Cuộc sống của học sinh trung học phổ thông luôn nhàm chán, bảy giờ sáng tới trường, vừa ngồi buôn chuyện với bạn bè được vài câu thì đã bắt đầu lịch học của một ngày. Tuy các môn học khá đa dạng, nhưng học một hồi thì chẳng còn thú vị, áp lực nặng nề khiến sinh hoạt ngoài giờ lên lớ cũng trở lên khô khan, trừ chuyện trọng đại của đất nước, hay scandal của các ngôi sao ra, thì chuyện thường được nhắc đến nhiều nhất chính là chuyện giữa bạn học với nhau.
Với học sinh ở lứa tuổi mười bảy mười tám mà nói, dường như bọn họ còn quan tâm đến chuyện về bạn học mình nhiệt tình hơn cả scandal của các ngôi sao. Ôn Viễn không hứng thú lắm với mấy việc này, thứ nhất là do tính cách, thương xuyên tỏ ra không mặn không nhạt khi mọi người tám chuyện. Hai là vì, trong số những lời đồn ấy, quá nửa là có liên quan tới hai vị thiếu gia ở bên cạnh cô đây. Cô đã quá chán ngán với sắc đẹp của hai người này, nên hoàn toàn không có giác ngộ về việc hai người họ là nam chính của các vụ tai tiếng.
Có lẽ ông trời cũng không chịu nổi tư tưởng không chí tiến thủ nà của cô, nên kỳ học đầu của lớp khai giảng chưa bao lâu, ông đã giáng cho cô một trò đùa không lớn cũng chẳng nhỏ.
Giữa tháng chín, thành phố B vẫn còn nắng nóng.
Theo bản tính của bạn nhỏ Ôn Viễn, thời tiết thế này thì nằm trong phòng điều hòa ngủ tớ tối mịt là tuyêt nhất, tuy nhiên cô còn chưa lịp chuồn lẹ thì đã bị Tôn Tiễn xách tới sân bóng rổ. Vì giải thi đấu bóng rổ hàng năm giữa các trường Trung học phổ thông trên toàn thành phố đã bắt đầu rồi, được tổ chức ngay tại trường trung học số của Ôn Viễn.
Trận đầu tiên là Trung học số thi đấu với Trung học số trên sân nhà, Tô Tiễn lại là đội trưởng, sao Ôn Viễn có thể không tới cô vũ được đây.
Mặt trời tỏa ánh nắng chói chang trên đầu, Ôn Viễn oán thán: “ Những lúc bộc lộ phong thái hiên ngang thế này, cậu nên tìm bạn gái cậu tới xem mới đúng!”
Tô Tiễn đang hất tóc,nghe thấy câu này của cô liền mỉm cười: “Ai bảo tớ có bạn gái rồi?”
“Duy Nhất bảo, là một em gái xinh đẹp học lớp mười đúng không?”
Tô Tiễn phản bác, lấy chai nước khoáng mà cô đang cầm trong tay, uống hết quá nửa rồi nhét vào tay cô, chỉnh lại quần áo thi đấu rồi ra sân. Ôn Viễn ôm khuôn mặt bị phơi nắng tới mức đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào chai nước của mình, một lúc sau mới gào lên với bóng lưng đã đi xa kia: “Này! Sao cậu uống nước của tớ!”
Sau khi gào xong, cô tức giận chống nạnh. còn tên kia chỉ vẫy tay một cái với cô, chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng tới đội hình.
Ôn Viễn tức tới bât cười, vừa quay đầu, đã thấy có mấy nữ sinh đứng gần đó đang chỉ chỉ chỉ trỏ trỏ mình. Do vừa phân lớp nên Ôn Viễn không nhận ra nhiều người, song cô biết nữ sinh dẫn đầu kia vì cô từng học lớp với cô ta, tên khá dễ nhớ - Yên Nhiên.
Cô nghĩ vậy, bèn mỉm cười với học theo phép lịch sự, tuy nhiên Yên Nhiên chỉ thờ ơ liếc nhìn cô, sau đó dời mắt về phía Tô Tiễn đang đứng trên sân thi đấu.
Ôn Viễn chợt hiểu ra, hóa ra tự dưng mình lại thành mục tiêu công kích của bọn học.
Ở trường học, đúng là không ít người thích Tô Tiễn, ấy mà quá nửa số đó đều là vì khuôn mặt của cậu ta. Khuôn mặt ấy, theo cách nói của Triệu Duy Nhất, thì chính là khuôn mặt sinh ra để dụ dỗ con gái. Cho nên Ôn Viễn mới được coi là một đóa hoa lạ, một đóa hoa lạ quý hiếm không bị người đẹp họ Tô quyến rũ.
Trước đánh giá của Triệu Duy Nhất, bạn nhỏ Ôn Viễn thấy khá ngượng ngùng.
Thực ra cô thờ ơ như vậy hoàn toàn xuất phát từ sự tôi luyện của hoàn cảnh gia đình, theo lời dì Thành, bà nội mất sớm của cô - thời trẻ từng là một người đẹp nổi tiếng, do vậy nên con cháu sau này cũng đều có tướng mạo đẹp đẽ. Bên cạnh đó, anh trai của Ôn Viễn – Ôn Kỳ cũng đươc thừa hưởng gen tốt từ bố và mẹ, khuôn mặt đẹp tới mức hại nước hại dân.
Cho nên, sinh sống giữa các người đẹp bao năm, Ôn Viễn luôn cảm thấy tự ti và mâu thuẫn, vì so với cả nhà, chỉ có cô là người bình thường nhất.
Bởi thế mẹ cô thường nói: “Không cần con phải đỗ vào trường đại học danh giá nào hết, ở thành phố B có rất nhiều trường đại học, chỉ cần con có thể đỗ vào một trong số ấy thì đã khá lắm rồi.”
Triển vọng của con cháu nhà họ Ôn chưa bao giờ tàm thường đến thế, khi Ôn Viễn nghe mẹ nói vậy, cô cảm thấy rất mâu thuẫn, tuy nhiên nếu cô không muốn trở thành người tầm thường nhất, e rằng có liều mạng cũng chẳng làm nổi.
Ôn Hành Chi.
Ôn Viễn lẩm bẩm đọc ba chữ này, hai tay ôm lấy mặt, nhìn trận đấu hừng hực khí thế trên sân, khuôn mặt cô hiện lên vẻ mờ mịt hiếm thấy.
Tiếng hoan hô chợt bùng nổ trên khán đài, đội chủ nhà trung học thắng hiệp một, Ôn Viễn vỗi vã đứng lên, nhìn về phía sân khấu thi đấu. Đúng lúc nhìn thấy Tô Tiễn và Triệu Duy Nhất gửi cho cô một nụ hôn gió, cô đỏ mặt, song cuối cùng vẫn phì cười.
Vì trận đấu ấy nên hôm nay Ôn Viễn về nhà khá sớm, lúc vào phòng khách, mẹ cô đang trò chuyện với ai đó, thấy cô về liền vội vẫy tay với cô, “Ôn Viễn, mau tới đây chào dì Châu của con đi.”
Ôn Viễn ngoan ngoãn vâng lời làm theo mẹ, dì Châu nhìn cô, mỉm cười hòa nhã, “Viễn Viễn nhà cậu đây sao, đã lớn thế này rồi.”
“Đúng vậy đấy.” Bà Kiều Vũ Phân nhìn cô, mỉm cười đầy hiền hậu.
Ôn Viễn ngượng ngùng gãi đầu, quay người đi lên tầng, vừa bước vào phòng liền quăng cặp sách lên bàn, nằm bò trên giường. Hôm nay cô hơi mệt, lại tự nhiên thấy buồn bực, nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút rồi vớ lấy con gấu Teddy ở đầu giường, bấu chặt bộ lông xoăn ngắn ngủn của nó.
Con gấu Teddy này là quà sinh nhật năm ngoái mà anh trai Ôn Kỳ tặng cho cô, vì cô và Ôn Kỳ thường xuyên cãi nhau, nên thứ mà anh trai tặng cô cũng ngứa mắt, bởi vậy những lúc tâm trạng không vui, cô thường xuyên ngược đãi nó. Bây giờ, con gấu đáng thương này lại bị Ôn Viễn ném mạnh lên giàn hoa trên bệ cửa sổ.
Ôn Viễn nghĩ ngợi một hồi, ngồi dậy nhặt nó về. Trong một thoáng ngẩng đầu, cô thấy chiếc ô tô màu đen đỗ ngoài sân, dáng vẻ của nó từ từ trùng khít với chiếc xe màu đen cứ từ từ đi xa dần trong màn đêm hôm ấy.
Ôn Viễn lẳng lặng nhẩm tính, từ buổi Ôn Hành Chi đưa cô vè nhà, đã gần hai tháng nay cô không gặp anh. Cô đã quên mất chuyện hôm đó, có điều hình bóng anh ngày càng hiện rõ trong đầu cô, tựa như lần đầu tiên cô ý thức được trong gia đình mình có một người như vậy.
Màn đêm dần buông xuống, Ôn Viễn cứ ôm con gấu nhỏ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho tới khi tiếng mở cửa vang lên từ phía sau.
Bà Kiều Vũ Phân cầm một khay hoa quả lớn bước vào phòng: “Sao không học bài?”
Ôn Viễn nhận lấy đĩa hoa quả, kéo tay mẹ: “Con vừa về nhà mà.”
