Sáng hôm sau, Hứa Thanh Ca tỉnh dậy rất sớm.
Hơn nữa, cô không hề ‘mất trí nhớ’.
Tất cả những chuyện ngu đần mà cô đã làm vào tối hôm trước, cộng với chuyện đồng ý làm bạn gái của Tần Tuyển, còn để anh hôn mà chớ hề đẩy ra, hôn một cái rồi thêm một cái nữa, cô đều nhớ hết.
Aaaaa, Hứa Thanh Ca chui vào trong chăn, cô có bạn trai rồi kìa!!!
Cô và Tần Tuyển yêu nhau!!!
Hay là ‘giả vờ quên’ đặng doạ Tần Tuyển một chút nhỉ?
Mà thôi chả cần, cô đã tra tấn anh nửa năm rồi, còn tra tấn anh nữa thì cũng hơi tội…
Ba Hứa về lúc nửa đêm hôm qua, mẹ Hứa thì chưa giao ca rồi về, buổi sáng, Hứa Thanh Ca nhanh chân lẹ tay rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, cô đang suy nghĩ bữa sáng nên ăn cái gì, chợt nhận được tin nhắn của Tần Tuyển.
Tần Tuyển: 【Em ăn sáng chưa?】
Hứa Thanh Ca: 【Em chưa QwQ】
Tần Tuyển: 【Mở cửa ra nào.】
Hứa Thanh Ca: 【???】
Cô chạy ra ngoài, nhón chân mở cửa. Bên ngoài là Tần Tuyển đang mặc áo sơ mi trắng, cực kỳ sạch sẽ, người anh thoang thoảng mùi sữa tắm dễ chịu. Trên tay anh cầm theo bữa sáng, bên trong là cháo và bao tử.
“Buổi sáng tốt lành,” Tần Tuyển nghiêng đầu nói: “Mẹ anh làm bữa sáng này, em ăn thử đi?”
Hứa Thanh Ca hít hít cái mũi, “Thơm quá, là bánh bao nhân cua ạ?”
“Đúng vậy đúng vậy,” Cánh cửa sau lưng Tần Tuyển chợt mở, Lữ Hỉ Danh miệng ngậm bàn chải đánh răng, lo đầu ra nói: “Bé con à, dì dậy sớm nấu cho cháu đó, mau ăn thử đi.”
“Đúng rồi bé con,” Bà lấy bàn chải đánh răng xuống, trong miệng đầy kem, nói: “Đợi tối nay ba mẹ cháu đều ở nhà, dì qua bàn chuyện cầu hôn với họ nhé.”
Khoan, dì ấy đang nói cái gì vậy?
Hứa Thanh Ca trợn to đôi mắt. Tốc độ tiến triển thế này có phải quá nhanh rồi không? Chẳng lẽ tháng sau cô liền mở tiệc đính hôn rồi?
Lữ Hỉ Doanh cười khanh khách, “Bé con Ngọt Ngào à, gọi một tiếng ‘mẹ’ cho dì nghe nào.”
Hai má của Hứa Thanh Ca lập tức đỏ lên.
Cô nhận lấy bữa sáng trong tay Tần Tuyển rồi lắp bắp nói: “Cảm… cảm ơn bữa sáng của dì ạ.”
Nói xong liền quay người chạy trốn.
Nhưng đỉnh đầu lại bị Tần Tuyển kéo lại.
Hứa Thanh Ca quay đầu, trừng mắt nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Anh làm gì thế?”
Tần Tuyển vốn đang cười, sau đó ý cười có hơi cứng lại. Anh hơi căng thẳng nhìn cô, “Tiểu Thanh Ca có quên gì không? Em còn nhớ rõ hôm qua anh đã nói gì không?”
Hứa Thanh Ca ngơ ngác nhìn anh, nói ra một câu làm Tần Tuyển sa sút, “Nói gì cơ ạ?”
Tần Tuyển mất hết can đảm, “…”
Thế giới màu sắc lập tức hoá thành lỗ đen tuyệt vọng!!!
Yết hầu của anh khẽ lăn một cái như muốn nói cái gì, nhưng anh lại không nói nên lời…
Hứa Thanh Ca không nhịn được, khoé miệng cong lên, tiếng cười trong trẻo phát ra, cô phì cười thành tiếng.
Tần Tuyển: “???”
“Em nhớ rõ ạ,” Hứa Thanh Ca ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời như sao, cười nói: “Lát nữa anh sẽ thấy.”
Rốt cục Tần Tuyển mới yên tâm được, cũng chậm rãi bật cười. Anh quay đầu hỏi Lữ Hỉ Doanh, “Mẹ này, bạn gái của con có phải siêu cấp đáng yêu luôn không?”
Đáng yêu tới nỗi làm Tần Tuyển muốn cưng chiều cô cả đời, đặt cô trên đầu quả tim mà dỗ cô vui vẻ mỗi ngày.
Buổi chụp ảnh kỷ yếu của sinh viên năm tư là chụp theo từng nhóm, bởi vì trường học không có nhiều đồ tốt nghiệp tới vậy để phát cho mọi người, cho nên mỗi khoa ngành đã định thời gian luân phiên, thuê đồ tốt nghiệp, nhóm Tần Tuyển đăng ký thuê đồ ngày 20 tháng 5.
Buổi sáng hôm đó, Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca tay trong tay đến sân tập Thể dục để tập họp.
Thời tiết hôm chụp kỷ yếu cực kỳ tốt, ánh mặt trời chiếu cao, nắng rọi.
Tần Tuyển mặc đồ tốt nghiệp và đội mũ cử nhân, còn Hứa Thanh Ca đội nón lưỡi trai nhỏ, trên cổ đeo một cái máy ảnh, tay trái đút túi, tay phải đỡ máy ảnh. Cô nhảy nhảy từ chỗ bắt đầu đi tới chỗ mấy anh chị tiền bối đang chụp ảnh.
Tần Tuyển đã nhờ người thuê đồ tốt nghiệp cho cô, nhưng phải đợi sau khi chụp ảnh tập thể xong, anh mới chụp riêng cùng cô. Nếu không Hùng Dương kia lại cậy mình đã giúp anh mà nháo một hồi.
“Tiền bối Hùng Dương!” Hứa Thanh Ca cười, vẫy tay.
Mấy người Hùng Dương đồng loạt nhìn qua, liền thấy cánh tay của Tần Tuyển đặt trên vai Hứa Thanh Ca, là dáng vẻ khi bạn trai đang ôm bạn gái!!!
Cái mặt đang cười của Tần Tuyển cũng cực kỳ khoe mẽ.
Mọi người đồng thanh tru lên, “Tiểu Thanh Ca! Sao em lại có thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta như thế!!?”
Tần Tuyển vuốt tóc Hứa Thanh Ca môt cái, “Bạn gái tôi đồng ý tha thứ đấy, không được à?”
Lục Tử Nhất nói: “Anh Tuyển, anh có thể biết xấu hổ một chút không? Sinh viên cả khoa mình đang ở đây cả đấy!”
“Gì? Tôi không biết xấu hổ hồi nào?”
Quách Nhĩ Thư nói: “Từ đầu tới chân của cậu đều khoe ra cho người ta thấy đó!”
Tần Tuyển nhìn qua Hứa Thanh Ca, “Mặt của bạn trai em được người ta ngắm còn rất đẹp trai mà, đúng không?”
Mọi người đồng thanh tru lên, “Tổ cha cái thằng không biết xấu hổ này!!!”
Hứa Thanh Ca dựa trong lòng Tần Tuyển, không nhịn được cười. Cô phát hiện một chuyện lạ, cà vạt kia mà Hùng Dương thắt hình như cùng màu với dây cột tóc của Mã Giáp Tuyến hay dùng.
“Tiền bối!” Hứa Thanh Ca nhào tới, túm chặt cà vạt của Hùng Dương, “Cái này là sao? Anh mua ở đâu?”
Hùng Dương vội đánh trống lảng, “Anh mua trên đường thôi, còn có thể mua ở đâu được chứ?”
Hứa Thanh Ca lập tức tố cáo, “Anh ơi, tiền bối Hùng Dương gạt mất bạn cùng phòng của em rồi!”
Lục Tử Nhất và Quách Nhĩ Thư thật sự khó tin được, Lục Tử Nhất vờ đá Hùng Dương, “Cái gì ‘gạt mất bạn cùng phòng’ thế? Cậu không một tiếng động gạt mất em gái có dáng người đẹp nhất ký túc xá của Hứa Thanh Ca rồi à?”
“Đù mớ, cậu muốn giữ bí mật hay sao mà thời gian dài như thế vẫn không nói với ai một tiếng?”
Tần Tuyển từ tốn nói: “Chắc chắn là cậu ta không muốn bí mật đâu, giấu kỹ như vậy đoán chừng là dùng thủ đoạn gì mới gạt được con gái người ta rồi.”
Hùng Dương vội la lên: “Đầu bu*i [1], tôi theo đuổi em ấy nghiêm túc mà!”
[1] Raw: 放屁 | Convert: đánh rắm, đị* -> Trans + Edit: đầu bu*i (nghe nó đỡ thô hơn ‘đị*’ nha mọi người:v).
Hứa Thanh Ca chạy ra sau lưng Tần Tuyển.
Cô đã thành công dẫn hết sự chú ý của mọi người lên người Hùng Dương, họ đều đang mắng Hùng Dương làm sớm khai muộn, tiếng nói chuyện trên sân thể dục càng lúc càng lớn.
Hứa Thanh Ca cười vui vẻ, chụp ảnh cho mọi người. Tần Tuyển gác cằm trên đầu cô, nghiêng đầu thấy rõ màn hình máy ảnh của cô, “Anh tặng em một ống kính, chịu không nào?”
Hứa Thanh Ca dứt khoát trả lời, “Dạ chịu!”
Tần Tuyển cười khẽ.
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, “Cười gì đó? Anh đang chê em hả?”
Tần Tuyển vòng hai tay ôm vai cô, dáng vẻ như cô đang cõng anh vậy. Một cậu trai lớn xác lúc này đang làm nũng với bạn gái, “Có cười gì đâu, chỉ là anh thích em thôi.”
Hứa Thanh Ca nghe thấy, mặt liền đỏ lên, nhưng trong lòng rất ngọt ngào. Cô cười dí nhẹ đầu anh.
Vốn dĩ Tần Tuyển định bỏ ra số tiền lớn để mời nhiếp ảnh gia tới chụp kỷ yếu cho họ, nhưng kỹ thuật chụp ảnh của Hứa Thanh Ca tiến bộ không ngừng, cho nên anh quyết định gia nhiệm vụ này cho cô, k1ch thích cô chụp ra thật nhiều bức ảnh thú vị.
Tần Tuyển không hề theo sát cô từng giây từng phút. Anh có thói quen lãnh đạo, hơn nữa hôm nay lại là chụp kỷ yếu lớp, cho nên mãi sau khi chụp xong cho mọi người, anh mới kêu Lục Tử Nhất, “Lão đại, cậu lấy đồ tốt nghiệp thuê giúp Tiểu Thanh Ca lại đây cho tôi.”
Hứa Thanh Ca chụp cả buổi trời, trên mặt đã nóng lên, đối với chuyện này, cô rất hứng thú, xoa cái trán nóng hổi của mình rồi hỏi: “Em cũng có mũ cử nhân ạ?”
“Dĩ nhiên, bọn anh thuê nguyên bộ mà.”
Nói xong, Tần Tuyển lấy đi máy ảnh trên cổ của Hứa Thanh Ca, giúp cô giữ nó.
Lúc lấy máy ảnh đi, anh còn tranh thủ xoa mặt Hứa Thanh Ca, trong lòng cảm khái sao da cô mịn thế!!!
Lục Tử Nhất đi qua, nhướn mày hỏi: “Làm gì đấy anh Tuyển? Đang đau lòng bạn gái chụp ảnh mệt đấy à?”
Tần Tuyển gật đầu, “Ừ, nhân tiện khoe tình yêu luôn.”
Lục Tử Nhất: “…” Sắc mặt thúi vì bị khoe tình yêu nữa!!!
Tần Tuyển dẫn Hứa Thanh Ca đi tới một lớp học rồi đẩy cô vào trong, sau đó vẫy tay nhờ một bạn học nữ giúp cô chỉnh lại đồ và mũ cử nhân, còn anh thì chờ cô ngoài hành lang.
Vai của Tần Tuyển rất rộng, khi mặc đồ tốt nghiệp dài qua gối vẫn giữ được phong thái đ ĩnh đạc như cũ.
Lục Tử Nhất nhìn anh, cảm thấy ông trời thật bất công, “Dì Lữ đẻ cậu ra kiểu gì mà đẹp thế?”
Tần Tuyển nâng mũ cử nhân, ‘có tâm’ đáp: “Mẹ tôi sinh mổ.”
Lục Tử Nhất: “…”
Tần Tuyển lại hỏi: “Hâm mộ tôi không? Nhưng hết cách rồi, đẹp trai là do trời sinh.”
Lục Tử Nhất: “…”
Quá mặt dày, sao trên đời lại có người mặt dày tới mức này chứ!??
Y hệt thằng choá!!!
Trên đầu Hứa Thanh Ca từ đội mũ lưỡi trai đổi thành mũ cử nhân. Cô muốn chỉnh lại tóc tai một lần nữa, chị tiền bối trong phòng học liền giúp cô một hồi lâu, sau đó mới đội mũ cử nhân lại cho cô.
Lúc Hứa Thanh Ca mở cửa ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy Giang Mộc có gương mặt đẹp theo kiểu u buồn đã mỉa mai cô ở căn – tin. Cô ta đang quấn lấy Tần Tuyển đòi chụp ảnh chung với anh.
Hứa Thanh Ca hạ mi mắt, chậm rì rì qua đó. Cô đi thẳng tới đằng sau Tần Tuyển rồi đụng đầu vào lưng anh.
Tần Tuyển đột nhiên cười thành tiếng, sau đó vẫn tiếp tục từ chối Giang Mộc. Ngữ điệu của anh như có như không nghe ra khoe mẽ, “Tôi có bạn gái rồi, bạn gái của tôi rất đáng yêu, lại ngọt ngào nữa. Tôi thuỷ chung như một với em ấy!”
Nói xong, Tần Tuyển trở tay kéo cô gái nhỏ đằng sau mình ra phía trước. Anh rất chiếm hữu mà ôm vai cô, nghiêng đầu nói: “Em ấy là Hứa Thanh Ca, có cần tôi giới thiệu với cô một chút không?”
Sắc mặt Giang Mộc đã xám xịt, Hứa Thanh Ca liền nhủ thầm trong lòng tình huống đáng xấu hổ này khiến cô ta dữ như quỷ Xiêm La vậy.
Cô khẽ huých Tần Tuyển một cái, nhỏ giọng nói: “Còn phải giới thiệu gì nữa ạ? Không phải em đã giúp mọi người chụp cả buổi rồi sao?”
Tần Tuyển thản nhiên nói từng câu từng chữ, “Cũng phải, anh cũng đang nghi ngờ đây, chụp cả ngày không sao, bây giờ chụp thì mù đấy.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Câu này có phải hơi không nể mặt Giang Mộc rồi không?
Nhưng mà như vậy mới đúng là phong cách của Tần Tuyển từ trước tới giờ.
Trước đây, Giang Mộc từng mỉa mai Hứa Thanh Ca, cho nên Tần Tuyển giúp cô trả món nợ. Tự nhiên cô sẽ không muốn hào phóng nhường Tần Tuyển chụp với cô ta vài bức, chỉ túm anh kéo đi sân tập Thể dục để chụp ảnh tiếp.
Tần Tuyển tốt nghiệp, Hứa Thanh Ca cũng mặc đồ tốt nghiệp, hai người cứ như là tốt nghiệp cùng nhau vậy.
Thân là Hội phó Hội nhiếp ảnh, Lục Tử Nhất tự mình chụp ảnh cho Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca.
Bây giờ đang là mùa hè, gió hè nhẹ thổi, từng hình ảnh được lưu lại trong ống kính, là những khoảnh khắc ngọt ngào như…
Hứa Thanh Ca ngẩng đầu thì thầm với Tần Tuyển.
Tần Tuyển khom người lau mồ hôi cho Hứa Thanh Ca.
Hay là hai người tay trong tay tản bộ dưới sân trường.
Nhân lúc mọi người xung quanh không chú ý, Tần Tuyển khom người hôn xuống môi cô một cái.
“Đúng rồi anh ơi,” Thiếu chút nữa là Hứa Thanh Ca quên mất, “Em có mua quà tốt nghiệp cho anh nhưng người ta chưa giao tới kịp…”
Lòng bàn tay của Tần Tuyển hơi dùng sức, cả người cô liền bị anh kéo vào lòng.
Tần Tuyển ôm cô, cười đến mãn nguyện, “Không việc gì phải vội, từ từ giao tới cũng được, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Hoàn toàn văn.