Thêm một lần nữa vui vẻ trong lòng Ái Nghi hóa thành giận dữ, hai mắt cô dựng đứng, hung hăng bóp lấy cổ Lý An Thành điên cuồng lắc mạnh.
"Ai thèm thỏa mãn chuyện phòng the với anh, đồ ảo tưởng…"
Từ ngày quen biết Ái Nghi, chuyện Lý An Thành bị hành hung đã là chuyện thường tình, anh tươi cười gỡ lấy hai tay của cô, ngã úp xuống giường, hai cơ thể chồng lên nhau, anh nằm ở trên, làn da mát lạnh của cô ẩn sau lớp vải lụa mỏng manh anh đều cảm nhận được, thậm chí cả bờ ngực no tròn cũng dán sát vào ngực anh.
Lúc này Ái Nghi mới phát hiện ra vấn đề, cô không có thói quen mặc áo lót khi ngủ nên nãy giờ cứ để nguyên hiện trạng mà đối đáp với Lý An Thành chẳng kiêng dè.
Cô hoảng hốt đẩy người ra nhưng anh lại càng dán sát vào hơn, còn buông lời không đứng đắn.
"Thấy chưa, anh nói đâu có sai, em đang cố tình quyến rũ anh mà, em yên tâm, anh nhất định sẽ không làm cho em thất vọng."
"Lý An… Ưm…"
Lý An Thành cướp lấy câu từ trên môi của cô trước khi nó trọn vẹn, anh để mặc cô đánh đấm trên lưng mình, tay luồn vào trong váy ngủ của cô kéo mạnh lên trên rồi chạm vào ngực trần nhẹ nhàng xoa nắn.
Dường như dây thần kinh trong cơ thể đã thay thế bằng sóng điện nên cả hai đồng loạt ngây người, tròng mắt lấp đầy bởi hơi sương, nhịp thở cũng trở nên bấn loạn.
Anh đưa lưỡi liếm nhẹ vành môi của cô rồi dời xuống cổ, bàn tay đã tăng tốc dùng sức bóp mạnh hơn.
Ái Nghi ngửa cổ thở dốc, lực ngăn cản thưa thớt rồi yếu dần, đến khi Lý An Thành dời cánh môi chạm vào đầu ngực thì cô đã hoàn toàn buông xuôi, bàn tay đặt trên vai đã luồn vào nếp tóc, dưới ánh đèn vàng đã chẳng còn nhìn rõ màu tóc xám khói nổi bật của anh.
Lý An Thành kéo váy ngủ của Ái Nghi qua khỏi đầu rồi ném đi, tay ôm ngực trái, môi mút ngực phải thay đổi không ngừng, cả hai như thiêu thân đắm mình trong trụy lạc, máu trong người đã nung nóng hòa thành một chữ "yêu".
Âm thanh ngọt ngào vang vang trong gian phòng nhỏ, tay của Lý An Thành đã trượt xuống rốn rồi luồn vào trong quần lót của Ái Nghi, cô cong người nửa muốn tránh, nửa muốn hưởng thụ, sự giằng co ấy khiến cô không biết phải lựa chọn cái nào mới đúng.
Anh ngước lên nhìn cô, dừng lại một chút để điều chỉnh nhịp thở rồi hơi nghiêng người qua, kéo bàn tay nhỏ của cô đặt lên ngực mình, thanh quản đã ở mức khàn nhất, dịu dàng thu lấy gương mặt ửng đỏ của cô vào trong tròng mắt, trút cạn đáy lòng nhẹ nhàng thổ lộ:
"Ái Nghi, em chọn anh đi, anh nhất định sẽ yêu em hết lòng, cả đời thì hơi xa nhưng anh chắc chắn sẽ không phụ bạc em."
Nhịp tim của Ái Nghi vốn dĩ đã nhanh bây giờ còn muốn vọt ra bên ngoài, lời tỏ tình đến vội khiến cô ngẩn ngơ trong giây lát, sâu trong thâm tâm cô không hề so sánh với lời ong bướm trước đây từng nghe được từ một khuôn miệng khác, bởi nó không hề giống nhau.
Khi ấy cô vì đường cùng mà tùy tiện gật đầu, còn bây giờ… ngực trái của cô có chứa tên của anh…
Ái Nghi đánh mất sự e dè, chỉ còn sự hưng phấn với những xúc cảm mới lạ lần đầu tiên nhận được, cô vòng tay qua cổ Lý An Thành, kéo anh sát vào mình, thì thầm thật khẽ:
"Anh đã nói lời này với bao nhiêu người con gái rồi?"
"Chỉ duy nhất có em."
Anh luồn tay sâu vào trong quần lót của cô xoa một vòng tròn, thanh âm đè thấp hơn: "Anh không bao giờ nói đùa chuyện tình cảm, Ái Nghi, chúng ta yêu nhau đi, cho anh ở trong tim em đi."
Lý An Thành cúi đầu hôn lên môi cô, tay vẫn không ngừng vuốt ve nơi tư mật, Ái Nghi mím môi chưa vội trả lời, anh nhẹ cười cố gắng gỡ những tơ vương ở trong cô.
"Có thể giữa chúng ta chưa phải là sâu đậm nhất, nhưng độ tương tư đối với anh đã chín muồi rồi.
Anh không thích chờ đợi sự rung động mãnh liệt, bởi anh sợ nó chưa kịp đến thì người ta đã cướp em đi, cho nên khi anh nhận ra mình cần em thì tốt hơn hết là yêu nhau đi, anh tỏ tình, em chỉ cần chấp nhận là được."
Ái Nghi bật cười, hai mắt trở nên lấp lánh, nào có ai tỏ tình như anh chứ? Thế mà cô lại xiêu lòng rồi, dẫu rằng lí trí vẫn ép cô cân nhắc, liệu lần này có đúng hay không?
Câu trả lời vẫn chưa được thốt ra nhưng Lý An Thành đã không đợi được nửa, anh đứng dậy nhanh chóng cởi quần áo trên người mình vứt đi, vật căng cứng thẳng đứng giữa hai chân đã sẵn sàng lâm trận.
Lần đầu tiên chứng kiến tận mắt sự chào hỏi nhiệt tình giữa hai chân của một người khác phái, Ái Nghi đỏ bừng mặt mày, lại nhớ tới lần trước lỡ chạm vào nó cô càng xấu hổ hơn.
Sự hồi hộp đã tràn cả ra màng phổi khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn, ý nghĩ trong đầu là phải ngay lập tức tìm đường tẩu thoát, nhưng Lý An Thành đã không thể tử tế như những lúc cô say xỉn nữa, lần này cô tỉnh, anh muốn cô hoàn toàn thuộc về anh.
"Ái Nghi, nghe anh nói, sẽ không sao đâu, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, lời này không phải là lời hứa suông."
Dứt lời, chiếc quần lót mỏng manh trên người Ái Nghi được tuột xuống, anh kéo rộng hai chân của cô ra, kề vật đang sưng to của mình gần nơi tư mật của cô, động tác hết sức chậm rãi nhẹ nhàng đưa vào để không làm cô đau.
Lần đầu tiên lúc nào cũng khó khăn, nhưng sự trơn ướt đã đủ đầy nên chẳng mấy chốc hai vị trí đã hoàn toàn khắn khít.
Một dòng ấm nóng tràn ướt ra ngoài, Lý An Thành cúi đầu xuống nhìn, trinh trắng của một đóa hồng kiêu ngạo đã bị cướp mất, anh đau lòng cho cô, nâng bàn tay của cô lên hôn nhẹ, thì thầm nói:
"Nếu muốn khóc, anh cho phép em khóc chỉ một lần này."
Thế nhưng Ái Nghi không khóc, cơn đau kéo đến rồi qua đi rất nhanh, anh chậm rãi rồi bắt đầu tăng tốc, cô làm quen nhanh hơn mình tưởng rất nhiều.
Âm thanh cộng hưởng của da thịt vang lên dội vào những bức tường khiến nó như được khuếch đại âm thanh, cái bóng của Lý An Thành in trên tường không ngừng di chuyển, anh hăng say thúc từng cú thật mạnh vào sâu bên trong cô, khiến cho cô nhịn không được mà bật lên những tiếng rên khe khẽ.
Ga giường và chăn gối đã trở nên lộn xộn, hai người đè lên đống vải nhăn nhúm đó miệt mài thử các tư thế khác nhau, anh ôm lấy cô từ phía sau, kéo chân của cô lên cao rồi đẩy hông không ngừng, ôm bầu ngực đầy đặn xoa tròn, cầm lấy ngón tay của cô mà mút liếm.
Trí não đã ngập trong hương tình say ngất, mê đắm giăng đầy trào ra cả tâm thất và tâm nhĩ, máu hồng nơi tim lênh láng trong cơn say loạn.
Giờ phút này là của "tình" và một chút vị "yêu" chưa phải là đầy đặn nhất.
Khi dòng ấm nóng từ Lý An Thành đã lấp đầy bên trong Ái Nghi rồi nhỏ giọt ra ngoài, anh vẫn giữ yên như vậy, môi lại tìm tới môi cô si mê trao những mật ngọt, đến khi hơi cùng lực cạn mới tạm tha cho nhau.
Anh xoay người để cô nằm úp lên thân mình, nghe tiếng thở dài của cô, cùng lời nghi ngại.
"Chúng ta có vội quá không? Em biết rõ...!tình cảm này vẫn còn mơ hồ lắm."
"Làm gì có vội, đằng nào thì cũng là yêu, anh đang tiếc vì đã không làm sớm hơn đây này, nhịn làm gì, thật là phí.".