Càn Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì hơi trầm ngâm một chút, rồi nghiêm túc gật đầu:
“Ta hiểu được.”
“Hiểu được là tốt, giờ ngồi yên để ta tìm lại chỗ đánh dấu.”
Lưu Chính Minh nói xong bèn nhắm mắt lại, một bên bắt đầu thi triển [ Quỳnh Thiên Phong].
“Thần tựa phong, trí tại minh, nhãn tại thiên, vô vi nhập hữu vi, phong tại động, tâm tại tĩnh...” theo từng lời phát ra từ miệng Lưu Chính Minh, gió xung quanh bắt đầu lay động.
Lấy Lưu Chính Minh làm trung tâm, giừo phút này từng ngọn gió trong khuôn viên trăm cây số bắt đầu từ dập dờn không cố định dần trở nên có quy luật.
Từng chiếc lá rơi cuốn theo chiều gió, không gian như là tĩnh lại, giờ khắc này Càn Minh Nguyệt nhìn ngắm hết thảy tại trong mắt.
Một thân ảnh đứng tại giữa rừng, cây, quanh thân từng đợt gió phe phẩy, tà áo tung bay phất phới. Ánh chiều tà phảng phất tại trên khuôn mặt, khiến cho người thiếu niên đây vốn đã vô cùng điển trai, tuấn tú, giờ khắc này càng có thêm cái gì đó làm người say mê, làm nàng không tự chủ được nhìn thật kỹ, dứt không nổi.
Tưởng chừng khoảng khắc này kéo dài tựa thiên thu, Lưu Chính Minh đột ngột mở mắt ra, bỗng hắn nhìn thấy Càn Minh Nguyệt đang chăm chú nhìn mình, không hỏi hơi ngẩn người một chút, thanh âm hơi ngập ngừng:
“Có vấn đề gì hả?”
Càn Minh Nguyệt đến tận khi nghe thấy thanh âm của Lưu Chính Minh mới hoàn hồn tỉnh lại, nàng vội lắc đầu:
“Không có gì! Chỉ là... ngươi vừa thi triển cái gì vậy?”
Thấy nàng có vẻ hơi ngượng ngùng, Lưu Chính Minh cũng không tiện nói gì, bèn giải thích:
“Cái này á? Đây gọi là [ Quỳnh Thiên Phong]. Môn này chính là lợi dụng cảm ngộ cùng với độ bền bỉ và dẻo dai của tinh thần và ý chí của ngươi, rồi từ đó gửi gắm tầm nhìn vào không khí xung quanh, nương theo hướng gió trong vòng bán kính hơn dặm.”
“Hơn dặm bán kính?” Càn Minh Nguyệt hơi có chút kinh ngạc: “ Thế đây chính là một môn tuyệt kĩ siêu cấp trinh sát rồi còn gì? Hơn dặm là tầm nhìn của ngươi có thể so sánh được với cả Đấu Hoàng thậm chí Đấu Tông rồi.”
Thế nhưng nàng cũng không hỏi đối phương thêm về xuất xứ của môn tuyệt kỹ này, dù sao tên này vốn là lắm bí mật, đôi lúc nàng tự hỏi những điều mình biết về hắn có thực sự đúng không, hay chỉ là phần nổi của tảng băng trôi?
Lưu Chính Minh nghe nàng tán thán thì cười khổ:
“Không có như ngươi lợi hại như vậy. Thứ nhất, môn này hao tốn vô cùng nhiều tinh thần lực cùng với tinh lực. Thứ hai là môn này tuy thần niệm của ta có thể gửi vào trong gió nhưng lại dễ dàng khiến cho nó bị yếu đi, không phải chỗ nào cũng thăm dò được, tự nhiên khó mà sánh nổi với Đấu Tông cường giả. Tuy vậy chiêu này vẫn đúng là có một ưu thế, đó chỉ càn là có tinh thần lực đủ mạnh thì dù là Đại Đấu sư cấp bậc vẫn dùng được.”
Sau đó hắn lại khoát khoát tay:
“Không cần phải tốn thời gian thêm nữa! Đi với ta.” Nói rồi thân ảnh của hắn nhanh chóng biến mất, dưới chân lại thi triển tiếp lăng ba vị bộ, thân ảnh của hắn nhanh chóng trở nên phiêu hốt.
Lăng ba vi bộ vốn là một môn khinh công dùng tại thực chiến, nên hoàn toàn cũng có thể sử dụng như một môn thân pháp, đặc biệt là nó có thể sử dụng tại vô số địa hình, chỉ cần xuất hiện tại quẻ bên trong, từ Thuần Càn cho đến Hoả Thuỷ Vị Tế, đặc biệt càng qua cải tạo của hệ thống khiến Lưu Chính Minh tại các địa hình đăc biệt vẫn như tại trên đất bằng đồng dạng.
Càn Minh Nguyệt nhìn thấy thân ảnh hắn đã dần đi xa cũng không có cách nào, bèn vắt chân lên cổ mà chạy. Dù sao nàng cũng chưa từng học qua một môn thân pháp nào cả.
Hai người đi được khoảng phút, thì đột nhiên Lưu Chính Minh dừng chân dưới một gốc cây nọ, ở trên thân cây có đánh một cái chữ cái viết “ LCM”
Hắn cúi người xuống phía dưới, bạch nhãn ngay lập tức được triển khai. Hắn hơi nhếch mép cười:
“Quả nhiên là đây a!”
Vừa nói hai tay hắn vừa đào xuống. Đột nhiên xung quanh mặt đất xuất hiện đạo kiếm khí lao về phía Lưu Chính Minh. Nhìn thấy vậy, hắn cũng không có chút nào hốt hoảng, tay trái vẫy nhẹ một cái, lập tức hoá giải hết.
Hắn hơi cảm thán:
“Quá đúng là phân thân của ta nha, làm việc đủ cẩn thận. Đề phòng một số con thú hoang hay cái gì đó có thể đào đất được thì bố trí lấy đạo kiếm khí này. Nếu như là ta, tất nhiên sẽ vô cùng dễ dàng xử lý được. Còn nếu là kẻ nào có khả năng đỡ lại như vậy, thì thôi. Coi như ta đen đủi. May quá, vẫn còn không có muộn.”
Một bên Càn Minh Nguyệt giờ phút này cũng đã đuổi tới. Nàng cằn nhằn:
“Chủ nhân thật đúng là.... Lần sau xin ngài đi chậm giùm.”
Lưu Chính Minh nhận thấy nàng đến cũng không thèm ngoái đầu lại, ngoắc ngoắc tay hướng nàng đến. Càn Minh Nguyệt tuy vẫn còn khó chịu nhưng lại thấy tò mò không biết có gì ở dưới gốc cây nên sau cùng thì nàng vẫn lại gần.
Vừa mới nhìn vào cái hố thì nàng lại hơi giật mình, vì bên trong chôn lấy mấy chục cái giới chỉ. Lấy nhãn lực của nàng tự nhiên biết là đám giới chỉ này đều có xung quanh tả hữu mười trượng không gian bên trong, thế mà giờ đây số lượng cơ hồ đếm được hàng chục, không biết bên trong lại chứa gì mà nhiều như vậy?
Thấy biểu lộ của nàng, Lưu Chính Minh cũng không ngoài ý muốn. Hắn cầm lấy toàn bộ giới chỉ đưa cho nàng rồi nói:
“Cho hết đồ vật bên trong vào trong Hoang Thiên Lô, lưu lại giới chỉ bên ngoài.”
Càn Minh Nguyệt tiếp nhận đám giới chỉ, tinh thần lực vừa mới quét qua một cái, giật mình kém chút kêu ra tiếng.
Nàng đang thấy cái gì? Trời ơi! Mấy trăm gốc thảo dược tứ tinh, mấy ngàn gốc tam tinh, số lượng nhị tinh cùng nhất tinh nhiều không đếm nổi, thậm chí còn loe ngoe vài gốc ngũ tinh.
Nàng nhìn về phía Lưu Chính Minh, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, tên trời đánh trước mắt này thế nào mà lại có nhiều như vậy, hắn phải đánh cướp cả cái Dược Tông phân đà mới móc ra được ngần này.
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc, Lưu Chính Minh vẫn bảo trì nụ cười trên môi, hắn nhếch miệng nói:
“Đừng dùng ánh mắt đấy nhìn ta, người ta sẽ xấu hổ a. Nhân tiện nói cho ngươi biết cũng không sao. Đúng, cái đám này đều là đánh cướp cả đấy.”
Đúng như ta nghĩ, tên trước mắt này quả nhiên thuôc loại táng tận thiên lương, người người hô đánh. Bất quá... chính hợp ý ta. Hết cách rồi, ai bảo người ta là chủ nhân cơ chứ. Càn Minh Nguyệt trong lòng đang nghĩ thầm, cơ hồ đem hết vốn liếng tục ngữ ra hết rồi, bỗng nhiên nàng chợt nhận ra một vấn đề.
Không đúng, hắn không phải luôn đi theo ta cơ mà, thời gian đâu ra để thực hiện loại hành vi này?
Dường như nhận ra hoài nghi của Càn Minh Nguyệt, Lưu Chính Minh cũng không định giải thích nhiều, chỉ thấy hắn phất tay một cái, một thân ảnh cơ hồ giống hệt hắn y như đúc xuất hiện, đứng ngay bên cạnh Càn Minh Nguyệt.
Càn Minh Nguyệt đột nhiên thấy có người bên cạnh mình thì chợt hoảng quá, vội vàng giật lùi về sau ba bước, trên tay Hoả Trường Thương ngay trong tức khắc xuất hiện.
Nàng vốn là đang cảnh giác mười phần, bốc chợt nhận ra khuôn mặt thân quen kia làm cho não nàng hơi có chút quá tải. Nàng vội vã nhìn sang bên kia, hi vọng một lời giải thích.
Lưu Chính Minh bèn nói:
“Đây là một loại thiên phú của ta. Ta có thể tạo ra phân thân, nhưng chỉ giới hạn tên một ngày. Không những thế cái đám này đều chỉ có thể tồn tại được ngày thời gian, mà toàn bộ tất cả lực chiến bọn hắn chỉ bằng nột nửa của ta mà thôi.
Càn Minh Nguyệt nghe xong cảm giác mười phần mộng bức. Mười cái phân thân? Đã thế toàn bộ đều có lực chiến bằng một nửa bản thể, cảnh giới tương tự? Cái này mới chính xác gọi là thiên phú nghịch thiên này.
Đương nhiên với một Đại Đấu sư như nàng vô cùng dễ dàng phân tích ra được sự lợi hại của thiên phú này, đây chân chính là một lá bài tẩy, bất kể là tại lĩnh vực nào cũng như vậy.
Bất quá hắn đã lựa chọn chia sẽ cùng nàng nghĩa là hắn đã có tín nhiệm vào nàng rồi chăng? Hay là hắn muốn....
Giờ phút này, cô công chúa của chúng ta đang tự mình não bổ ra rất nhiều tình huống cẩu huyết.
Lưu Chính Minh nếu mà biết được suy nghĩ của nàng bây giờ hoàn toàn không treo cái mông của nàng lên hung hăng đánh thì không thể được.
Hắn vốn là cho Càn Minh Nguyệt nhìn thấy để sau này nàng cũng có thể phối hợp rõ hơn, dù sao sau này kiểu gì cũng lộ, không bằng nói cho nàng biết trước.
Bởi vì, nghi người thì không dùng người, đã dùng người thì sẽ không nghi người, đây chính là chân lý của cuộc sống, huống chi còn có Thân nô ấn tại đấy.