“Ắt xì!” Lưu Chính Minh hắt hơi một cái.
“Vậy là hết hoả rồi lại đến băng nhỉ, chẳng có cái gì mới cả.” Lưu Chính Minh lắc đầu nhìn xung quanh.
Không gian đã biến đổi thành liên tiếp dãy núi băng, tuyết rơi ngập đầu. Tất nhiên là với tu vi của Lưu Chính Minh thì bước trên tuyết không có vấn đề gì cả, không lo bị ngụp xuống. Giờ phút này, hắn đang đứng dưới chân một ngọn núi, gió lạnh thổi rít qua.
Lưu Chính Minh bắt đầu thấy lạnh, lôi ra bộ quần áo mùa đông, đồng thời cũng vận chuyển đấu khí thuộc tính hoả để giữ ấm. Đang trong lúc hắn đang hơi mê mang không biết làm gì thì âm thanh già nua kia lại vang lên:
“Chúc mừng các hậu bối. Có thể tới được nơi này chứng tỏ rằng các ngươi đã hoàn thành được khảo nghiệm một. Để không mất thì giờ ta sẽ ngay lập tức giải thích về khảo nghiệm này. Nơi các ngươi đang đứng là dưới chân một ngọn núi đầu tiên. Các ngươi có thấy mũi tên phía trước không? Hãy cứ đi theo mũi tên. Các ngươi phải bước tiếp cho đến khi nào nhìn thấy được một lá cờ màu đỏ thẫm. Chỉ cần chạm tay vào nó là các ngươi qua màn. Nên nhớ, càng lên cao càng lạnh, đồng thời đấu khí ở nơi đây cũng không quá mức dày đặc đâu, phải biết sử dụng hợp lý không là các ngươi sẽ không qua được màn. Vậy thôi, chúc các hậu bối may mắn! Khặc khặc khặc!”
Lưu Chính Minh nghe xong tiếng cười thì cũng không biết phải nói gì. Có tí tôn nghiêm đi chứ, ngươi tốt xấu cũng là một Đấu Thánh mà, sao tiếng cười nghe giống một tên hái hoa tặc vậy?
Gạt đi bớt những suy nghĩ trong đầu, Lưu Chính Minh nhìn xuống dưới mặt đất, quả nhiên là có một cái dấu mũi tên. Hắn nhìn theo hướng mũi tên thì thấy trước mặt là một dãy núi rộng lớn phủ đầy tuyết. Ngược lại hắn không hề nhìn thấy lá cờ nào cả. Suy nghĩ trong giây lát, hắn quyết định triển khai Byakugan.
Hơn nửa ngày sau, tại một nơi nào đấy,
Càn Minh Nguyệt hổn hển lau mồ hôi trên trán, Diễm Linh hoả đang không ngừng chuyển động xung quanh nàng. Tuy rằng nhiệt độ xung quanh vô cùng lạnh nhưng đối với Diễm Linh hoả thì vẫn có phần thua kém. Thế nên nàng chỉ cần triển khai Đấu khí xung tán mỏng quanh cơ thể để chặn gió rồi, còn lại thì không hề có vấn đề gì khác cả.
Diễm Linh hoả hoạt động không khác gì pin năng lượng mặt trời. Cứ ở nơi nào có ánh sáng là nó có thể cháy được, thậm chí ánh trăng cũng có thể. Nó thậm chí còn có thể tích trữ năng lượng đấy để đề phòng các trường hợp xung quanh Đấu khí khô quạnh như thế này. Còn đối với Càn Minh Nguyệt, tiêu hao chỉ dùng Đấu khí chặn gió gần như có thẻ không nhắc tới, thế nên tình trạng của nàng vẫn vô cùng ổn định.
Nàng kiên trì đi theo hướng mũi tên, lẩm bẩm:
“Không biết tên hỗn đản kia thế nào rồi nhỉ? Liệu hắn có qua được không? Phi, Càn Minh Nguyệt ơi là Càn Minh Nguyệt, sao ngươi lại đi lo lắng cho hắn? Hắn là người cầm tù sự tự do của ngươi cơ mà.” Giọng nói nàng dần trở nên phức tạp:” Nhưng đi theo hắn thật sự thú vị lắm nha.” Nàng thở dài một tiếng.
Bỏ qua một bên một cô thiếu nữ đang tự vấn lòng mình, giờ phút này Đổng Minh đang hết sức chật vật.
