Thoát Khỏi Trái Đất

chương 53: dương trạch (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thạch Tú Nương ở trong Tạ gia, công việc hằng ngày là dạy bảo hai vị tiểu thư thêu thùa. Đó cũng được xem là một người thầy, tuy không được ở bên cạnh khuê phòng tiểu thư nhưng cũng không ở chung chỗ với đám hạ nhân. Hơn nữa do “cô ta” được đại tiểu thư trọng dụng nên cũng có sân viện riêng của mình.

Nghe thấy điều đó nên bọn họ cũng biết Thạch Tú Nương ở chỗ nào.

Trong phòng cũng không thấy bóng dáng Thạch Tú Nương, trong viện cũng không có người sai sử. Bản thân là nam giả nữ nên nếu cả ngày hô nô gọi tỳ sẽ dễ bị bại lộ thân phận, bởi thế nên “cô ta” sống một mình. Điều đó vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho nhóm Đường Nghiên Tâm, họ không cần lén lút giống như ăn trộm.

Kết quả tìm kiếm một lúc cũng chẳng có thu hoạch gì.

Tiêu Hữu Phàm lập tức ủ rũ. Cậu ta còn tưởng rằng đã tìm được manh mối cổng ra, chỉ cần nửa bước chân đã ra khỏi khu vực vong linh. Nếu đã nghĩ mọi chuyện tiến triển vô cùng suôn sẻ thì khi gặp phải khó khăn khó tránh gặp phải đả kích.

“Rốt cuộc hắn ta giấu mặt trăng ở đâu?”

Lộ Tầm Nhất là người bình tĩnh nhất, anh vỗ vai Tiêu Hữu Phàm nói: “Cái này có lẽ là lĩnh vực cậu hiểu nhất rồi, một người đàn ông có thể giấu tín vật của người mình yêu đặt ở đâu được nhỉ…”

“Anh Lộ đừng nói bậy, em có người yêu hồi nào!”

Ngoài miệng Tiêu Hữu Phàm kêu oan nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ kỹ lại mọi chuyện.

“Nếu yêu đến tận xương tủy thì chắc hẳn đối phương sẽ không cất đồ trong phòng, đồ vật có quý hay không cũng không quan trọng nhưng nếu giữ bên người sẽ thấy an tâm nhất.”

“Đi thôi.”

Trên mặt Đường Nghiên Tâm không chút biểu cảm, cô không vui lấy đồ ăn vặt trong túi ra ăn, khi ăn hết nửa miếng thạch trái cây mà vẫn không vui, bởi vì chỉ còn hàng “tồn kho” mà không có hàng mới.

Lộ Tầm Nhất cũng cảm thấy sốt ruột, anh muốn tìm cái gì đó cho cô bé ăn.

Tuy vậy nhưng chuyện trước mắt quan trọng hơn! Anh biết Đường Đường muốn đi vào phòng đại tiểu thư vì cặp tình nhân kia cứ như hình với bóng. Nhưng anh lại có suy đoán riêng mình, cảm thấy trong phòng đại tiểu thư sẽ không dễ dàng xuất hiện cốt truyện, cho dù có tìm thấy Thạch Tú Nương đi chăng nữa cũng vô dụng. Ở Tạ phủ, trong mỗi một thời gian và địa điểm khác nhau đều phát sinh biến hóa, hơn nữa nó cũng không có quy luật biến hóa nào cả. Mọi người cứ tách nhau ra đi tìm thì có thể dễ dàng tìm thấy được Thạch Tú Nương- người không tham gia vào cốt truyện.

“Anh ở đây canh “cô ta”, Lưu Mậu đã chết rồi, chúng ta phân công ra hành động cũng không có nguy hiểm.”

Lộ Tầm Nhất rất ít khi phát biểu ý kiến chính mình, hễ lúc nào anh mở miệng, hai người Đường Nghiên Tâm sẽ không phản đối.

Ba người chia nhau ra thanh hai đường.

Đường Nghiên Tâm và Tiêu Hữu Phàm đi vào hậu viện, lúc đi ngang qua phòng nhị tiểu thư vừa kịp lúc bắt gặp được cốt truyện đang diễn ra. Lúc này hẳn là cách ngày tân hôn khá gần, ừm, có lẽ là ngay hôm nay. Chỉ thấy trên cửa dán chữ song hỷ, có câu đối đỏ, ngoài cửa lớn có treo thêm lụa đỏ. Rõ ràng người thành hôn là đại tiểu thư nhưng sao lại bố trí khuê phòng nhị tiểu thư như vậy? Đơn giản bởi vì nhị tiểu thư là kẻ gả thay.

Bọn họ biết được từ miệng nữ đầu bếp rằng mấy năm trước Vi đại nhân bị liên lụy bởi cuộc chiến tranh đoạt của các đảng phái nên nằm triền miên trên giường bệnh rồi chết. Vốn là vị quan thanh liêm nên ông ta cũng không để tài sản gì nhiều cho Vi công tử.

Đây là lý do đại tiểu thư không muốn gả cho hắn.

Trên thực tế, đại tiểu thư chưa chắc đã ghét bỏ hắn nghèo thật, chẳng qua cô ta có người trong lòng rồi nên không muốn gả. Thế nên cô ta đã đẩy Vi công tử cho muội muội…Vi công tử khẳng định mạnh hơn Phan Tẫn rất nhiều.

Đường Nghiên Tâm đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn vào bên trong. Nhị tiểu thư đang ở trong phòng một mình, cô ta được trang điểm kỹ càng, trên người mặc một bộ áo cưới màu đỏ như lửa, ngồi trên giường trúc chạm trổ hoa, ngây ngốc giơ gương đồng lên.

Sau đó thấy Phan Tẫn mặt đầy giận dữ, trực tiếp đá văng cửa xông vào phòng nhị tiểu thư, bóp ch3t cô ta ngay tại chỗ. Xong việc hắn ta nhét thi thể vào bao tải, vừa cười vừa nói: “Đại sự đã thành, ta sẽ thăng tiên.”

Đại tiểu thư tới muộn, chỉ thấy chiếc gương đồng bị rơi xuống đất mới suy đoán rằng đó là do muội muội giãy giụa nên bị rớt xuống.

Cô ta khóc rống lên ngay lập tức, Thạch Tú Nương đi chậm một bước liền đau lòng ôm cô ta an ủi: “Chúng ta nhất định phải báo thù cho nhị tiểu thư, an ủi linh hồn muội ấy trên trời có linh thiêng.”

Đại tiểu thư lau khô nước mắt hỏi: “Thuốc kia đã bỏ vào trong rượu của lão già kia chưa?”

Thạch Tú Nương: “Đã bỏ vào hết cả rồi, theo lời của lão đạo sĩ Tiền kia thì chỉ cần một ngụm thôi cũng khiến người ta chết bất đắc kỳ tử.”

Đường Nghiên Tâm đi vào, muốn lục soát thân thể Thạch Tú Nương.

Đáng tiếc vừa mới bước vào cửa phòng, đại tiểu thư và Thạch Tú Nương liền tiêu tán trong không khí. Giống như bình thường, một khi cốt truyện bị nhiễu loạn, nhân vật sẽ biến mất ngay lập tức, cảnh tượng nhanh chóng xảy ra biến hóa.

Tiêu Hữu Phàm: “Cái này cũng quá lừa người đi mất! Anh hơi nghi ngờ, mấy NPC không tham gia vào cốt truyện có thể cho chúng ta soát người không? ”

“Anh có bị ngu không vậy. NPC trong Tạ phủ không tham dự vào trong cốt truyện đều là người bình thường. Nếu không thì sao Lưu Mậu có thể gi ết chết gã sai vặt, còn đem thi thể không trọn vẹn của hắn ta tới được”

Đường Nghiên Tâm nghi ngờ nhìn cậu ta: “Sao hôm nay anh hỏi lắm thế?”

Tiêu Hữu Phàm lập tức vuốt mông ngựa: “Bởi vì khi nói lên những nghi vấn của anh thì Đường Đường đều có thể giải đáp được tất.”

Đường Nghiên Tâm: “Cho nên anh mới thoải mái không thèm động não, phải không?”

Tiêu Hữu Phàm nhìn xung quanh, không dám trả lời. Vừa lúc nhìn thấy phía đối diện căn phòng của đại tiểu thư có bóng người, nên cậu ta nhanh chóng chuyển đề tài, bảo vệ mạng nhỏ.

Chờ Đường Nghiên Tâm đi qua kia, cậu ta liền vuốt vuốt ngực, tự mắng bản thân:

“Sao càng lúc mày càng không biết giữ mồm giữ miệng vậy! Đó là yêu quái đó, vậy mà mày còn dám làm nũng với người ta? Sao lại sa đọa tới mức này? Bế lên đùi, không muốn động não, cứ thế tin tưởng cô bé sao? Tiêu Hữu Phàm, mày chán sống rồi hả”.

Nói xong cậu ta tự cười một mình.

Ừm, chưa từng hưởng thụ cảm giác được bảo vệ, cứ thử một lần cho biết mùi.

Đường Nghiên Tâm không biết đồng đội mình có hoạt động tâm lý phức tạp vậy, tuy nhiên dù có biết đi chăng nữa cô cũng chẳng thèm để ý.

Cô im lặng, không gây bất kỳ tiếng động nào, đồng thời ngồi xổm bên dưới cửa sổ.

Lộ Tầm Nhất đã nói cho cô mọi chuyện xảy ra trong phòng này vào đêm qua, nó hoàn toàn trùng khớp với lời nói cử chỉ của Phan Tẫn hiện giờ. Hắn ta không tự biên tự diễn một mình, trong phòng có người thứ hai.

Đại tiểu thư vẫn luôn nằm trên giường, không hề lộ diện, màn giường cũng được thả xuống che khuất người bên trong. Giọng nói cô ta có hơi khàn khàn, có lẽ đang bệnh.

Sau khi Phan Tẫn ngồi xuống, cô ta liền khuyên hắn ăn thịt uống rượu.

Dường như Phan Tẫn rất vui vẻ, hắn uống sạch cả bình rượu, thậm chí quăng luôn cả bát rượu.

Tiếp theo, nửa người trên của Phan Tẫn bỗng mềm nhũn, nhào lên đống chén dĩa trên bàn, nửa khuôn mặt úp vào bát canh. Bị ngã như thế nhưng hắn vẫn không tỉnh lại, có lẽ không đơn giản chỉ uống say mà là mất ý thức.

Đường Nghiên Tâm nghi trong rượu đã bị hạ thuốc rồi.

“Phan Tẫn……”

“Phan Tẫn……”

Người trên giường kêu vài tiếng, xác định bên ngoài không có động tĩnh mới vén màn xuống giường. Kết quả người trên giường không phải đại tiểu thư mà là nhị tiểu thư.

Chỉ thấy cô ta cầm một cây đao, đâm mấy chục nhát vào người Phan Tẫn, sau đó khóc rống lên:

“Tỷ tỷ……”

Cô ta vừa khóc vừa cắt bỏ da thịt trên mặt hắn.

“Tỷ tỷ……muội muội báo thù cho tỷ.”

????

Đường Nghiên Tâm xoa xoa giữa mày.

Vấn đề tới: Hiện tại rốt cuộc là Phan Tẫn giế t chết nhị tiểu thư, hay là nhị tiểu thư giế t chết Phan Tẫn?

Là nhị tiểu thư báo thù cho đại tiểu thư hay là ngược lại?

Hai hướng khả năng đều mâu thuẫn nhau, cho nên chúng không thể tồn tại cùng nhau được.

Đường Nghiên Tâm và Tiêu Hữu Phàm ở cùng nhau một lúc nên biết được thêm một đoạn cốt truyện. Đại tiểu thư vừa mới ở trong phòng nhị tiểu thư, dùng thuốc độc giế t chết lão đạo sĩ. Thuốc độc được hạ trong bình hồ lô của lão đạo sĩ, Tiêu Hữu Phàm nghe thấy đại tiểu thư trò chuyện với Thạch Tú Nương rằng rượu trong hồ lô không phải là loại bình thường mà nó là rượu “Tam nhật túy (ba ngày say)“. Người thường chỉ cần uống một ngụm rượu là có thể say suốt ba ngày, lão đạo sĩ có chút bản lĩnh nên không thể chuốc say lão được, chỉ có thể khiến con sâu rượu này cầm lấy bình rượu mà không nhịn được phải nếm thử.

Hai người ngồi dưới gốc cây đại thụ duy nhất trong viện, một tay Đường Nghiên Tâm chống cằm, một tay khác cầm lấy nhánh cây khô vẽ vẽ viết viết trên đất.

Trước mắt cốt truyện có tổng cộng sáu người chết. Nha đầu Cúc Hương, gã sai vặt Tạ Bình, lão đạo sĩ, Phan Tẫn, nhị tiểu thư, đại tiểu thư.

Tiêu Hữu Phàm miễn cưỡng xem hiểu nét chữ xiêu vẹo như vẽ bùa.

“Nguyên nhân cái chết của bọn họ đều đã được làm sáng tỏ nhưng ai là hung thủ vẫn là một ẩn số.”

Đường Nghiên Tâm vừa suy tư, vừa nói: “Bọn họ bị ai giết quả thật không quan trọng……Ví dụ như đây là mộng cảnh của boss khu vực thì không những tuyến thời gian bị đảo lộn mà ngay cả ký ức cũng thế. Lúc anh nằm mơ ấy, có khi nào mơ thấy một vài chuyện đã trải qua không, diễn biến, hướng đi của câu chuyện không hoàn toàn giống hiện thực, thậm chí còn tương phản với hiện thực? Bản thân anh trong giấc mơ có lựa chọn giống với kết quả trong hiện thực không?”

“Đương nhiên sẽ.”

Tiêu Hữu Phàm nói: “Trong thực tế thì mỗi ngày anh đều bị vong linh đuổi giết, nhưng trong giấc mơ anh sẽ biến thành Hắc Bạch Vô Thường truy đuổi tà ma, gặm c ắn nó, thậm chí còn lăn nó qua lớp bột chiên giòn, bột chiên xù rồi bỏ vào chảo chiên chín giòn hai mặt! Ái chà, cái mùi thơm đó.”

…… Cậu ta nhìn lén Đường Nghiên Tâm bằng ánh mắt hâm mộ.

Cậu ta cũng cho biết: “Ngoài đời, anh tiêu tiền để hẹn hò với X nhưng trong giấc mơ, tất cả các chị gái, các cô đều quý mến anh, họ vây quanh anh, không cần tiền cũng cho anh ngủ. Có rất nhiều hình ảnh bị hạn chế, những viễn cảnh mà một người đàn ông như anh không thể tưởng tượng được thì nó sẽ phát huy mạnh mẽ, không có giới hạn trong giấc mơ.

Đường Nghiên Tâm: “…… Điểm trí tuệ của anh ở cấp A cũng không sai. Nếu chỉ xét bản lĩnh của nửa người dưới thôi thì anh cũng đứng trong bảng xếp hạng thực lực.”

Tiêu Hữu Phàm không hề xấu hổ mà còn tự hào.

Đường Nghiên Tâm chưa bao giờ nằm mơ, còn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ một vài cảnh trong mơ khi làm người. Nội dung cũng mơ hồ rồi nên phải cần con người chứng thực lại.

“Không đi lung tung xem cốt truyện bị đảo loạn nữa, không để nó quấy nhiễu mình. Lấy tiền đề để phán đoán: một nhân tài đã chết một lần sẽ có nguy cơ trở thành vong linh. Từ đó đánh giá dựa trên các tiêu chí như “sự xuất hiện trong cốt truyện”, “chấp niệm của bản thân”, chúng ta tiếp tục phán đoán xem xem trong số những người chết, ai có khả năng cao trở thành boss khu vực.’’

Có thể phân tích theo hướng này hả?

Có hơi phiến diện nhưng cũng hợp lý đó.

Vấn đề này cũng khá dễ trả lời.

Tiêu Hữu Phàm: “Đại tiểu thư và nhị tiểu thư!”

Đường Nghiên Tâm: “Đối tượng tình nghi đã được loại trừ, giờ phải xem thái độ của cô ta. Hôm nay chúng ta thuận lợi như vậy hẳn do ý đồ của boss, cô ta muốn nhanh chóng đuổi du khách ra ngoài.”

Tiêu Hữu Phàm: “Muốn đuổi chúng ta đi à, còn có loại vong linh không muốn ăn thịt người hả?”

Đường Nghiên Tâm: “Nếu thuận tay thì ăn luôn, nhưng một khi có uy hiếp với mộng cảnh của cô ta thì cô ta sẽ đuổi du khách ra ngoài.”

Tiêu Hữu Phàm: “Có uy hiếp gì?”

Chẳng lẽ cô ta có khả năng nhìn xuyên qua ngoại hình, nhìn thấy đường lòng dạ sâu không lường của cô nhóc này à?

Đường Nghiên Tâm cũng nghiền ngẫm tâm tình của boss rồi suy đoán: “Chúng ta đã biết đây là mộng cảnh của cô ta nhưng cô ta không muốn tỉnh lại… Có lẽ cô ta sợ bị đánh thức?”

Lúc này, Lộ Tầm Nhất thở hổn hển chạy về phía bên này, trong tay anh cầm một túi tiền thêu cây trúc màu trắng.

“Nè, anh tìm được ánh trăng rồi, mau đặt nó bên cạnh bức vẽ thử xem.”

Bức tranh được Đường Nghiên Tâm đeo trên lưng, cô cuộn tròn bức họa có thể là cổng ra lại bảo vệ nó, vô cùng an toàn.

=……=

【Ái chà, bức họa cuộn tròn đụng phải ánh trăng biến mất, nếu vậy khiếm khuyết của bức Mẫu Đơn đã có thể sửa rồi. Có thể phát triển theo mức ly kỳ như thế thì chứng tỏ…】

【Bức hoạ cuộn tròn quả nhiên là cổng ra!!!! 】

【Tốn tiền để mua lời nhắc nhở, quả thật tiền này không lãng phí tí nào!】

【Nhìn biểu cảm của Đường Đường tôi đoán rằng cô ấy sẽ không rời đi liền đâu.】

【Con gái nhất định phải bình an đấy…Nếu không có nguy hiểm lớn gì thì mama cũng hy vọng con “chiến” một trận với boss! Thật ra mama cũng rất tò mò muốn biết cuối cùng thì boss là ai】

【Xông lên đi! 】

【Các người đều là fan mẹ kế, giám định hoàn tất!】

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio