Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm đang đọc điểm thi Tiếng Anh lần này. Mông của Junsu đã rời khỏi ghế rồi. Trong lòng cậu khẩn trương muốn chết. Lúc này cần phải chuẩn bị tinh thần, nếu thị tệ, sẽ không có mặt mũi gặp thầy Shim đâu.
“Lee Hyuk Jae, điểm.” Hyuk Jae liền thở phào một hơi “Má ơi, qua rồi.”
Tim Vật nhỏ đập như gõ trống. Sau Hyuk Jae chính là cậu.
“Kim Junsu, điểm.”
“Gì?” Lee Hyuk Jae đứng bật lên.
“Trò Lee Hyuk Jae, em có ý kiến gì sao?” Thầy chủ nhiệm đẩy gọng kính “Trò Hyuk Jae, em cần noi gương trò Junsu kìa. Em xem, trò ấy tiến bộ bao nhiêu. Thầy có lời khen ngợi trò Junsu trước cả lớp. Lần này kết quả của em rất tốt, trước kia đủ điểm đã là kỳ tích rồi, lần này lại có thể đạt điểm cao như vậy. Trò Kim Junsu, em đứng lên chia sẻ kinh nghiệm học tập với các bạn một chút đi.”
Vật nhỏ hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng, cảm giác hạnh phúc này hình như đến rất bất chợt. Hyuk Jae bĩu môi, chìa ngón trỏ thọc cánh tay Junsu, lúc này cậu mới mơ màng đứng lên.
“Junsu, thầy kêu cậu đứng lên chia sẻ kinh nghiệm đó.” Thấy Junsu đứng lên, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn mở ra, biểu tình ngạc nhiên vẫn chưa hết, Hyuk Jae trộm nhắc cậu.
“Dạ? Chia sẻ…kinh nghiệm ạ?” Kinh nghiệm điểm cao của mình là gì nhỉ? Chính là có chồng, sau đó xuất hiện một tình địch, hơn nữa còn có một thầy giáo dạy kèm, với ba yếu tố này đã làm cho một cậu nhóc ngốc nghếch thành một thiên tài. Nhưng mà nói thế thì không được, người ta sẽ cảm thấy là cậu đang nói đùa mất.
“Kinh nghiệm… là … là… chuẩn bị bài trước ở nhà, đi học thì chăm chú nghe giảng, về nhà xem lại bài, học từ mới, làm bài tập nhiều… a… là… là như vậy thôi ạ.” Thật vất vả tổ chức ngôn ngữ, Vật nhỏ lắp bắp kể ra.
“Các em, các em nghe thấy chưa? Tuy kinh nghiệm của trò Kim Junsu không có gì mới, nhưng đây là điều mà thầy cô và các phụ huynh của các em luôn nhấn mạnh. Điều này đủ nói rõ phương pháp này vẫn rất hữu hiệu. Được rồi, trò Junsu, hi vọng em tiếp tục cố gắng. Thầy đánh giá cao em.” Thầy chủ nhiệm nói không ngừng, sau đó mới kêu Vật nhỏ ngồi xuống.
Chuông tan học vang lên, thầy giáo ra khỏi lớn, Junsu liền bị ánh mắt đáng sợ của Hyuk Jae hù dọa “Kim Junsu, cậu mau khai báo thành thật cho tớ. Ai cho cậu quay cóp? Hay là viện trưởng Park làm phao cho cậu? A, hay là anh Jaejoong? Hừ, tớ nghĩ không thể nào là anh Jaejoong được. Anh ấy luôn nghiêm khắc với vấn đề học tập của cậu. Chỉ có thể chồng cậu thôi. Hì hì, nhất định là anh ta đúng không?”
“Con khỉ chết! Cậu bảo tớ gian lận? Tớ thi bằng chính sức mình đó. Cậu mới gian lận.” Vật nhỏ nắm cổ áo của Lee Hyuk Jae, dùng sức lắc, cậu có phản ứng mạnh như vậy bởi vì mình cực khổ học hành, mà lại bị thằng bạn này bảo gian lận, đương nhiên trong lòng cảm thấy rất oan ức rồi.
“Khụ khụ… khụ… Jun… Junsu… Tớ chỉ đùa thôi mà… buông tay, buông tay ra đi…” Lee Hyuk Jae trợn tròn mắt, sắp sùi bọt mép ra, Kim Junsu mới chịu buông tay.
“Chuyện này mà đùa được à? Xéo, xéo đi. Còn ở đây nữa, tớ đánh tiếp đó, cậu là thằng xấu xa.” Kim Junsu đạp cho Lee Hyuk Jae hai phát nữa, mới tạm xem như hết giận. Quay lại cầm bài thi điểm cao của mình. Wow, có phải mình thi không vậy? Mình sắp thành thiên tài rồi. Cầm về nhà khoe với mẹ, chắc mẹ sẽ vui lắm. Còn cho Changmin xem nữa, cho em ấy biết mình thật sự rất thông minh. Cuối cùng phải cho ông xã xem, không biết ông xã sẽ khen mình thế nào đây? Ha ha.
Sau khi tan học, Vật nhỏ vui mừng khoác cặp về nhà, trong lòng không ngừng nghĩ đến bài thi với “phong độ xuất chúng” của mình.
“Junsu?”
Giọng nói này nghe quen quen, Vật nhỏ quay đầu nhìn lại, là chị Ga Hee.
“Junsu, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Park Ga Hee tháo kính râm, tỏ ra rất thân quen với Kim Junsu, mà nói.
“A, chào chị. Có chuyện gì không ạ?” Sao lại là chị ấy? Sao lại để mình gặp chị ấy nhỉ?
“Junsu, lần này chị tới tìm em. Chị có chuyện muốn nói với em. Là về em, chị và Yuchun. Em có thời gian không?”
Chị ấy cố ý tới tìm mình là vì chuyện của ba người, mình có thể không đồng ý sao?
“Dạ, chúng ta đi đâu ạ?”
“Quán cà phê lần trước được không?”
“Vâng.”
Trong quán cà phê.
“Junsu, em muốn uống gì? Cà phê không? Chị thấy em nên uống sữa thôi, cà phê đắng lắm. Trẻ con thường không có thói quen uống cái này mà.”
Đừng tưởng rằng bình thường Junsu ngốc nghếch không hiểu ý sâu sa, nhưng nghe Park Ga Hee nói thế, Vật nhỏ vẫn có thể đủ sức hiểu ý tứ trong đó. Chẳng phải ý bảo cậu còn nhỏ, so với một người lớn như Park Yuchun thì không xứng chút nào.
“Em… em cũng muốn uống cà phê. Chú phục vụ, cho cháu một tách cà phê. Loại cực đắng ấy, không thêm sữa, không thêm đường.” Vật nhỏ chỉ không muốn người khác coi thường mình, nhưng trong mắt cô nàng Park Ga Hee thì vẫn cảm thấy buồn cười, chẳng qua vờ làm người lớn thôi.
Người phục vụ bưng hai tách cà phê tới, Junsu cầm lên, đưa tới miệng, nhấp một ngụm. Ưm~ họ không bỏ đường thật. Sao có người lại thích uống thứ này chứ? Đắng y như thuốc Đông y ấy.
“Junsu, a… hay là nên gọi em là Park phu nhân nhỉ? Nói thật, chị không ngờ em là người chị muốn tìm đấy. Lần đó tình cờ gặp mặt, đã nói những lời thất lễ như vậy với em, hi vọng em không để ý.”
“Không… không sao ạ…”
“Lúc chị biết người yêu của Yuchun bây giờ là em, em không biết chị kinh ngạc thế nào đâu. Đúng là duyên phận nhỉ?”
“Chị… chị điều tra em?”
“Không, lúc chị gặp một người bạn cũ. Cô ấy nói có quen Yuchun. Cô ấy kể chuyện cho chị, sau đó đưa hình hai người kết hôn cho chị xem. Chị nhìn thoáng qua đã nhận ra em, nên…” Có thể nghĩ mình điều tra, thằng nhóc này cũng không thể coi thường được.
“A, hóa ra là vậy… nhưng… chị muốn nói gì thì nói thẳng với em đi.” Vật nhỏ nghe Park Ga Hee nói thế, cũng không nghi ngờ gì nữa.
“À, nếu cậu bạn nhỏ thích trực tiếp như vậy, chị cũng không quanh co nữa. Chị chỉ muốn nói, em rời xa Yuchun đi, em nên mở mang chính mình.”
“Rời xa? Là sao ạ? Em không hiểu chị muốn nói gì…” Vật nhỏ nghĩ cô nàng sẽ tuyên chiến với mình, nhưng không ngờ cô lại bảo cậu rời khỏi Park Yuchun.
“Junsu, em nghe chị nói đã. Nói thật, ban đầu về đây chị rất muốn đoạt lại Yuchun. Bởi vì tụi chị chia tay không phải vì hết yêu. Nhưng do duyên cớ, em lại nhặt được ví tiền của chị, khiến chị biết em là một cậu nhóc rất thuần khiết, nên chị không đành lòng chia rẽ hai người.”
“Vậy sao chị bảo em rời xa anh ấy? Tại sao em lại phải rời đi? Chị… chuyện của chị với Yuchun đã qua rồi. Em thấy… em thấy chị không nên tìm em nói lời này mới đúng, lại càng không nên bảo em rời đi.”
“Chị biết em sẽ hiểu lầm ý chị mà. Junsu à, chị hi vọng em có thể nghe hết lời chị nói.” Thấy Vật nhỏ cúi đầu, Park Ga Hee nói tiếp “Yuchun là một người đàn ông rất tài giỏi, dịu dàng, chín chắn, biết quan tâm đến người khác, có năng lực lại tài hoa. Em không thấy người như vậy nên có một người bạn đời tài giỏi tương tự ở bên cạnh sao? Ít nhất cũng không phải là người như Junsu bây giờ… Đương nhiên, chị không có ý nói em không tốt, nhưng em cũng là con trai, mà lại luôn núp bóng như vậy… hình như là có vẻ hơi yếu đuối đó.”
“…”
“Junsu, có khi nào em tự hỏi, Yuchun đã bao giờ nói chuyện với em về công việc, về những vấn đề quan trọng, rắc rối trong cuộc sống chưa? Hai người thường nói chuyện với nhau về vấn đề gì? Chỉ là em làm nũng, cậu ấy chiều theo? Hay là ôn tồn trên chăn đệm? Em không biết cuộc hôn nhân như thế có lỗ hổng rất lớn sao?”
“…”
“Em thử nghĩ xem, nếu ngày nào đó Yuchun gặp phải vấn đề khó khăn trong sự nghiệp, rắc rối trong cuộc sống, muốn tìm một người để chia sẻ, lúc đó em có thể giúp cậu ấy giải quyết không? Em sẽ dùng cách nào để an ủi cậu ấy? Một nụ hôn à? Junsu, em còn nhỏ, có lẽ em không hiểu… Trong tình yêu, về mặt lý thuyết một nụ hôn có thể đủ để giải quyết hàng ngàn vấn đề khó khăn cùng những đau buồn. Nhưng trong thực tế, nó chẳng giải quyết được vấn đề gì hết.”
“…”
“Không lẽ em không muốn trở thành một người tài giỏi để có thể xứng đôi với Yuchun? Mở mang kiến thức đối với em thật sự rất quan trọng đấy.”
“Nhưng… em… bây giờ em đang rất cố gắng học hành… Em đã tiến bộ mà.” Kim Junsu muốn biện minh cho chính mình, nhưng cậu vừa nói ra liền hối hận, chút cố gắng này có là gì đâu.
“Trong lòng em rõ hơn chị mà… Sự cố gắng này căn bản chưa đủ… Junsu, chị thật sự muốn giúp em.” Nói xong, Park Ga Hee lấy một thứ trong túi xách đưa tới trước mặt Junsu “Đây là giấy ghi danh học hộ lý ở một học viện nổi tiếng của Pháp. Nơi đó có giáo sư giảng dạy chị trước kia. Chị đã viết thư giới thiệu em cho thầy ấy. Junsu, đây là một cơ hội tốt, chị hi vọng em không bỏ lỡ.”
“Nước Pháp? Không… em không đi đâu. Yuchun cũng sẽ không cho em đi.” Liếc nhìn tài liệu về ngôi trường trên bàn, Junsu vội vàng lắc đầu từ chối.
“Đương nhiên cậu ấy không muốn em đi rồi. Cậu ấy nghĩ không cho em đi là sợ em chịu khổ. Nhưng thực chất làm như vậy là ích kỷ. Cậu ấy cũng không thể lo lắng cho em suốt đời được. Nếu em nghĩ thông suốt thì chuyện này không thể nói cho Yuchun biết được.” Park Ga Hee tỏ ra thành tâm nghĩ cho cậu, nói.
“Thế này không phải là bỏ nhà đi bụi sao. Mọi người sẽ lo lắm.”
“Không phải bỏ nhà đi, mà là ra nước ngoài học tập. Em nghĩ mình gióng trống khua chiêng với gia đình, thì còn được đi sao?”
“…” Junsu không biết phải nói sao.
“Chị biết, nhất thời em rất khó chấp nhận. Nhưng chị đã phân tích hết lợi hại cho em rồi. Chị tin em là một cậu nhóc thông minh. Nếu nghĩ thông suốt rồi thì gọi điện cho chị. Chị sẽ cố gắng sắp xếp em ra nước ngoài một cách nhanh chóng nhất.” Park Ga Hee lấy danh thiếp của mình đặt trước mặt Junsu, sau đó đi trả tiền rồi rời khỏi.
Junsu vô lực dựa trên bàn “Mình phải làm sao bây giờ? Lời chị ấy nói… hình như không phải không có lý…” Ngồi dậy, Vật nhỏ lấy bài thi Tiếng Anh trong cặp ra “A, Kim Junsu, được mỗi con điểm cao đã vui rồi. Không biết đắc ý cái gì nữa.”
Trong đầu hỗn độn, Vật nhỏ cũng không biết sao mình về đến nhà được nữa. Trong nhà không có ai, xem ra Park Yuchun còn chưa về.
Vật nhỏ thay quần áo ở nhà xong, mãi mới mở được cái cặp ra. Do dự hồi lâu, vẫn cầm tờ bài thi Tiếng Anh ra. Ngồi ở bàn học, gác cằm lên bàn, người cong lại như con tôm nhỏ.
“Lần đầu tiên đấy… Cho tới giờ chưa bao giờ thi được điểm cao vậy đâu. Lẽ ra phải vui mừng chứ. Này, Kim Junsu, làm gì vậy? Bán sống bán chết khoe mỗi tờ bài thi này cho ai xem chứ? Haiz, có mỗi một lần điểm cao thì sao? Có thế mà liền đắc ý rồi à? Hồi ông xã đi học chắc chắn điểm nào cũng cao. Nhưng vì sao ông xã, anh Jae Jae, anh Yunho, Changmin đều thông minh như vậy? Vì sao mình có cố gắng vẫn ngốc như thế chứ?”