“Khốn kiếp, Đấu Khí tiêu hao không sai biệt lắm được gần / rồi, mà cái lá cờ chết tiệt đấy vẫn chưa thấy đâu cả.” Đổng Minh thở dốc. Hắn lại lấy từ trong giới chỉ ra một viên Bồi Nguyên đan.
“Vậy là chỉ còn lại ba viên. Với Minh Dương thần công ta không hề sợ cái lạnh ở đây, tuy vậy nhưng công pháp này vô cùng tiêu hao Đấu Khí, cứ thế này không sai biệt lắm là ta sẽ vô cùng có khả năng không qua được khảo nghiệm này rồi. Chết tiệt cái khảo nghiệm gì đây? Khảo nghiệm thứ nhất là vượt qua được biển dung nham, cái này không vấn đề gì. Đối với chỉ cần cảnh giới từ Đại Đấu sư cộng thêm công pháp mang thuộc tính chính cương chính dương là hoàn toàn dễ vượt qua. Thế còn đến cái khảo nghiệm này? Đo độ tiêu hao à? Mức độ tiêu hao lấy tính từ ta đã gần như gấp lần một tên Đại Đấu sư bình thương rồi, biết vậy nên mang thêm nhiều Bồi nguyên đan hơn chút nữa.” Đổng Minh vẻ mặt tiếc hận.
Tình huống thiếu hụt Đấu Khí cũng đang diễn ra trên những người còn lại, đặc biệt là giới tán tu. Tình hình kinh tế của họ còn tệ hơn cả của đệ tử con em thế gia. Còn về Thạch Viêm, hắn đã bị đào thải ngay từ vòng đầu. Công pháp của hắn là công pháp gia truyền của Thạch gia, Bích Thổ Lưu Sa, Huyền cấp trung phẩm, ngang cấp với gia tộc còn lại, tuy vậy lại là chủ tu thuộc tính thổ, nên đương nhiên là hắn không có cơ hội nào.
Nghĩ đến tình hình của những người còn lại, Đổng Minh lại nở ra một nụ cười:
“Còn tên Dương Quá kia nữa. Tuy lực chiến của hắn rất cao nhưng không thể phủ nhận được tên kia mới chỉ là Bát tinh Đấu sư, ở đâu ra Đấu Khí đủ, có khi hắn còn bị loại từ khảo nghiệm một rồi. Còn cô nàng sở hữu Diễm Linh hoả kia nữa, xem ra với thuộc tính của Diễm Linh hoả thì chắc cũng sẽ vượt qua cửa ải này. Haizz, bây giờ chỉ không biết là sẽ giải thích thể nào với Lệ huynh đây? Đã hứa là cướp được Diễm Linh hoả cho hắn rồi. Vậy đành đợi sau khi di tích kết thúc động thủ vậy.”
Đột nhiên hắn nhìn về phía trước, hai mắt hắn mở to. Chỉ thấy một lá cờ đang bay tung tăng trong một hang động băng.
“Lá cờ kia rồi! Ha ha! Quả thực trời không tuyệt đường người. Xem ra nhanh nhất Đổng Minh ta định rồi.” Nói xong hắn lao như điên đến, tay chạm vào lá cờ, ngồi vào trong hang nghỉ ngơi.
“Thật không thể tin nổi, giờ nhìn lại hoá ra lá cờ này lại để sau lưng chúng ta. Tiền bối thật là âm hiểm mà, cố gắng để ra mũi tên bắt chúng ta đi đường vòng. Không sai, giờ chắc ta cứ ngồi đây mà đợi thôi. Nếu vào trong khảo nghiệm có cơ hội gặp được cô nàng kia thì ta sẽ hoàn thành giao dịch cùng Lệ huynh rồi. Tuy rằng nàng đã đột phá lên làm Đại Đấu Sư lục tinh nhưng không sao cả, lá bài tẩy của ta rất nhiều. Vấn đề duy nhất ở đây là tên Dương Quá thôi. Không biết hắn có quan hệ thế nào cùng Tiền quản lý nhỉ? Nếu vụ này lùm xùm lên thì sẽ không tốt chút nào.” Hắn suy ngâm một chút, lông mày hơi nhướn lên, con ngươi lộ ra vẻ tàn độc:” Được rồi, cùng lắm thì giết chết nàng, hắn đương nhiên sẽ không có chúng cớ gì, đến lúc đó truyền thừa sẽ do nhà ta làm chủ đạo, hắc hắc hắc!”
Trong lúc Đổng Minh còn đang yy hắn không để ý đến sau lưng hắn một cái bóng đang tiến tới.
Một tiếng “ Xì khè!” Vang lên, và ngay lập tức, tiếng tự lẩm bẩm im lặng.. Một cái thân hình không đầu rớt xuống nền đá.
Tại một nơi khác, Càn Minh Nguyệt đang nằm thở phì phò bên đất, bên cạnh là một cái xác rắn to đùng. Nàng chống một tay dậy, lấy ra một viên Liệu Thương đan nhét vào miệng:
“May mà Quang Lược Thiên Hoả quyết kết hợp với Diễm Linh hoả có thể xua tan được hết bóng tối trong động, nếu không thì ta đã bị con rắn này cắn rồi, khi đó quả thật lành ít dữ nhiều. Từ khí tức của nó xác thực chỉ là Đại Đấu sư ngũ tinh, nhưng cường độ thân thể của nó không thể nào so với Đại Đấu sư Cửu tinh Đấu thú kém được. Đặc biệt là sức tấn công và lực lượng của nó quá kinh người, may mà ta ném Hoàng Thiên lô chặn miệng nó rồi cuối cùng mới đánh chết được, tuy thế ta vẫn bị nó vật lộn dẫn đến bị trọng thương.”
Nói rồi nàng phức tạp nhìn tiếp:” Tuy đã giết được nó nhưng đổi lại cũng là một viên Liệu Thương Đan rồi, lúc hắn đưa cho mình giờ chỉ còn hai viên thôi. Nhắc đến hắn, không biết hắn có qua được màn này không nhỉ? Hắn hẳn là giỏi về trí tuệ, khí lực của hắn cũng tương đối lớn nhưng so sánh với con rắn này thì quả là muối bỏ biển. Nhưng chắc hắn vẫn thắng thôi, tuy đại giới cũng sẽ có.” Không biết vì sao khi suy nghĩ đến Lưu Chính Minh thì lòng tin tưởng của nàng vào hắn sẽ lại trỗi dậy, khiến cho nàng có niềm tin là Lưu Chính Minh chắc thắng khi đối đầu với con rắn này, chả qua nàng không chịu thừa nhận thôi.
Giờ phút này Lưu Chính Minh đang dẫm chân đạp liên tục lên con rắn, trên cả người nó lít nha lít nhít đủ loại kiếm. vừa đạp hắn vừa chửi:
“Này thì làm mất một bộ quần áo của ta này, ngươi có biết ta thích bộ này nhất không? Gớm, chết không chết tử tế mà còn cố xịt máu lên người ta, ta phải dẫm chết ngươi mới thôi.”
Hệ thống không đành lòng nhìn con rắn nữa, bèn khuyên:
“Thôi nó cũng chết rồi, tha cho nó đi.”
Nghe vậy thì Lưu Chính Minh mới chịu hạ chân xuống, vừa rút Viễn xạ kiếm ra, xẻ xuyên một phần thân của con rắn, rồi lấy ra nướng:
“Thế thì cũng không thể đơn giản buông tha nó được. Giết nó lại mất một bộ quần áo.”
Hệ thống mặt khinh bỉ nhìn hắn:
“Cmn, mỗi một bộ quần áo. Dựa theo lực chiến của con rắn vừa rồi ta đoán chắc là đến cả Đại Đấu sư cửu tinh bình thường gặp con rắn chỉ có nắm chắc phần chết, nhất là mấy cú đớp của nó, Đấu Linh không cẩn thận thì cũng ăn nhất kích tất sát ngay. Coi như thắng được nó thì cũng sẽ phải bỏ ra không nhỏ đại giới, ai như ngươi, mỗi một bộ quần áo?”
Nghe thế Lưu Chính Minh tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:
“Mạnh như vậy?”
“Chứ sao, ngươi nghĩ ai cũng có Byakugan giống như ngươi, phát hiện ra vị trí lá cờ ngay sau lưng, còn nhìn ra được con rắn để rồi đứng từ xa rỉa nó? Tuy ngươi đã bắn nó tận nhưng mười phát nhưng cuối cùng vẫn phải xuất ra Vạn Kiếm quy tông lấy ra gần trăm thanh để vây nó còn gì? Thế mà chê nó yếu? “
Lưu Chính Minh nghe vậy thì mặt vẫn cứ trơ ra:
“Đừng nói nữa, người ta được khen nhiều sẽ ngượng.”