Trịnh Hà bị giữ lại ở đồn cảnh sát hết một đêm, Lý Chính hay tin cũng không hề cho người đến bảo lãnh.
Mặc dù tính chất vụ án rất nghiêm trọng nhưng lâu nay bà ta chỉ hoạt động ở cô nhi viện Từ Tâm với tư cách là mạnh thường quân nên chưa thể khởi tố giam giữ.
Tuy nhiên, trước khi mọi chuyện sáng tỏ thì bà ta không được phép rời khỏi nơi cư trú, và phải có mặt ngay nếu có lệnh triệu tập của cơ quan điều tra.
Vừa được thả ra Trịnh Hà liền nhận được cuộc gọi của Diệp Lai, ông ta hối thúc bà phải nhanh chóng chuẩn bị tiền, nếu còn chậm trễ thì cả hai đều khó mà sống được.
Tài sản mà Trịnh Hà hiện có đều là nhà và đất, trong hoàn cảnh này muốn bán để lấy tiền mặt là rất khó khăn.
Không còn cách nào khác bà ta đành tới Hoàng Phổ để rút tiền, nhưng kế toán ở công ty lại không nghe lời, còn nhìn bà ta với ánh mắt xem thường chẳng muốn tiếp đãi.
“Hiện giờ người đứng đầu Hoàng Phổ là tổng giám đốc Lạc, chỉ có cô ấy mới có quyền động đến tài chính của công ty.
Mong phu nhân thông cảm.”
Nghe xong câu này Trịnh Hà liền nổi giận đùng đùng, bà ta lao tới túm tóc của kế toán trưởng tát liên tiếp vào mặt cô ấy rồi gào lên mắng chửi:
“Hai mắt của cô bị mù rồi à? Nhìn cho kỹ xem tôi là ai, học ở đâu ra cái cách ăn nói xấc xược như thế hả? Hoàng Phổ là của Cảnh Chiêu, tôi là mẹ của nó, các người phải cúi đầu phục tùng tôi!”
“Phu nhân, đây là nơi làm việc mong bà đừng gây rối!”
Hai nhân viên bảo vệ tiến nhanh tới gần giải vây cho nữ kế toán.
Trịnh Hà thấy mình thất thế thì càng điên tiết hơn.
“Các người định tạo phản chứ gì? Muốn bị đuổi hết cả đám có phải không?”
“Xin lỗi, người có quyền sa thải chúng tôi chỉ có giám đốc Lạc, mời bà rời khỏi đây trước khi chúng tôi dùng biện pháp mạnh!”
Trịnh Hà chết đứng như trời trồng, chỉ vì thằng con trai ngu xuẩn mà bây giờ bà phải chịu mất mặt trước bao nhiêu người, còn bị bọn họ đối xử chẳng ra gì.
Nhưng chuyện này không đúng cho lắm, dù Lạc Tử Di có sở hữu Hoàng Phổ đi chăng nữa thì bà vẫn là vợ của chủ tịch, bọn người thấp kém này do đâu mà dám coi thường bà?
Liếc cặp mắt đỏ ngầu nhìn đám người nhiều chuyện xung quanh, chợt Trịnh Hà sực nhớ tới đoạn ghi âm đang tràn lan trên mạng.
Bà ta tức tốc rời khỏi Hoàng Phổ để lo giải thích với Lý Chính, lúc ra tới sảnh lớn còn nghe được mấy lời dè bỉu ở sau lưng.
“Loại người này mà cũng được làm phu nhân của chủ tịch sao? Không biết trước đó đã leo lên giường với bao nhiêu người rồi.”
“Thì phải có kinh nghiệm mới cướp được chồng của người khác chứ.
Trên mạng mà đồn là cấm có sai, nói không chừng phu nhân trước đây là do bà ta hãm hại đấy.”
Trịnh Hà nghe đầy cả hai lỗ tai, nhưng không thể quay lại đôi co với bọn họ, đây là lần đầu tiên kể từ khi được cái danh xưng là phu nhân của chủ tịch bà lại phải nhẫn nhục đến như thế.
Tài xế riêng đón bà ta trở về nhà họ Lý, lúc ở trên xe nghe được trong radio đang đưa tin về vụ buôn bán trẻ em ở cô nhi viện, và vụ nổ máy bay ở Mộc Khê khiến cả người bà ta run lên mất kiểm soát.
Toàn bộ các trang mạng xã hội ngày hôm nay đều đưa tin tức về Diệp Lai và Trịnh Hà, chuyện Lý Cảnh Chiêu đang cấp cứu ở bệnh viện không hề thông báo ra bên ngoài cũng đã chễm chệ trên tờ nhật báo buổi sáng.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Âu Á vì những chuyện này mà lao dốc không phanh, khi nhà họ Lý đã không còn ai có thể gánh vác.
Cộng đồng mạng đoán già đoán non về những mối quan hệ bất chính của Trịnh Hà rồi chửi rủa thậm tệ khiến bà ta hoảng đến mức không dám mở điện thoại lên xem nữa.
Đường đường là chủ tịch phu nhân của tập đoàn truyền thông lớn nhất cả nước vậy mà một tin tức nhỏ này cũng không ém lại được, Lý Chính coi trọng mặt mũi nên chắc chắn sẽ không để chuyện này tràn lan như thế.
Vậy thì ai đã làm? Là ai mà có thể chống lại cả tập đoàn Âu Á?
Trịnh Hà càng nghĩ càng hoang mang, đường tiến lẫn đường lui đều đang bị bịt kín, lại còn phải chu cấp cho Diệp Lai để ông ta cao chạy xa bay.
Thứ có thể giải quyết sạch sẽ mọi rắc rối bây giờ là tiền, mà tiền thì chỉ có Lý Chính mới đủ khả năng giúp bà thanh lọc hết những cái miệng của bọn quan lại và đội ngũ cư dân mạng thiện chiến.
Nghĩ đến đây trong đầu Trịnh Hà liền lóe lên một ý nghĩ táo tợn.
Lý Cảnh Chiêu không biết bao giờ mới tỉnh, thêm cả sự việc lần này chắc chắn Lý Chính sẽ không dễ dàng gì mà chuyển giao quyền thừa kế, vậy nên chỉ còn một cách duy nhất để thay đổi cục diện… đó là để Lý Chính đoàn tụ cùng vợ và con dưới suối vàng!
Trịnh Hà nhắm mắt, giấu đi sự tàn nhẫn trong đôi con ngươi đen sâu hút.
Vừa về tới nhà bà ta liền đi lên phòng ngủ tìm chồng.
Người làm cho hay Lý Chính nhận được tin Lý Cảnh Chiêu bị tai nạn đã sốc đến mức chẳng ăn chẳng uống, cộng thêm những tin xấu trên mạng dồn dập khiến huyết áp của ông tăng cao, bác sĩ vừa làm cấp cứu xong, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Nghĩ trời đang giúp mình Trịnh Hà cười thầm trong lòng, bà ta ra vẻ như là một vợ đức hạnh sát cánh bên chồng hết mực chăm sóc.
Đến tối Lý Chính vẫn chưa tỉnh lại, bà ta đợi bác sĩ đã cắm dịch truyền xong xuôi liền lén lút đi tắt camera trong nhà, sau đó chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới lẻn vào trong phòng ngủ.
Lý Chính nằm bất động trên giường, chai dịch truyền đã vơi hơn phân nửa.
Trịnh Hà rón rén lại gần gọi mấy tiếng nhưng ông ấy không hề phản ứng.
Bà ta đeo bao tay rồi nhanh chóng lấy chai dịch truyền xuống bơm thuốc huyết áp đã được pha loãng vào, sau đó tăng tốc độ truyền dịch ở mức cao nhất để tạo ra một vụ sốc phản vệ tự nhiên mà không ai hay biết.
Xong xuôi, Trịnh Hà đứng nhìn Lý Chính thêm vài giây, nhếch đôi môi đỏ lên cao, thì thầm nói lời tiễn biệt:
“Đi thanh thản nhé, của cải mà ông để lại tôi sẽ bảo quản thật tốt giúp cho ông.”
Trịnh Hà không nghĩ đến tình nghĩa phu thê hơn năm dứt khoát quay đầu nhanh chóng rời khỏi phòng, nhưng còn chưa bước được tới cửa thì đèn trong phòng đột ngột sáng lên.
Bà ta nhíu chặt hai mắt vì lóa, chưa kịp nhìn thấy gì đã nghe âm giọng như gọi hồn lẽo đẽo bên tai.
“Đi đâu mà vội thế? Còn phải xem nạn nhân của mình chết chưa đã chứ!”
Lỗ tai Trịnh Hà ong lên như bị trút nước vào, hai chân mềm nhũn khiến cả người hơi xiêu vẹo.
Bà ta chậm chạp mở đôi mắt ti hí nhìn thẳng đằng trước rồi bất chợt trợn to lên, sửng sốt như gặp phải ma quỷ.
“Sao thế? Dì không chào đón tôi sao? Hay là tưởng mình xuống địa ngục rồi nên mới kinh hãi như vậy?”
Lý An Thành nở nụ cười quái đản nhìn Trịnh Hà, hai tay cho vào túi quần vô cùng ưu nhã.
Anh thong thả bước vào phòng ngồi xuống chiếc ghế mây, chậm rãi thưởng thức nét mặt tái xanh của bà ta mà không khỏi cười lạnh.
Trịnh Hà còn chưa lấy lại được tinh thần thì người đàn ông nằm bất động trên giường từ nãy giờ lồm cồm ngồi dậy.
Lý Chính giật phăng ống dẫn truyền không có kim tiêm xuống sàn, sững sờ nhìn Lý An Thành, run run hỏi:
“Là con sao? An Thành… là con có phải không?”
“Chủ tịch nhìn không ra sao?” Lý An Thành nhoẻn miệng chậc lưỡi, nhướng mày chế giễu:
“Cũng phải, ngài bị tật về mắt cơ mà!”.