Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

chương 64: những bông hoa ác (21)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai chân Chúc Cường nhũn ra gần như không còn đứng thẳng nổi, hắn như muốn bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, một tay siết chặt lấy khúc xương sườn của Thần trong tay Chu Khiêm, một tay còn lại túm lấy bả vai của Chu Khiêm, như vậy mới có thể chống đỡ cả người.

“Mày, mày đang nói cái gì? Tao đã bỏ qua cái gì?”

Chu Khiêm cười với hắn: “Vừa rồi anh cũng đã nói, anh xem tôi chơi 《 Vườn Địa đàng Apple 》, chỉ nhớ kỹ một câu của tôi rằng người thiết kế trò chơi rất thích đùa bỡn nhân tâm nên có thể suy ra —— nơi nguy hiểm nhất cũng thường là nơi có khả năng là bước ngoặt lớn nhất để giúp người chơi thay đổi thời cuộc.”

“Vậy anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi thật sự bị bụi cỏ này nhốt lại?”

Chúc Cường: “Mày… Mày…”

Thật ra nếu anh động não nhiều hơn, anh cũng có thể phát hiện ra vấn đề. Nhưng khi vào phó bản này, anh tự cho bản thân đã có đủ tin tình báo. Vì những tin tình báo đó đều là do quân đoàn Đào Hồng cung cấp, đặc biệt quan trọng, cũng vô cùng đáng tin cậy. Cho nên, với tinh thần này vào phó bản, anh cũng đã mất đi năng lực chủ động tư duy.”

“Anh dùng hết tâm tư suy nghĩ cách đối phó tôi, lại bỏ qua mất các thông tin của phó bản, điều này ngược lại tạo nên một mấu chốt quan trọng. Vì mục đích chân chính của người chơi là hoàn thành phó bản, chứ không phải lợi dụng bẫy phó bản để giết hại lẫn nhau.”

Sắc mặt Chúc Cường ngày càng trắng bệch, nụ cười của Chu Khiêm ngày càng sung sướng hơn.

“Như vậy thì bây giờ, để tôi nói đáp án cho anh nghe nhé.”

“”Du khách bình thường không thể sống sót ở đây… Có lẽ trên cơ thể người chơi sẽ xuất hiện một ít biến hóa để thích nghi với hoàn cảnh ở đây.” —— đây là thông tin hệ thống đã cung cấp cho chúng ta ngay từ ban đầu.”

“Thông tin này đã tiết lộ một thông tin mấu chốt rằng những biến hóa xảy ra trên người chúng ta thực chất là sự thích nghi đối với hoàn cảnh.”

“Ngoài ra, trước khi vào trong tường cao, trưởng thị trấn Ryan cũng đã nói thứ y miệt mài theo đuổi là gì. Y nói chúng là món quà từ trời cao ban tặng cho y, chúng ta có thể thích ứng với “ác ma”.”

“Theo ý tôi, “ác ma” chỉ phóng xạ trong phó bản mà người thường không thể thích ứng được. Ý của Ryan là chúng ta lại là những người có thể sống cùng với loại phóng xạ đó, trạng thái sống của chúng ta cũng lệch khỏi quỹ đạo bình thường, xảy ra biến hóa lớn.”

“Cuối cùng là những manh mối liên quan đến “gien” mà phó bản đã cung cấp từ đầu đến giờ.”

“Anh Cường, anh nên động não một chút đi. Anh nghĩ giống loài hoặc dạng sống nào đang tồn tại ở đây?”

Chúc Cường không thể trả lời câu hỏi này của Chu Khiêm.

Vì hắn không hiểu câu hỏi này đang nói gì.

Chu Khiêm nói tiếp: “Trên người Ngô Nhân mọc cỏ, bề mặt cỏ có hoa văn vô cùng đặc biệt, giống như hoa văn trên đá cẩm thạch. Chúng ta đã từng gặp qua loại lá cây đó —— khi chúng ta vừa lên núi Neville, có rất nhiều loại cây như vậy.”

“Điểm sinh tồn của Ngô Nhân thấp nhất, cho nên biến chứng đầu tiên. Khi anh ấy bắt đầu biến dị thì xung quanh cũng xuất hiện những loại cây đó.”

“Kha Vũ Tiêu cũng như vậy. Trên cánh tay anh ấy mọc ra một loại cỏ màu đen, giống như những nhánh cỏ đang vây quanh chúng ta. Tôi tính toán lại thời gian, khi anh ấy bắt đầu biến dị thì chúng tôi cũng chỉ vừa mới đi ngang qua khu vực có cỏ mọc.”

