Edit: Hy
“Trưởng thôn… Trưởng thôn chết rồi!”
“Chính là bọn họ đã giết trưởng thôn!”
Ngoài phòng vang lên mấy giọng nói, sau đó “Cạch” một tiếng, cửa phòng đã bị khóa lại.
Tiếu Kha Ngải ngạc nhiên quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cánh cửa đã bị khóa lại thì vọt nhanh tới bên cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng sớm đã bị người khóa lại từ bên ngoài.
“Chờ đã!”
Cậu dùng sức đập liên hồi vào cửa sổ, tức giận nói, “Các ngươi đang làm cái gì thế!”
Ở phía ngoài sân, Sơn bà bà chống một cái gậy, phía sau là một đám thôn dân đang tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
Bà ta nhìn chằm chằm hai người trong phòng, ánh mắt toát lên vẻ nham hiểm, ngữ điệu có chút quỷ dị: “Chính là hai người ngoài thôn này muốn giết trưởng thôn, chúng ta phải khiến cho bọn họ nhận được sự trừng phát thích đáng!”
“Giết chết bọn họ!”
“Khiến cho bọn họ phải trả giá!”
Tiếu Kha Ngải: “…”
“Trưởng thôn căn bản không phải là do chúng ta giết!” Cậu ta nói tiếp, ” Lúc chúng ta tới thì hắn đã chết rồi, là bị Lý Tiểu Lệ — “
“Câm miệng!”
Sơn bà bà lập tức ngắt lời cậu ta, đập mạnh gậy xuống mặt đất rồi quát lớn “Chính là do các ngươi đem ác quỷ tới đây, là do các ngươi mang tai họa đến!”
“Đúng vậy! Các ngươi chính là một lũ đem đến tai họa!”
“Đều là bởi vì các ngươi, mới khiến chúng ta chết rồi nhiều người như vậy!”
Tiếu Kha Ngải giận giữ đáp: “Mẹ kiếp, các ngươi còn biết xấu hổ hay không hả! Các ngươi rõ ràng đông người như vậy lại bắt nạt hai người chúng ta, không thấy ngại ngùng à?”
Sơn bà bà căn bản không thèm để tâm tới lời nói của cậu, mà chỉ là cười lạnh một tiếng: “Tự làm tự chịu! Đem bọn họ nhốt lại, đêm nay sẽ chấp hành hình phạt là thiêu sống!”
“Thiêu chết bọn họ!”
Những thôn dân khác cũng dồn dập đáp lời, từng người từng người đều lộ rõ vẻ mặt đầy hưng phấn cùng điên cuồng, sau đó hộ tống Sơn bà bà rời khỏi nơi này.
Tiếu Kha Ngải trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, nôn nóng mà đi một vòng quanh cửa sổ, kết quả vừa quay đầu lại liền mặt đối mặt với thi thể bị treo cổ của trưởng thôn.
“…”
Cậu ta hít sâu một hơi, suýt nữa thì hoảng sợ mà kêu thành tiếng.
Ở trong căn phòng, Lâm Kiều giống như còn chưa ý thức được hoàn cảnh của mình. Cậu bình tĩnh mà đi đi lại lại trong phòng, nói: “Tất cả cửa sổ nơi này đều đã bị ngăn lại.”
“Đương nhiên rồi.” Tiếu Kha Ngải buồn bã rũ mắt, “Bọn họ khẳng định không hề có ý định để chúng ta chạy đi.”
“Không” Lâm Kiều lắc đầu, tỉ mỉ quan sát một bên cửa sổ, “Là thật lâu trước đó đã bị ngăn lại.”
Tiếu Kha Ngải sững sờ: “Cái gì?”
Lâm Kiều dời một chiếc ghế, trước ánh mắt khiếp sợ của Tiếu Kha Ngải, cậu đứng lên trên ghế, đem thi thể của trưởng thôn đang bị treo ở trên xà ngang xuống.
“Cậu qua đây xem một chút.”
Tiếu Kha Ngải xua tay: “Không không không, em không dám xem đâu, anh làm gì cũng được.”
“Hắn không phải trưởng thôn,” Lâm Kiều nói, “Nói theo cách khác, người mà chúng ta khi vừa tới làng nhìn thấy không phải là trưởng thôn.”
“Không phải trưởng thôn?!” Tiếu Kha Ngải kinh ngạc thốt lên, lập tức muốn đi qua xem, nhưng bị mùi vị gay mũi trên người trưởng thôn làm cho khó chịu, sau đó lại quay trở về.
“Mùi thật kinh khủng!”
Cậu ta bóp mũi lại cau mày nói, “Làm sao lại có thể thối đến mức này chứ, anh không cảm thấy khó chịu sao?”
Lâm Kiều sắc mặt như cũ, nói: “Hắn ta đã chết mấy ngày.”
Tiếu Kha Ngải lập tức sững sờ, im lặng vài giây, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“… Chẳng lẽ, chẳng lẽ chính là nói, thời điểm chúng ta mới vào làng nhìn thấy chính là trưởng thôn giả mạo sao? Còn trưởng thôn thực sự thì đã sớm chết rồi?”
“Có khả năng.” Lâm Kiều nói, “Chỉ có trưởng thôn thật mới biết nghĩa địa ở đâu, hay nói cách khác, chúng ta cần phải đi tới nghĩa địa đó.”
“Bây giờ chúng ta bị nhốt lại, có lẽ trời vừa tối, bọn họ sẽ có ý định thiêu chết chúng ta.”
Tiếu Kha Ngải nói xong liền nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên căng thẳng, “Ca, anh có nghe thấy tiếng hát khi chúng ta mới đi vào phòng không?”
Lâm Kiều nói: “Có nghe thấy.”
Tiếu Kha Ngải: “Vậy đó liệu có phải là Lý Tiểu Lệ hát không?” Cậu ta nói xong, cẩn thân hướng mắt lên phía trên nhìn một cái.
“Không biết.” Lâm Kiều trầm ngâm nói, “Nhưng mà tôi có một suy đoán… Trước tiên cần phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài.”
Nhà của trưởng thôn là một căn nhà cũ kĩ, cánh cửa cũng chỉ là một tấm gỗ mục nát. Lâm Kiều rút đoản đao ra, mạnh mẽ đâm vào tấm gỗ trong cửa, vụn gỗ lập tức văng tung toé, trên cánh cửa cũng xuất hiện nhiều lỗ hổng hẹp dài. Tiếu Kha Ngải đứng ở bên cạnh hỗ trợ, khoảng nửa giờ sau, một cái lỗ to chừng một bàn tay duỗi bị đục ra.
Tiếu Kha Ngải ngó mắt nhìn bầu trời bên ngoài, nói: “Làm sao bây giờ, cửa bên ngoài khóa lại rồi, theo tốc độ này chúng ta hẳn là vẫn không thể nào ra ngoài được —— “
Cạch.
Lâm Kiều: “Khóa mở rồi.”
Tiếu Kha Ngải: “???” Cậu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lâm Kiều rút tay về, trên tay còn cầm một thanh gỗ nhỏ dài.
Lâm Kiều: “Đi thôi.”
“…”
Cửa phòng bị đẩy ra, ngoài phòng cũng không có người trông coi. Bọn họ vòng qua căn nhà của trưởng thôn, từ phía sau núi rời khỏi nơi này.
Hiện tại đã là hoàng hôn, sắc trời dần dần chìm xuống. Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải đi lòng vòng một hồi trong núi rừng, sau khi trở ra, trước mắt chính là căn nhà ở giữa sườn núi kia.
Ánh mặt trời cuối ngày từ trên giữa đỉnh núi chiếu xiên xuống dưới, cả căn nhà đều chìm trong những tia sáng mờ nhạt, nhìn qua có phần hoang tàn mà cô quạnh.
Lâm Kiều dừng bước lại, nói: “Tôi muốn đi lên tầng hai xem.”
Tiếu Kha Ngải chần chờ đáp: “Vậy thì… Em và anh cùng đi vào, nếu muốn chết thì cũng chính là cả hai người chúng ta cùng chết.”
Lâm Kiều gật gật đầu, lần thứ ba bước vào căn nhà đổ nát này.
Sợi dây ở lầu hai vẫn như cũ mà rũ xuống, bởi vì rất nhanh sẽ đến tối, nơi này so với lần trước còn tối tăm hơn, thời điểm đi ở trên hành lang còn tối tới mức không nhìn thấy phía trước.
Lâm Kiều từ từ đi tới, đi tới cuối gian phòng ở tầng hai.
Căn phòng tối tăm tới mức đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy được năm ngón, một luồng hơi lạnh bay ra từ phía cửa, phảng phất như có một con quỷ cả người đều là máu me đang ngủ đông ở sâu trong căn phòng, ở một góc kín đáo nào đó nhìn chằm chằm kẻ xông vào.
Tiếu Kha Ngải cẩn thận đứng ở cửa, không dám thở mạnh.
Lâm Kiều từng bước tiến vào trong căn phòng, mặc kệ bóng tối bủa vây quanh mình, nhắm hai mắt, nhẹ nhàng hát ra một khúc đồng dao.
“Thắt dây buộc vào những ngón tay bạn có thể kết dây
Kéo dây, móc ra hình, hoạt tiết thật dễ thương.”
(các bạn có thể đọc lại chương để xem chú thích về câu chuyện kinh dị sau bài đồng dao này.)
Âm thanh của cậu rất dễ nghe, nhàn nhạt vang lên ở trong phòng, nhưng không hề có ai đáp lại.
Ngoài phòng, mặt trời chậm rãi rơi ngả về đằng tây, cuối cùng một tia sáng còn lại cũng chìm sâu vào trong bóng tối. Hoàng hôn và buổi tối luân phiên trong phút chốc, trong phòng có cái gì đó thật nhanh rơi xuống ——
Cọt kẹt.
Một bộ khung xương nho nhỏ treo ở giữa căn phòng, đầu lâu hướng sang một bên, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền.
Tiếu Kha Ngải: “Đây chẳng lẽ là… con trai của Lý Tiểu Lệ?!”
Lâm Kiều không nói gì, cậu nhẹ nhàng đỡ khung xương xuống, sau đó cầm lên sợi dây chuyền kia.
Mặt trên của sợi dây chuyền dài nhỏ là một cái hộp hình tròn nhỏ, bên trong đổ đầy bột phấn màu xám trắng.
Tiếu Kha Ngải: “Đó là cái gì?”
“Tro cốt,” Lâm Kiều thấp giọng nói, “Sơn ma ma từng nói qua —— tro cốt của ác quỷ.”
Cậu đem mặt dây chuyền thu lại cẩn thận, ngẩng đầu nhìn về phía khung xương được treo giữa không trung. Khung xương của đứa bé bị một sợi dây buộc chặt cổ lại, sợi dây thừng từ nóc nhà buông xuống, phía sau lộ ra một cánh cửa sổ ở mái nhà —— tại phía sau cửa sổ, còn có một không gian bí mật.
“Tôi đi xem xem.”
Không do dự, Lâm Kiều đem khung xương thả xuống, sau đó cầm lấy sợi dây kia bò vào cửa sổ ở mái nhà. Tiếu Kha Ngải ngửa đầu nhìn cái lối vào nhỏ hẹp kia, im lặng mà đợi mấy phút sau, cuối cùng nghe thấy được âm thanh của Lâm Kiều từ phía trên vọng xuống.
“Tìm thấy nghĩa địa rồi.”
——
Nghĩa địa của thôn được xây trong lòng núi, chỉ có thể từ một cánh cửa sổ nho nhỏ ở trên nóc nhà nhìn sang mới có thể tìm được. Buổi tối núi rừng bao phủ một màu tối đen, núi rừng bao quanh nghĩa địa, mấy chục toà bia mộ ở dưới ánh trăng hiện ra ánh sáng âm u sắc lạnh. Lâm Kiều vừa đến nghĩa địa liền phát hiện một cái bia mộ vô cùng đặc biệt, nó đứng ở chính giữa nghĩa địa, so với diện tích của các bia mộ khác thì cũng cao hơn mấy chục cm, vì vậy cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý. Dựa vào ánh trăng, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải thấy rõ trên mộ bia có khắc một hàng chữ —— Lý Tiểu Lệ chi mộ.
“Cô ta quả nhiên ở đây,” Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm, nói, “Đã có tro cốt, cũng tìm được phần mộ của cô ta, hiện tại chúng ta phải làm gì?”
Lâm Kiều trầm mặc vài giây, nói: “Không đúng lắm.”
Tiếu Kha Ngải sững sờ: “Làm sao vậy?”
“Những bia mộ xung quanh đây… Không đúng lắm.”
Lâm Kiều ánh mắt rơi vào một bia mộ bên cạnh mộ của Lý Tiểu Lệ, hơi nhíu mày. Đó là một bia mộ cổ xưa, có vẻ được chôn rất nhiều năm rồi. Mà chủ nhân của bia mộ, tên là “Vương Quế Hương.”
“Vương Quế Hương?” Tiếu Kha Ngải hỏi, “Đây là người nào, không có quen biết a.”
Lâm Kiều nói: “Bà lẽo đem bữa sáng cho chúng ta, tên là Vương Quế Hương.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
“Nếu như tôi đoán không nhầm,” Lâm Kiều nhìn quanh bốn phía, tay chậm rãi chạm vào thanh đoản đao bên hông. “Bãi nghĩa địa này, là chôn toàn bộ thôn dân trong làng.”
Vùuuuu ——
Âm thanh gió thổi khẽ thổi qua núi, dưới ánh trăng lạnh lẽo, một đám thân ảnh lặng yên không một tiếng động hiện dần dần xuất hiện.
Tiếu Kha Ngải: “Ma… Có ma!”
“…”
Xung quanh nghĩa địa, thôn dân toàn thôn hờ hững nhìn chằm chằm Lâm Kiều và Tiếu Kha Ngải. Bọn họ trong tay đều cầm đuốc, ánh lửa chập chờn, chiếu sáng kia từng cái từng cái trắng bệch gương mặt.
—— dưới chân bọn họ, không hề có một cái bóng nào.