Giữa không gian âm u tù mù, dưỡng khí gần như không còn lại gì, Chu Khiêm cảm thấy không thể thở nổi, sát ý lại ngùn ngụt xông tới trước mặt mình.
Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Chu Khiêm kẹp một viên thuốc trong tay, nói với người trước mặt: “Đại Lang, đến giờ uống thuốc rồi.”
Nghe xong, Khương Dư Thanh dừng lại, sau đó đờ đẫn nhận lấy viên thuốc từ tay Chu Khiêm, bỏ vào miệng nuốt xuống.
Khương Dư Thanh đứng im không thể động đậy, Chu Khiêm lấy hai thứ trong túi hành lý ra, một thứ là lọ men sứ màu xanh Khương Dư Thanh trong tấm ảnh cho mình; một thứ là hộp bánh hoa quế lấy từ chỗ chị gái tiếp tân dưới đại sảnh.
Mở hộp bánh, bên trong chỉ còn một miếng bánh hoa quế.
Chu Khiêm chăm chú nhìn nó một lát, lấy lọ sứ, lắc lên, đổ thứ bên trong lên trên bánh hoa quế.
Phấn bột có màu đỏ như máu nhanh chóng rải đầy trên bánh hoa quế, thấm vào bề mặt rồi chợt biến mất.
Khương Dư Thanh tức giận, mất đi lý trí có thể trấn an nhờ bánh hoa quế.
Có lẽ là vì mỗi khi Bắc Hà chọc cho ông ấy giận dỗi, Bắc Hà sẽ lấy bánh hoa quế ra dỗ dành.
Khương Dư Thanh vốn dĩ không thích đồ ngọt, nhưng vì Bắc Hà, ông ấy thích ăn bánh hoa quế.
Cho đến bây giờ, dù đã từ từ lãng quên hết mọi thứ, nhưng chỉ cần ăn bánh hoa quế sẽ không còn tức giận nữa đã trở thành một loại bản năng của ông lão mắc bệnh Alzheimer.
Khi thuốc hết tác dụng sau ba phút, Khương Dư Thanh vừa muốn vươn tay tấn công Chu Khiêm thì chợt nhìn thấy bánh hoa quế trên tay đối phương, sát ý và cơn tức giận liền không còn nữa.
Sau đó Khương Dư Thanh vươn tay nhận lấy bánh hoa quế của Chu Khiêm, bắt đầu ăn.
Từng chút từng chút một, ông vui vẻ ăn hết miếng bánh hoa quế.
Sau đó khóe miệng ông chảy ra một tia máu, lăn dài xuống mặt đất.
—— Khương Dư Thanh là chủ nhân của không gian ý thức, ông ấy là người mạnh nhất, cũng có thể tạo ra vô số vũ khí giết người, ví dụ như xạ thủ trong nhiệm vụ 《 Chế tạo và cân bằng 》hay vô vàn lính S trong 《 Bến tàu phía Tây 》.
Không một ai có thể giết ông trong không gian này, ngoại trừ chính ông.
Thuốc độc trong lọ sứ là do ông tự chế tạo ra, chỉ có ông mới có thể tạo ra một thứ giết được bản thân.
Trong phó bản này, kỹ năng của người chơi không có tác dụng với ông lão Khương Dư Thanh.
Chỉ có thuốc độc của chính ông mới có thể làm được.
Đây là đáp án cuối cùng.
Người chơi phải tìm thuốc độc từ ảo cảnh trong tấm ảnh, sau đó trong tình huống nguy cấp, tìm cách khiến Khương Dư Thanh chịu nuốt thuốc độc.
Trước tiên phải quan sát được rằng 【 Khương Dư Thanh tức giận 】, có thể dùng bánh hoa quế biến ông ấy thành 【 Khương Dư Thanh mắc bệnh Alzheimer 】, tìm cách giữ lại một phần 【 bánh hoa quế Vương Kỷ 】, đây chính là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ.
Trước khi thân thể của ông lão ngã xuống đất, Chu Khiêm kịp thời tiến lên một bước, vươn tay đỡ lấy ông.
Sau đó, Chu Khiêm ngồi xổm dưới đất, ôm Khương Dư Thanh ở trong lòng mình.
Khương Dư Thanh thoi thóp thở, mở mắt nhìn thấy mình nằm trong lòng của Chu Khiêm, giây phút này, đôi mắt vẩn đục đã khôi phục sự thanh tỉnh.
Ông lão Khương Dư Thanh trong không gian ý thức là đại diện cho bệnh tật, là hóa thân của bệnh tật.
Bây giờ hóa thân đã chết, bệnh tật không còn, không gian ý thức sẽ không thu hẹp lại nữa, cũng sẽ không cắn nuốt toàn bộ nơi này.
Bắc Hà vẫn còn sống ở đây.
Mà vô số tuổi trẻ, trung niên… Khương Dư Thanh ở các giai đoạn khác nhau, đều trùng điệp hòa vào nhau.
Địa đạo rung động kịch liệt.
Không gian ý thức sắp sửa sụp đổ hoàn toàn theo thời gian tử vong ở hiện thực.
Còn một giây cuối cùng, Khương Dư Thanh nằm trong lòng Chu Khiêm, nắm chặt tay anh.
Ánh mắt ngời sáng, nụ cười tươi rói, giống như khi còn trẻ.
“Bắc Hà… Cậu không lừa tôi. Cậu quả nhiên đã đến tìm tôi. Cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cậu, đã git chết tôi trước già cả cùng bệnh tật, giúp tôi nhớ lại mọi thứ, trước khi bệnh tật khiến tôi quên hết mọi thứ, cậu có thể dẫn tôi đi.”
“Bây giờ tôi sẽ chết đi cùng với ký ức này.”
“Cảm ơn cậu, tôi không còn gì tiếc nuối.”
【 Khương Dư Thanh hấp hối, chết bên cạnh Bắc Hà, mức độ hoàn thành nhiệm vụ《 Dạ vũ ký bắc 》: % 】
【 Người chơi Chu Khiêm hoàn thành nhiệm vụ ẩn cuối cùng, khen thưởng sẽ được gửi đến sau khi nội dung cốt truyện cuối cùng kết thúc… 】
…
Địa đạo rung chuyển, vô số đá cuội rơi xuống như mưa.
Sau đó khung cảnh chuyển động, vặn vẹo, méo mó, cuối cùng mọi thứ quay về sự yên tĩnh.
Chu Khiêm mở mắt, anh mặc đồng phục điều dưỡng màu xanh, trên đầu đội một dụng cụ đặc biệt, đang ngồi ở bàn làm việc.
Bên cạnh là giường bệnh, có một ông lão đã vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Có y tá tiến lên phủ một tấm vải trắng, đẩy ông lão ra khỏi căn phòng tràn ngập hoa tươi và lễ vật.
Ngoài hành lang có vô số người giơ câu phúng điếu. Bọn họ vừa đi vừa lau nước mắt, câu phúng trong tay phần lớn viết “Nhớ thương tiến sĩ Khương”.
Chu Khiêm bóp thái dương, một bác sĩ đi đến trước mặt anh, vươn một bàn tay ra với anh: “Vất vả rồi. Bây giờ cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời đi.”
Chu Khiêm chú ý bảng tên trên ngực áo đối phương, bên trên viết: “Viện dưỡng lão Tích Thời, Khoa hồi phục ký ức, trưởng khoa Lý Hoài.”
Chu Khiêm hỏi: “Vậy là, ý thức tôi nhờ một tác dụng nào đó đã vào được không gian ý thức của Khương Dư Thanh. Tôi chuyển hóa thành Bắc Hà trong không gian ý thức ấy. Như vậy thì Bắc Hà trong ý thức của ông ấy không phải do ông ấy tưởng tượng ra, mà là ——”
“Đúng vậy. Có thể nói rằng Khương Dư Thanh thực sự chết bên cạnh Bắc Hà. Trước khi chết, ông ấy đã có thể sống vì mình một lần. Trong góc nhìn của ông ấy, Bắc Hà đã đến đón ông ấy, cả hai cùng nhau xuống suối vàng. Khi ra đi ông ấy vô cùng hạnh phúc, thanh thản. Cảm ơn cậu.”
Trên giao diện đồng hồ, Chu Khiêm nhận được thông báo.
【 Cấp của người chơi Chu Khiêm: D→B 】
【 Giá trị sinh mạng: → 】
【 Giá trị kỹ năng: →】
【 Điểm kỹ năng: 】
【 “Xương sườn của Thần” mở giải khóa kỹ năng: Tu luyện hồn cốt; về sau hồn cốt có thể trở thành chỗ dựa vững chắc của bạn trong tương lai 】
培养骨灵: Bồi dưỡng cốt linh
Đóng giao diện hệ thống, bác sĩ Lý Hoài tiễn Chu Khiêm ra ngoài cửa của viện dưỡng lão Tích Thời.
Ánh mắt trời chói lọi bên ngoài, những đóa hoa rực rỡ nở rộ, chỉ cần ra ngoài đó, Chu Khiêm có thể quay về thế giới hiện thực của mình.
Trước khi rời đi, bác sĩ Lý lại đưa cho anh một vật.
Đó là một cái bình rỗng.
Giống như khen thưởng của nhiệm vụ ẩn cuối cùng lúc trước, một hộp diêm không rõ tác dụng.
Lần này khen thưởng vẫn không thể hiểu được.
Nhận lấy chiếc bình rỗng từ tay bác sĩ, Chu Khiêm hỏi: “Trống không?”
Lý Hoài lắc đầu: “Đầy.”
Chu Khiêm: “?”
Lý Hoài đáp: “Bên trong có không khí.”
Chu Khiêm: “…”
Lý Hoài tiếp tục nói những lời thâm sâu khó đoán: “Thần nói, phải có một cái vòm ở giữa khối nước, Thần làm ra cái vòm đó và phân rẽ nước phía dưới vòm với nước phía trên, từ đó thế gian này có 【 không khí 】.” ()
Chu Khiêm chớp mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Người này có vẻ ngoài cao lớn, khí chất lạnh như băng.
Y đeo khẩu trang, không thấy rõ gương mặt, chỉ có đôi mắt vô cùng trong trẻo, đồng thời cũng thâm sâu khó dò.
“Giọng điệu này của anh…” Chu Khiêm nhướng mày nói: “Giống Nghệ Bạc thật nha. Hai người có quen nhau không? Lạ thật đó, một viện dưỡng lão có cả khoa hồi phục ký ức, đây chẳng phải thứ mà khoa học kỹ thuật ở trên đời không thể lý giải nổi sao?”
Bác sĩ Lý Hoài không trả lời, chỉ xoay người rời đi.
Sau đó hình ảnh nhạt nhòa dần, cuối cùng có hai chiếc rương rơi xuống, Chu Khiêm giơ tay nhận được. Trong một rương là khen thưởng khi hoàn thành phó bản, một rương là khen thưởng của nhiệm vụ ẩn cuối cùng.
Trước khi viện dưỡng lão hoàn toàn biến mất, Chu Khiêm rời khỏi đại sảnh, đi vào ánh mặt trời.
Sau đó, anh mở mắt, nhận ra mình đã quay về khu phòng bệnh của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.
Chu Khiêm nhận được thông báo thứ hai.
【 Người chơi Chu Khiêm xin hãy chờ đánh giá từ con bạc; con bạc có thể dựa vào biểu hiện của bạn, trao tặng danh hiệu cho bạn 】
【 Đáng tiếc, vì con bạc của bạn đã bất ngờ tử vong, tạm thời bạn không nhận được danh hiệu và đánh giá 】
Con bạc đã tử vong?
Chu Khiêm nhíu mày, lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tra cứu thông tin, sau đó muốn gọi điện một cuộc.
Chuẩn bị nhấn nút gọi, Chu Khiêm nhận ra bây giờ đã là giờ khuya, đành phải tạm dừng.
…
Phòng , trong phòng tắm vòi sen.
Tề Lưu Hành vừa tắm xong, thình lình nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đoán rằng Chu Khiêm đã quay lại, nhanh chóng lau khô người, khoác vội bộ đồ rồi ù chạy ra ngoài.
Khi Tề Lưu Hành quay lại phòng bệnh, Chu Khiêm đang ung dung rót cho mình một ly nước, sau đó anh cầm điện thoại ngồi xuống giường, chuyên chú xem xét gì đó.
Tề Lưu Hành lo lắng chạy qua, sau đó nôn nóng mở miệng, muốn hỏi Chu Khiêm, ví dụ như anh có gặp nguy hiểm không vân vân.
Nhưng cuối cùng, cậu lại chậm chạp, vẻ mặt trơ lì từ từ hỏi: “Chào, anh về rồi.”
Chu Khiêm nhấc mí mắt liếc cật, không chút khích khí mà nói: “Cậu giỏi làm màu nhỉ.”
Tề Lưu Hành: “…”
“Không cần đâu Tiểu Tề. Tuổi như thế nào thì tính cách như thế đó. Cậu không cần phải giả bộ trưởng thành làm gì, dù sao cũng giả không ra đâu.” Chu Khiêm ngáp dài, tiếp tục xem điện thoại.
Tề Lưu Hành bèn hỏi anh: “Anh đang xem gì vậy?”
Chu Khiêm: “Kinh Cựu ước”.
Tề Lưu Hành: “…? Anh vừa tham gia phó bản gì vậy? Anh phải học hả?”
“Đương nhiên là không.” Chu Khiêm hỏi Tề Lưu Hành: “Còn nhớ đạo cụ 【 mồi lửa 】chúng ta nhận được trong phó bản trước không?”
Tề Lưu Hành ngồi trên giường mình: “Nhớ. Sao ạ?”
“Thần nói: “Phải có ánh sáng”, trên đời liền có “ánh sáng”. Thần nói: “Phải có một cái vòm ở giữa khối nước, để phân rẽ nước với nước.”, trên đời liền có “không khí”.” Chu Khiêm nói: “Tôi có hai khen thưởng từ nhiệm vụ ẩn cuối cùng, một cái tạo lửa, một cái là không khí… Tôi nhớ mang máng hai thứ này từng xuất hiện ở đâu đó nên mới lên mạng tra cứu.” ()
“Vậy là anh tra ra được có từ “Kinh Cựu ước”?” Tề Lưu Hành hỏi.
“Đúng vậy.” Chu Khiêm gật đầu: “Nội dung có ghi truyền thuyết Đức Jehovah sáng tạo ra bảy ngày. Trong năm ngày, Thần đã sáng tạo ra ánh sáng, không khí, đất, sao trời, động vật; ngày thứ sáu, Thần sáng tạo ra người; sau đó Thần quyết định dùng ngày thứ bảy làm ngày nghỉ ngơi, sáng tạo thêm nghỉ ngơi.”
Đức Jehovah là Đức Chúa Trời thật, Đấng Tạo hóa của muôn vật (Khải huyền :). Ngài là Đức Chúa Trời, không chỉ là của một dân tộc mà của “cả địa cầu” (Thi thiên :).
“Như vậy thì… Có lẽ khi chúng ta thu thập đủ khen thưởng từ nhiệm vụ ẩn cuối cùng sẽ nhận được bảy thứ giống như… bảo vật của Chúa sáng thế?” Tề Lưu Hành khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thâm trầm.
“Đúng vậy.” Chu Khiêm đáp.
“Nhưng điều đó có nghĩa gì? Có nghĩa là… Chúng ta có thể, giống như Thần, sáng tạo ra một thế giới khác?” Tề Lưu Hành suy nghĩ: “Nếu là sáng thế thì không thể ở trong hiện thực được. Như vậy thì chúng ta sẽ là đấng sáng thế trong trò chơi?”
Chu Khiêm đáp: “Không biết. Phương Đông hay là phương Tây cũng vậy… Thật ra dù ở trong bất cứ câu chuyện thần thoại nào về sự sáng thế thời viễn cổ cũng có điểm tương tự với câu chuyện Chúa Sáng thế. Vậy thì…”
Thấy Chu Khiêm chần chờ, Tề Lưu Hành do dự một chút, hỏi: “Anh cảm thấy trên đời này thật sự có Thần không?”
Chu Khiêm kinh ngạc: “Không phải cậu nhìn thấy quỷ à? Tôi còn cho rằng cậu không phải người theo chủ nghĩa duy vật đó.”
“Tôi không nói đó là quỷ. Tuy tôi không biết… không biết em trai tôi rốt cuộc là thứ gì. Nhưng em ấy không phải quỷ.”
Tề Lưu Hành gật đầu khẳng định, sau đó lại khoanh tay trước ngực, bộ dạng như một ông cụ non: “Thật ra tôi cũng không rõ về việc có thần hay không có thần.”
Chu Khiêm phân tích: “Thật ra “Thần” cũng chỉ là một cách gọi. Dù có phân tích từ góc độ khoa học thì có lẽ trong thời viễn cổ, có một sinh vật ngoài hành tinh xuống trái đất, truyền thụ cho người trái đất một ít khoa học kỹ thuật mới. Ngoại hình của họ không khác gì nhiều so với người bình thường, nhưng sức mạnh lớn, cho nên nhân loại mới gọi họ là “thần”.”
“Cái đó chỉ là khoa học viễn tưởng thôi.” Tề Lưu Hành lắc đầu.
“Không phải lúc trước cậu có nói trò chơi này có liên quan đến thần sao? Rốt cuộc thần có tồn tại hay không, cứ tiếp tục thì chúng ta sẽ biết thôi. Tôi thật sự rất tò mò sau khi trở thành người chơi cấp S sẽ gặp được gì.” Chu Khiêm nói: “Dựa theo tốc độ này, sau khi hoàn thành phó bản sau, tôi hẳn đã lên được cấp S.”
Tề Lưu Hành nghe xong, không khỏi cảm thán: “Anh nhanh thật đó! Tôi cũng mới lên cấp B. Nhưng tôi…”
Nói đến đây, vẻ mặt Tề Lưu Hành tràn ngập mất mát, nhưng sau đó cậu lại chuyển sang sự kính nể bội phục.
Chu Khiêm liếc mắt nhìn, chợt nhớ đến điều gì, nói: “Đúng rồi, cậu không phải đang tìm người lập nhóm “Kiếm đảm cầm tâm” sao, tôi đã tìm cho cậu một ——”
Chu Khiêm chưa nói xong đã bị Tề Lưu Hành ngắt lời.
Cậu nói: “Chu Khiêm, tôi muốn giới thiệu với anh một người! Đây là đồng đội đặc biệt tôi đã tìm được. Vũ khí của người đó là tiêu! Chúng tôi quyết định sẽ lập thành nhóm “Kiếm đảm cầm tâm”!”
Sau ba giây sửng sốt, Chu Khiêm chân thành nói: “Cậu vui là được rồi.”
…
Sáng sớm ngày tiếp theo, Chu Khiêm vừa tỉnh giấc liền liên lạc với một người —— Trần Dương Châu.
Trần Dương Châu là cảnh sát phụ trách điều tra cái chết của cha mẹ Chu Khiêm, cũng là người Chu Khiêm nhờ khám nghiệm thi thể của Bạch Trụ.
Lần này Chu Khiêm có mục đích rõ ràng khi tìm đối phương. Thứ nhất, hỏi tình huống về thi thể của Bạch Trụ. Thứ hai, tìm hiểu có ai tên Vu Hiền vừa chết hay không, chết như thế nào. Thứ ba, anh còn muốn biết có ai tên là Cao Sơn vừa chết hay không.
Phạm vi trong trò chơi ngày một mở rộng, theo lý mà nói thì sẽ có nhiều người chết trong thế giới hiện thực.
Như vậy cảnh sát có chú ý đến những cái chết đó hay không?
Ở bên kia. Trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu bệnh viện, Vân Tưởng Dung lẻ loi ngồi đó, sắc mặt trắng bệch dưới ánh đèn.
Một người mặc trang phục màu trắng, ngẩng đầu, là bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đi đến trước mặt cô, sau đó người này đưa một lá thư màu đen cho cô.
Vừa liếc mắt nhìn, bên trên lá thư có viết ba chữ “Giấy thông hành” khá to.
Dưới góc phải của lá thư có một bông hoa đào đỏ tươi.
“Đây là cái gì?” Vân Tưởng Dung ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt nho nhã lịch sự của một người đàn ông.
“Giấy thông hành. Tôi nghĩ có lẽ cô muốn gia nhập vào quân đoàn Đào Hồng, đúng không?” Người đàn ông mỉm cười: “Xin chào, tôi là Mục Sư.”
Chú thích:
() Sách Sáng Thế: hay Sáng Thế Ký, Sách Khởi Nguyên là cuốn đầu tiên của Kinh Thánh Cựu Ước. Sách gồm có chương, được viết vào khoảng năm - TCN, không rõ tác giả là ai.
Chương của “Sách Sáng Thế” viết về “Nguồn gốc của vũ trụ và nhân loại” khi Chúa sáng tạo ra sáu ngày đầu tiên, mở đầu chương là sáng tạo ngày thứ bảy:
Lúc khởi đầu, Thiên Chúa sáng tạo trời đất.
Đất còn trống rỗng, chưa có hình dạng, bóng tối bao trùm vực thẳm, và thần khí Thiên Chúa bay lượn trên mặt nước.
Thiên Chúa phán: “Phải có ánh sáng.” Liền có ánh sáng. Thiên Chúa thấy rằng ánh sáng tốt đẹp. Thiên Chúa phân rẽ ánh sáng và bóng tối. Thiên Chúa gọi ánh sáng là “ngày”, bóng tối là “đêm”. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ nhất.
Thiên Chúa phán: “Phải có một cái vòm ở giữa khối nước, để phân rẽ nước với nước.” Thiên Chúa làm ra cái vòm đó và phân rẽ nước phía dưới vòm với nước phía trên. Liền có như vậy. Thiên Chúa gọi vòm đó là “trời”. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ hai.
Thiên Chúa phán: “Nước phía dưới trời phải tụ lại một nơi, để chỗ cạn lộ ra.” Liền có như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ cạn là “đất”, khối nước tụ lại là “biển”. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.
Thiên Chúa phán: “Đất phải sinh thảo mộc xanh tươi, cỏ mang hạt giống, và cây trên mặt đất có trái, ra trái tùy theo loại, trong có hạt giống.” Liền có như vậy. Đất trổ sinh thảo mộc, cỏ mang hạt giống tùy theo loại, và cây ra trái, trong trái có hạt giống tùy theo loại. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ ba.
Thiên Chúa phán: “Phải có những vầng sáng trên vòm trời, để phân rẽ ngày với đêm, để làm dấu chỉ xác định các đại lễ, ngày và năm. Đó sẽ là những vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất.” Liền có như vậy. Thiên Chúa làm ra hai vầng sáng lớn: vầng sáng lớn hơn để điều khiển ngày, vầng sáng nhỏ hơn để điều khiển đêm ; Người cũng làm ra các ngôi sao. Thiên Chúa đặt các vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất, để điều khiển ngày và đêm, và để phân rẽ ánh sáng với bóng tối. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ tư.
Thiên Chúa phán: “Nước phải sinh ra đầy dẫy những sinh vật lúc nhúc, và loài chim phải bay lượn trên mặt đất, dưới vòm trời.” Thiên Chúa sáng tạo các thủy quái khổng lồ, cùng mọi sinh vật vẫy vùng lúc nhúc dưới nước tùy theo loại, và mọi giống chim bay tùy theo loại. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp. Thiên Chúa chúc phúc cho chúng rằng: “Hãy sinh sôi nảy nở thật nhiều, cho đầy biển ; và chim phải sinh sản cho nhiều trên mặt đất.” Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ năm.
Thiên Chúa phán: “Đất phải sinh ra các sinh vật tùy theo loại: gia súc, loài bò sát và dã thú tùy theo loại.” Liền có như vậy. Thiên Chúa làm ra dã thú tùy theo loại, gia súc tùy theo loại và loài bò sát dưới đất tùy theo loại. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.
Thiên Chúa phán: “Chúng ta hãy làm ra con người theo hình ảnh chúng ta, giống như chúng ta, để con người làm bá chủ cá biển, chim trời, gia súc, dã thú, tất cả mặt đất và mọi giống vật bò dưới đất.”
Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh mình,
Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh Thiên Chúa,
Thiên Chúa sáng tạo con người có nam có nữ.
Thiên Chúa ban phúc lành cho họ, và Thiên Chúa phán với họ: “Hãy sinh sôi nảy nở thật nhiều, cho đầy mặt đất, và thống trị mặt đất. Hãy làm bá chủ cá biển, chim trời, và mọi giống vật bò trên mặt đất.” Thiên Chúa phán: “Đây Ta ban cho các ngươi mọi thứ cỏ mang hạt giống trên khắp mặt đất, và mọi thứ cây có trái mang hạt giống, để làm lương thực cho các ngươi. Còn đối với mọi dã thú, chim trời và mọi vật bò dưới đất mà có sinh khí, thì Ta ban cho chúng mọi thứ cỏ xanh tươi để làm lương thực. Liền có như vậy.” Thiên Chúa thấy mọi sự Người đã làm ra quả là rất tốt đẹp! Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ sáu.
Chương :
Thế là trời đất cùng với mọi thành phần đã hoàn tất.
Ngày thứ bảy, Thiên Chúa đã hoàn thành công việc Người làm. Khi làm xong mọi công việc của Người, ngày thứ bảy, Thiên Chúa nghỉ ngơi.
Thiên Chúa ban phúc lành cho ngày thứ bảy và thánh hóa ngày đó, vì ngày đó Người đã nghỉ, ngưng làm mọi công việc sáng tạo của Người.