“Cho nên, khi đó tôi đã bắt đầu hoài nghi, thân thể của chúng ta biến dị có liên quan đến vị trí hoàn cảnh khi đó của chúng ta.”

“Sự thật chứng minh rằng suy đoán của tôi đã đúng. Anh xem, tôi biến dị ở chỗ này, trên người cũng mọc cỏ đen.”

“Bây giờ chúng ta có thể đưa ra kết luận —— khi chúng ta bắt đầu biến dị, “gương” của phó bản sẽ lấy một đoạn mã gien ngắn từ những loài thực vật gần đó để cấy ghép vào thân thể của chúng ta, khiến mã gien của chúng ta tự thay đổi, cũng nhanh chóng xảy ra biến dị. Sau đó thì sao?”

“Sự “biến dị” này có ý nghĩa gì?”

“Sau khi người tôi mọc cỏ đen, tôi sẽ biến thành thứ gì, tôi có thể làm được gì?”

Nói đến đây, ánh mắt Chu Khiêm liếc nhìn xuống cổ tay trái của mình, rồi nhìn về phía Chúc Cường: “Sau khi thoát khỏi đầm lầy, tôi nhận được tin nhắn của Ngô Nhân. Anh ấy tóm tắt lại chuyện Ân Tửu Tửu muốn giết Tư Đồ Tình. Ngoài ra, anh ấy cũng cung cấp cho tôi thêm một thông tin quan trọng khác ——”

“Anh ấy nói rằng trong quá trình chạy anh ấy cảm thấy có chút lạnh, sau đó những lá cây ở bên ngoài giống với những lá cây mọc trên người anh ấy tự động vươn tới vây quanh, dường như là muốn sưởi ấm cho anh ấy.”

Tạm dừng một lát, Chu Khiêm nói tiếp: “Những lời này của anh ấy càng khẳng định cho suy đoán của tôi. Cho nên tôi muốn thử một chút. Quả nhiên, tôi đã đoán đúng.”

Giọng nói của Chúc Cường khàn đến vô lực: “Chu Khiêm, mày, mày con mẹ nó đừng có úp úp mở mở nữa, mày ——”

“Anh Cường, anh nhìn đi. Nếu thời gian có thể quay lại, khi anh nhận được số tiền thưởng đầu tiên của trò chơi, anh nên tìm một lớp học bổ túc văn hóa, bổ sung tri thức, như vậy sẽ không đến mức bị tẩy não chỉ biết chém chém giết giết cả ngày. Một người làm việc chỉ với một trí thông minh ít ỏi thì khó lắm, anh vẫn nên tự ước lượng được bản thân bao nhiêu cân bao nhiêu lượng. Đặc biệt là trongviệc giết người như thế này.”

“Anh thấy đó, tôi đã nói đến đây mà anh vẫn không hiểu kìa?”

Khi nhìn Chúc Cường, ánh mắt của Chu Khiêm tràn ngập sự trào phúng.

“Vừa rồi tôi hỏi anh, anh có biết các dạng sống có rất nhiều loại hay không? Bây giờ để tôi nói cho anh một sự thật —— trong phó bản này, sau khi chúng ta biến dị, có thể biến hóa thành một dạng sống đặc biệt khi cộng hưởng với một loại thực vật nào đó.”

“Ví dụ là cỏ đen đang mọc trên người tôi.”

“Tôi có được mã gien của chúng, một phần thân thể cũng biến thành chúng. Vừa rồi anh cũng đã tự mình kiểm chứng, tôi không còn máu nữa. Nhưng cùng lúc đó, cỏ không hề có tư duy. Tôi là chủ thể có tư duy.”

“Ngoài ra, trên người của anh không xuất hiện biến chứng nào, cũng là nhờ tác dụng của mặt nạ. Anh cho rằng nó cứu anh. Nhưng thật ra nó cũng hoàn toàn ngăn cản anh nhận ra chân tướng của phó bản này.”

“Chân tướng đó chính là sau khi biến dị, tôi có thể cộng sinh với cỏ đen, chúng tôi đã trở thành một dạng sống đặc biệt. Chúng không có thần kinh não, cho nên sẽ dùng cùng một bộ não với tôi. Nói cách khác… chúng sẽ nghe lời tôi chỉ huy.”

Ánh mắt Chu Khiêm chợt thâm sâu khó dò, nụ cười rộng mở khoái trá.

“Cho nên, anh nhìn thấy tôi bị cỏ quấn lấy là vì tôi chỉ huy chúng làm như vậy.”

“Còn gà con vừa đi tìm đường… Ha, ngại quá, những con gà đó bị cỏ quấn lấy, chỉ có một con bình an đến trước mặt tôi cũng do tôi chỉ huy cả.”

“Anh Cường à… Ở đây không hề có bẫy rập nào đâu.”

“Từ đầu đến cuối, anh chỉ bị tôi đùa giỡn mà thôi!”

Đến lúc này, cuối cùng Chúc Cường cũng nghe hiểu.

Cách đây không lâu, hắn cho rằng tay chân của Chu Khiêm đã bị trói chặt, không thể động đây cả ngón tay, là vì cậu ta đã bị dính bẫy của phó bản! Tất cả là do Chu Khiêm chỉ lo bỏ chạy, tự bản thân kéo mình rơi vào bẫy!

Hắn cũng cho rằng Chu Khiêm dùng phép khích tướng, để dụ mình vào trong bẫy, khiến cả hai đồng quy vu tận tại đây.

Vì vậy, hắn càng phải chứng tỏ hắn dám giết Chu Khiêm, dám bước vào bẫy rập, dám đi vào bãi cỏ, cho nên hắn mới dùng đạo cụ gà con tìm đường, nhờ chúng né tránh bẫy, giúp hắn không bị cỏ quấn lấy…

Hắn đắc ý, cho rằng chiêu duy nhất mà Chu Khiêm có thể dùng cũng đã bị hắn nhìn thấu, hơn nữa còn bị phá giải.

Khi nãy, khi hắn phát hiện những lá bài mình nhặt được chỉ là đồ giả, dù biết mình sẽ chết ngay lập tức nhưng hắn cũng cho rằng hắn chỉ thua một bước cuối cùng mà thôi!

Nhưng hắn sai rồi! Hắn đã sai từ đầu đến cuối!

Bây giờ hắn mới biết được rằng mọi thứ chỉ là do Chu Khiêm dàn dựng lên!

Ngay từ đầu Chu Khiêm đã không hề dinh bẫy. Cậu ta còn có thể chỉ huy cỏ, mỗi cọng cỏ đều nghe theo mệnh lệnh của cậu ta!

Chúc Cường chợt phun vài ngụm máu, trong lòng dồn nén sự tức giận, kinh ngạc không thể nói thành lời.

Kiêu ngạo, tự đắc, mọi bước đi tỉ mỉ, cẩn thận của hắn… tất cả chỉ là một trò cười!

Hắn chặt cỏ, cẩn thận lấy bật lửa, cho gà con đi dò đường…

Khi hắn làm những điều này… Trong mắt của Chu Khiêm thì chẳng khác gì đang xem xiếc khỉ đúng không?!

Chu Khiêm đã trêu đùa hắn ngay từ đầu!

Nếu, nếu hắn không đeo mặt nạ, hắn cũng sẽ biến dị! Hắn cũng sẽ cộng sinh với cỏ đen, có được gien của chúng, trở thành một dạng sống mới với chúng!

Như vậy thì hắn sẽ phát hiện ra manh mối! Hắn sẽ phát hiện mình cũng có thể chỉ huy chúng!

Nhưng hắn lại… đeo mặt nạ.

Bừng tỉnh, Chúc Cường nhớ lại trước khi vào phó bản, Mục Sư đã xuất hiện trước mặt hắn.

“Đã chuẩn bị hết các đạo cụ cho cậu. Đặc biệt là chiếc mặt nạ kia được chế tác từ một thợ rèn cao cấp chuyên chế tạo đạo cụ cho người chơi cấp cao. Mục đích của chúng ta là dẫn dụ Chu Khiêm rơi vào ác mộng. Chiếc mặt nạ có thể giúp cậu không bị đầm lầy ảnh hưởng.”

“Xuất phát đi. Chúng ta sẽ thành công git chết Chu Khiêm.”

Lúc trước tràn đầy niềm tin, bây giờ thì chỉ là một trò hề mà thôi.

Mặt nạ có thể bảo vệ thần kinh não của hắn, bảo vệ hắn không bị ác mộng ăn mòn… cuối cùng lại ngăn cản hắn tìm ra chân tướng, khiến hắn trở thành một món đồ chơi trong tay Chu Khiêm.

Ngây người một lát, Chúc Cường bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức nâng cổ tay trái lên kiểm tra.

Màn hình giao diện của hệ thông hoàn toàn trống rỗng, không có cái gì.

Mục Sư là con bạc của hắn, người này cũng không gửi tin nhắn gì cho hắn.

Chúc Cường vô cùng tin tưởng năng lực của Mục Sư.

Trước khi tiến vào phó bản, những suy đoán của Mục Sư vè mã gien cũng giống đến tám chín phần mười với suy đoán của Chu Khiêm.

Trước đó Mục Sư không biết bí mật chân chính của phó bản, vì Mục Sư cũng chưa quan sát được tình hình thực tế. Nhưng bây giờ đã có thể quan sát qua màn hình, đã nhìn thấy được tình huống bên phía Ngô Nhân, hẳn là ông ấy đã có thể suy đoán ra!

Mục Sư có lẽ đã đoán ra được như Chu Khiêm, sau khi biến dị con người sẽ cộng sinh cùng thực vật để tạo nên một dạng sống mới, còn có thể điều khiển chúng…

Nhưng vì sao ông ấy lại không nói cho mình biết? Vì sao lại không nhắc nhở mình?

Trong lòng đầy nghi vấn, Chúc Cường cũng không nhận được câu trả lời của Mục Sư.

Hắn ngẩng đầu, mệt mỏi, tuyệt vọng nhìn Chu Khiêm.

Đọc Full Tại

“Vậy thì… Ý của cậu là gì? Cậu khiến điểm sinh tồn của mình hạ đến mức thấp nhất… để khiến tôi thấy mọi thứ là đúng… cậu mới diễn trò đến mức này? Vì sao cậu không chỉ huy đám cỏ đó git chết tôi?”

“Trực tiếp giết những người như anh thì còn gì thú vị nữa?’

“Biểu cảm hiện tại của anh mới thú vị đó.”

“Được rồi, đến lúc tiễn anh lên đường rồi.”

Khi Chu Khiêm nói xong, gông xiềng của cỏ cũng tự động buông lỏng ra.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Chúc Cường, Chu Khiêm chỉ làm một động tác vô cùng đơn giản —— tay cầm khúc xương của Thần, rút ra khỏi bàn tay vô lực vì sợ hãi của Chúc Cường, sau đó nhẹ nhàng đẩy đối phương ra.

Chu Khiêm dùng xương Thần để ngưng đọng thời gian trong một phạm vi nhỏ.

Bên ngoài phạm vi này, thời gian vẫn di chuyển với tốc độ bình thường.

Nếu Chúc Cường rời khỏi khu vực ngưng đọng thời gian, quay về khu vực thời gian chảy bình thường thì tương đương với việc hắn xuyên đến thời điểm hai phút sau.

Trước đó Chúc Cường dám đi vào khu vực ngưng đọng thời gian, cảm thấy hắn chỉ cần tra tấn Chu Khiêm được vì hắn đã nhặt được bốn lá bài tương đương với điểm sinh tồn.

Nhưng đó lại là lá bài giả, số điểm không có tác dụng.

Cho nên, khi Chu Khiêm vừa rút khúc xương ra, đẩy Chúc Cường đi, sau khi hắn quay về khu vực có thời gian chảy bình thường, điểm sinh tồn đã rơi xuống điểm, hắn ngã xuống mặt đất, ngừng thở.

Điểm sinh tồn là một giả thuyết đặc biệt trong phó bản này.

Ở nơi có lượng phóng xạ càng cao, tốc độ hạ thấp điểm sẽ càng nhanh hơn. Khi nó thấp đến một mức độ nào đó, người chơi có khả năng tử vong bất kỳ lúc nào, ở trong trạng thái nguy hiểm nhất thì cũng ngay lúc đó, người chơi lại có thể phát hiện ra mấu chốt quan trọng được ẩn giấu trong giả thuyết của phó bản.

Người chơi bắt đầu tiếp nhận mã gien của động thực vật, sau đó biến dị.

Trong hoàn cảnh xung quanh có nhiều động thực vật, người chơi có thể ưu tiên tiếp nhận mã gien gần mình nhất, bắt đầu xuất hiện những trạng thái biến dị có đặc điểm giống như nó.

