Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

chương 46: những bông hoa ác (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong thư phòng chợt yên tĩnh lạ thường.

Không có ai lên tiếng, tiếng củi cháy “lách tách” trong lò sưởi đặc biệt rõ ràng.

Tùy ý bước đến trước lò sưởi, nửa gương mặt của Chu Khiêm lóa lên ánh lửa đỏ, anh khẽ nhìn Tề Lưu Hành.

Tề Lưu Hành thu được ám chỉ, nhanh chóng lấy một thứ giống như tai nghe bluetooth từ túi hành lý.

Đó là một cặp tai nghe tên 【 trò chuyện bí ẩn 】, trong phó bản trước của Chu Khiêm, đây là đạo cụ đầu tiên anh nhận được từ 【】, có thể giúp hai người sử dụng đạo cụ nói chuyện với nhau mà không ai nghe thấy.

Bây giờ, Tề Lưu Hành đứng trước giá sách, làm bộ như đang tra cứu mục lục tên sách, thật ra cậu lại đưa lưng về phía mọi người để mở miệng nói chuyện: “Này? Sao thế? Tôi cảm thấy lý do “thứ ba” anh vừa nói là nói dối, nhưng hình như nó cũng rất quan trọng.”

“Trong phó bản này có nhiều cốt truyện ẩn, trải qua nó thì chúng ta mới có thể gia tăng hoặc làm giảm đi điểm sinh tồn của mình, cho nền bảng xếp hạng khi nãy không quan trọng, ít nhất thì bây giờ không quan trọng.”

Suy nghĩ một chút, Tề Lưu Hành nói thêm: “Tôi cảm thấy trước tiên vẫn nên thăm dò cốt truyện là chính, đến lúc cuối cùng thì… Nhưng những nơi thăm dò cũng đã thăm dò xong rồi, điểm sinh tồn của mọi người cũng đã ổn định, có người mới dựa vào số điểm đó để ra tay giết người.”

Sau đó Chu Khiêm quyết đoán nói: “Cậu sai rồi.”

Tề Lưu Hành quay đầu nhìn, thấy Chu Khiêm đang đứng trước lò sưởi, anh đối mặt với ngọn lửa, đưa lưng về phía mọi người, hoàn toàn không biết anh đang thảo luận với người khác.

Còn những người còn lại thì đã bắt đầu lục tục thăm dò căn phòng này, có vẻ tạm thời không một ai chú ý đến hành động của Chu Khiêm.

Lại xoay người về phía giá sách, Tề Lưu Hành nhìn lướt qua một tựa đề, sau đó hỏi Chu Khiêm: “Anh có ý gì?”

“Bây giờ tôi xếp hạng nhất, Lý Bất Hối thứ hai… Ngô Nhân cuối cùng.” Chu Khiêm hỏi: “Cậu có phát hiện ra rằng nếu xem xét từ góc độ khác, bảng xếp hạng này đang che giấu bí ẩn gì không?”

Tề Lưu Hành nhẩm lại thứ tự của bảy người chơi, dường như phát hiện ra điều gì: “Khoan, tôi phát hiện ra… Nếu dựa theo năng lực, nói đúng hơn là năng lực giết người… Thì Ngô Nhân xếp thứ nhất!”

Nếu bỏ qua kỹ năng xảo diệu của người chơi, hoặc là người chơi sử dụng đạo cụ quý hiếm để giết người hoặc chạy trốn, chỉ xem xét từ khía cạnh năng lực thì không khó để nhận ra, bảng xếp hạng của người chơi có thể đảo ngược lại.

Chu Khiêm có điểm sinh tồn cao nhất, nhưng trong tình huống bình thường, anh là người có năng lực thấp nhất.

Chu Khiêm nói: “Ngoài ra, hệ thống nói rằng người có số điểm cao giết người có số điểm thấp không thể lấy được lá bài và điểm số tương ứng, nhưng điều này không có nghĩa người có số điểm cao không có quyền giết người có số điểm thấp.”

“Vì vậy, trong trò chơi này, người chơi có thể giết hại lẫn nhau. Điểm số cao thấp không quan trọng, vấn đề là khi giết người xong có thể lấy được lá bài hay không.”

“Như vậy thì thứ quan trọng nhất chính là năng lực chiến đấu của người chơi.”

