Edit: Hy
Ánh sáng mờ ảo chiếu rọi qua rèm cửa sổ, Lâm Kiều khẽ mở mắt, cảm giác tay của mình đang bị một người khác giữ chặt, khí lực mạnh mẽ, giống như muốn đem cậu vùi vào trong xương tủy.
“Tỉnh rồi?”
Giọng trầm thấp của Tần Phú vang lên, hắn ngồi ở một bên giường, trước mắt có quầng đen, hẳn là một đêm không ngủ.
Lâm Kiều từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn hắn, yên lặng mà dịch vào trong giường một chút.
Từ hành động nhỏ này, Tần Phú nhận ra cậu muốn làm gì, cười nhẹ một tiếng nói:
“Tôi không buồn ngủ… Lại đây, cho tôi ôm một chút.”
Lâm Kiều vùi mặt vào trong chăn rồi ngủ tiếp.
Tần Phú: “…”
Tần Phú kéo chăn Lâm Kiều ra một góc, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ vòng qua eo cậu, dán vào bên tai cậu rồi nói:
“Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
Lâm Kiều: “Không có.”
Cậu lười biếng híp mắt, nói: “Tôi ở nơi đó nhìn thấy một người phụ nữ cả người đều là máu và một người đàn ông bị thiêu chết trong lò sưởi.”
Tần Phú khẽ cau mày: “Sau đó cậu ngất đi?”
Lâm Kiều gật đầu.
“Giống như là mắt âm dương, ”
Tần Phú dùng ngón tay vuốt nhẹ lông mày Lâm Kiều, khẽ hỏi, “Trước đây có dấu hiệu này không?”
“Không có, đây là lần đầu tiên.”
Lâm Kiều trả lời, “Huống hồ Tiếu Kha Ngải cũng có mắt âm dương, lúc cậu ta nhìn thấy thì tôi lại không hề nhìn thấy.”
Tần Phú nói: “Vậy đó không phải là —— Cậu mới vừa nói Tiếu Kha Ngải có mắt âm dương?”
Lâm Kiều đáp một tiếng, Tần Phú trầm mặc vài giây: “Thôi, cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn hắn: “Làm thế nào mà anh ra được?”
Tần Phú trả lời: “Tôi ôm cậu một đường đi thẳng về phía trước, sau đó thì đi ra —— nhưng không gian bên dưới đó giống như là lúc nào cũng có thể thay đổi, tôi quay đầu lại thì sẽ không tìm được đường vừa đi.”
Hắn xoa xoa đầu Lâm Kiều, lại nói: “Đúng rồi, cậu còn nhớ tướng mạo của hai người kia không?”
“Không nhìn thấy, ”
Lâm Kiều nói, “Trên người người phụ nữ đều là máu, thế nhưng người đàn ông kia… Hắn mặc một bộ quần áo của quý tộc.”
Tần Phú nhíu mày: ” Bá tước T?”
Nếu như trong lò sưởi chính là bá tước T, vậy thì có nghĩa rằng hắn luôn không xuất hiện là bởi đã sớm chết rồi, hơn nữa quá trình chết lại cực kỳ thống khổ.
Lâm Kiều nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người hầu gái không lâu trước đó, nói: “Hắn có thể là là bị thiêu chết, người nơi này đối với chuyện này thì giữ kín như bưng, chắc chắn có ẩn tình.”
Tần Phú: “Đúng vậy, chúng ta cần có được thông tin từ trên người bọn họ.”
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đã có người gõ cửa phòng, đó là người hầu trong dinh thự mời bọn họ xuống ăn sáng.
Tần Phú kết thúc cuộc trò chuyện, nói: “Trước tiên đi ăn đã, đừng để bị đói.”
Lâm Kiều không có ý kiến gì, cùng hắn đi ra ngoài.
Ngày hôm nay trên bàn ăn nhiều có một chiếc ghế trống, đó là vị trí của Mã Tuấn. Mà hiện tại, sắc mặt của mấy người Tôn Tân Nhã và Chu Thành Nặc đều không hề tốt đẹp gì, hiển nhiên có tâm sự nặng nề.
Trong số đó, trạng thái tinh thần tồi tệ nhất chính là Lý Khiết Khiết. Cô vẫn luôn mặc áo dài tay, mấy ngày trước đều là kéo cao tay áo lên, nhưng hôm nay lại không sợ nóng mà buông hai ống tay áo xuống. Còn hai tay vẫn giấu ở dưới ống tay, cũng không ăn gì cả.
Trên bàn ăn không khí vô cùng ngột ngạt, Tiếu Kha Ngải chậm rãi đến gần rồi Lâm Kiều, nhỏ giọng nói: “Lâm ca, anh tối hôm qua có nghe thấy âm thanh gì không?”
Lâm Kiều: “… Không có, làm sao vậy?”
“Không phải là phòng em đối diện phòng Mã Tuấn sao?”
Tiếu Kha Ngải nói, “Tối hôm qua bên kia giống như có tiếng cửa mở, làm em sợ tới mức cả một đêm đều không dám ngủ.”
Lâm Kiều đáy lòng hiểu rõ, nói: “Muốn chuyển sang phòng tôi không?”
Tiếu Kha Ngải khẽ nhìn về phía Tần Phú đang ngồi bên cạnh Lâm Kiều, sau đó không chút do dự mà lắc đầu nói: “Không cần, không cần, không cần. Tuy rằng nghe được âm thanh, nhưng phía bên này cũng không xảy ra chuyện gì.”
Lâm Kiều nói: “Lần sau nếu gặp lại chuyện như vậy, cậu hãy tới tìm tôi.”
Tiếu Kha Ngải gật đầu: “Được. Em cảm giác chỉ cần em không sợ, vật kia chắc chắn sẽ không tìm tới em.”
Khi bọn họ đang nói chuyện, bá tước phu nhân đã xuất hiện ở cạnh bàn ăn. Cùng trang phục mấy ngày trước có điểm khác biệt, nàng ngày hôm nay vậy mà lại đeo một cái băng đen. Mặt nàng cũng không hề có chút cảm xúc nào, bộ dáng không giống như là ăn cơm, mà giống như để than khóc.
băng đen: đeo khi có người thân thiết mất.
Thiếu niên tóc vàng vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh nàng, cười hì hì vỗ tay, trong miệng nói những cau khó hiểu.
“Lại tới nữa rồi… Hì hì hi, lại thêm một người…”
Lý Khiết Khiết liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, kéo kéo tay áo của mình nói: “Tôi ăn no rồi, đi về trước đây.”
“Cậu mới ăn một chút mà.”
Tôn Tân Nhã nói, “Vậy quên đi, tớ và cậu cùng trở về.”
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Chu Thành Nặc và Tạ Hà cũng vô cùng mất tập trung, không bao lâu thì im lặng trở về phòng.
Một bữa sáng vội vã kết thúc. Trong đại sảnh, quản gia cũng vội vàng sắp xếp cho người hầu việc gì đó. Tiếu Kha Ngải cùng Lâm Kiều nói chuyện với nhau một lúc, sau đó cũng hòa vào đám đông ra khỏi nhà ăn.
Nửa giờ sau, cậu ta trở về tầng ba, gõ cửa phòng Lâm Kiều.
“Đã hỏi rồi, ”
Tiếu Kha Ngải đi vào trong phòng, nói với Lâm Kiều, “Bọn họ đang chuẩn bị cho ngày giỗ của bá tước.”
Lâm Kiều: “Ngày giỗ?”
“Đúng, bá tước T đã chết bảy năm trước rồi.”
Tiếu Kha Ngải nói,
“Em còn nghe thấy người hầu nói với nhau rằng, bá tước năm đó chết rất không vẻ vang… Hình như là chết ở trên giường với tình nhân.”
Trong miệng người hầu, bá tước T cùng bá tước phu nhân từng là một đôi thanh mai trúc mã, chỉ là sau khi kết hôn thì tình cảm tan vỡ, bá tước còn mang một tình nhân về dinh thự, cho nàng ta ở trong tầng gác. Bá tước phu nhân vì thế ngày ngày cùng bá tước cãi vã, nhưng cũng không thể làm được gì.
Bởi vì không lâu sau đó, tình nhân kia đã sinh cho bá tước một đứa bé, cũng chính là thiếu niên tóc vàng mà bọn họ từng thấy. Bá tước rất vui vì điều đó, nhưng hắn rất nhanh thì phát hiện con của mình là một đứa ngốc. Nhưng điều kỳ lạ là hắn cũng không vì vậy mà lạnh nhạt với tình nhân, ngược lại mối quan hệ với bá tước phu nhân thì ngày càng lạnh nhạt. Sau đó, đứa con của tình nhân được nuôi dưỡng trong dinh thự với tư cách là con trai độc nhất của bá tước, theo thời gian trôi qua chậm rãi lớn lên.
Vào ngày sinh nhật ba tuổi của đứa trẻ, dinh thự cử hành tiệc rượu long trọng để chúc mừng, bá tước phu nhân trong cơn tức giận rời khỏi dinh thự, mà cũng trong đêm đó, khi bá tước cùng tình nhân thân mật thì đột nhiên qua đời.
“Một ngày sau khi bá tước qua đời, tình nhân của hắn cũng treo cổ tự sát.”
Tiếu Kha Ngải nói, “Nhưng năm đó tất cả mọi người đều cho rằng hai người họ là bị bá tước phu nhân giết chết, dù sao nàng cũng là người thu được nhiều lợi ích nhất.”
Sau khi bá tước qua đời thì bá tước phu nhân một lần nữa quay lại dinh thự, trở thành chù nhân duy nhất ở nơi này. Nàng để cho con của tình nhân ở lại dinh thự, nhưng lúc thường đối với thiếu niên không đánh thì mắng, vô cùng chán ghét.
Lâm Kiều nói: “Có ảnh của bá tước cùng với người tình nhân kia không?”
Tiếu Kha Ngải lắc đầu nói: “Không có, bá tước phu nhân đã sớm đem đồ vật của bá tước và tình nhân kia ném hết đi, chỉ còn dư lại vài món, hiện tại cũng không thể tìm được.”
“Là vậy sao, “
Lâm Kiều trầm tư nói,
“Hóa ra không phải là bị thiêu chết.”
“Thiêu chết? Vậy không phải là giống như Mã Tuấn à?”
Tiếu Kha Ngải sững sờ, “Thế nhưng em không nghe thấy người hầu nhắc qua là có ai bị thiêu chết cả, hơn nữa bá tước phu nhân cũng không có năng lực này đâu.”
Lâm Kiều nhớ tới cảnh tượng trong gian phòng tối hôm qua, chỉ khẽ nhíu mày, không nói gì.
Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ là từ trong miệng đám người hầu mà biết được câu chuyện của dinh thự nhiều năm trước, hơn nữa còn không biết có phải là thật không.
Tiếu Kha Ngải nói xong thì ở trong phòng Lâm Kiều đợi một buổi trưa, trong lúc không có chuyện gì xảy ra, xem như là bình an vượt qua.
Lúc ban đêm, mọi người sau khi ăn xong cơm tối ở tầng một thì đều trở lại phòng.
Cửa phòng Lâm Kiều vang lên tiếng gõ cửa, cậu ra mở cửa, thì nhìn thấy bên ngoài là Tần Phú.
Tần Phú: “Tôi —— ”
Lâm Kiều đóng cửa lại.
Tần Phú: “…”
Trước khi cửa phòng khép lại thì Tần Phú kịp duỗi ra cánh tay vào trong khe cửa, động tác của Lâm Kiều ngừng lại, Tần Phú nhân cơ hội chen vào trong nhà.
Lâm Kiều mặt không hề cảm xúc nói: “Đi ra ngoài.”
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn trông chừng cậu.”
Tần Phú trở tay đem cánh cửa khóa lại,
“Đỡ phải khiến cậu một mình chạy loạn khắp nơi.”
Lâm Kiều quay đầu bước đi.
Tần Phú ung dung ngồi trên ghế sô pha một cách nhàn nhã, nhìn thanh niên ở trong phòng đi tới đi lui, cuối cùng tiến vào nhà vệ sinh để tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Tần Phú cách một cánh cửa nhìn chăm chú vào bóng người mơ mơ hồ hồ của Lâm Kiều, khẽ vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay.
Một lúc sau, tiếng nước im bặt đi. Lâm Kiều cả người phảng phất hơi nước từ trong phòng tắm đi ra, một mặt lạnh lùng đi qua Tần Phú, về tới trên giường.
Tóc đen ướt nhẹp mềm mại buông xuống da thịt của cậu, hàng mi nhỏ dài điểm vài giọt nước long lanh, óng ánh.
Tần Phú: “…”
Hắn đứng dậy, đi tới bên người Lâm Kiều: “Cậu —— ”
Lâm Kiều đột nhiên chau mày, chỉ tay về phía sau hắn, nói: “Đó là cái gì?”
Hướng cậu chỉ là vách tường sau lưng Tần Phú, chỉ thấy trên bức tường trắng như tuyết, có một hàng máu tươi chậm rãi chảy ra, hợp lại thành một dòng chữ bằng máu:
—— Sống qua ngày thứ bảy.
“…”
Tần Phú chậm rãi nhíu mày.
“Có người xảy ra chuyện rồi.”
—— Trong căn phòng yên tĩnh, Tạ Hà nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu mới phát hiện mình không hề có một chút buồn ngủ nào. Cô chậm rãi lật người, từ phía sau ôm lấy bạn trai mình, nhỏ giọng gọi tên của hắn.
“Thành Nặc…”
“Lần thứ mấy rồi, ”
Chu Thành Nặc không nhịn được đẩy ra tay cô ra, nói, “Em còn chưa ngủ à.”
“Em ngủ không được, ” Tạ Hà nói, “Vừa nghĩ tới bộ dạng trước khi chết của Mã Tuấn, em liền —— ”
Chu Thành Nặc: “Hắn đã chết rồi, liên quan gì đến chúng ta, em đừng có mà đoán mò. Qua hai thế giới nữa thì chúng ta chính là cấp bậc bạch ngân rồi, em còn sợ cái gì chứ.”
Hắn nói xong, kéo chăn che đầu mình, hiển nhiên không muốn quan tâm tới phản ứng của Tạ Hà.
Tạ Hà bất đắc dĩ nằm trở lại, biết Chu Thành Nặc nói không sai, nhưng cô vẫn còn có chút hoảng loạn khó giải thích được. Cô và Chu Thành Nặc thực sự đã trải qua ba thế giới, mà ba thế giới kia đều là do may mắn. Thậm chí có một thế giới, bọn họ vì mạng sống mà phản bội một người chơi đã giúp họ, đẩy anh ta vào trong hố lửa…
Nhớ tới tử trạng kinh khủng của người kia, Tạ Hà không nhịn được rùng mình một cái.
Không nên nghĩ nhiều nữa, vẫn là nhanh đi ngủ thôi.
Tạ Hà ở trong lòng yên lặng an ủi mình. Ngủ một giấc, ngày mai cái gì cũng tốt. Cô nhắm mắt lại, cưỡng ép đem suy nghĩ linh tinh kia ra khỏi đầu, muốn ngủ thật nhanh.
Nhưng mà càng muốn ngủ thì lại càng ngủ không được, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tạ Hà nghe thấy được tiếng ngáy của Chu Thành Nặc, nhưng chính mình lại không hề buồn ngủ chút nào.
Mí mắt nhắm lâu có chút mỏi, Tạ Hà buồn bực mà mở mắt ra, ngay một khắc đó, cô nghe thấy trong phòng bỗng vang lên một âm thanh.
Xoạch.
Thanh âm kia giống như là có người đang đi chân trần ở trong phòng, hơn nữa cách cô rất gần… Sau đó, dừng lại ở ngay cạnh đầu giường.
“A!”
Tạ Hà hét lên một tiếng, lập tức ôm lấy Chu Thành Nặc.
“Mẹ nó!” Chu Thành Nặc đột nhiên tỉnh giấc, đẩy mạnh cô ra, giận dữ nói: “Ồn ào cái gì! Có để cho người khác ngủ không hả!”
“Có người, có người ở đây!” Tạ Hà hoảng sợ nắm lấy cánh tay của hắn, một tay chỉ về phía sau mình, “Em vừa mới nghe thấy tiếng bước chân!”
Chu Thành Nặc nghe lời này thì cũng lập tức hoảng sợ, lập tức đốt cây nến, chiếu về phía sau Tạ Hà
—— Đầu giường không có một bóng người, mà cách đó không xa, ở trên vách tường chẳng biết lúc nào xuất hiện một cái lỗ hổng, lộ ra một cái thông đạo xây bằng gạch.
Người bình thường nhìn thấy một thông đạo bỗng dưng xuất hiện như vậy chắc chắn sẽ sợ sệt, nhưng Chu Thành Nặc ngược lại vô cùng vui vẻ, nói: “Thông đạo! Vậy mà chúng ta lại có thể phát hiện ra một thông đạo!”
Hắn vội vã đi giày vào rồi đi tới bên vách tường, chỉ thấy cửa vào thông đạo khá rộng rãi, kéo dài mét, sau đó là một con đường dốc dẫn xuống lòng đất.
“Bên trong thông đạo chắc chắn có thứ tốt! Nhanh, chúng ta đi xuống xem một chút!”
“Chờ đã!”
Tạ Hà nói, “Chúng ta, chúng ta hãy tìm mọi người cùng tới xem một chút đi, em hơi sợ…”
Chu Thành Nặc “Hừ” một tiếng, nói: “Em quên ở một thế giới, có người từ trong thông đạo nhặt được một tấm thẻ bạch ngân sao? Đó chính là thẻ bạch ngân đấy! Lần này chúng ta cũng phát hiện ra thông đạo, bên trong không chừng cũng có thẻ đấy!”
Tạ Hà rụt rè: “Nhưng người kia không phải cuối cùng cũng đã chết rồi sao….”
“Đó là do mệnh hắn không tốt!”
Chu Thành Nặc cau mày liếc mắt nhìn cô một cái, chán ghét nói, “Em ngày hôm nay sao lại đáng ghét như vậy, thôi đi, anh tự mình xuống dưới vậy, em ở phía trên chờ là được.”
“Nhưng mà —— ”
Tạ Hà nghe xong nhanh chóng kéo hắn, lại bị Chu Thành Nặc lần thứ hai đẩy ra.
Chu Thành Nặc một lòng chỉ có bảo vật bên trong thông đạo, hắn đem cây nến nhét vào trong tay Tạ Hà, cũng không quay đầu lại mà bò thằng vào trong thông đạo.
Bên trong thông đạo là một mảnh tối đen, rất nhanh đã không còn thấy bóng người của hắn. Tạ Hà thấp thỏm bất an chờ ở bên ngoài, nhìn xung quanh, vô cùng lo lắng.
Ánh nến chớp lóe, bóng tối xung quanh giống như nanh vuốt ma quỷ tùy ý vung vẩy. Tạ Hà siết chặt cây nến trong tay, muốn trở lại giường, mà cũng không rời khỏi cái thông đạo này quá xa.
Cô cứ như vậy lo lắng đề phòng mà đợi một lúc lâu, thực sự không nhịn được, hướng vào trong lối đi hô một tiếng: “Thành Nặc, Chu Thành Nặc! Anh có ở bên trong không?”
“…”
Bên trong không có chút thanh âm nào, Chu Thành Nặc giống như căn bản không nghe thấy lời của cô, hoặc là nghe thấy được nhưng cũng không muốn để ý đến Tạ Hà.
Sự lo lắng trong lòng của Tạ Hà tăng mấy phần, cô liên tiếp hô vài tiếng, nhưng đều không có ai đáp lại. Thời gian cứ như vậy trôi qua, Tạ Hà cũng càng ngày càng sợ sệt. Cô muốn trực tiếp bò vào trong tìm Chu Thành Nặc, nhưng nhìn thông đạo sâu không thấy đáy tối đen kìa thì lại lui về, chỉ có thể bất lực mà ở trong phòng đi đi lại lại, gấp đến độ sắp khóc.
Xoạch.
Đột nhiên, âm thanh chân trần kia lại lần nữa vang lên trong phòng.
Lần này… là truyền đến từ phía sau cô.
Cả người Tạ Hà lập tức cứng đờ tại chỗ, cô nắm thật chặc cây nến, sắc mặt trắng bệch.
Xoạch.
Gần hơn một chút rồi, so với lần trước thì càng rõ hơn, cũng cách cô càng gần hơn.
Tạ Hà nhắm chặt mắt lại, khóe mắt khẽ chảy ra một giọt nước mắt. Thân thể của cô khẽ run rẩy, chậm rãi quay đầu lại ——
Một người phụ nữ cả người đầy máu treo ở trên cửa sổ, máu tươi từng giọt tách tách rơi trên mặt đất, hai chân đẫm máu chà sát trên mặt đất, khẽ lắc lư theo gió.
Tạ Hà: “A!!”
Cô bị dọa đến hồn bay phách tán, ném cây nến trong tay xuống rồi chui vào trong thông đạo.
Nhưng vừa mới bò vào trong thông đạo, cô liền nghe thấy giọng nói của Chu Thành Nặc truyền đến từ bên trong: “Anh tìm thấy đồ rồi, em mau xuống dưới đi.”
Giọng nói kia đối với Tạ Hà lúc này không khác nào một nhánh cỏ cứu mạng, cô mừng rỡ mà vội vã tăng nhanh tốc độ, thậm chí không nhận ra ngữ khí của “Chu Thành Nặc” có chút lanh lảnh quỷ dị.
Tạ Hà nhanh chóng bò sâu vào trong thông đạo, nhưng mà nơi này cũng không hề có bóng dáng của Chu Thành Nặc. Bốn phía không khí nặng nề, cô thậm chí còn ngửi được một mùi rỉ sắt kì lạ.
“Thành Nặc, anh ở đâu?”
Tạ Hà hô một tiếng,
“Sao em không nhìn thấy anh đâu?”
“…”
Sau một hồi im lặng, giọng nói của Chu Thanh Nặc lần thứ hai vang lên, “Em đi về phía trước một chút nữa.”
Tạ Hà tiến lên một bước theo lời hắn nói, một giây sau, cô một cước đạp hụt, trực tiếp rơi xuống!
Không khí ùa sát qua bên tai, Tạ Hà không kiểm soát được phát ra từng trận rít gào, hai tay trên không trung vung vẩy loạn xạ —— mấy sau, chỉ nghe “Xì xì” một tiếng, cô ngã vào trong một bãi bùn nhão.
Bọt nước từ bãi bùn văng lên mặt cô, lẫn theo một luồng máu tanh, khiến cho cô nôn mửa ngay tại chỗ. “Ọeee —— ”
Tạ Hà che miệng lại nôn khan mấy lần, đỡ tường rồi miễn cưỡng bò dậy. Nơi này so với phía trên còn tối hơn, căn bản không nhìn thấy rõ được xung quanh. Tạ Hà dò dẫm đi về phía trước một đoạn ngắn, đụng phải một vách tường.
—— nơi này vuông vức, là một không gian hoàn toàn bị phong kín.
Tạ Hà lần này hoàn toàn trở nên hoảng loạn, cô nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng gọi tên Chu Thành Nặc.
“Chu Thành Nặc! Chu Thành Nặc, anh đang ở đâu?!”
“Anh mau đi ra cho em! Nếu không một khi ra ngoài rồi, chúng ta lập tức chia tay!” “…”
Bất kể cô gọi kiểu gì thì cũng không có người đáp lại.
“Anh, anh mau ra đây đi! Đừng làm em sợ…”
Tạ Hà hoảng loạn mò mẫm ở trên tường, cố gắng tìm ra lối thoát. Nhưng cô lại không chú ý dưới chân, đột nhiên vấp phải thứ gì đó, lập tức ngã sấp xuống.
“A!”
Lần này ngã không nhẹ, đau đến mức khiến Tạ Hà khóc nấc lên.
Vừa khóc vừa định từ dưới đất bò dậy, thì bàn tay chạm phải vật gì đó tròn vo, thế là cô tiện tay cầm lên.
Vật kia hình như là một hạt châu, mềm nhũn, còn có chút ẩm ướt. Tạ Hà một tay cầm nó, một tay khác mấy lần lau đi nước mắt, cố gắng nhìn xem đây là cái gì. Hạt châu dính lâu ở trên tay, phảng phất một mùi vô cùng buồn nôn.
Bởi vì nơi này quá tối, Tạ Hà mãi không thể nhìn ra đó là cái gì, vì vậy quyết định ném nó đi.
Hạt châu rơi xuống đất không có âm thanh, Tạ Hà liền quay người sang, muốn tìm thứ vừa làm mình vấp ngã. Cô sờ soạng trên mặt đất một lúc, không nghĩ tới lại thật sự chạm được vào một thứ khác
—— đó là một đồ vật có hình trụ, mặt trên bằng phẳng, còn có chút ấm áp, sờ lên trên còn có thể cảm nhận được ở đó có mấy cái nhánh dài nhỏ, độ dài không đồng đều…
Tạ Hà sững người. Một giây sau, cô khẽ run rẩy, dùng hết sức lực ném cái vật kia ra thật xa.
“Cút ngay, cút ngay đi!”
Tạ Hà từ dưới đất bò dậy, những tiếng khóc xen lẫn rít gào vang lên. Cô đâm đầu vào vách tường, kêu khóc muốn đẩy tường ra, lại không cẩn thận chạm phải thứ gì…
Lạch cạch một chút, đèn sáng. Ánh đèn ảm đạm rọi sáng căn phòng nhỏ, cùng lúc đó, mùi máu tanh kia cũng lần thứ hai trở nên nồng đậm.
“…”
Khi đèn sáng, Tạ Hà yên tĩnh lại, cô cứng ngắc cúi thấp đầu, nhìn thấy trong tay mình toàn là màu đỏ tươi… Đó là những mảng máu còn sót lại.
Tạ Hà phát ra một tiếng nức nở tuyệt vọng, chậm rãi quay đầu lại ——
Một cái đầu người đẫm máu treo ở giữa không trung, trên nửa khuôn mặt lộ ra sự sợ hãi cực độ, lông mày và đôi mắt đều vô cùng vặn vẹo, không thể phân biệt ra hình dạng ban đầu.
Một giây sau, đầu người chậm rãi quay lại, nửa khuôn mặt dưới của nó nứt ra, miệng tràn đầy máu tươi… hướng về phía Tạ Hà lộ ra một nụ cười dữ tợn.