Chu Khiêm vào khu vực cỏ đen, điểm sinh tồn của anh giảm xuống nhanh chóng, cơ thể bắt đầu biến dị, mọc ra cỏ đen.

Dù là người, thực vật, động vật đều sẽ bị ảnh hưởng tác dụng của “tấm gương” trong phó bản.

Cho nên, khi Chu Khiêm bị cỏ ảnh hưởng, cỏ cũng bị anh ảnh hưởng ngược lại.

Cho nên, từ góc độ nào đó, Chu Khiêm và cỏ đã cộng sinh với nhau, cỏ có thể nhận được tín hiệu phát ra từ trung khu thần kinh của Chu Khiêm, bị anh điều khiển.

Mọi thứ diễn ra đến lúc này đã chứng minh cho những suy đoán của Chu Khiêm.

Anh chỉ còn một vấn đề chưa rõ.

Nếu giả thuyết khoa học viễn tưởng phức tạp đã được đơn giản hóa trong phó bản trò chơi thì hướng đi tiếp theo, Chu Khiêm có thể dự đoán rằng —— phương hướng chuyển hóa của mỗi người là cố định, bây giờ Chu Khiêm bị cỏ ảnh hưởng dẫn đến biến dị, quanh người anh mọc ra cỏ dày, cỏ chỉ nghe theo anh chỉ huy, và chỉ dừng lại ở đây.

Nhưng nếu giả thuyết của trò chơi không đơn giản hóa mà dựa theo sự phát triển của giả thuyết khoa học viễn tưởng thì sự tình sẽ phức tạp hơn rất nhiều.

Bây giờ Chu Khiêm biến dị, bên người là cỏ đen, anh và cỏ cộng sinh với nhau, chờ đến khi anh khôi phục lại điểm sinh tồn, một lúc sau lại hạ điểm xuống, lại tiếp tục biến dị, bên cạnh anh có cá thì chẳng phải anh sẽ cộng sinh với cá sao?

Thậm chí có thể nói rằng… Nếu mọi chuyện phức tạp hóa thêm một bước nữa, đến cuối cùng, sáu người chơi cũng tự động tiếp nhận mã gien của nhau thì đến lúc đó, về hình thái thì họ là sáu cá thể độc lập nhưng thật ra mọi người đã chuyển hóa thành một người.

Đầu tiên loại bỏ Chúc Cường ra. Giả dụ có sáu người chơi vào trong tường cao. Gien của họ bị hoàn cảnh ở đây ảnh hưởng, họ thay đổi hoàn cảnh nhưng đồng thời cũng bị hoàn cảnh thay đổi…

Cuối cùng, động vật, thực vật, con người ở bên trong bức tường cao này phải chăng sẽ cộng sinh với nhau, hình thành một dạng sống mới?

Đến lúc đó, dạng sống đó chính là thần linh của nơi này, mỗi một cây cỏ, mỗi một giọt nước, mỗi một con bướm… Tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của kẻ đó, vì tất cả đều là một bộ phận cấu thành nên dạng sống này. Cho nên, dạng sống đó chính là chúa tể của vạn vật.

Nếu mọi chuyện thật sự sẽ phát triển đến mức đó….

Trong sáu người chơi, ai sẽ là người nắm quyền chủ đạo?

Chu Khiêm vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng rời khỏi khu vực cỏ đen.

Bây giờ anh chỉ còn một phút, sau khi nhắn cho Ngô Nhân một tin, anh tăng tốc di chuyển về hướng đó.

Lúc trước Ngô Nhân đã gửi cho Chu Khiêm ba tin nhắn, anh không nói với Chúc Cường —— “Tôi đã đến trạm thanh tẩy, có hai lá bài có thể đồng thời “nạp phí”.”

Chu Khiêm thử nghiệm, thấy cỏ có thể nghe theo sự chỉ huy của mình thì vừa khiến chúng quấn quanh thân, vừa nhắn tin cho Ngô Nhân vị trí của anh, nhờ đối phương mang một lá bài đến đây, cũng nhắc nhở: “Không nên đi về phía có mảnh đất ẩm ướt, dễ bị rơi vào ảo cảnh.”

Khi xác nhận mình sẽ không chết, Chu Khiêm mới nhanh chóng để cho điểm sinh tồn hạ thấp dần, lợi dụng khả năng điều khiển cỏ và kỹ thuật diễn xuất của mình.

Ngô Nhân đã báo vị trí trạm thanh tẩy cho anh, nhưng để giúp Chu Khiêm nhanh hơn, hắn đã mang lá bài “nạp phí” đi đến đây.

Bây giờ Chu Khiêm đang chạy trên đường để gặp Ngô Nhân.

Trong lúc này, trên cổ tay của Chu Khiêm vẫn không ngừng rung lên, nhận được một loạt tin nhắn.

【 Chu Khiêm, vừa rồi cậu hoàn toàn không cần phải làm như vậy, cậu chỉ huy cỏ cuốn lấy Chúc Cường là được rồi, cần gì phải chơi người ta như thế? 】

【 Để trêu đùa Chúc Cường mà cậu lại hành động quá mạo hiểm! Sao cậu chắc chắn Ngô Nhân đáng tin cậy? Lỡ như người đó không đưa lá bài cho cậu, hoặc là bịa đặt về vị trí của trạm thanh tẩy thì sao? Để trừng phạt Chúc Cường, cậu khiến thời gian còn lại của cậu chỉ còn một phút, có đáng giá không? 】

【 Quên đi, mọi thứ đã xảy ra rồi, tôi cũng không nói được gì nữa. Vậy cậu nhanh mang giày tăng tốc để tìm được trạm thanh tẩy đi?! Sao cậu còn chậm rì rì mà chưa đi nữa? Lỡ như Ngô Nhân đổi ý không đưa lá bài cho cậu thì sao? 】

“Chậc…” Chu Khiêm lướt mắt đọc xong, tăng tốc độ chạy.

Anh ngẩng đầu nhìn về một nơi vô định. Cũng không biết với góc độ này, Lịch Học Hải có thể nhìn thấy mặt anh không. Nhưng anh vẫn nói: “Bác sĩ Lịch già cỗi lạnh lùng nói nhiều thế.”

Lịch Học Hải gửi lại: 【………….】

Chu Khiêm cười cười, nghiêm túc nói: “Anh đã nghe thấy tôi nói chuyện với Chúc Cường rồi đúng không? Cho nên tôi cảm thấy là… So với việc phải lo lắng về Ngô Nhân, bây giờ anh nên nghĩ lại xem có đồng nghiệp nào của mình có vấn đề không. Trò chơi này không đơn giản đâu.”

“Ngoài ra… Anh có thể Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu ở đâu không? Hay khi tôi gặp ảo cảnh, anh cũng không thấy giống như tôi? Anh có chú ý đến vị trí của họ không?”

Lịch Học Hải: 【Bọn họ chạy về phía đầm lầy ở hướng đông, khoảng cách một trước một sau khá lớn, có lẽ cũng đều rơi vào ác mộng rồi, không biết đầm lầy ở hướng đông có khác gì với đầm lầy ở hướng nam hay không 】

Chu Khiêm lễ phép mỉm cười: “Tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.”

Chu Khiêm không xem hệ thống nữa, tiếp tục chạy về hướng Tây Bắc.

Bây giờ anh còn không có đến một phút, cần phải đảm bảo mình sống sót trước rồi mới có thể đi tìm được nhóm Tề Lưu Hành.

Cuối cùng, anh còn phải đi tìm Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu. Hai cô gái này có năng lực chiến đấu không tệ, sau này sẽ có tác dụng lớn.

Cùng lúc đó. Ở bên kia.

Trong một con đường tối đen.

Tư Đồ Tình và Ân Tửu Tửu vẫn còn bị nhốt ở trong 【 thiên la địa võng 】.

Một lúc trước, Tư Đồ Tình giơ đèn pin lên kiểm tra một chút, nhìn thấy vị trí của họ giống như đang ở trong một con đường ngầm dưới lòng đất. Bốn phía đường ngầm đều có kim loại cao cấp, hơn nữa không gian khá rộng, hai người có thể cùng sóng vai đi về phía trước.

Bây giờ tốc độ giảm điểm sinh tồn vẫn theo thời gian bình thường, Tư Đồ Tình còn phút để sống, Ân Tửu Tửu còn phút.

Ở đây không thể dùng đạo cụ để liên lạc với người bên ngoài, hai người phải cố gắng tự lực tự cứu nhau, tìm xem có con đường nào đi ra ngoài được hay không, hoặc là tìm thấy đạo cụ bổ sung điểm sinh tồn.

“Phạm vi của gương dịch chuyển tức thời là mét, cho nên chúng ta sẽ không cách trạm thanh tẩy A quá xa. Chúng ta có thể quay lại mặt đất.” Ân Tửu Tửu nói: “Ngoài ra, tác dụng của thiên la địa võng là một giờ. Một giờ sau, chúng ta có thể rời khỏi đây. Đến lúc đó…”

“Đến lúc đó, lỡ như Lý Bất Hối giết Chu Khiêm, cô cảm thấy có thể trông cậy vào cậu ta để giúp cô ra ngoài được sao?” Tư Đồ Tình hỏi Ân Tửu Tửu.

Ân Tửu Tửu trừng mắt nhìn, nhưng bây giờ không phải là lúc để đấu đá nhau, chỉ có thể chịu đựng cơn bực tức và thù hận, cùng Tư Đồ Tình tìm được đường ra.

Bây giờ phương thức di chuyển của họ vô cùng quỷ dị —— cả hai cùng nhau vai sát vai, chân cùng chân, song song đi đều vì cả hai đều bị mắc kẹt trong lưới, và với sự trợ giúp của đèn pin, họ di chuyển tấm lưới trong hành lang từng bước về trước như những con ốc sên.

Hỏi xong, thấy Ân Tửu Tửu không trả lời, Tư Đồ Tình liếc mắt nhìn đối phương, hỏi tiếp: “Nói thật, sao Lý Bất Hối lại lừa được cô? Tôi không có ý cười nhạo cô. Nhưng tôi đã từng tiếp xúc với một quân đoàn rất đáng sợ. Khi đó họ nói rằng nếu tôi giết Chu Khiêm, tôi có thể gia nhập quân đoàn. Tôi giết Chu Khiêm, nhưng thất bại, cũng quyết định đi theo cậu ta. Cho nên ——”

“Cô hiểu chưa? Nếu cô không phải người của quân đoàn, cô bị họ lợi dụng. Lý Bất Hối chắc chắn có liên quan đến quân đoàn kia.”

Ân Tửu Tửu nhíu mày. Cô không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Tư Đồ Tình.

Nhưng cô cũng biết mình bị lợi dụng. Cho nên sự tồn tại của quân đoàn kia cũng khiến cô khó chịu.

Do dự một lát, Ân Tửu Tửu đáp: “Có một quãng thời gian tôi chỉ muốn nhanh chóng tham gia phó bản, tình cờ gặp Lý Bất Hối. Cậu ta không làm được gì, là một tên gà mờ. Cậu ta nói muốn làm chân sai vặt của tôi, tôi dẫn cậu ta tham gia phó bản cũng không sao. Tôi thật sự không thấy cậu ta có vấn đề.”

“Ừm, bây giờ nghĩ lại, hình như sau khi biết tôi có vé vào cửa 《 Những bông hoa ác 》thì cậu ta mới bắt đầu ôm đùi tôi. Thật ra tôi đã sớm có vé vào cửa của phó bản ẩn này, nhưng không dám vào. Vì nó tương đối khó. Cho đến khi tôi nghe thấy cậu ta vô tình nói với tôi rằng người chơi tham gia phó bản này có Chu Khiêm, Tư Đồ Tình…”

“Tôi nghe thấy có cô, cho nên quyết định đến.”

Một lúc lâu sau, Tư Đồ Tình nói: “Tôi không phải người tốt. Bây giờ tôi đặc biệt hối hận một việc là tôi đã giết Cao Sơn. Nhưng trước đó, tôi không hề tùy tiện giết ai. Chỉ trong tình trạng bất đắc dĩ ngươi chết ta sống, tôi mới ra tay. Ví dụ như có năm người chơi, chỉ có thể sống được bốn người, chúng tôi không thể không chém giết nhau.”

“Nếu tôi có trí thông minh như Chu Khiêm, có lẽ tôi đã tìm ra được cách hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà… Nhưng mà con bạc của tôi khi đó, em ấy có biết cách qua cửa. Nhưng em ấy muốn nhìn tôi giết người cho em ấy, cho nên không nói ra…”

“Tôi nói như vậy không phải là để biện hộ cho mình. Nhưng quả thực tôi không phải là một kẻ sát nhân bẩm sinh. Đặc biệt sau khi lần đầu tiên ra tay… tôi đã suy sụp một thời gian dài.”

“Tóm lại, trong trò chơi này, từng người mà tôi ra tay, tôi đều nhớ rõ tên của họ. Nhưng trong đó không có tên của bạn cô.”

“Tôi cảm thấy sau lưng vẫn còn vấn đề khác. Tóm lại, cô đã bị lợi dụng từ đầu đến cuối.”

Khi nói đến đây, hai người đã đi được một quãng đường dài trong đường ngầm.

Tư Đồ Tình không nghe thấy câu trả lời của đối phương.

Nhưng cô lại mơ hồ nghe thấy một giọng nói ở trong đầu ——【 Có quỷ mới tin cô ta. Cô ta chỉ sợ mình lại giết cô ta mà thôi 】

“Cô, cô nói cái gì?” Tư Đồ Tình hỏi Ân Tửu Tửu.

“Cái gì? Tôi không có nói gì hết.” Ân Tửu Tửu liền đáp.

Tư Đồ Tình ngơ ngác, nói: “Cô nói có quỷ mới tin tôi.”

“Tôi…” Ân Tửu Tửu trừng lớn mắt: “Cô có thể đọc được suy nghĩ của tôi? Vừa rồi tôi có nghĩ như vậy một chút…”

Trong đầu Ân Tửu Tửu cũng nhảy ra một câu 【 Không biết chỉ số thông minh của cô ta có thấp hơn mình hay không, đã nói đến như thế, cô ta vẫn không tin. Việc đã đến nước này, mình lừa cô ta có giá trị gì không? 】

“Tư Đồ Tình, cô con mẹ nó chửi tôi một lần là đủ rồi. Ai thèm để vào mắt người như Lý Bất Hối chứ? Tôi không cẩn thận nên mới mắc mưu. Chỉ số thông minh của tôi không có vấn đề!”

Ân Tửu Tửu tức giận gầm lên, ánh mắt Tư Đồ Tình càng thêm nghi hoặc: “Cô cũng có thể, có thể đọc được suy nghĩ của tôi?”

Hai người nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Ngay lúc này, hai tiếng “bang bang” vang lên, hai chân của hai người bất ngờ vấp ngã té lăn xuống đất.

Bốn cánh tay chống trên mặt đất, hai người đều chạm vào tấm lưới của thiên la địa võng.

Sau đó hai người lần lượt thử đứng lên, phát hiện hai chân đánh nhau không phối hợp, lại té ngã lần nữa.

Cuối cùng, hai người nương tay nhau thử vươn nửa thân trên, cùng nhau quay đầu nhìn xuống dưới chân.

Nữ chiến sĩ Ân Tửu Tửu có thể chất mạnh mẽ hơn một chút, một tay cô di chuyển, một tay giơ đèn pin về phía sau.

Hai cô gái, một người nóng như lửa, một người lạnh như băng, nhưng dù sao cũng là hai người chơi đã gặp nhiều sóng to gió lớn, vẫn có thể bình tĩnh đối diện với nhiều sự cố bất ngờ.

Nhưng ngay lúc này, sau khi nhìn thấy tình huống dưới chân mình nhờ ánh đèn pin, cả hai người đều không thể bình tĩnh nổi.

—— Không biết từ khi nào, chân trái của Tư Đồ Tình và đùi phải của Ân Tửu Tửu lại dính vào nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích một chút về kỹ năng của Chu Khiêm.

Kỹ năng của Chu Khiêm là làm chậm thời gian hoặc ngưng đọng thời gian. Khi Cao Sơn chết, nếu cậu ấy và Cao Sơn đều ở trong khoảng thời gian ngưng đọng thì theo lý hai người không thể nói chuyện với nhau, vì khi thời gian ngưng đọng, mọi thứ đều đứng yên, dây thanh quản không thể cử động, thanh âm cũng không thể phát ra.

Nhưng trong câu chuyện có chi tiết cầm khúc xương Thần có thể đứng ngoài phạm vi tác động của thời gian. Cũng có nghĩa khi cầm lấy khúc xương sẽ tương đương với việc không bị thời gian khống chế; như vậy, Chu Khiêm ngưng đọng thời gian xung quanh, những người khác đứng yên bất động, không thể nói chuyện. Chu Khiêm và Cao Sơn đều chạm vào khúc xương, đều cùng nhau “đứng ngoài thời gian” cho nên có thể nói chuyện với nhau.

Khi thời gian khôi phục bình thường, Cao Sơn ở thời gian bình thường đã —— tử vong.

Chúc Cường cũng giống như vậy.

Có lẽ có người không hiểu nên muốn giải thích một chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio