Thời Đại Vợ Đẹp

chương 14: ký sự nữ vương báo thù (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Park Yuchun nhấn đến số vật nhỏ nhà hắn. Tiếng chuông vang lên.

“Alo~” Giọng nói thì thầm của vật nhỏ vang lên.

“Cục cưng, em đoán xem anh là anh. Đoán đúng sẽ có thưởng!” Bỏ đi vẻ nghiêm túc lúc nãy, viện trưởng Park lại tỏ ra ta đây ngây thơ, giọng điệu hoàn toàn là dỗ dành con nít.

“A, chờ một chút~”

Park Yuchun nghe thấy vậy, cũng cầm máy chờ vật nhỏ.

“Được rồi~ có thể nói!”

“Bảo bối, nãy có chuyện gì à?”

“A, vừa nãy ở căn tin ăn cơm, tụi Hyuk Jae đều bên cạnh, không nói chuyện được, nên Su Su phải chạy ra ngoài.”

“Gì? Em chưa ăn cơm à? Mau quay lại ăn đi, anh cúp máy trước, em ăn xong, anh sẽ gọi lại cho em.” Nghe vật nhỏ vì nghe điện thoại của mình mà không ăn cơm, trong lòng Park Yuchun cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng lại đau lòng, sao có thể không ăn cơm được. Gầy đi một vòng thì làm sao?

“Ha ha, không sao ạ. Cháu bảo Hyuk Jae mua về lớp cho cháu, không sao mà. Đúng rồi, vừa nãy, chú bảo cháu đoán cái gì?” Vật nhỏ nhớ tới lời lúc nãy của hắn, liền hỏi.

“À, anh bảo em đoán anh là ai, đoán đúng sẽ có thưởng!” Park Yuchun cười ha ha, nhắc lại.

“Nói cho cháu biết trước thưởng cái gì đi đã. Nếu không người ta không đoán đâu.”

“Thưởng cho em một nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt.” Park Yuchun cười đến không thấy mắt.

“Dạ? Vậy cháu không đoán đâu.” Vật nhỏ thấy có hại cho mình, liền lắc đầu từ chối.

“Không được! Nhất định phải đoán! Nếu không ông xã sẽ đánh mông em đấy.”

“Yuchun xấu, lại bắt nạt người ta~”

“Tiểu vô lương tâm. Anh nói đánh vô mông, chứ lần đó anh có đánh đâu. Vật nhỏ, em có nhớ anh không?”

“Nhớ!” Vật nhỏ vừa mới trả lời xong thì nghe thấy có người gọi mình [Junsu, rốt cuộc cậu có muốn ăn cơm không? Không ăn là nguội hết đó.]

“A, có! Cháu đi ăn cơm, chú cũng nhớ ăn cơm đó, biết chưa?” Vật nhỏ ngượng ngùng nói.

“Haiz… anh biết rồi. Su, phải nhớ anh đó.” Park Yuchun nghe vật nhỏ kêu phải tắt máy, không khỏi than thở. Hyuk Jae, thằng bé này bao giờ mới hiểu chuyện nhỉ?

“Bác sĩ Kim, sao anh còn đi làm. Tổng giám đốc Jung không giữ anh ở nhà sao?” Cô y tá vừa sắp xếp lại bệnh án, vừa dùng ánh mắt tò mò nhìn Kim Jaejoong.

“Ha ha, anh ấy nói sẽ không can thiệp chuyện của tôi. Biết tôi muốn đi làm tiếp còn rất ủng hộ.” Kim Jaejoong cười, đáp lại.

“A, bác sĩ Kim, thật hâm mộ anh quá. Tổng giám đốc Jung chẳng những đẹp trai, nhiều tiền, lại hiểu người khác như vậy. Bác sĩ Kim, anh thật hạnh phúc.” Hai mắt cô y tá cong lên, toát ra vẻ hâm mộ bác sĩ Kim.

“Ừm, anh ấy là vậy đấy, tôi thật sự rất hạnh phúc.” Jung Yunho, vì giữ hình tượng cho con gấu nhà anh, tôi đây phải nói dối rất nhiều đấy.

Bởi vì sự thật nó đâu phải như vậy.

“Jaejoong! Mệt à? Sao em ngủ sớm vậy?” Jung Yunho vừa mới vào phòng, cởi áo vest, liền thấy vợ mình nằm trên giường, đắp chăn.

“Anh về rồi à? Mai em phải đi làm, đương nhiên là phải đi ngủ sớm rồi.” Kim Jaejoong cầm chặt cái chăn, nói. Sau đó Jung Yunho lại bắt đầu một tràng như thường lệ. Kim Jaejoong phải hét ầm lên “Sao nói mãi vậy?” Cuối cùng buổi sáng y phải phá cửa mà đi làm.

“Bác sĩ Kim, sao bác sĩ lại đến đây?” Y tá trưởng thấy Kim Jaejoong, liền bước tới chào.

“À, tôi đi làm. Nghe nói bệnh viện chúng ta có nhân viên mới. Là cô ấy sao?” Kim Jaejoong nhìn về phía Im Yoona.

“Bác sĩ Kim, chào anh. Tôi là Im Yoona, mong anh giúp đỡ nhiều.” Im Yoona vừa nhìn thấy Kim Jaejoong đi tới, vội vàng bỏ đồ cắt móng tay xuống.

“Ha ha, nghe nói y tá Im là do viện trưởng giới thiệu.”

“À, vâng, tôi là do đích thân viện trưởng Park giới thiệu.” Im Yoona cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘đích thân’. Cô nàng muốn nhân cơ hội này thể hiện rõ uy quyền với mấy y tá khác, khiến cho họ phải kính trọng mình.

“Vậy sao? Cô cố gắng nhé.” Bác sĩ Kim nhíu mày. Im Yoona? Hy vọng cô ta không làm loạn chuyện của vật nhỏ. Sao mình lại thấy bất an nhỉ?

Văn phòng viện trưởng. Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.

“Viện trưởng, là tôi, tôi vào được không?”

“Anh Jaejoong. Lần sau anh tới cứ việc đi thẳng vào. Thế này em thật không quen đấy.” Park Yuchun thầm nghĩ. Đây là sao? Thật sự muốn làm mẹ hiền vợ tốt à? Anh Yunho đúng là có biện pháp đấy.

“Chết tiệt. Park Yuchun, cậu muốn bị ăn mắng hả. Tôi muốn hiền lành một lúc cũng không cho tôi cơ hội.” Chưa đến ba phút, bác sĩ Kim đã hiện nguyên hình.

“Ha ha, như vậy em thấy hợp hơn đó. Anh Jaejoong, có chuyện gì không?” Jung Yunho đúng là không làm được tích sự gì? Mèo hoang cũng không dạy thành mèo nhà được.

“Nghe nói mỹ nhân mới của bệnh viện chúng ta có quan hệ không nhỏ với cậu.”

“À, cậu nói Im Yoona hả? Là ông nội cho vào làm, không liên quan đến tôi.” Hắn biết Kim Jaejoong sẽ đến hỏi tội mà.

“Không liên quan tới cậu? Nhưng mà y tá Im hình như không nghĩ vậy.”

“Jaejoong! Cậu đừng có nói gì với ba mẹ vợ và vật nhỏ nhà tôi đấy. Tôi thật sự không có làm gì mà.” Park Yuchun bỗng cảm thấy sẽ có chuyện xấu gì đó phát sinh, không hiểu sao hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Cậu nói sao? Chúng ta có quan hệ gì nhỉ? Tôi là anh vợ của cậu, người một nhà cả mà. À, cậu đừng quên vật nhỏ nhà cậu bây giờ vẫn là vật nhỏ nhà tôi. Nếu tôi không cho phép, cậu nghĩ mình có quyền nói thế à?”

“Vâng, thưa anh.” Đầu Park Yuchun đã bốc khói nhè nhẹ, nhưng vẫn cố nhịn mà đáp lại ông anh vợ Kim Jaejoong.

“Su Su! Tan học rồi à? Lại đây~” Kim Junsu vừa mới về đến cửa, liền bị mẹ Kim kêu.

“Dạ, có chuyện gì hả mẹ?” Buông cặp xuống, vật nhỏ ngoan ngoãn đi qua.

“Con đem cái này đến bệnh viện cho con rể Park đi!” Mẹ Kim đưa cái hộp cho vật nhỏ.

“Cái gì vậy mẹ?”

“Đương nhiên là ‘hộp tình yêu’ rồi! Con không nghe nói, muốn nắm được trái tim đàn ông thì phải giữ được cái dạ dày của họ à. Đưa cái này cho con rể Park, nó nhất định sẽ thấy con rất tốt, lại đảm đang. Phải nói là chính con làm đấy.” Mẹ Kim chỉ vật nhỏ cách làm một người yêu tốt.

“Dạ? Nói dối ạ? Vậy không tốt đâu mẹ.” Vật nhỏ cúi đầu nhìn cái hộp trong tay. Mình không muốn nói dối đâu!

“Su Su! Con phải biết nghĩ một chút chứ. Tuy chuyện của con với con rể Park đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng không thể làm như đã cho vào tủ sắt được. Đàn ông ưu tú như con rể Park nhất định sẽ có nhiều phụ nữ yêu. Đến lúc đó con có khóc lóc mẹ cũng không lo cho con đâu. Còn sẽ mắng con một trận đấy.” Mẹ Kim chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói.

“Vậy… vậy… lần sau… mẹ dạy con nấu ăn đi. Con sẽ làm cho chú ấy ăn.” Vật nhỏ ngẩng đầu, tràn đầy tin tưởng, nói.

“Ngoan! Đây mới là bé ngoan của mẹ! Chụt!” Nghe vật nhỏ nói thế, mẹ Kim vui mừng hôn lên mặt vật nhỏ.

“Chị Cao không có ở đây à? Hì hì, mình phải tạo ngạc nhiên cho Yuchun mới được!” Đây là lần thứ ba vật nhỏ đến chỗ này, vì hồi trước sợ ảnh hưởng đến công việc của Park Yuchun nên cậu bạn nhỏ không đến bệnh viện tìm hắn. Không thấy chị Cao lần trước đâu, vật nhỏ liền đi đến phòng viện trưởng, định đưa tay gõ cửa, thì thấy cửa phòng hé ra một khe nhỏ. Vật nhỏ định kêu Yuchun thì nghe thấy một giọng nói từ trong truyền ra.

“Viện trưởng! Em thật sự rất thích anh, xin anh hãy chấp nhận em.”

“Sao? Ý của cô là gì?”

“Viện trưởng! Anh cũng biết quan hệ của ông ngoại em với ông nội anh rất tốt, hai nhà chúng ta đều có địa vị xã hội. Nếu chúng ta quen nhau, nhất định sẽ rất phù hợp.”

“Hả? Cô cho rằng vậy à? Hình như là vậy đó. Xét gia thế của hai chúng ta, đúng là rất xứng đôi.”

Vật nhỏ đứng ngoài cửa đã không muốn nghe nữa, cậu bỏ chiếc hộp trong tay xuống, bỏ chạy. Lúc chạy ra còn đụng phải thư ký Cao đang từ WC đi về. Trong khi người bên trong vẫn không biết gì, mà tiếp tục cuộc nói chuyện.

“Nhưng tôi có người yêu rồi. Tôi rất yêu em ấy, với lại hai tuần nữa chúng tôi sẽ kết hôn. Chắc giờ ông ngoại cô cũng nhận được thiệp cưới rồi.”

“Cái.. cái gì? Viện trưởng. Em không quan tâm đến người đàn bà đó của anh. Xin anh hãy chấp nhận em.” Im Yoona túm lấy cánh tay Park Yuchun, giữ chặt lấy.

“Im Yoona! Tôi thật sự nhịn cô lâu rồi! Con gái sao mà mặt dày thế? Tôi yêu vợ của mình, cô không có cơ hội đâu. Tôi vốn nghĩ đến quan hệ hai nhà, nên không muốn nặng lời với cô, không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy.” Park Yuchun giằng mạnh tay cô nàng ra.

“Vì sao em phải buông tay? Em không muốn. Viện trưởng, anh cho em chút thời gian, em sẽ thể hiện mình tốt hơn vợ chưa cưới của anh rất nhiều.” Im Yoona từng bước tấn công, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Park Yuchun.

“Đủ rồi!” Viện trưởng Park đẩy mạnh cô nàng ra “Im Yoona, ngày mai cô không cần đi làm nữa. Tôi sẽ bảo thư ký Cao thông báo bộ phận kế toán trả tiền lương cho cô.”

“Thư ký Cao, vào văn phòng của tôi.” Park Yuchun đi đến bàn làm việc, nhấn điện thoại, nói.

“Viện trưởng, có chuyện gì ạ?” Thư ký Cao bước vào, hỏi. Hôm nay thật lạ, mà đứa bé vừa mới chạy ra hình như là đứa bé lần trước…

“Mời cô Im ra ngoài cho tôi, thông báo bên kế toán kết toán tiền lương cho cô ta.” Giọng nói của Park Yuchun lạnh lùng đến dọa người.

“Vâng, cô Im, mời cô theo tôi.” Thư ký cao đưa tay ra, mời Im Yoona.

“Không cần, tôi tự đi.” Im Yoona tức giận bỏ ra ngoài. Thư ký Cao không biết phải làm sao, cô quay đầu nhìn viện trưởng “Viện trưởng… chuyện này…”

“Kệ cô ta đi. Cô cũng ra ngoài đi.” Park Yuchun xoa nhẹ mi gian. Thật bực bội mà, tâm tình đang tốt thì bị cô ta phá hỏng.

“À, viện trưởng, có chuyện này… Lúc nãy tôi thấy cậu bé bị thương ở chân lần trước anh đưa đến, hình như khóc, rồi chạy ra ngoài.”

“Cái gì?” Trong lòng Park Yuchun run lên.

“Vâng, là cậu bé đáng yêu đó.”

Xong rồi! Vật nhỏ nhất định đã hiểu lầm cái gì.

“Sao lại như thế? Vì sao? Mẹ ơi, vì sao? Sao mấy cô gái mẹ nói lại xuất hiện nhanh như vậy? Đáng ghét. Chú Park đáng ghét… Ô ô ô… Lúc nào cũng nói yêu mình, thích mình, hóa ra đều là giả…” Cậu bạn nhỏ vừa chạy ra khỏi bệnh viện liền khóc suốt, người đi bên đường đều nhìn qua, thấy cậu nhóc khóc đến ai cũng đau lòng.

Khóc mệt, vật nhỏ cũng không biết mình đã chạy đến đâu. Thật sự rất mệt, cậu bạn nhỏ liền ngồi xổm bên ven đường. Lúc này mặt trời cũng đã xuống núi.

“Cậu bạn nhỏ, cháu sao vậy?” Một người phụ nữ tốt bụng thấy vật nhỏ tội nghiệp ngồi xổm ven đường, đầu chôn giữa hai tay, liền đến hỏi.

“Dạ? Cháu… cháu không sao ạ. Cảm ơn dì.”

“Không tìm được đường về nhà sao?”

“Dạ. Dì ơi, điện thoại cháu hết pin rồi. Dì cho cháu mượn điện thoại gọi về nhà được không ạ?” Cậu bạn nhỏ lấy điện thoại ra mới phát hiện hết pin. Junsu, thật vô dụng. Hồi nhỏ đã hay đi lạc, giờ lớn rồi vẫn đi lạc. Thật vô dụng, vô dụng. Không thể trách chú Park được.

“Cháu đừng khóc nữa. Đây, cháu mau gọi cho người nhà đi.” Người phụ nữ đưa điện thoại cho cậu bạn nhỏ mượn, nói.

“Cảm ơn dì!” Cậu bạn nhỏ nhận điện thoại, bỗng nhớ tới lời mẹ. Người ưu tú như con rể Park nhất định sẽ có rất nhiều phụ nữ yêu. Đến lúc đó con có khóc lóc mẹ cũng không lo cho con đâu. Còn sẽ mắng con một trận đấy.

Không được, về nhà mẹ sẽ mắng chết. Vậy gọi cho anh Jae Jae.

“Alo! Alo!”

“Anh~ Là em~ Ô ô ô~ Oa~” Vừa mới nghe được giọng nói của Kim Jaejoong, cậu bạn nhỏ liền như thấy mẹ mình, đem tất cả oan ức mà bật khóc thành tiếng.

“Su Su? Là Su Su à? Bây giờ em đang ở đâu? Bọn anh đang tìm em đấy.” Hiển nhiên là Kim Jaejoong đã biết chuyện này.

“Em… em… em ở … đường XX. Anh, em không tìm thấy nhà, em sợ lắm.” Vật nhỏ nhìn bảng tên đường ở góc đường, lại bắt đầu khóc, nói.

“Được rồi. Em đứng yên ở đó, anh sẽ tới ngay. Không được đi đâu đấy, biết chưa?” Nghe vật nhỏ càng lúc càng khóc thảm hơn, tim Kim Jaejoong cũng quặn đau, y đang lái xe đi tìm, lập tức quay đầu xe, chạy về hướng cậu bạn nhỏ nói.

“Dạ, anh mau tới đây đi. Su Su sợ lắm~ Ô ô ô…”

“Anh biết, anh biết. Em chờ anh một chút.” Kim Jaejoong tăng tốc. Vật nhỏ, em nhất định phải không sao đấy, nếu không anh sẽ không để yên cho ả đâu.

“Cảm ơn dì, anh cháu sẽ đến đón cháu ngay. Trả điện thoại cho dì ạ.” Cậu bạn nhỏ lau nước mắt, lễ phép trả điện thoại cho người phụ nữ.

“Vậy là tốt rồi. Lần sau đừng chạy một mình đến đây nữa. Cậu nhóc, cháu phải nghe lời người lớn đấy.” Người phụ nữ cầm điện thoại, nhắc nhở vật nhỏ hai, ba câu liền rời đi.

Mười phút sau, Kim Jaejoong đã đến nơi, thật giống như hơn mười năm trước, trên đường tan học về nhà trọ, y đã gặp được cậu bé này. Không chỉ tình huống giống nhau, mà bóng dáng nho nhỏ, tội nghiệp, không tìm thấy nhà ấy cũng vẫn như vậy, điều này khiến cho nước mắt Kim Jaejoong bất giác rơi xuống.

“Su Su!” Kim Jaejoong tiến đến ôm vật nhỏ vào trong ngực.

“Dạ? Anh Jae Jae? Đúng là anh rồi. Ô ô ô… Anh Jae Jae… Ô ô ô…” Vật nhỏ thấy Kim Jaejoong liền ôm chặt cổ y, khóc hết ra.

“Bảo bối, bảo bối, anh đến rồi! Đừng khóc! Đừng khóc! Chúng ta về nhà, anh mang em về nhà.” Kim Jaejoong bế vật nhỏ lên. Park Yuchun, cậu thật sự chọc đến tôi rồi đấy, nợ mới nợ cũ tôi sẽ tính một lượt. Còn cả Im Yoona, cô chết chắc rồi!

“Anh Jae Jae, em không về nhà có được không? Mẹ sẽ mắng đó.” Cậu bạn nhỏ lên xe, vẫn ôm chặt lấy Kim Jaejoong. Giọng nói còn nức nở.

“Được, chúng ta không về. Anh đưa em về chỗ anh được không?” Đôi mắt Kim Jaejoong cũng ửng đỏ, vuốt mái tóc của Su Su, an ủi vật nhỏ.

Reng… reng… reng… Tiếng điện thoại vang lên.

“Alo.” Giọng nói của Kim Jaejoong rất tệ.

“Jaejoong à, cậu có tin gì không? Có tìm thấy Su Su chưa?” Giọng nói của viện trưởng Park lộ rõ ra lòng hắn đang nóng như lửa đốt, tiếng cũng khàn đi rồi.

“Không có.” Kim Jaejoong cúp rầm điện thoại xuống.

“Anh, vừa rồi em sợ lắm. Su Su thật sự rất sợ.”

“Không sao rồi. Theo anh về nhà, chúng ta không bao giờ để ý đến tên khốn Park Yuchun nữa.”

PS: Chúng ta cùng cầu nguyện cho viện trưởng Park thui.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio