Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

chương 21: khuôn mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hầu hết khuôn mặt của Trần Uy bị chôn vùi trong bóng tối mà ánh đèn không thể chiếu sánig, vừa thấy được hắn, Vương Na lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ.

Cô ta đột nhiên há to miệng, trong miệng phát ra âm thanh “Ô ô”, thật giống như đang chất vấn Trần Uy.

Trần Uy ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Còn cô thì sao, nguyện vọng của cô có đạt được không?”

Lời này của hắn chẳng biết làm sao mà chọc giận Vương Na, cô ta gào thét, thậm chí ngay cả nỗi sợ hãi ban đầu với Trần Uy cũng không để ý tới, giơ thanh đao lên thật cao, chém thẳng vào đối phương.

Trần Uy không trốn, hắn để mặc cho thanh đao chém vào vai —— nhưng không có máu tươi phun ra, cũng không hề đau đớn.

“Cô xem, thí nghiệm của tôi đã rất thành công.”

Hắn liếc nhìn lưỡi đao trên vai mình, đắc ý nở nụ cười, “E rằng không bao lâu nữa, tôi có thể thực hiện được nguyện vọng của mình rồi”

Vương Na: “Aaaaaa —— “

Tiếng nói của cô ta trở nên khản đặc, nước mắt cũng chảy từng hàng trên khuôn mặt xấu xí, trông vô cùng đau khổ.

“Cô tức giận cái gì, cô nên vui mừng cho tôi mới phải chứ.”

Trần Uy nhấc tay khẽ chạm lên gương mặt xấu xí của Vương Na, ngoài miệng thì cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập ác ý cùng trào phúng, “Đáng đời, kết cục ngày hôm nay là do cô tự chuốc lấy.”

“Đệt, “

Tiếu Kha Ngải nhỏ giọng thầm thì, “Hắn ta không phải là sẽ thích Tần Nhã chứ?”

Lâm Kiều khẽ cau mày, nói: “Hắn ta không phải Trần Uy.”

Tần Phú: “Đúng vậy.”

Tuy người này có khuôn mặt giống Trần Uy như đúc, thế nhưng bất kể là từ thanh âm nói chuyện hay là khí chất, đều không hề giống Trần Uy chút nào.

Vương Na bị Trần Uy chạm vào, giống như bị một con bọ cặp cắn, dùng sức hất tay Trần Uy ra, lập tức rút đao, sau đó hướng về đầu của hắn mà bổ xuống.

Một đao kia thực sự là muốn lấy mạng hắn, đầu Trần Uy nhất định sẽ vỡ vụn, nhưng ngay trong nháy mắt đó, một cái xúc tu đã phá cửa tiến vào, lập tức đem đao của Vương Na cắt thành mấy đoạn.

Lưỡi dao vỡ vụn leng keng đập xuống mặt đất, Vương Na hiển nhiên không hề dự liệu được điền này, ngạc nhiên cùng sững sờ đứng ngẩn người tại chỗ.

“Ầm” một tiếng, cửa phòng cũ nát bị một con quái vật phá tan, quái vật kia quá mức khổng lồ, trực tiếp làm sập một mặt tường. Sau khi bức tường hoàn toàn sụp đổ, thân thể vô cùng dọa người của nó cũng lập tức bại lộ trước mặt tất cả mọi người.

“Aaaaaa —— “

Quái vật phát ra từng trận rít gào, tiếng gào mang theo đủ loại hỗn tạp âm thanh vang vọng trong không gian. Dưới cái đầu to lớn của nó là vô số tay chân mọc ra —— Đây chính là con quái vật lúc trước đã ăn Lam Nguyệt Thược.

Tuy nhiên, con quái vật này hiện tại có điểm khác biệt so với lúc bọn Lâm Kiều gặp nó, trên đầu nó lúc này còn có một khuôn mặt người —— đó là một khuôn mặt của một người phụ nữ, da dẻ bóng loáng trắng nõn, khẽ chớp mắt rồi mỉm cười, nhìn qua trông vô cùng xinh đẹp.

Nhưng một khuôn mặt lại mọc ra từ thân thể một quái vật thì nhìn kiểu gì cũng thấy kinh khủng và quái dị. Càng làm cho người ta bất ngờ chính là, khuôn mặt của con quái vật này đối với bọn họ lại vô cùng quen thuộc,

Văn Lộ Na kinh ngạc nói: “Đây là Tần Nhã.”

“Không phải cô ấy đã chết rất nhiều năm trước sao?”

Tiếu Kha Ngải nói, “Xương của cô ấy cũng đều bị ăn sạch.”

Lâm Kiều nghe vậy quay đầu lại nhìn Tần Phú một cái, Tần Phú hơi xốc áo khoác lên bên hông, lộ ra một khúc xương sắc bén —— đây là hài cốt còn sót lại một chút của Tần Nhã.

Trong phòng, Vương Na sau khi nhìn thấy mặt của Tần Nhã thì lại nổi cơn điên, cô ta không ngừng rống giận, sau đó nhặt lên lưỡi đao vỡ nát trên đất nhằm về phía quái vật, hình như là muốn cắt đi khuôn mặt kia.

Văn Lộ Na: “Không tốt —— “

Xì xì.

Khi Vương Na lao tới trước mặt con quái vật, con quái vật đột nhiên mở miệng, lập tức đem nửa người trên của Vương Na nuốt vào trong miệng!

Không có máu tươi chảy ra, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nhai nuốt “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, miệng rộng của quái vật khẽ nhúc nhích một chút, hai chân Vương Na ở giữa không trung kịch liệt co giật vặn vẹo, qua mấy phút đồng hồ, mới hết sức lực mà buông thõng xuống.

Văn Lộ Na: “…”

Vương Na chết rồi, dùng phương thức khốc liệt như vậy mà chết ở trong miệng một con quái vật. Mà con quái vật kia cũng chỉ nhai nhai một lúc, liền “Phốc” một tiếng mà nhổ ra nửa thân dưới của Vương Na. Bên cạnh nửa thân dưới, còn có một cái đầu ướt nhẹp.

Đầu của Vương Na giống như một cái bánh xe lăn tròn lăn tròn, lăn tới bên chân Trần Uy, Trần Uy rút ra một thanh đao sắc bén, đạp lên cái đầu kia.

Vào thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn phá hủy cái đầu, Trần Uy lại khom lưng nhặt đầu Vương Na lên, nhẹ nhàng mà lột toàn bộ da mặt cô ta ra, sau đó nâng ở trong tay bắt đầu vuốt ve.

Động tác của hắn vô cùng dịu dàng, lại còn có thể nhìn ra mấy phần yêu thương, chỉ là biểu tình tối tăm không rõ trên mặt hắn thực sự dọa người, khiến người ta đoán không ra hắn đến cùng là đang suy nghĩ gì.

Quái vật bên cạnh thấy cảnh này, gầm nhẹ một tiếng, cái đầu ghé sát bên cạnh Trần Uy rồi dụi dụi, giống như một con chó nhỏ đáng yêu đang tìm kiếm âu yếm vuốt ve sủng nịnh của chủ nhân.

Trần Uy thân mật vỗ vỗ đầu của nó, thì thầm nói; “Rất nhanh, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có thể ở cùng một chỗ.”

Ngữ khí của hắn chứa đựng đầy tình cảm, thế nhưng đối với một con quái vật mà có thể nói ra những lời ngọt ngào như vậy, cmn cũng quá kinh khủng!!

Tiếu Kha Ngải: “Đệt, thật sự quá biến thái rồi.”

Giọng của cậu ta rất nhỏ, hẳn là không thể nào truyền đến tai của Trần Uy được. Thế nhưng không biết làm sao, con quái vật kia đột nhiên gầm lên.

“Aaaaaa —— “

Sắc mặt Trần Uy liền thay đổi, hắn lập tức quay đầu trừng mắt về một chỗ —— chính là chỗ mọi người đang trốn.

Tiếu Kha Ngải: “??? Đợi đã, tại sao lại nghe thấy cơ chứ?!”

Văn Lộ Na sâu xa nói: “Quả nhiên, cậu thực sự là đứa con cưng của ông trời đó.”

Đang lúc nói chuyện, con quái vật kia đã vọt tới hướng của mọi người. Đầu của nó liên tục va vào chỗ mọi người đang trốn, trong nháy mắt, đất đá nứt ra, mấy người cũng thành công từ không gian chật hẹp này chạy trốn ra ngoài.

Quái vật: “…”

Quái vật thấy mọi người chạy trốn thì tức giận giận rống lên một tiếng. Tuy rằng động tác của nó vô cùng chậm chạp, nhưng bởi vì không gian nơi này vô cùng nhỏ hẹp, thêm vào đó nó còn dùng thân thể to lớn của mình lấp lấy chỗ lối ra, đám đông không thể rời đi trong một thời gian ngắn, chỉ có thể lựa chọn công kích quái vật này.

Lâm Kiều rút thanh đoản đao ra, vừa tránh né quái vật vừa công kích. Cậu hơi cong gối, trong nháy mắt nhảy lên —— đoản đao mạnh mẽ đâm vào thân thể quái vật, rạch ra một vệt máu lớn.

Máu tươi trào ra, quái vật bị đau lớn tiếng gào thét, gương mặt cũng trở nên dữ tợn cực kỳ.

“Aaaaaaaa!”

Quái vật dùng sức mà rung động thân thể, muốn đem Lâm Kiều hất xuống. Lâm Kiều biết một đao kia đối với con quái vật này cũng không tạo được bao nhiêu thương tổn. Sau đó, cậu nhìn vào khuôn mặt đau đớn của quái vật rồi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đoản đao lần thứ hai đâm vào cơ thể quái vật, muốn mượn lực này leo lên.

Quái vật phát ra tiếng gào càng thêm phẫn nộ, một bên thân thể kẹp vào vách tường, nếu như lần này đâm vào, Lâm Kiều kẹp ở giữa nhất định bị ép thành thịt băm.

Vào thời khắc mấu chốt, Lâm Kiều lập tức rút ra đoản đao, dùng sức đạp mạnh vào thân thể quái vật để lấy đà bay về phía sau —— Sau đó, được Tần Phú một tay ôm lấy.

“Cẩn thận, “

Tần Phú trầm giọng nói, “Vừa nãy quá nguy hiểm.”

Lâm Kiều nói: “Khuôn mặt của quái vật có gì đó kì lạ.”

Tần Phú lấy ra đoản đao trong tay cậu, nói: “Ừm, tôi biết rồi, để tôi ra tay.”

Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi của bọn họ, Trần Uy cũng đã nói điều gì đó với con quái vật—— chỉ thấy con quái vật ngẩng đầu lên rít gào, thân thể cao lớn đập mạnh xuống đất, khiến cho bụi bay mù mịt.

Tiếu Kha Ngải: “Khụ khụ khụ —— “

Cậu ta bị này tro bụi làm cho sặc, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên làn da của con quái vật bỗng nhô lên những cái u máu lớn, sau đó chúng liên tiếp nổ tung, vô số xúc tu từ bên trong cục máu duỗi ra, ở giữa không trung khẽ lắc lắc.

Trần Uy nói: “Giết bọn họ!”

Hắn đứng bên cạnh con quái vật, lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt giống như đang nhìn một đống vật chết.

Xúc tu trong nháy mắt duỗi ra, mặt trên xuất hiện rất nhiều những cái gai sắc nhọn. Chúng giống như những chiếc mũi tên, bắn về bốn phương tám hướng, cắm trực tiếp vào bên trong bức tường xi măng, đục ra một cái lỗ.

Văn Lộ Na nhấc cổ áo Tiếu Kha Ngải lên, giúp cậu ta tránh né những cái xúc tu. Trong một đống hỗn độn, gương mặt quái vật lại một lần nữa há to miệng, thật giống như đang vô cùng hưng phấn cười ha ha.

Một cái xúc tu thẳng tắp hướng về phía Tần Phú, bị hắn kéo lại. Gai nhọn trên xúc tu lập tức cứa rách bàn tay của hắn, máu tươi chảy ra, nhưng mặt hắn không tỏ ra đau đớn.

“Aaaaaaa!”

Quái vật cảm giác mình sắp bắt được con mồi, đột nhiên thu lại xúc tu.

Nhưng cũng vào chính khoảnh khắc ấy, Tần Phú nhảy vọt lên, ở giữa không trung buông tay ra, thân thể thẳng tắp khuỵu xuống — chân dẫm nát đầu con quái vật!

Khuôn mặt xinh đẹp của quái vật nằm dưới chân hắn, với vẻ mặt kinh hoàng. Tần Phú không chút do dự mà đem thanh đoản đao cắm vào mặt nó, chỉ thấy gương mặt kia trong nháy mắt vặn vẹo, quái vật cũng gào thét một tiếng ——

Một lúc sau, không có gì xảy ra cả.

Tần Phú: “…”

Lâm Kiều: “Cẩn thận!”

Khuôn mặt nó khẽ nhếch môi cười lạnh, đối với Tần Phú lộ ra một giọng tràn đầy khinh bỉ. Một giây sau, một cái xúc tu ở giữa không trung xoay chuyển cái phương hướng, vô cùng hung hăng, chỉ một chốc nữa thôi là sẽ đâm xuyên qua tim của Tần Phú!

Lâm Kiều thấy vậy bất chấp tất cả mà xông lên về phía trước, con quái vật cũng vô cùng phối hợp mà mở rộng miệng ra. Mắt thấy tình thế nghịch chuyển, không có cách nào cứu vãn nữa, Tần Phú đột nhiên thu đoản đao lại, ngược lại đem một vật khác đâm sâu vào mắt của con quái vật!

Xì xì!

Lần này thật sự đã đem tới thương tổn lớn cho quái vật, máu tươi phun ra, nhiễm đỏ khúc xương trong tay Tần Phú.

“Aaaaaaaa ——!!!”

Quái vật lần thứ hai gầm hét lên, lần này tiếng gào tràn ngập thống khổ, thê thảm đến mức muốn đâm thủng lỗ tai. Mà ở chỗ bị khúc xương đâm vào cũng sưng lên dữ dội, giống như là quả bóng nhựa bị thổi phồng, ngày càng ngày càng to hơn —— cuối cùng “Ầm” một tiếng, nổ tung thành vô số bọt máu.

Huyết nhục tung toé, Tần Phú từ trên đầu của con quái vật nhảy xuống, chỉ có Trần Uy đứng gần nhất là cả mặt đều dính máu tươi. Hắn đứng tại chỗ, trong miệng là toàn là mùi tanh hôi, biểu tình hoàn toàn là khiếp sợ cùng ngạc nhiên, hiển nhiên căn bản không nghĩ tới sẽ có kết cục như vậy.

Lâm Kiều đi tới bên người Tần Phú, liếc nhìn bàn tay đẫm máu của hắn, khẽ cau mày.

Tần Phú nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.”

Lâm Kiều: “Ừ.”

Tần Phú: “…”

Hắn nói: “Tôi còn nghĩ là cậu sẽ nói thêm gì đó.”

Lâm Kiều: “Đó đều là anh nghĩ mà thôi.”

Tần Phú: “Nào, ôm một cái.”

Lâm Kiều: “Anh là ai? “

Tiếu Kha Ngải bên cạnh: “… A, tại sao tôi lại cảm thấy miệng mình có chút chua.”

Văn Lộ Na: “Ha ha.”

Lúc này, Trần Uy bên cạnh thật giống như từ trong khiếp sợ phản ứng lại, hét to một tiếng.

“Không, không! Không thể nào! Chúng mày sao có thể giết chết nó được chứ!”

Hắn nói, “Chỉ với mấy người chúng mày, làm sao có thể?!”

Lâm Kiều liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ông đã đánh giá bản thân quá cao.”

“Không thể nào, tao không tin!”

Trần Uy nói, “Bọn mày không thể nào có thể giết chết nó! Nhất định là vì đây là sản phẩm thất bại! Nó vốn là thứ rác rưởi!”

Hắn ta dường như đã tìm được lý do cho mình, trên mặt hiện ra sắc mặt vui mừng, lẩm bẩm nói: “Không sao, chỉ là một lần thí nghiệm thất bại mà thôi, chỉ cần còn có người, chỉ cần có nhiều người hơn, thí nghiệm của tao sẽ có thể tiếp tục tiến hành. Lần sau, lần sau nhất định sẽ thành công —— “

Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Không còn ai nữa, người nơi này đều bị ông giết chết cả rồi.”

Trần Uy nở nụ cười điên cuồng: “Không sao! Không có người sống thì tao có thể dùng xác chết! Một ngày nào đó, một ngày nào đó, tao nhất định có thể phục sinh cô ấy!”

“Tần Nhã đã sớm chết rồi, linh hồn cũng đã tản đi.”

Lâm Kiều nói, “Chỉ còn dư lại một chút xương cốt, mọi người cũng không muốn cho ông.”

“Mày nói bậy!”

Trần Uy nói, “Bọn mày thì biết cái gì! Tao có thể khiến cho cô ấy phục sinh, chỉ mình tao có thể! Tao đã sắp thành công rồi, chỉ thiếu một chút nữa là tao có thể ở cùng với cô ấy rồi!”

“Ồ, ông muốn ở cùng một chỗ với một con quái vật sao?”

Lâm Kiều liếc mắt nhìn thi thể quái vật cách đó không xa, nói, “Vậy khẩu vị của ônv cũng thật sự quá nặng.”

Trần Uy: “Cô ấy vốn không phải như thế! Chỉ cần thí nghiệm thành công, cô ấy sẽ có thể giống như trước đây!”

Lâm Kiều: “Chắc chắn là giống như trước đây, chứ không phải là giống Vương Na à?”

“Câm miệng!”

Trần Uy tức giận nói “Mày còn có mặt mũi mà nói những lời như vậy! Đều là do bọn mày phá hủy thí nghiệm của tao, đều là bởi vì nhóm chúng mày!”

Lâm Kiều: “Ông vừa mới nói là do thí nghiệm thất bại, không phải là do chúng tôi.”

Trần Uy: “Mày, mày…”

“Hơn nữa cho dù như ngươi có thành công thì sao chứ, cô ấy tuổi trẻ xinh đẹp, ông lại có cái bộ dạng quỷ quái này, ai sẽ bằng lòng mà ở cùng với ông cơ chứ.”

Lâm Kiều mặt không chút thay đổi nói, “Không bằng ông tự mình biết mình một chút, cút ngay bây giờ, đừng có mà quấy rối cô ấy.”

Trần Uy: “Cô ấy không phải là người như vậy!!”

Lâm Kiều: “Vậy ông thật sự có tự tin đấy.”

Trần Uy: “…..”

Trần Uy không thể thở nổi, phun ra một ngụm máu.

“…..”

Tiếu Kha Ngải ở bên cạnh nhỏ giọng nói, “Em cảm thấy được không cần động thủ, hắn cũng sớm muộn bị anh làm cho tức chết.”

Văn Lộ Na sâu xa nói: “Đúng vậy, thực sự quá đáng thương, tôi bỗng dưng có chút đồng tình với hắn.”

Tần Phú: “…”

Trần Uy phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng trở nên trầm xuống. Hắn dùng ánh mắt thù hận trừng mắt nhìn về phía Lâm Kiều, nói: “Mày đừng có mà đắc ý, tất cả chúng mày đừng ai nghĩ đến chuyện có thể đi ra ngoài!”

Tiếng nói của hắn vừa ra, bên ngoài trong bóng tối liền truyền ra một âm thanh cực kỳ quỷ dị… Tựa như là tiếng gió vù vù, cũng tựa như ác quỷ kêu khóc.

Văn Lộ Na cùng Tiếu Kha Ngải hơi thay đổi sắc mặt, Lâm Kiều thì lại bình tĩnh mà nhìn Trần Uy, nói: “Muốn đưa ra đáp án cuối cùng sao?”

“—— viện trưởng tiên sinh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio