Dòng nước lạnh lẽo vượt qua đỉnh đầu, hô hấp cũng bị ngăn cách, Lâm Kiều cảm giác có thứ gì đó đang nắm chặt lấy bắp chân của mình, kéo cậu xuống phía dưới.
Trên mặt nước không có một tia sáng nào, bốn phía đều là một màu đen kịt. Phó Miễn một tay ôm chặt eo Lâm Kiều, một tay rút thanh đoản đao ra, lặn sâu xuống dưới nước.
Tuy rằng không thể nhìn thấy gì trước mắt, nhưng hắn vẫn nhạy bén phát hiện ra có thứ gì đó đang quấn chặt bắp chân của Lâm Kiều. Đó là một bàn tay lạnh như băng, mềm mại như tảo biển, quấn mấy vòng trên bắp chân Lâm Kiều một cách đầy quỷ dị.
Phó Miễn không chút do dự đâm mạnh đao xuống, một luồng máu phun ra dưới dòng nước, rất nhanh sau đó bị pha thành màu hồng nhạt.
Lâm Kiều cảm giác dưới thân bỗng trở nên nhẹ đi, thứ trói buộc giữa hai chân trói đã được giải trừ, cậu được Phó Miễn kéo lên, cuối cùng nổi lên trên mặt nước.
Rầm ——
Tiếng nước vang vọng, Lâm Kiều thở hổn hển một lúc, giọt nước ướt nhẹp nhỏ giọt trên tóc, giống như những hạt kim cương tan vỡ lấp lánh.
“Đi lên, “
Phó Miễn kéo chiếc bè đang trôi dạt một bên về phía mình, sau đó dìu Lâm Kiều ngồi lên, “Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”
Lâm Kiều một tay chống đỡ mép bè, rồi kéo Phó Miễn lên. Dòng nước giống như khôi phục lại tốc độ ban đầu, nhanh chóng đưa bọn họ trôi về phía trước, trong nháy mắt đã rời khỏi hang động.
Một lúc sau, một con bè nhỏ cũng trôi tới, đó là Trương Kính Đạo và Lương Tuyết.
Trương Kính Đạo dùng mái chèo gợn gợn trên mặt nước, lo lắng đề phòng nhìn bốn phía, nói: “Trong này chắc không có cái gì đâu nhỉ?”
“Nhưng phía trước cũng không nghe thấy âm thanh gì cả.”
Lương Tuyết nói, “Lần này chúng ta cũng không phải là người đi cuối cùng đâu… Nhanh rời khỏi nơi này đi.”
Cô thúc giục đẩy Trương Kính Đạo một cái, Trương Kính Đạo liếc mắt nhìn cô, sau đó khua khuấy mái chèo.
Nơi này nước khá sâu, mái chèo cũng không thể chạm được đến được. Trương Kính Đạo chèo bè, đột nhiên cảm thấy mái chèo đụng phải thứ gì đó cưng cứng, chiếc bè nhỏ cũng ngừng lại.
Tí tách, tí tách.
Bốn phía vang vọng âm thanh nước nhỏ giọt, trên mặt Lương Tuyết bị dính vài giọt nước mưa, sợ hết hồn.
“Đi mau đi, sao anh lại dừng lại chỗ này thế.”
Cô không nhịn được thúc giục, “Anh muốn chết phải không? Đừng có mà kéo tôi chết cùng chứ!”
“Cô im đi, đừng nói nhảm nữa.”
Trương Kính Đạo mắng một tiếng, sau đó thò đầu nhìn xuống mặt nước.
Dòng nước tối đen mạnh mẽ phun trào, một gương mặt trắng bệch xuất hiện ở dưới nước, đôi mắt xắm trắng vô hồn của nó đang nhìn chằm chằm Trương Kính Đạo.
Trương Kính Đạo: “A!”
Hắn bị dọa đến mức hét lên, vội vã nhặt mái chèo lên rồi đập mạnh xuống mặt nước, bọt nước bắn tung toé, gương mặt kia chớp mắt cũng không thấy đâu nữa.
“Có chuyện gì thế?”
Lương Tuyết lo lắng hỏi, “Có chuyện gì xảy ra thế?!”
Trương Kính Đạo: “…”
Hắn nhìn chằm chằm vào trong nước, nhưng nơi đó lại trở thành một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không thấy nữa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, anh nói chuyện đi!”
Lương Tuyết vẫn một mực ép hỏi hắn, nheo nhéo bên cạnh mãi khiến người ta cảm thấy khó chịu. Trương Kính Đạo vốn đang vô cùng sợ hãi, nghe mãi giọng nói của cô, ngược lại trở nên tức giận.
Hắn một câu cũng không nói, cẩn thận dùng mái chèo thăm dò vào trong nước —— không gặp phải trở ngại nào hết.
Vào khoảnh khắc Trương Kính Đạo đang chuẩn bị phào nhẹ nhõm, trong làn nước đột nhiên lóe lên thứ gì đó… Là một bàn tay trắng bệch.
Trương Kính Đạo: “!!”
Hắn thiếu chút nữa là kêu thành tiếng, nhưng vào thời khắc quan trọng thì khẽ cắn chặt răng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lương Tuyết một cái.
Hắn nhớ tới vòng quay ban nãy, dù đều ngồi ở khoang cabin cuối cùng, Tống Kham thì chết nhưng Hà Tiểu Trừng bên cạnh thì lại không có chuyện gì…
Chỉ có một người có thể sống sót.
Trong đầu Trương Kính Đạo nảy ra một suy nghĩ như vậy, điều này ngay lập tức chiếm đoạt hết tâm trí của hắn. Hắn lần thứ hai nhìn về phía Lương Tuyết, đột nhiên nói: “Cẩn thận! Nhìn phía sau cô kìa!”
“Cái gì? Có thứ gì sao?!”
Lương Tuyết hoảng sợ quay đầu lại, Trương Kính Đạo vào đúng lúc này thì đưa tay ra —— đẩy cô ra khỏi bè!
“A!”
Kèm theo một tiếng hét tuyệt vọng, bọt nước tung toé. Cả người Lương Tuyết ngã vào trong nước, theo lý thuyết thì cô phải giãy dụa mấy lần, nhưng khi rơi vào trong mặt nước, Lương Tuyết lại giống như một cái cân, trong nháy mắt đã chìm xuống dưới.
Dường như có thứ gì đó đã kéo cô xuống bên dưới, Trương Kính Đạo cũng không còn dám nán lại quá lâu, nhanh chóng cầm lấy mái chèo, liều mạng chèo về phía cửa động.
Hắn vốn cho rằng mình sắp có thể thoát khỏi nơi này, nhưng chiếc bè nhỏ trôi về phía trước được mấy mét, thì lại xoay tròn một chỗ. Cùng lúc đó, những giọt nước liên tiếp rơi xuống trên người Trương Kính Đạo, như thể trong hang động bỗng dưng có một cơn mưa nhỏ.
“Đừng chạm vào tôi!”
Hang động tối tăm lạnh lẽo, nhưng Trương Kính Đạo lại đổ đầy mồ hôi. Dù cho hắn vung mái chèo như thế nào, thì chiếc bè nhỏ cũng không tiến về phía trước chút nào nữa —— như thể ở dưới nước có vô số bàn tay, kéo hắn lại.
“Hức hức hức…”
Giọng một người phụ nữ trầm thấp nghẹn ngào bỗng vang vọng trong hang động, tiếng nói lạnh lẽo thê lương, ở trong bóng tối trở nên quỷ dị vô cùng. Trương Kính Đạo bị dọa sợ, nghe kĩ âm thanh thì nhận ra đó hình như là tiếng Lương Tuyết khóc.
Tí tách.
Một giọt nước khác đập vào mặt hắn rồi từ từ rơi xuống. Trương Kính Đạo ngửi thấy một mùi hôi thối, run rẩy đưa tay chạm lên mặt… Nhìn thấy cả bàn tay mình loang lổ máu.
“Đt!”
Hắn hét lên, trong hoảng sợ thậm chí ngay cả mái chèo cũng ném đi, “Cút ngay! Tao không muốn chết ở chỗ này!”
Rầm!
Mái chèo bị ném vào trong nước, bắn lên một bãi bọt nước tung tóe. Ngay tại lúc này, Trương Kính Đạo nhìn thấy bên bờ cách đó chục mét, có một cái bóng màu đen hướng về phía hắn chậm rãi vẫy vẫy tay.
“Cứu tôi! Cứu tôi ra với!”
Trong khoảnh khắc đó, Trương Kính Đạo không còn quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, giống như là nắm được một cái phao cứu mạng, “Rầm” một cái nhảy xuống mặt nước, liều mạng bơi về phía bóng đen.
Bóng đen trước sau vẫn không hề động đậy mà chờ hắn, lúc hắn tới gần thì lại hơi di chuyển về hướng bên cạnh. Trương Kính Đạo tưởng rằng người kia muốn đi, sốt ruột hô một tiếng: “Chờ đã! Cứu tôi với!”
Bóng đen nghe được tiếng hắn, lần thứ hai xoay người sang.
Trương Kính Đạo sững sờ.
Xoay người chỉ là một động tác rất đơn giản, làm bừa cũng có thể rất tự nhiên. Thế nhưng tư thế của bóng đen lại có chút cứng ngắc, khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy quái dị.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Trương Kính Đạo chậm rãi dừng lại động tác vẩy nước, cả người cứng lại.
Hắn cách bờ bên kia chỉ tầm hai, ba mét, ở khoảng cách này thì hắn vốn là có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của bóng đen, nhưng hắn cái gì cũng không nhìn thấy…
—— thứ trên bờ, thật sự chỉ là một cái bóng đen.
“Mịa nó!!”
Trương Kính Đạo quay đầu lại muốn bơi về phía chiếc bè nhỏ, nhưng ngay lúc hắn quay người, bóng đen trên bờ đã biến mất.
Cùng lúc đó, Trương Kính Đạo cảm thấy trong nước có một bàn tay sắc nhọn nắm chặt lấy chân mình, hắn bị sặc nước, tuyệt vọng cúi đầu nhìn xuống ——
Dưới mặt nước, là khuôn mặt trắng bệch của Lương Tuyết.
—— Pass chương – : Truyện có bao nhiêu chương?
Ra khỏi hang động, cách đó không xa chính là điểm dừng chân. Lâm Kiều nhìn thấy một người đã chờ ở bên bờ từ sớm, đó là Tiếu Kha Ngải.
“Đm, có chuyện gì xảy ra sao?”
Tiếu Kha Ngải thấy cậu và Phó Miễn cả người ướt đẫm, vội vàng đi tới trước, “Trong hang động kia có cái gì sao?”
Lâm Kiều nói: “Dường như đó là có ma nước, cậu không gặp phải à?”
Tiếu Kha Ngải một mặt sững sờ: “Không có, em chỉ cảm thấy hơi sợ thôi, sau đó nhanh chóng ra khỏi đó.”
Lâm Kiều: “…”
Phó Miễn lấy ra một bộ quần áo khô ráo từ trong thẻ bạch ngân rồi phủ lên người Lâm Kiều, nhàn nhạt nói: “Xem ra vận may của cậu thật sự rất tốt.”
Tiếu Kha Ngải sờ sờ gáy, vẫn cảm thấy có chút mơ màng.
Khoảng phút sau, Dịch Viện và Hà Tiểu Trừng cũng từ từ đi ra, bọn họ cả người ướt nhẹp, hẳn là cũng gặp phải tập kích ở trong sơn động.
Dịch Viện nhìn về phía mọi người trên bờ, nói: “Trương Kính Đạo và Lương Tuyết chết rồi, thi thể của bọn họ trôi trong sơn động.”
Tiếu Kha Ngải kinh ngạc nói: “Bị chết đuối sao?”
“Có lẽ thế, hơn nữa bọn họ trước khi chết hẳn là đã xảy ra tranh chấp.”
Dịch Viện đi xuống từ chiếc bè nhỏ, vuốt mái tóc dài ướt nhẹp, nói, “Tôi và Hà Tiểu Trừng vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì bị thứ gì đó cuốn vào trong nước.”
Hà Tiểu Trừng: “May là tôi phản ứng nhanh, nắm lấy vật kia rồi cắn xé, nó bị tôi dọa sợ thì chạy mất luôn.”
Dịch Viện nhìn về phía hắn nói: “Cậu trở về súc miệng đi, vậy mà lại dám cắn cái thứ đó.”
“Xem ra lần này đi một mình sẽ an toàn hơn, “
Phó Miễn nói, “Lần sau hẳn là một trò chơi mà tất cả mọi người đều có thể tham dự.”
Lâm Kiều: “Ngôi nhà ma ám?”
Những người khác: “…”
“Vậy còn không bằng đi tàu lượn siêu tốc á…”
Hà Tiểu Trừng nói, “Đúng rồi, hai người Tô Nguyệt Lịch và Dương Lộc Chu đâu?”
Tiếu Kha Ngải chỉ tay về phía rừng cây cách đó không xa y: “Hình như là cãi nhau.”
“Vừa nãy ở trong hang động anh có ý gì!”
Khi mọi người tới gần rừng cây thì nghe thấy giọng nói của Tô Nguyệt Lịch truyền ra.
“Em rõ ràng đã nhìn thấy chị ấy, tại sao anh lại không cho em qua đó hả!”
Giọng nói của Dương Lộc Chu lộ ra một phần bất đắc dĩ: “Em tỉnh táo lại một chút đi, đó căn bản không thể nào là chị của em được.”
“Nhưng em không thể nào nhìn nhầm được! Cô gái đó mặc một cái váy đỏ, giống hệt lúc chị em mất tích!”
“Trên đời này cũng không phải chỉ có một cái váy đỏ, lẽ nào tất cả những ai mặc váy đỏ thì đều là chị của em à?”
“Thế nhưng bóng lưng của cô gái đó giống y hệt, lẽ nào ngay cả chị gái mình mà em cũng không thể nhận ra sao?”
“Hang động kia tối như vậy, em làm sao có khả năng nhìn thấy rõ được. Mà thật ra, bỗng dưng xuất hiện một người khác không phải rất kỳ lạ à.”
Dương Lộc Chu dừng một chút, lại nói, “Hơn nữa Nguyệt Lịch à, chị gái của em… Đã sớm chết rồi, không phải sao?”
“…”
Trong rừng rơi vào im lặng, Lâm Kiều và Phó Miễn liếc mắt nhìn nhau rồi khẽ nhíu mày.
Một lúc sau, Tô Nguyệt Lịch không nói nữa. Dương Lộc Chu an ủi cô vài câu, sau đó cùng cô đi ra.
Bọn họ nhìn thấy mọi người ở bên ngoài cánh rừng thì cũng không có phản ứng gì, giống như cũng không cảm thấy cuộc đối thoại của mình bị người khác nghe thấy. Tô Nguyệt Lịch dụi dụi mắt, nhìn về phía mọi người cười nói: “Chúng ta đi nhà ma chơi đi!”
“…”
Nhà ma là một tòa lâu đài cổ, cánh cửa còn sót đầy tro bụi, hẳn là rất lâu rồi không có người đặt chân tới.
Nơi này không có nhân viên công tác, khung cảnh cũng có chút hoang vu. Tô Nguyệt Lịch tràn đầy phấn khởi mở cửa lớn ra, là người đầu tiên đi vào.
Ở đại sảnh có trải một tấm thảm trải sàn mốc meo, bên trong là một mảnh tối tăm, chỉ có chút tia sáng nhàn nhạt lọt qua cửa sổ, cầu thang đi lên tầng hai thì phủ kín mạng nhện.
“Hì hì hi…”
Có tiếng cười khẽ của đứa nhỏ từ trên tầng vọng xuống, Lâm Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người từ tầng hai nhanh chóng chạy qua, đảo mắt đã không còn thấy nữa.
“…”
Cậu khẽ cau mày, nghe thấy giọng nói sợ hãi của Tiếu Kha Ngải.
“Đây không phải là…”
Tiếu Kha Ngải nắm lấy cánh tay Lâm Kiều, nói.
“Đây không phải là… đứa nhỏ vừa ngã chết ở thuyền hải tặc sao?”