Thời Đại Cấm

chương 30: xung đột

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi có ý tứ gì?” Lưu Chính Minh nói.

“Nghe vậy mà cũng không hiểu? Ý là ngươi một tên chỉ có Đấu sư bát tinh mà cũng xứng gọi thiên tài? Bao nhiêu người ở đây chỉ cần tu vi cũng đủ doạ ngươi rồi.” Lệ Hàn châm biếm.

Nghe vậy Lưu Chính Minh cũng chỉ nhíu nhíu mày, ngược lại cũng không để ý. Thấy Lưu Chính Minh một bộ không quan tâm, Lệ Hàn cũng không tiện nói tiếp. Rất nhanh hắn nhìn sang bên cạnh thấy Càn Minh Nguyệt, rồi đột nhiên giả bộ kinh hô:

“A, chẳng phải cô nàng hôm trước đây sao? Hôm trước ỷ vào tu vi của mình cao nên khi dễ thị nữ của ta, một người bình thường a.”

Mọi người nghe vậy liền ngay lập tức quăng ánh mắt khinh bỉ về phía Càn Minh Nguyệt, dù sao một Đại Đấu sư đi khi dễ một phàm nhân thì còn ra thể thống gì?

Lệ Thần, phụ thân của Lệ Hàn cũng rất biết cách phối hợp, đứng ra nói:

“Lệ Hàn, ai cho con được nói vậy, không được vũ nhục liêm sỉ của người khác.”

“Nhưng thưa cha, chúng làm gì có liêm sỉ đâu, con chỉ nói sự thật mà.”

Càn Minh Nguyệt nghe vậy thì khí uất đến tận cổ, nhưng cũng không dám động thủ, vì bên kia là một vị Đấu Vương, một ngón tay có thể đè chết nàng.

Nhưng ngay lúc đó một điều làm người ta bất ngờ xuất hiện. Chỉ thấy Lưu Chính Minh bước từng bước tới chỗ Lệ Hàn, trên mặt mang theo nét cười, trông cực kỳ hoà ái, nhưng không biết tại sao Lệ Hàn khi nhìn thấy nụ cười này, cả sống lưng không chịu được lạnh cả lên, vô ý thức lùi lại ra sau một cái. Chỉ tấy Lưu Chính Minh nhẹ nhàng nói một câu:

“Xin lỗi nàng! Nhanh!”

Nghe đến đây thì Lệ Hàn cũng hoàn hồn lại, chợt cười hô hố:

“Ngươi để ta đi xin lỗi nàng, não ngươi có bị lừa đá hỏng rồi? Được, ta sẽ xin lỗi nếu ngươi có thể đánh thắng được ta.”

“Đánh thắng ngươi? Chính ngươi tự nói, ta chỉ cần đòn.” Lưu Chính Minh nghe vậy cũng không thấy có gì sai. Nhưng một bên các phương còn lại quan chiến thấy vậy liên tục cười giễu:

“Hắn nghĩ hắn là ai? Cười chết ta mất. Muốn lấy tu vi Đấu sư bát tinh đi đánh bại Đại Đấu Sư ngũ tinh, lại còn chỉ một đòn, thật không thể nào tin được nha. Hay là bị ép quá nên điên rồi?”

“Hắn nghĩ hắn là ai? Đấu Đế chuyển sinh chắc, thậm chí ta dám chắc là ngay cả Đấu đế chuyển sinh cũng không giải quyết được như thế chỉ với một đòn, đây hoàn toàn chính là đi miểu sát mà.”

Nói không sai, lấy tu vi Đấu sư bát tinh đánh bại Đại Đấu sư ngũ tinh cũng không phải là không thể, nhưng là không ai có thể làm được tới mức miểu sát cả, dù là Đấu đế chi tư cũng không được. Nhưng Lưu Chính Minh là ai? Xuyên việt giả mang siêu cấp hệ thống nha. Thân phận này so Đấu Đế còn muốn ngưu bức nhiều. Việc mà mọi người đều coi là không tưởng với hắn chỉ là một bữa ăn nhẹ.

Thế là Lưu Chính Minh chỉ đấm ra một cú đấm, cực kỳ phổ thông, không có bất kỳ kỹ xảo gì, nhưng lại vô cùng nhanh. Đến khi Lệ Hàn mới nhìn được quyền ảnh thì nắm đấm đã đánh sâu vào bụng hắn rồi, khiến cho Lệ Hàn văng cả người ra xa hơn m, đổ cả cái cây đằng sau.

Toàn trường tĩnh lặng. Nguyên một đám đang chế giễu khinh thường các kiểu ngay lập tức ngậm miệng lại. Cái này không giống tưởng tượng của họ nha. Không phải Lệ thiếu sẽ né nắm đấm như không và bắt đầu ngược tên kia sao? Không phải đâu?

Đồng dạng ngoài ý muốn cũng có Thạch Việm và Đổng Tiền. Bọn hắn tuy cảm nhận được Lưu Chính Minh mạnh hơn so với cả Đấu sư bình thường nhưng ai ngờ lại quá nhiều như thế.

Kinh hoàng nhất chính là Đổng Minh, Thạch Thái Minh cùng Lệ Thần. Đổng Minh tuy rằng đã nhận xét Lưu Chính Minh có thể đánh đồng được với Đại Đấu Sư tam tinh đã là khen hắn hết cỡ rồi, nào ngờ đâu ra đến cả Đại đấu sư ngũ tinh cũng không chịu nổi một kích.

Lệ Thần thì cũng không thể tin được, nguyên bản hắn cũng muốn để nhi tử mình ngược tên kia, cái gì mà thiên tài căn cơ tốt, hắn không tin. Ai ngờ thực tại đã tát vào mặt hắn, đứa con trai mà hắn luôn tự hào đến cả một chiêu trên tay người ta còn không đỡ được.

Giờ phút này Lệ Hàn tâm tính cũng có thể nói là hỏng mất. Đã nói Đấu sư bát tinh đâu? Một quyền này hoàn toàn không thể so ra kém Đại Đấu sư lục tinh, hơn thế còn có khả năng xuyên qua cả Đấu Khí của hắn, đây mới chính là lý do chính đáng nhất. Nếu không thì tuy rằng hắn có thể không đỡ được nhưng tuyệt sẽ không thê thảm tới mức này.

“Chắc chắc hắn đã dùng món bảo vật gì đó. Đúng đúng, như thế ghê tởm.” Nội tâm Lệ Hàn không thể chấp nhận được mình đã thua, rốt cuộc gào lên:

“Ngươi cái đồ chỉ giỏi dùng ngoại lực, có gan thì đánh tiếp xem ai hơn nào.”

Đang quan chiến khán giả nghe vậy cũng mới lộ ra biểu tình một vẻ thì ra là vậy:

“Ra là ngoại lực. Chứ ta nói làm sao mà hắn có thể như vậy được.

“Đúng đúng.”

Lưu Chính Minh nghe lời nói như này, trên mặt ý cười càng ngày càng đậm. Hắn chỉ lẳng lặng nói:

“Hết thảy cũng chỉ là do ngươi tự tìm thôi.”

Lệ Hàn thấy hắn cười liền có vẻ chột dạ, nhưng sau đó tự mình não bổ đây chỉ là phô trương thanh thế, đây chỉ là phô trương thanh thế....

Lưu Chính Minh cũng không định để hắn nói gì tiếp, rốt cuộc đã mất quá nhiều thời gian rồi. Hắn lại tung thêm một quyền nữa thẳng ngay khuôn mặt.

Đáng thương Lệ Hàn, khuôn mặt vốn đang vô cùng anh tuấn chỉ trong vài giây đã biến thành mặt heo. Hắn lại phun ra máu, ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Lưu Chính Minh nhìn qua cảnh này cũng không nổi lên một chút thương xót nào, trong lòng tựa hồ nghĩ ra điều gì, chợt quay ra nói với toàn bộ các vị Đại Đấu sư đang xem:

“Đây là cái giá phải trả cho việc vu khống nàng. Ta nhắc lại một lần nữa sự thật, thị nữ của Lệ Hàn định ăn cướp nàng, rồi bị nàng đánh trả. Còn nếu ai ở đây dám biên sai sự thật dù chỉ một chút thôi, kẻ đó xác định là chuẩn bị tìm nơi cỏ đẹp làm mộ đi là vừa.”

Nói rồi hắn rút ra cây kính râm, đeo lên trên mắt, nghênh ngang tiến về phía đám đông. Trên đường hắn đi, hai bên không tự chủ được đứng tách ra, cho dù bọn họ tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nhưng cũng không ai nguyện ý đối đầu hắn cả, dù sao Lệ Hàn là minh chứng xác thực kia.

Hắn tới gần Tiền quản lý tay lấy ra viên Liệu Thương Đan:

“Vô cùng cảm tạ Tiền quản lý xuất thủ tương trợ, đây là ba viên Liệu thương đan làm bồi thường.”

“He he, chỉ có khách quan hiểu ý ta, hợp tác vui vẻ.”Tiền quản lý mỉm cười.

“Hợp tác vui vẻ.”

Thì ra nãy giờ tên Lệ Thần không động thủ đi ra cứu con trai hắn không phải là do hắn không muốn mà là do hắn không thể. Lưu Chính Minh trước đó đã truyền âm cho Tiền quản lý để ngăn chặn hắn, không cho hắn động thủ, với giá là viên Liệu Thương Đan.

Tiền quản lý đang muốn có cơ hội lập mối quan hệ tốt với, dù sao hắn cho rằng Lưu Chính Minh sau lưng là một vị Thất tinh luyện đan sư, đương nhiên là sẽ đáp ứng rồi. Còn về việc đắc tội một gia tộc như này, đắc tội thì đắc có cái gì đâu, huống chi Lệ gia cũng sẽ không vì vụ này trở mặt luôn, hơn thế hắn cùng lão tổ nhà bọn họ tu vi đồng dạng đều là Đấu Hoàng Thất tinh, ai sợ ai.

“Thôi được rồi, giải trừ kinh mạch hắn đi.” Lưu Chính Minh nói.

“Cũng được.” Chỉ thấy Tiền quản lý vẫy tay một cái, nguyên bản đang ngồi im bất động Lệ Thần như được đại xá, nhanh chóng chạy ra đỡ con trai mình dậy.

Vừa mới tỉnh dậy Lệ Hàn thấy được khuôn mặt của phụ than, vội vàng nức nở:

“Phụ thân, người phải chủ trì công đạo cho hải nhi. Hắn dám dùng ngoại lực...”

Vừa nói đến đấy đã có người trào phúng:

“Ngoại lực, Lệ công tử ngài tự mình đa tình. Ngài có lẽ còn chưa xứng để Dương thiếu hiệp dùng ngoại lực. Dù sao người ta chỉ cần tay không là đủ ngược ngài rồi.”

“Đúng vậy, có vẻ như Lệ công tử thích nhất liền là đi vu oan giá hoạ người khác nhỉ, hết nói người khác khi dễ rồi còn ngoại lực.”

Nghe đến vô số âm thanh khỉnh bỉ khiến cho Lệ Thần tức giận nắm chặt cả hai bàn tay, nộ khí xung thiên. Nhưng hắn cũng không dám làm gì, chỉ vì bên đối phương lại có một vị Đấu Hoàng nha. Hắn đánh không lại. Thế là hắn vác Lệ Hàn lên vai:” Nhà có việc, ta phải về trước, tí nữa quay lại.” Trong lòng hắn lại nghĩ: “ Đợi kế hoạch của chủ nhân hoàn thành, khi đó Đấu Thiên đại lục sẽ là của ngài, rồi cái đám Đấu Hoàng này sao làm gì được ta, phải nhẫn.”

Trên vai hắn, Lệ Hàn nghe được phụ thân nói rnagwf bên kia có Đấu Hoàng, không cam lòng hô lên:

“Dương Quá, ngươi nhớ mặt ta.”

Lưu Chính Minh:” Ta nhớ mặt ngươi để làm cái gì? Xấu thẩm mỹ quan của ta à?”

Thấy cả phụ tử Lệ gia đều đi rồi, Thạch Viêm cùng Đổng Tiền nhìn nhau cười khổ. Họ đâu có ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Vốn kế hoạch là để Lệ Hàn nhục nhã hai người Lưu Chính Minh, rồi sau đó bọn hắn sẽ ra tay tương trợ, để đạt được lòng tin của hắn. Kết quả là thực tế khác biệt một trời một vực so với kế hoạch.

Đúng vào lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên, cả mặt đất rung chuyển. Lưu Chính Minh nhìn liền hiểu, Phần Không di tích hiện thế.!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio