Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói.
Từ Mục ngồi xổm trong vườn, hai tay cầm điện thoại, nhìn số điện thoại trên màn hình ngẩn người.
Cậu nên liên hệ với Tưởng Dĩ Giác. Lần này Từ Mục chắc chắn với ý nghĩ này, nhưng cậu lại vấp phải một số vấn đề: Có nên liên hệ cho anh ấy bây giờ không nhỉ? Vào giờ này mà liên hệ với anh ấy thì có thích hợp không? Gọi được rồi thì nói gì bây giờ?
Không biết có con bọ cánh cứng từ đâu đậu lên cây đậu nành, hai mắt Từ Mục sáng lên, cậu lập tức chụp một bức ảnh, viết một tin nhắn kèm ảnh: "Dạo này trong ruộng có côn trùng gây hại, xuất hiện bệnh thối rễ ở bắp cải, không biết phải làm sao bây giờ."
Người nhận là Tưởng Dĩ Giác, gửi đi.
Nhìn tin nhắn đã được gửi đi, Từ Mục tiếp tục ngẩn người.
Hai phút sau vẫn chưa nhận được hồi âm, Từ Mục dậm chân phát điên: "Anh ấy không trả lời tui!! Có phải anh ấy cảm thấy vấn đề của tui rất ngu không?! A a a a!! Sao tui lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc này cơ chứ! Thu hồi thu hồi! Không thu hồi được a a a!!"
Từ Mục, một người có hành vi phóng túng, khi rơi vào bể tình lại như một thiếu nữ.
Đương lúc cậu kêu rên, điện thoại báo một tin nhắn mới khiến Từ Mục lập tức khôi phục trạng thái bình thường.
Cậu vội vàng xem tin nhắn, thấy Tưởng Dĩ Giác trả lời: "Đặt cây thầu dầu bên cạnh cây đậu nành có thể giảm bớt sâu bệnh mà em nói, bọ cánh cứng sợ mùi của cây thầu dầu. Rau hẹ trồng cạnh bắp cải có thể chống bệnh thối rể cho bắp cải."
Từ Mục nhìn tin nhắn hai lần, chỉ có hai câu này, không còn gì khác.
Cậu nhíu mày lẩm bẩm: "Tại sao không nói chuyện khác chứ, thật sự chỉ trả lời đứng đắn thế thôi à? Không hỏi xem mình gần đây sao rồi à? Tối có rảnh không?"
Từ Mục chưa kịp buồn thì chuông điện thoại đã vang lên.
Từ Mục hết cả hồn, suýt nữa thì làm rơi điện thoại, cậu phải nắm hai lần điện thoại mới không rơi.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố ép mình tỉnh táo lại rồi mới nhận điện thoại. Đầu tiên Từ Mục ho khan mấy tiếng, sau đó lại 'ừmmmm' một tiếng.
Không hồi hộp, không có hồi hộp chút nào hết á.
Cậu tự nói với chính mình.
"Vì sao em không trực tiếp gọi cho tôi?" Hẳn là Tưởng Dĩ Giác vừa xong việc, Từ Mục có thể nghe thấy đầu dây bên kia có người đang bàn chuyện công việc.
"Sợ anh đang bận thôi, gửi tin nhắn để anh trả lời sau." Từ Mục giả vờ hào phóng, dường như người lúc nãy ngồi xổm chờ tin nhắn không phải là cậu vậy.
"Em nghĩ thật chu đáo." Tưởng Dĩ Giác khen cậu, sau đó hỏi: "Tối nay em rảnh không?"
Từ Mục đang định nói "rảnh", nhưng cậu lại nhớ đến lời Hàn Viễn Ngọc nói lúc sáng, bên tai như đang văng vẳng giọng nói của tên kia:
"Càng nhào nhào tới đàn ông càng không thèm! Muốn tóm được anh ta thì phải chơi đùa với anh ta!"
"Tôi...... tối nay có việc rồi." Từ Mục cắn răng từ chối.
Tưởng Dĩ Giác lập tức hỏi: "Đêm mai thì sao?"
Từ Mục hơi ngập ngừng, bên tai vẫn là giọng nói kia: "Dục cầm cố túng! Dục cầm cố túng đó! Đây là chiến thuật! Chiến thuật có biết không!"
"Đêm mai trường học có hoạt động." Từ Mục nhịn đau từ chối đến cùng.
Tưởng Dĩ Giác hơi mất mát: "À, vậy đành để hôm khác."
"Đúng rồi, chỉ có thể để hôm khác." Từ Mục nắm tay nhắm mắt vô cùng hối hận nhưng vẫn cố trấn định. "Vậy anh làm việc đi, hôm khác liên lạc."
Link:
Kết thúc cuộc gọi với Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục phát điên lần thứ ba, cậu thầm nghĩ: Chiêu này mà không có hiệu quả thì cậu sẽ cắt Hàn Viễn Ngọc!
Đã hai ngày kể từ ngày kết thúc cuộc gọi ở nông trại, Từ Mục không liên hệ với Tưởng Dĩ Giác hẳn hai ngày liền.
Từ Mục có cảm giác cả người khô queo rồi, mới có hai ba ngày mà đống tóc cậu vò ra đã đủ để làm được một cây bút lông.
Không biết bao nhiêu lần trong đêm cậu giận dữ hỏi ông trời: "Mẹ nó đến cùng là ai đang trêu ai vậy!"
Vẫn là đạo hạnh của Từ Mục cậu còn thấp, vậy nên cậu khó mà bình tĩnh để chờ đợi thời cơ. Từ Mục tự nhủ nhất định không thể chủ động phá vỡ cục diện này, nếu không đối phương sẽ biết ý đồ của cậu và từ đó sẽ uy hiếp cậu.
Từ Mục miệt mài tu luyện đạo hạnh, chịu khó nhẫn nhịn, miệt mài mở điện thoại trên lớp hết lần này đến lần khác.
Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc ở bàn bên đang trò chuyện sôi nổi.
"Tớ nghĩ cô ấy căn bản không nhớ đến cậu."
Nghe xong câu này, Từ Mục còn tưởng Tân Lưu Quang đang nói với cậu.
Cậu trừng mắt nhìn sang, thấy Hàn Viễn Ngọc đang nắm chặt tay phản bác: "Không có chuyện đó đâu! Chắc chắn bây giờ cô ấy đang nghĩ đến tớ, nghĩ đến đứng ngồi không yên mà đợi tớ liên hệ với cô ấy! Nghiên Minh, cậu nói có đúng không?"
Trong nháy mắt, Từ Mục tỉnh ngộ, bọn họ đang nói về Tưởng Ngưng Hựu.
Vạn Nghiên Minh gật đầu: "Ờ, đúng rồi." Cậu ta còn cho Hàn Viễn Ngọc mặt mũi.
"Cậu có đến nhà cô ấy đâu mà biết là cô ấy đang nhớ cậu, còn nhớ đến đứng ngồi không yên? Có thể người ta sớm đã có người mới, đến họ của cậu cũng quên không sót chút gì rồi ấy chứ." Tân Lưu Quang thích nhất là dội cho Hàn Vuễn Ngọc một gáo nước lạnh. Trong lòng Hàn Viễn Ngọc có bao nhiêu nhiệt tình đều bị cậu ta tạt cho nguội lạnh.
"Tớ thấy cậu là đang ghen tị vì mình còn độc thân thì có. Cậu ghen tị vì tớ có một đối tượng hoàn mĩ không khuyết điểm chứ gì!" Rõ ràng là Hàn Viễn Ngọc tự lừa mình dối người.
"Ơ đệt! Cậu còn dám so sánh à!" Tân Lưu Quang đang mệt rã rời mà cũng bị cậu ta chọc cho tỉnh luôn. "Còn nữa, tớ ghen tị với cậu? Não cậu bị bệnh hết thuốc chữa rồi à?"
"Cậu không ghen tị với tớ thật không, cậu có dám cá không?"
"Cá thì cá, sợ cậu chắc? Cậu muốn cá cái gì? Cá thế nào? Chọn người đến nhà cô ấy xem thử cô ấy có nghĩ đến cậu mà mất ăn mất ngủ không nhé? Cậu đến được không?" Tân Lưu Quang khinh thường cười một tiếng.
"Nếu có thể thì tớ đã đến nhà cô ấy rồi! Nhà cô ấy......" Bỗng nhiên Hàn Viễn Ngọc nghĩ đến điều gì đó.
Từ Mục đang chuẩn bị tiếp tục khô héo một mình, bỗng cảm nhận được ánh mắt kì quái đến từ đám bạn.
Trong lòng có dự cảm chẳng lành, cậu rụt đầu lại, cảnh giác hỏi: "Các cậu nhìn tớ làm gì?"
Nhà Tưởng Dĩ Giác nằm ở khu vực phồn hoa nhất thành phố, nơi đây là trung tâm tài chính với vô số ngân hàng, tổng bộ của công ty chứng khoán. Hai tòa cao ốc của Tưởng thị là tập đoàn Nhưỡng Tứ và Tập đoàn Tự Mộc cũng tọa lạc ở đây.
Khu vực này cũng là nơi tập hợp tinh anh trong và ngoài nước. Những người đang tới tới lui lui trên đường lúc này đều là những nhân tài mỗi ngày có thể giúp người khác kiếm được cả chục triệu.
Tân Lưu Quang ngẩng đầu nhìn những tòa cao ốc chọc trời, hỏi Hàn Viễn Ngọc: "Công ty nhà cậu cũng ở đây à?"
"Cậu đang đùa tớ hả? Đây là nơi nào chứ?" Hàn Viễn Ngọc chỉ vào mảnh đất dưới chân. "Đây chính là 'Trung tâm vũ trụ' ! Nhà tớ mà mở được công ty ở đây thì tớ còn học đại học làm cái quần què gì nữa!" Bình thường cậu ta luôn có cảm giác ưu việt của một phú nhị đại, nhưng khi đặt chân đến nơi này cậu ta cũng không thể không cúi đầu trước những người có tiền thực sự.
Mà nhà của Tưởng Dĩ Giác lại ở ngay trong khu vực này.
Nhà của hắn là một ngôi nhà ở lưng chừng núi, căn nhà màu trắng hướng ra biển, bên trong có một vườn hoa lớn, bể bơi và sân Golf. Căn nhà này được xây dựng như một trang viên Bắc Âu, nhìn từ bên ngoài, thứ hiện đại duy nhất là gara bên cạnh nhà, bên trong có mấy chục chiếc xe thể thao mới tinh.
Nếu như những phương tiện quý giá này khiến bọn họ phải kinh ngạc, thì thực vật trong vườn hoa nhà Tưởng Dĩ Giác, những loài hoa xinh đẹp hiếm có trên thế gian, đủ để bọn họ phải quỳ gối, dập đầu gọi baba luôn.
"Hoa, thấy không? Đó là hoa, là hoa thật đấy! Còn sống, không chỉ một đóa, mà là rất nhiều!" Vạn Nghiên Minh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, cậu ta lắc đầu thở dài: "Mẹ nó, Tưởng Dĩ Giác thực sự quá giàu."
Hàn Viễn Ngọc xuyên qua kính thủy tinh nhìn những chiếc xe thể thao khiến cậu ta hoa mắt, rồi nhìn cỏ cây hoa lá trong hoa viên, sau đó cắn răng nói: "Nếu không phải xem anh ta là anh vợ của tớ, thì tớ thật sự muốn giết anh ta."
Tân Lưu Quang tâm lặng như nước, bình thản nói: "Cuối cùng tớ cũng biết vì sao tư bản đáng chết rồi."
Chua thì chua, ghen tị thì ghen tị, hâm mộ thì hâm mộ, nhưng Hàn Viễn Ngọc cũng không quên mục đích duy nhất của chuyến đi này.
"Nghe nói đợt này Tưởng Ngưng Hựu đang học luật kinh tế, mà nhà anh cô ấy lại ở gần trường nên cô ấy sẽ đến nơi này nghỉ trưa." Hàn Viễn Ngọc kéo Từ Mục tới, đẩy cậu về phía trước. "Cậu giả vờ đến tìm Tưởng Dĩ Giác rồi thuận tiện nhìn xem Tưởng Ngưng Hựu đang làm gì. Nếu có thể nói chuyện với cô ấy vài câu thì càng tốt, cậu giúp tớ hỏi cô ấy, khụ, giúp tớ hỏi cô ấy xem cô ấy có còn nhớ tớ không. Anh Mục, người anh em này xin cậu đấy, hạnh phúc nửa đời sau của tiểu đệ trên tay ngài đây đấy."
Hàn Viễn Ngọc thiếu điều quỳ xuống lạy Từ Mục luôn.
Từ Mục mang theo nửa đời sau của Hàn Viễn Ngọc mà đi.
Khi đến gần với căn nhà lớn kia, cậu đã tự nhủ với chính mình: "Đây là do Hàn Viễn Ngọc cầu xin cậu đến, cậu chỉ là vì giúp đỡ anh em thôi chứ không phải muốn đến tìm Tưởng Dĩ Giác đâu!"
Chuông cửa ở trên cánh cửa sắt lớn, Từ Mục nhấn chuông một cái, trước mặt lập tức xuất hiện một màn hình D.
Không có ai trên màn hình cả, giọng nói cũng là trí tuệ nhân tạo: "Chào ngài, xin hỏi ngài là?"
"Xin hỏi Tưởng tiên sinh có ở nhà không?"
"Tưởng tiên sinh vẫn chưa trở về, ngài có chuyện gì không?"
"Tôi......" Từ Mục liếc nhìn đồng bọn, nháy mắt ra hiệu cho bọn họ, Tưởng Dĩ Giác không có ở nhà.
Đồng bọn không cho cậu trở về, ba người trốn ở đằng xa liều mạng phất tay với cậu, ra hiệu cho cậu mau chóng nghĩ cách đi vào.
Từ Mục bất đắt dĩ thở dài, nói với trí tuệ nhân tạo trên màn hình: "Tôi là thợ tỉa hoa anh ta mời đến giúp quản lý vườn hoa."
"Xin hỏi ngài có gì để chứng minh không?"
"Chứng minh à." Từ Mục nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra. Cậu ấn ấn trên màn hình rồi đưa ra. "Đây là nhật kí trò chuyện của tôi với anh ta, hai ngày trước anh ta đã gọi điện hẹn trước với tôi. Đây là bằng chứng mà tôi có thể đưa ra."
"Xác nhận thông tin." Trí tuệ nhân tạo nói.
Hai phút sau, trí tuệ nhân tạo hỏi: "Tên."
"Từ Mục."
"Tiến hành quét khuôn mặt để đăng ký."
Vài tia sáng màu xanh quét lên mặt Từ Mục.
Trong nháy mắt, cánh cửa lớn mở ra, trí tuệ nhân tạo nói: "Mời vào."
Từ Mục liếc nhìn đồng bọn, ba tên kia nhao nhao giơ ngón tay cái với cậu.
Hít sâu một hơi, Từ Mục bước vào cửa lớn.
Cậu vừa bước vào không lâu, một người mặc quần áo lao động màu xanh lam, tay xách theo một thùng dụng cụ, đó là cách ăn mặc của thợ tỉa hoa từ đằng xa đi tới.
Ba người, sáu con mắt trợn tròn.
Hàn Viễn Ngọc ở đằng xa gọi gã lại: "Ui da, người anh em này, anh đến đây làm gì thế?"
Người tỉa hoa trung niên nghĩ ba người là người trong nhà kia nên chạy chậm đến, khách khí cười: "Tôi là thợ tỉa hoa mà Tưởng tiên sinh mời đến giúp hắn quản lý vườn hoa."
Ba người ngu luôn.
"Tôi có hẹn trước, thật đấy. Cậu nhìn này, đây là nhật kí trò chuyện của tôi và hắn hai ngày trước, là hắn gọi đến hẹn tôi." Thợ tỉa hoa cầm điện thoại đưa cho ba người nhìn.
Ba người nhìn nhau, tâm linh tương thông, sau đó cùng nhau nhào tới đè thợ tỉa hoa xuống.
Nhìn từ xa, chỉ nghe thợ tỉa hoa hô to: "Ui ui ui! Các người làm gì đấy! Cứu mạng! Giết người rồi!"
Hết chương .