Tề Lưu Hành nghe xong thì ngẩn người, ý thức được điều gì, hai tay không khỏi run lên một chút.

Chợt cậu nghe thấy Chu Khiêm trầm giọng nói: “Cái gọi là bảng xếp hạng điểm số sinh tồn thực chất là thủ thuật che mắt của hệ thống. Giống như lời cậu nói, thăm dò cốt truyện có thể thay đổi bảng xếp hạng này.”

“Nhưng năng lực chiến đấu của chúng ta là bất biến, thật ra đây mới là nhân tố ảnh hưởng có nên giết người khác hay không ở trong trò chơi này, cũng là thứ mà chúng ta phải chú ý đến nhất.”

Dựa vào năng lực chiến đấu, bảng xếp hạng của người chơi sẽ là ——, Ngô Nhân; , Tư Đồ Tình; , Kha Vũ Tiêu; , Ân Tửu Tửu; , Tề Lưu Hành; , Lý Bất Hối; , Chu Khiêm.

Người có năng lực chiến đấu thấp bây giờ sẽ có điểm sinh tồn cao.

Ngô Nhân xếp hạng nhất có thể xuống tay với mọi người.

Còn với Tư Đồ Tình, cô sẽ không xuống tay với Ngô Nhân, trong hoàn cảnh cực đoan phải giết người để lấy điểm thì cô có khuynh hướng giết người từ hạng ba đến hạng bảy.

Những người khác giết ai cũng có thể loại suy như vậy.

Chu Khiêm nói: “Người có năng lực chiến đấu cao sẽ giết người có năng lực chiến đấu thấp. Như vậy thì người có năng lực chiến đấu thấp nên làm gì?”

Tề Lưu Hành liền nói: “Nếu là tôi, đương nhiên tôi sẽ phòng bị người có năng lực chiến đấu xếp trước mình. Thậm chí… tiên hạ thủ vi cường.”

Chu Khiêm gật đầu: “Đúng thế. Giả dụ trong tình huống cực đoan “mày chết tao sống”, không xét đến việc đội nhóm, đạo đức luân lý, quan hệ cá nhân vân vân, xuất phát từ lợi ích lớn nhất của bản thân, cùng với việc phòng bị cho tình huống nguy hiểm nhất…”

“Đương nhiên cậu sẽ thấy Ân Tửu Tửu xếp trước cậu không còn điểm kỹ năng, cho đến khi một tiếng sau cô ta khôi phục thanh kỹ năng sẽ có khả năng giết cậu trước, cậu sẽ tiên hạ thủ vi cường, nhân cơ hội giết cô ta.”

“Tôi xuất phát từ góc độ cầu sinh của mình, tôi muốn phân tích lựa chọn của những người khác. Như vậy, dựa theo phân tích ở trên, tạm thời bỏ qua những tình huống đặc thù, tôi có thể tưởng tượng tôi ở trong tình huống nguy cấp, khái quát hóa nó thành một đề mục đơn giản như sau ——”

“Thứ nhất, tất cả mọi người đều muốn giết tôi, tôi là “một con dê béo chờ bị thịt”, sáu người còn lại là thợ săn.”

“Thứ hai, thợ săn xếp hạng nhất, nếu động thủ giết tôi, trong một tiếng mất điểm kỹ năng, chắc chắn sẽ bị người xếp hạng thứ hai, xuất phát từ mục đích “tiên hạ thủ vi cường”, git chết. Những người tiếp theo cứ thế mà suy ra.”

Tề Lưu Hành nhíu mày: “Vậy thì còn phân tích lựa chọn của mỗi người? Ừm… Nếu theo như suy nghĩ này thì tôi không phân tích ra.”

Chu Khiêm đáp: “Đúng vậy, cho nên chúng ta phải đi từ sau ra trước.”

“Người xếp hạng là Lý Bất Hối. Đầu tiên, người này có thể giết tôi.”

“Năm người xếp hạng trước muốn giết cậu ta thì tùy lúc có thể git chết cậu ta. Điểm kỹ năng của cậu ta có đầy cũng không ảnh hưởng nhiều đến các cậu. Như vậy, mặc dù cậu ta giết tôi dẫn đến việc thanh kỹ năng bị đóng băng thì cậu ta cũng không làm được gì nhiều, vì nếu các cậu muốn giết cậu ta thì chút điểm kỹ năng đó không thể phản kháng.”

“Tiếp theo, dựa vào phân tích này của chúng ta, nếu có cậu giết tôi và bị đóng băng thanh kỹ năng, Lý Bất Hối cũng sẽ giết cậu. Cậu ta vẫn sẽ không sợ thanh kỹ năng của mình bị đóng băng vì người ở phía sau cậu ta, là tôi có khả năng “tiên hạ thủ vi cường”, đã bị cậu git chết.”

“Như vậy thì khi đó… cậu sẽ làm gì?”

Tề Lưu Hành đáp ngay: “Lý Bất Hối hoàn toàn không hề kiêng kỵ mà giết người. Tôi đoán lựa chọn của cậu ta, vì sợ bị cậu ta git chết, tôi đương nhiên sẽ không giết anh.”

“Như vậy thì chúng ta có thể đoán trước được hành động của hai người —— Lý Bất Hối có khả năng sẽ giết tôi, cậu sẽ không giết tôi.”

Nói đến đây, Chu Khiêm nói thêm: “Chúng ta tiếp tục đi từ sau ra trước. Người có năng lực chiến đấu xếp trước cậu là Ân Tửu Tửu ở vị trí thứ tư. Chúng ta giả dụ cô ấy rất thông minh, vừa rồi những gì chúng ta nói, cô ta cũng có thể phân tích ra…”

“Cũng có nghĩa là cô ta biết cậu bận tâm Lý Bất Hối, cậu sẽ không giết tôi, cũng sẽ không giết cô ta, hoặc là những người khác. Nói cách khác, cô ta cũng đoán được suy nghĩ của cậu. Trong tình huống này, cô ta sẽ động thủ với người khác.”

Trầm giọng xuống, Chu Khiêm nói tiếp: “Với cách suy luận này, Kha Vũ Tiêu xếp hạng ba sẽ không động thủ, nhưng người xếp hạng hai là Tư Đồ Tình sẽ động thủ.”

“Cho nên đơn giản hóa mọi thứ, trong tình huống cực đoan, người có vị trí số chẵn sẽ là người có khả năng giết tôi nhiều nhất.”

Im lặng giây, Tề Lưu Hành sắp xếp lại suy nghĩ, thấp giọng cảm thán: “Anh giỏi thật…”

“Tôi cảm thấy tôi không giỏi bằng bác sĩ đâu, còn phân tích ra kết quả này trước tôi mấy chục giây, đã gửi tin nhắn cho tôi rồi.” Chu Khiêm ngẩng đầu, không tiếng động mỉm cười ở nơi nào đó, sau đó lại nhìn ngọn lửa trong lò sưởi.

“Đương nhiên, đây là phép phân tích đã đơn giản hóa sau khi loại bỏ nhiều tình huống đặc thù. Nhưng ba người có vị trí số chẵn kia… Tạm thời bỏ qua Tư Đồ Tình, Ân Tửu Tửu và Lý Bất Hối vẫn là người tôi cần phải phòng bị.”

Tề Lưu Hành im lặng ba giây, sau đó nói: “Như vậy thì bây giờ chúng ta cứ dự đoán phán đoán của họ đi. Anh giải thích với tôi nhiều như vậy… thật ra là muốn tôi giúp anh phòng bị hai người họ đúng không. Và ——”

Không dùng thiết bị tai nghe nữa, Tề Lưu Hành trực tiếp đi đến bên lò sưởi mà hỏi: “Anh nhìn chỗ này lâu như vậy, ở đây có gì à?”

Ở bên cạnh giá để áo có một cây gậy.

Chu Khiêm lấy cây gậy, lấy nó khảy vào khúc gỗ, sau đó anh gạt ra ngoài một thứ màu đen.

—— Là một cái đầu lâu bị cháy đen.

“Trời oi… Cái gì vậy?” Tề Lưu Hành nhíu mày.

Đọc Full Tại

“Khi Lý Bất Hối mở cửa, linh hồn của một cô bé chặn cậu ta lại, sau đó nói phải tìm ra người đã sát hại mình.” Chu Khiêm nói: “Như vậy cô bé đó hẳn là bị giết trong chính ngôi nhà này.”

Tạm dừng một chút, Chu Khiêm bổ sung: “Cô bé không chỉ bị giết, có lẽ còn bị chặt xác. Bây giờ chúng ta đã thấy ngón tay, một ít tóc, đầu… Hẳn là sẽ tìm thêm được những bộ phận khác.”

Tề Lưu Hành không sợ quỷ, nhưng vừa nghe đến án giết người, hoặc là những từ như “chặt xác” thì khó chịu theo bản năng. Cậu nói với Chu Khiêm: “Vậy… Chúng ta cùng nhau tìm thử xem. Dù sao bây giờ cũng đã xác nhận khi thăm dò cốt truyện sẽ không có nguy hiểm, tổn thất nhiều nhất là bị trừ điểm sinh tồn thôi. Nhưng chúng ta muốn vượt qua phó bản cần phải dựa vào số điểm sinh tồn ứng với giờ đồng hồ, cần phải ra ngoài nhanh một chút thì tốt hơn.”

Khi bàn luận về thi thể của cô bé, hai người công khai nói chuyện lớn tiếng, những người còn lại nghe được thì cũng tự giác bắt đầu tìm kiếm những thứ liên quan đến thi thể.

Bọn họ lớn mật mở từng ngăn tủ, lật từng quyển sách trên giá sách xem xét.

Tề Lưu Hành mở ngăn tử ở gần lò sưởi.

Bên trong trống rỗng, không có gì.

Nhưng ở trong lại có một cái khung.

Vươn tay lấy cái khung ra, Tề Lưu Hành chú ý tới có một ít cặn thủy tinh ở trong khung gỗ.

“Này, cái này là…”

Tề Lưu Hành vừa mới há miệng, Chu Khiêm đã nói thay cậu: “Đây là một mặt gương. Nhìn bên kia ——”

Theo hướng ngón tay của Chu Khiêm, Tề Lưu Hành nhìn thấy một cái thùng rác.

Tạm thời bỏ cái khung gỗ trên mặt đất, đặt nó dựa vào bên tủ, Tề Lưu Hành đi đến thùng rác.

Sau đó cậu nhìn thấy rõ những thứ ở bên trong, có rất nhiều những mảnh gương nhỏ.

Trở lại với khung gỗ, cầm nó lên xem, Tề Lưu Hành nhìn thấy trên khung gỗ, mỗi một bên có dấu vết của sợi dây thừng màu nâu.

Cậu nhìn quanh bốn vách tường, cuối cùng phát hiện Chu Khiêm đang đi về một hướng.

Đi theo sau Chu Khiêm, Tề Lưu Hành nhìn thấy trên vách tường có hai cây đinh.

Chu Khiêm đi đến chỗ này là vì anh muốn xác nhận suy nghĩ của mình.

—— Thư phòng này từng có một mặt gương, treo ở trên tường. Nhưng chẳng qua không biết vì lý do gì đã có người đập vỡ tấm gương. Mảnh gương vỡ bị ném vào thùng rác, mà khung gỗ của tấm gương bị bỏ vào bên trong tủ đứng.

Vì sao tấm gương bị đập nát?

Chu Khiêm tạm thời chưa nghĩ ra nguyên nhân.

Sau đó anh tìm manh mối ở trên bàn làm việc.

Tạm thời bỏ quan những chi tiết lặt vặt ở trên bàn. Anh kéo một ngăn tủ ra xem xét.

Trong ngăn tủ có vài sợi dây cột tóc, có vài cái kẹp tóc, một tấm gương nhỏ to bằng bàn tay, hình bầu dục như quả trứng.

Trên mặt gương rất kỳ lạ, nó bị ai đó đổ thuốc màu đen, cho nên không còn giá trị để soi chiếu.

Một tấm gương lớn bị đập nát, một tấm gương nhỏ bị bôi đen.

—— Có vẻ có ai đó không muốn soi gương?

Chuyện tiếp theo đã xác nhận suy đoán của Chu Khiêm.

Ân Tửu Tửu không biết tìm một hộp phấn trang điểm của phụ nữ từ nơi nào.

Trong hộp phấn cũng có gương, nhưng đã bị đập nát.

Những mảnh gương nhỏ vụn rơi trên hộp, phá nát phần phấn nền, chúng xen lẫn với nhau trông vô cùng hỗn độn.

Mọi người tập trung lại với nhau, thảo luận ngắn gọn.

“Vì sao cô gái đó không dám soi gương? Chẳng lẽ là ma cà rồng?”

“Không tìm thêm được thứ gì mới thì khoan hãy suy đoán lung tung.”

“Đồng ý. Chúng ta chỉ biết cô bé là hồn ma. Nhưng cô bé có sợ gương hay không thì chưa thể chắc chắn được.”

“Khoan đã, mọi người xem thứ này đi.”

Ngay lúc này, bên bàn làm việc chợt vang lên tiếng gọi của Ân Tửu Tửu.

Cô giơ một tấm ảnh lên, là tấm ảnh Chu Khiêm nhìn thoáng qua ở trên bàn, nhưng anh không cầm nó lên xem kỹ.

Chính diện tấm ảnh chụp một phù thủy bị xử tử.

Bây giờ Ân Tửu Tửu mấp máy môi, lật mặt sau của tấm ảnh, có một đoạn văn như sau ——

“Nhóm phù thủy tà ác… Là những bông hoa ác như bệnh truyền nhiễm trong thị trấn nhỏ này! Các ả không ngừng lớn mạnh, không ngừng giết hại người tốt. Chúng sẽ bị trừng phạt!”

“Mẹ tôi là một mụ phù thủy đáng sợ! Bà nói tôi là ác ma… Bà nói muốn giết tôi, muốn phong ấn tôi!”

“Đáng chết, rõ ràng tôi là một người còn sống. Tôi không phải là ác ma!”

“Mẹ tôi điên rồi… Bà ấy điên rồi!”

“Tôi sẽ báo cáo bà ấy với trưởng trấn! Trước khi tôi bị giết… Tôi muốn báo án! Như vậy thì bà ấy sẽ giống như mụ phù thủy trên tấm ảnh này, sẽ bị thiêu sống! Như vậy thì tôi sẽ không chết!”

Đọc xong, Ân Tửu Tửu nhíu mày nói: “Tôi cảm giác… người giết cô bé kia, hình như là mẹ của cô bé. Chắc là không sai đâu. Có lẽ là mẹ cô bé thật, bà ta hình như không bị bắt đi, ít nhất trước khi cô bé chết thì không có.”

Lý Bất Hối nói ngay: “Còn chờ gì nữa? Tôi đi mở cửa thử xem. Có lẽ nói với cô bé chuyện này thì cô bé sẽ thả chúng ta ra, cho chúng ta ra ngoài! Sau đó chúng ta đi đến chỗ khác thăm dò.”

“Có lẽ việc mở cửa sẽ khiến điểm của tôi bị trừ tiếp, nhưng cũng có khả năng tôi sẽ giải quyết được vấn đề của cô bé, cô bé sẽ tặng thêm điểm sinh tồn cho tôi? Hoặc sau khi ra khỏi căn phòng này, ra ngoài thăm dò, tôi sẽ tìm thêm được điểm sinh tồn thì sao?”

“Dù sao tôi vẫn còn rất nhiều điểm, cứ để tôi thử xem. Tôi thấy sẽ có lời!”

Lúc này người ngăn cản Lý Bất Hối là Kha Vũ Tiêu.

“Không được. Dừng lại.”

Kha Vũ Tiêu là người ôn hòa, trong ấn tượng của Chu Khiêm, người này thích hợp trồng rau nuôi cá, thảnh thơi an tĩnh sống cả đời. Nhưng bây giờ giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, còn hơi cao giọng quát lớn.

Có thể thấy được rằng tình huống này rất nghiêm trọng.

Lý Bất Hối bị quát thì giật mình, hỏi: “Sao nữa?”

Kha Vũ Tiêu đáp: “Giả dụ chủ nhân của ngôi nhà này là phù thủy. Bà ta cho rằng con gái mình là ác ma, cho nên giết con gái mình, chặt xác nó ra giấu ở những nơi khác nhau trong phòng này để phong ấn nó.”

“Dựa theo suy luận này, bây giờ thứ nhốt chúng ta là linh hồn của “cô bé”. Chúng ta thật sự muốn giúp cô bé ư?”

“Cô bé chỉ nói mình không phải ác ma, nhưng lỡ như cô bé là ác ma thật thì sao?”

“Chúng ta cứ thể thả cô bé ra thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio