phố lớn, nhà ở thì cần tốn thêm một quãng thời gian nữa.
Đây là thời gian cho người chơi chạy đến con đường chính thứ hai.
Dời mắt, Chu Khiêm lại nhìn về phía tòa nhà gần mình nhất.
Đó là một tòa kiến trúc Trung Quốc điển hình, có sân, có đình đài, lầu các, có vẻ là một rạp hát.
Chắc chắn trên cửa và xung quanh không có bùa, Chu Khiêm nhảy xuống đất, tránh né ánh đèn, mò mẫm đi qua.
Anh không vào ngay mà đi một vòng quanh rạp hát để kiểm tra lần cuối.
Một lát sau, đã chắc chắn không có sai phạm, Chu Khiêm bước vào trong.
Bước vào sân, anh trốn sau cửa, nín thở ngưng thần, không nghe thấy tiếng động nào, cũng không thấy một ánh đèn dầu, sau đó mới gửi vị trí cho ba đồng đội, cũng dặn họ phải tránh né đèn đường, bùa và máu chó trên đường đi.
Đứng lẳng lặng trong bóng đêm, Chu Khiêm triệu hồi chú rồng con thứ ba.
Cúi người ôm nó vào lòng, Chu Khiêm nhẹ giọng dặn dò nó.
Dặn dò xong, Chu Khiêm lại nhấn mạnh thêm một lần: “Hiểu chứ? Trước tiên tìm anh của con, tuy lúc trước ta có dặn nó phải tránh ánh sáng nhưng bây giờ ta nhận ra còn có cả bùa và máu chó, có lẽ không an toàn nữa.”
“Hai đứa phải làm theo yêu cầu của ta, nhưng tránh ánh đèn, tránh tòa nhà cao tầng, chỉ cần làm chuyện ta dặn là được, khi có nguy hiểm thì phải rời đi ngay. Lúc sau chúng ta sẽ gặp lại ở trung tâm thành phố. Các con có thể cảm nhận được hơi thở của ta, tìm ra ta đúng không?”
Chiếc vảy sinh ra rồng con thứ ba nhỏ hơn một chút, nên trông nó cũng nhỏ hơn, nhưng những thứ khác thì vẫn giống như anh em mình.
Nó ngoan ngoãn gật đầu với Chu Khiêm, sau đó tiến lên kéo cửa, nhìn trái nhìn phải kiểm tra, lại quay đầu vẫy tay với Chu Khiêm rồi tung tăng nhảy nhót rời đi làm nhiệm vụ, một đường tìm kiếm hơi thở của chú rồng đầu tiên, hội hợp với anh mình.
…
Khoảng năm phút sau.
Tư Đồ Tình, Vân Tưởng Dung, Hà Tiểu Vĩ đã đến rạp hát, gặp mặt Chu Khiêm.
Chu Khiêm nói lại phỏng đoán của mình cho ba người họ, lên kế hoạch thứ hai.
“Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là đối phó với tay bắn tỉa ở vòng an toàn thứ hai.”
“Từ đây đến con đường chính thứ hai có hai hướng nam bắc. Như vậy thì đầu tiên, chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm nam một nhóm bắc cùng nhau hành động, mục đích là tìm tòa nhà có dán bùa và rải máu chó trên đường. Nhớ kỹ phải đi trong bóng tối, không được để lộ mình dưới ánh đèn.”
“Sau phút, chúng ta tập hợp lại ở đây, sau đó thương lượng một kế sách an toàn nhất để tiếp cận tay bắn tỉa kia. Sau đó tôi sẽ nói bước tiếp theo của kế hoạch với mọi người.”
Chu Khiêm nói xong, nhanh chóng hành động cùng mọi người.
Anh và Hà Tiểu Vĩ đi hướng bắc, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung đi hướng nam.
Dọc đường đi, góc tối không có ánh đèn đường rất hạn chế, vì vậy hai nhóm muốn tra xét địa hình đều phải leo lên cây, đi từ mái nhà này sang mái nhà khác.
Bọn họ đã phục dựng bản đồ thành hình lập thể ở trong đầu mình.
Mười lăm phút sau, hai nhóm đã quay về rạp hát tập hợp, từng người chia sẻ về kết quả mà mình quan sát được.
Thảo luận đầy đủ, họ tìm một con đường nhỏ tương đối an toàn.
Năm phút sau, bốn người đi theo con đường này, từ từ hướng về tòa nhà trên con đường số hai.
Qua kết quả kiểm tra, tổng cộng có ba tòa nhà cao tầng có rải máu và dán bùa xung quanh.
Chu Khiêm ghi chú tòa nhà có tay súng git chết rồng con là điểm A.
Chếch theo hướng đông của nó và hướng bắc của nó khoảng vài ngàn mét cũng có hai tòa kiến trúc, được đánh dấu lần lượt là điểm B và điểm C.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba tòa nhà A, B, C này đều có tay bắn tỉa. Ba điểm này nối với nhau tạo thành một tam giác đều, bao trùm cả ba hướng.
Vì vậy, đối với quân S, họ bố trí như vậy là để có thể phòng ngự kẻ địch từ Đông, Tây, Bắc.
Cho nên con đường sống sót duy nhất của người chơi chính là hướng Nam.
Chu Khiêm quyết định dùng hướng nam để tiếp cận ba tòa nhà kia, đánh bại từng cái một.
Nhưng khi bốn người đi đến hướng nam, họ không đến đó ngay, vì Chu Khiêm đã gọi mọi người lại.
“Không có hẻm nhỏ bao bọc xung quanh như những tòa nhà khác, khu vực phía nam này toàn bộ là đất trống, có rừng nhưng không quá dày, nơi này cũng có một bãi nghĩa trang, gần như không có tòa kiến trúc nào, rất bất lợi để dùng làm nơi ẩn nấp.”
“Những tay súng bắn tỉa đó cho rằng tiểu đội Liệp Ưng sẽ không đi đến bằng con đường đó, vì nó quá dễ bại lộ. Vì vậy, trong tình huống phạm vi bắn có hạn, chúng không có mai phục ở hướng nam.”
“Nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận. Lỡ như ở đây có chôn địa lôi, hậu quả thật không thể tưởng tượng. Cho nên ——”
“Tôi giao dịch với mọi người ba đạo cụ【 Dây thừng bay lượn 】, chúng ta có thể đứng từ trên cây để đi qua. Gần đây cửa hàng tăng giá, đồng vàng một cái. Tôi bán cho mọi người một cái đồng, không trả giá.”
Mọi người: “…”
Không nhìn thấy biểu tình của ba đồng đội, Chu Khiêm lấy một sợi dây thừng, nói: “Đối với quân S, vong hồn sẽ giết bọn họ. Cho nên chúng ta cứ đợi một chút, trước tiên dừng lại ở trong bóng tối cách tòa nhà A mét, sau đó điều đầu tiên cần làm là xé rách hết những lá bùa dán xung quanh, cũng rửa trôi đi máu chó tạt ở bên ngoài.
“Về chuyện này, tôi nghĩ kỹ năng của Hà Tiểu Vĩ và Tư Đồ Tình phù hợp để sử dụng nhất.”
“Ba tòa nhà A, B, C cách nhau khá xa, chúng ta chỉ có thể đánh bại từng cái.”
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ tòa nhà A đầu tiên —— tất cả, hành động!”
Trong vòng năm phút, trên mảnh đất hoang vắng như bãi tha ma ở phía nam, bốn người chơi sử dụng đạo cụ dây thừng bay lượn, từ từ đi về hướng bắc để đến tòa nhà A, dừng lại ở vị trí cách nó mét.
—— Cách đây không lâu, rồng con đã bước vào phạm vi ánh đèn rồi bị bắn chết.
Bốn người nấp trong một rừng cây nhỏ, đồng thời nhìn về phía tòa A.
Tư Đồ Tình là người hành động đầu tiên.
Nhìn tòa nhà ở phía xa, cô dựa theo chỉ thị của Chu Khiêm, trước tiên dùng lục lạc nhẹ lay động. Sau khi bảo đảm không khiến tay bắn tỉa chú ý, cô bắt đầu lắc mạnh, sử dụng kỹ năng của mình.
Sau đó, trong phạm vi mét trước tòa nhà, vô số bọt nước hình thành từ hư không, chúng ngưng kết thành một lớp sương băng, im lặng rơi xuống mặt đất.
Hà Tiểu Vĩ lấy đàn lia ra gảy, âm thanh mềm mỏng, khó lòng nghe thấy. Sóng âm vô hình nhanh chóng lao về phía con phố, trong giây lát đã thổi bay băng tuyết trên nền đất, tăng tốc độ tan thành nước của băng, cuối cùng Hà Tiểu Vĩ gảy mạnh một lần, một làn sóng âm thổi dòng nước di chuyển trên con phố.
Khu vực xung quanh tòa nhà A chợt rực rỡ hẳn lên, máu chó, bùa đều bị trôi đi sạch sẽ.
Từng người cất vũ khí của mình, lấy súng ra, Tư Đồ Tình và Hà Tiểu Vì nhìn theo hướng của Chu Khiêm.
Trong bóng tối, Chu Khiêm híp mắt nhìn tòa nhà cao tầng, ra hiệu tạm thời dừng hành động.
Hai người liền nghe lệnh dừng hành động.
Chu Khiêm tiếp tục quan sát tòa nhà. Trong màn đêm, sườn mặt anh lộ vẻ lạnh lùng nghiêm túc.
Một lát sau, anh nhìn thấy trên tầng sáng đèn, một cô bé mặc váy đỏ xuất hiện bên ban công, trên mặt cô bé không có một tia huyết sắc, rõ ràng là một con quỷ.
Sau khi hộ gia đình này bật đèn, giống như một căn bệnh truyền nhiễm, những căn hộ khác cũng sáng đèn, cuối cùng cả nửa tầng lầu đều chói sáng. Ngoài ra, có tiếng người náo nhiệt truyền ra từ tòa nhà, giống như có nhiều người vừa sống dậy.
—— Không còn bùa và máu chó niêm phong, chúng quỷ của tòa nhà A lại tiếp tục hiện hình!
Một tiếng hét sợ hãi vang lên từ tòa nhà.
“Chúng bay, chúng bay đừng lại đây!”
Theo sau tiếng la là tiếng súng nổ liên hoàn “đùng đùng đoàng đoàng”.
Có lẽ tay xạ thủ đã bắn súng về phía các vong hồn.
Nhưng hiển nhiên điều đó không có tác dụng gì, gã chỉ biết hoảng sợ la hét chói tai.
Quả nhiên, vong hồn có sức uy hiếp lớn với quân đội S.
Đến lúc này, Chu Khiêm mới nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ và Tư Đồ Tình, gật đầu với họ một cái, dặn dò họ chuẩn bị sẵn sàng.
Hai người đều giơ súng lên, nhắm thẳng vào cửa ra vào của tòa nhà A.
Ba phút sau, dựa vào ánh đèn đường, bốn người chơi nhìn thấy có hai tay bắn tỉa của quân S bị chúng quỷ đuổi theo phía sau, chạy bạt mạng ra ngoài.
Vừa chạy, cả hai vừa rút bùa ném.
“Thằng nhóc kia dùng cái này đúng không?”
“Đúng thế đúng thế! Tôi vừa dùng một lá, con quỷ trong phòng liền biến mất ngay! Có tác dụng!”
“Được rồi, chúng ta lại dán thêm bùa quanh tòa nhà, chờ đến khi quỷ biến mất hết thì quay về vị trí!”
Nhưng họ không có cơ hội quay về.
Tên đầu tiên vừa cúi đầu dán bùa trên mặt đát, “đoàng”, Tư Đồ Tình nã phát súng đầu tiên, bắn thẳng vào đầu gã.
Tên thứ hai hoảng sợ ngẩng đầu muốn chạy vào trong nhà để trốn, lại thêm một tiếng “đoàng”, Hà Tiểu Vĩ bắn trúng đùi gã.
Lần đầu tiên dùng súng lại bắn trúng người khác, còn là quân S độc ác tàn bạo, Hà Tiểu Vĩ vô cùng kích động, khi người nọ vừa ngã xuống đất, hắn chạy nhanh tới bắn thêm một phát, từ sau lưng bắn thẳng vào tim, người nọ liền nằm im bất động.
Thở hổn hển vài hơi, Hà Tiểu Vĩ cầm súng, kích động đi đến trước mặt Chu Khiêm, giống như muốn được khen ngợi.
Chu Khiêm vỗ vỗ vai hắn: “Hay lắm. Làm rất tốt. Cố gắng tiếp tục phát huy. Kế tiếp ——”
Híp mắt, Chu Khiêm lạnh lùng nhìn sang một chỗ khác —— đó là mục tiêu kế tiếp của họ, tòa nhà B.
“Xử lý tay bắn tỉa trong ba tòa nhà A, B, C ở vòng tròn an toàn thứ hai, về cơ bản thì chúng ta đã xong kế hoạch.”
“Điều chúng ta phải làm tiếp theo, thứ nhất, lấy súng và đạn của tay bắn tỉa này làm thành của riêng.”
“Thứ hai, ở trong vòng tròn an toàn thứ hai này tìm vị trí mai phục để đối phó với quân S, có thể giết được bao nhiêu tên thì giết.”
“Thứ ba, lấy cách thức tương tự để xử lý vòng tròn an toàn thứ ba, cũng có nghĩa là khu vực trung tâm thành phố. Chờ đến khi các tay bắn tỉa đã được xử lý ổn thỏa, chúng ta tìm kiếm một chút, xem có tìm thêm được vũ khí hữu dụng hay không, ở bên kia, chúng ta sẽ chọn một địa hình tối ưu nhất, lập thành căn cứ, xây dựng vị trí tấn công.”
“Và cuối cùng, khi chúng ta đang ẩn thân ở vị trí ngắm bắn, chờ quân S tìm được Khương Dư Thanh, dẫn dụ chúng đưa ông ấy đến trước mặt chúng ta.”
Chu Khiêm nói xong, kch thích ý chí sục sôi của Hà Tiểu Vĩ: “Đm, Khiêm ơi là Khiêm, ngầu quá! Bây giờ tôi nên làm gì đây? Tôi thấy chúng ta quá nhiệt huyết rồi!”
Nghiêng đầu nhìn Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm cười: “Đừng nóng vội. Chờ đến khi Khương Dư Thanh xuất hiện… Khi đó, kế hoạch thật sự của tôi mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp theo sẽ có nhiều cảnh năng lượng cao, cốt truyện và tuyến tình cảm sẽ nhiều hơn, cho nên khá khó viết, mong được thông cảm