“Ồ, người chơi bạch kim cơ đấy.”
Sau một hồi im lặng, Tiếu Kha Ngải huýt sáo, “Đúng là con cưng của ông trời.”
Lâm Kiều: “…”
“Sao lại có người chơi bạch kim được!”
Trần Hành không dám tin nói, “Tôi biết rồi, cậu chính là cướp đoạt giả! Cậu nhất định là cướp đoạt giả!”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của những người xung quanh đều lập tức thay đổi. Lâm Kiều hờ hững nhìn thẳng về phía hắn: “Nếu như tôi là cướp đoạt giả, tôi sẽ không đề xuất ra cách này để làm lộ ra thân phận của mình.”
“Đây chính là người chơi bạch kim đó, “
Tiếu Kha Ngải cười nhạo nói, “Cướp đoạt giả là loại người cấp thấp, sao có khả năng trở thành người chơi bạch kim được?”
Trần Hành nói: “Vậy cậu chính là ác ma! Nơi này chỉ có cậu là đặc biệt nhất, ai biết được có có phải là —— “
Hắn bỗng dưng im bặt đi, giống như nhận ra mình đã nói ra một điều không nên nói, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ.
“Không, tôi không có ý nói cậu là ác ma, tôi thực sự không có —— “
Nhưng mà đã quá muộn, bởi vì giọng nói lạnh băng của “Nó” đã vang lên: “Sai.”
“Nó” vừa dứt lời, cả người Trần Hành giống như bị hàng nghìn lưỡi đao đâm vào người, trên cơ thể nứt ra rồi vô số vết máu… Một giây sau, “Oành” một tiếng mà nổ tung, người đứng gần Trần Hành nhất bị máu thịt bắn đầy mặt, hắn ta sửng sốt một chút, sau đó lập tức hét lên.
“A!!”
Trần Hành đã không thấy đâu nữa, chỗ hắn vừa đứng chỉ còn là một đống máu thịt nhầy nhụa, một con ngươi lăn xuống mặt đất, tạo thành một vệt máu trên nền đất trắng tinh.
Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa bốn phía, hầu như tất cả mọi người đều bị tình cảnh thảm khốc này dọa sợ. Trong nháy mắt, mọi người chạy tán loạn như đàn chim vỡ tổ, chạy về phòng của mình.
“…”
Trong không gian trắng tinh khiết, Lâm Kiều bình yên vô sự đứng cách vũng máu một khoảng không xa, cúi đầu nhìn hai cánh tay của mình một chút.
“Cậu dường như không sao cả, “
Văn Lộ Na nói, “Có khi nào ‘Nó’ gặp trục trặc rồi không?”
Lâm Kiều lắc đầu một cái, nói: “Có lẽ không phải đâu.”
“Bởi vì anh là người chơi bạch kim đấy, “
Tiếu Kha Ngải nói, “Đối với người chơi bạch kim, đương nhiên ‘Nó’ sẽ có cách đối xử tốt hơn.”
Lâm Kiều liếc mắt nhìn cậu ta, nói: “Cậu giống như đã sớm biết điều này rồi.”
Tiếu Kha Ngải một mặt vô tội: “Em thật sự không biết, em chỉ là một người chơi bạch ngân, sao có thể biết chuyện này được.”
Cậu ta nói xong thì đi thẳng về phòng của mình, Văn Lộ Na nhìn về phía Lâm Kiều, nói: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
“Hai người trở về trước đi, “
Lâm Kiều nói, “Tôi ở bên ngoài đi dạo một chút.”
Văn Lộ Na: “Nhưng mà…”
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, “
Lâm Kiều nói, “Tôi sẽ sớm quay lại.”
Văn Lộ Na thấy cậu nói vậy thì gật gật đầu, sau đó quay người trở về phòng cùng Hà Tiểu Trừng
Trong không gian màu trắng này cũng không còn nhiều người, Lâm Kiều im lặng đứng dưới đồng hồ báo thức khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hiện tại là giờ phút, đã sang tới buổi trưa.
Trong hư không, có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, Lâm Kiều cũng không có quay đầu lại mà chỉ nói: “Tại sao tôi lại là người chơi bạch kim?”
Người kia vẫn không nói chuyện, Lâm Kiều cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình đang bị người kia nắm chặt, nói tiếp: “Là vì anh sao? Anh là thần sao?”
Cậu vừa dứt lời thì cảm thấy môi của mình bị hôn một cái, sau đó là hai lần liên tiếp.
“Đó là vì anh, nhưng anh không phải là thần.”
Lâm Kiều hiểu rõ, “Thế nhưng chỉ có mình tôi thấy được anh, anh ở đây sao?”
Bàn tay của cậu bị người kia mở ra, trên lòng bàn tay đột nhiên hơi ngứa —— là người kia viết xuống vài chữ.
Lâm Kiều im lặng một lúc rồi nói: “Sự tồn tại của anh bị phát hiện… Nên bây giờ anh chỉ có thể xuất hiện vào một số thời điểm nhất định, đúng không?”
Người kia nhẹ nhàng nâng gáy Lâm Kiều lên, ở trên môi cậu lưu lại một nụ hôn. Một giây sau, cảm giác đó hoàn toàn biến mất, Lâm Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy đồng hồ đã qua giờ phút, nhảy tới phút.
Cậu nhớ kĩ thời gian này, sau đó lấy thẻ bạch kim của mình ra. Thẻ card lập loè ánh sáng lộng lẫy, ở phía trên có vẽ một họa tiết nho nhỏ, đó là một chiếc lông vũ màu vàng.
lông vũ = lông chim, nhưng mình muốn dùng từ “lông vũ” cho nó mỹ miều tí, chứ mọi người thay thử thành “lông chim” đọc cười không nhặt được mồm ý =))
Lâm Kiều vuốt ve hình lông vũ trên tấm thẻ, cậu mơ hồ nhớ rằng chiếc lông vũ này từng là một đứa nhỏ… Đứa nhỏ được cậu ôm vào lòng, sau đó rơi xuống lòng bàn tay cậu, biến thành một chiếc lông vũ.
Thời gian trên đồng hồ báo thức liên tục trôi qua, Lâm Kiều cũng không rời đi, cậu vẫn luôn chờ ở chỗ này —— tận tới giờ đêm, chỉ còn kém giờ một phút.
“Anh, “
Tiếu Kha Ngải chậm rãi đi tới bên cạnh cậu, nói, “Anh vẫn đứng ở đây chờ à, anh có cảm thấy người bị chọn tiếp theo chính là mình không?”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Không, tôi chỉ là không muốn quay về.”
“Ồ, vậy chính là không muốn gặp em rồi.”
Tiếu Kha Ngải cười nói, “Anh dường như có thành kiến rất lớn với em nhỉ.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, “
Lâm Kiều tôi, “Chỉ là trong mắt tôi, cậu dù không phải là thần hay ác ma, thì cũng nhất định phải liên quan tới bọn họ.”
“Em vô tội mà, “
Hai tay Tiếu Kha Ngải đút vào trong túi quần, nhàn nhạt nói, “Thần đang xem kịch vui, sao có thể xuất hiện được chứ. Còn ác ma… Ác ma không phải vẫn ở đây sao?”
Lâm Kiều im lặng nhìn về phía cậu ta, hai người đối diện vài giây, Tiếu Kha Ngải mỉm cười rồi dang rộng hai tay, nói: “Sao lại nhìn em như vậy, em nói sai gì à?”
Lúc này, những người khác cũng dần tập lại đây, giờ sắp đến, Lâm Kiều thu lại ánh mắt khỏi người Tiếu Kha Ngải, không nói thêm gì nữa.
Ting.
Đồng hồ báo thức chỉ về giờ, Lâm Kiều cảm thấy có một sự thay đổi kỳ lạ trong không khí——”Nó” đã đến.
“Người được chọn tiếp theo, “
“Nó” bình tĩnh nói, “Lâm Kiều.”
Sắc mặt Văn Lộ Na và Hà Tiểu Trừng đều lập tức thay đổi, còn Tiếu Kha Ngải lại mỉm cười nhìn về phía Lâm Kiều: “Chúc mừng, chúc anh sẽ chiến thắng.”
“Cậu ta là người chơi bạch kim còn gì, sợ gì chứ…”
Bên cạnh có người nói thầm, “Dù sao thì cũng không chết được, đúng không?”
“Lâm Kiều, “
Văn Lộ Na liếc mắt nhìn người kia một cái, đi về phía Lâm Kiều rồi nói, “Vẫn còn thời gian cho đến giờ ngày mai, cậu đừng quyết định vội vàng.”
Lâm Kiều nói: “Không sao, để tôi thử.”
Sau đó cậu nhìn về phía hư không, nói: “Ngươi chính là thần.”
“…”
Sau mấy phút im lặng, “Nó” lên tiếng: “Chính xác, người được chọn tiếp theo, Lê Tiêu.”
“Đúng rồi sao?!”
“Không phải là chọn từ trong chúng ta sao? Vì sao có thể chọn ‘Nó’ chứ?!”
Mọi người ồ lên, còn sắc mặt của Lê Tiêu lại vô cùng khó coi. Cô che miệng lại, cúi người nôn mửa.
“Ọe —— “
Chất lỏng màu vàng đục văng xuống mặt đất, trong đó còn lẫn lộn những con sâu béo múp đang không ngừng ngọ nguậy. Sắc mặt Lê Tiêu vô cùng đau khổ, loạng choạng suýt ngã.
“Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Người này bị làm sao vậy…”
Những người khác ở bên cạnh khẽ thì thầm to nhỏ, bọn họ đều tránh xa Lê Tiêu, không ai muốn dính phải bãi nôn của cô.
“Người này không phải chính là người giết chết bạn trai mình à…”
“Là người bạn trai kia muốn giết cô ấy trước, tất cả chỉ vì một tấm thẻ bạch ngân… Cũng thật đáng thương.”
Lâm Kiều đi tới đỡ Lê Tiêu dậy, khẽ hỏi: “Cô làm sao vậy?”
“Tôi… Tôi không thoải mái lắm…”
Lê Tiêu nói, “Trong bụng tôi dường như có thứ gì đó… Ọe —— “
“Điều này rất bình thường, cô không phải chính là tự tay giết chết Ngô Trấn sao?”
Tiếu Kha Ngải nói, “Vào giây phút cô giết hắn ta thì cô đã trở thành một cướp đoạt giả phải không ngừng giết người để duy trì sự thay đổi của cơ thể rồi.”
Sắc mặt Lê Tiêu lập tức trở nên sợ hãi, run rẩy nói: “Là anh ấy ra tay với tôi trước, tất cả mọi người đều nhìn thấy mà!”
“Đúng thế, nhưng chuyện đó thì có ảnh hưởng gì đâu.”
Tiếu Kha Ngải nói, “Cô thật đáng thương, cuối cùng kết quả vẫn vậy thôi.”
Lâm Kiều: “Tiếu Kha Ngải.”
Tiếu Kha Ngải vô tội nói: “Em có làm sai gì đâu, em không hề nói sai câu nào mà.”
Lê Tiêu vô cùng sững sờ sau khi nghe lời nói của cậu ta, cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, lẩm bẩm: “Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, rõ ràng là anh ấy muốn giết tôi trước, tôi chỉ tự vệ thôi mà…”
Tiếu Kha Ngải nói: “Cướp đoạt giả phải giết chóc không ngừng, nếu như không làm vậy, cuối cùng chỉ có thể biến thành —— “
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Hà Tiểu Trừng bịt kín miệng lại.
Văn Lộ Na nói với Lê Tiêu: “Cậu ta chỉ cố ý nói vậy thôi, chúng ta đã đến đây rồi, những quy tắc trước đó có lẽ đều sẽ không được tính nữa.”
“Nhưng tôi vì sao lại biến thành bộ dáng này!”
Lê Tiêu che miệng lại, nước mặt chầm chậm chảy xuống, “Tại sao lại muốn tôi phải chịu trừng phạt này! Tôi rõ ràng đã trở thành người chơi bạch ngân rồi mà!”
Văn Lộ Na: “…”
“Tôi đáng lẽ không nên tới đây! Tôi không nên bước chân lên tàu hỏa!”
Lê Tiêu khóc nức nở, “Rõ ràng lúc đầu Ngô Trấn đã nói sẽ cưới tôi, vậy mà khi tới đây anh ấy lại muốn giết tôi! Tôi đã mất tất cả rồi, ngay cả anh ấy tôi cũng mất rồi! Tôi xong rồi!”
Lâm Kiều nói: “Bình tĩnh một chút, cô vẫn còn thời gian.”
Lê Tiêu: “Tôi không có! Tôi không có gì hết!”
Nước mắt dọc theo hai má chảy xuống, Lê Tiêu lùi về sau vài bước, ngẩng đầu lên lên bầu trời.
“Mày sao có thể là thần chứ!”
Cô gào lên, “Mày chính là ác ma! Tên súc sinh này —— “
Một giây sau, giọng nói lạnh lẽo của “Nó” vang vọng khắp không gian: “Sai.”
“…”
Lê Tiêu liếc mắt nhìn Lâm Kiều một cái, “Thôi xong rồi, tôi phải chết rồi.”
Xì xì.
Bụng của Lê Tiêu bị xé toạc ra, ruột bị kéo mạnh ra ngoài, sau đó cuốn một vòng quanh cổ cô.
“A a a a a!!!”
Lê Tiêu bị treo lên không trung, khuôn mặt của cô vặn vẹo không thành hình người, toàn thân co giật dữ dội, máu tươi bắn tung tóe… Sau một phút, Lê Tiêu đã chết, thi thể rơi mạnh xuống mặt đất.
Tất cả mọi người: “…”
“Quá kinh khủng, “
Tiếu Kha Ngải lắc đầu thở dài, “Một cái chết thật thương tâm.”
“Cậu rốt cuộc là ai!”
Văn Lộ Na cuối cùng cũng nổi giận, “Cậu tại sao lại ở chỗ này!”
Tiếu Kha Ngải nói: “Tức giận sao? Nhưng tôi không hề làm gì cả mà.”
Văn Lộ Na: “Cậu —— “
“Người được chọn tiếp theo, “
“Nó” đột nhiên lên tiếng, “Kỷ Ngu.”
Văn Lộ Na giật mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,: “Chuyện gì xảy ra? Không phải giờ ngày mai mới chọn người sao?!”
Tiếu Kha Ngải nói: “Quy tắc sớm thay đổi rồi, sau khi anh ấy được chọn, không phải ‘Nó’ đã lập tức chọn Lê Tiêu sao?”
Lâm Kiều nhíu mày lại, nói: “Tôi tưởng bởi vì tôi trả lời đúng nên ‘Nó’ mới chọn người tiếp theo.”
“Làm gì có chuyện đó chứ, “
Tiếu Kha Ngải nói, ” ‘Nó’ sẽ không đối xử với các người tốt như vậy đâu… Nhìn đi.”
Cậu ta giơ tay lên, phía trên đồng hồ báo thức hiện lên một con số màu đỏ tươi—— .
“Bây giờ chỉ còn lại hai mươi bảy người, cách mười lăm chỉ có mười hai người thôi.”
Tiếu Kha Ngải cười nói, “Mỗi lần đoán sai thì sẽ có thêm hai người chết, muốn mười hai người chết thì cũng chỉ cần trải qua sáu lượt…”
“Hiện tại các người sẽ làm gì đây, anh?”