Bà Kiều Vũ Phân chẳng lạ gì cái tính lề mề lười nhác này của cô, nhéo nhéo mũi cô, nói: “Con nhớ dì Châu không? Chính là dì Châu ở chung khu nhà với chúng ta khi còn nhỏ, sau đó vì chồng dì ấy đổi nghề nên chuyển đi ấy?”
Ôn Viễn lắc đầu với vẻ mờ mịt.
“Coi con này, dì Châu vẫn nhớ con đấy, nói lúc còn nhỏ, con hay buộc tóc hai bên, xin dì ấy cho con kẹo.”
Ôn Viễn đỏ mặt, “Dì Châu tới nhà mình để làm gì thế ạ?”
“Không có gì, dì Châu tới trường của con trai dì ấy một chuyến, lúc về vừa hay đi qua nhà chúng ta, bèn vào chơi một lát.”
“Nhà trường gọi về nhà ạ?”
“Ừ, nghe dì Châu nói là chuyện yêu sớm.” Dứt lời, bà Kiều Vũ Phân nở nụ cười, “Trẻ con bây giờ ấy mà, bé tý đã biết đến những thứ này rồ.” Tiện tay vuốt ve mái tóc con gái, căn dăn, “Nhưng con đừng có làm bậy ở trường đấy nhé.”
Ôn Viễn bối rối, “Con, con không như vậy dâu.”
“Không là tốt rồi.” Bà Kiều Vũ Phân trọt vào trán cô, mỉm cười hài lòng.
Tuy thề cam đoan một cách thẳng thắn song đêm hôm ấy Ôn Viễn chợt mơ ác mộng. Cô mơ thấy mình thành đôi với nam sinh xấu nhất lớp, suốt ngày bị người qua đường bỡn cợt: “Ôn Viễn, cậu mau theo cậu ấy đi.”
Ôn Viễn sợ tới mức vỗi vã chạy trốn, vậy mà những người kia không chịu buông tha mà cứ đuổi theo sau. Chạy mãi chạy mãi, Ôn Viễn chợt tỉnh giấc, ngồi bật dậy, hốt hoảng thở gấp, mãi mới hoàn hồn lại, cô liền nghe thấy có người đang gõ cửa phòng: “Ôn Viễn, em mà không dậy ngay là muộn học đấy!”
Ôn Viễn đành lau mồ hôi rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt mặc quần áo, lườm Ôn Lỳ đang đứng bên cửa, cười như tiểu nhân đắc chí rồi chạy xuống tầng. Dì Thành đã chuẩn bị đồ ăn sẵn cho cô, Ôn Viễn hớp một ngụm cháo, cắn một cái bánh rán rồi chạy ra ngoài, mặc cho dì Thành gọi cô từ đằng sau: “Quay lại ngay, ngồi ăn ở đây!”
“Không kịp rồi ạ” Cô đáp qua quýt trong khi người đã chạy tân đâu đâu. Dì Thành nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của cô, lắc đầu cười.
Ôn Viễn chạy vào lớp đúng lúc tiếng chuông báo giờ học bắt đầu vang lên, vừa ngồi xuống, nhịp thở còn chưa ổn định lại thì giáo viên chủ nhiệm – cô Phương đã bước vào với đôi giày cao gót. Ôn Viễn nhìn gót giày nhọn hoắt, lại nhìn bụng mỡ bên hông cô Phương, tự nhiên thấy lo cho đôi giày sẽ không chịu nổi sức mạnh mà gãy mất.
Nghĩ đến cảnh đó, Ôn Viễn không nhìn được mà bật cười, vừa hay cô Phương lạnh lùng nhìn về phía cô, cô lập tức cúi đầu câm nín. Theo tính cách của cô Phương, nếu bị cô ta bắt được lén lút làm gì đó trong giờ học, chắc chắn sẽ ăn mắng. Lạ lùng thay, dù vẻ mặt cô Phương ngày hôm nay khá u ám, cơ mà vẫn không mắng cô.
Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tô Tiễn theo thói quen, lại thấy chỗ ngồi của cậu ta và Triệu Duy Nhất đều trống. Tối qua hai người họ thắng trong trận đấu, hết trận thì đi uống rượu mừng công luôn, e là say khướt nên không đi học nổi. Ôn Viễn nghĩ vậy nên cũng không bận tâm nữa, bắt dầu chăm chú nghe giảng bài.
Tuy cô Phương khá nghiêm khắc song chuyên môn rất tốt, trình tự bài học mỗi ngày được sắp xếp rất chặt chẽ, chỉ cần hơi mất tập trung là sẽ không theo kịp bài giảng. Trước khi tan học hai phút, cô Phương cất sách vở đi, nhìn quanh cả lớp bằng ánh mắt nghiêm nghị, cuối cùng ánh mắt ấy dừng trên người Ôn Viễn.
Trái tim Ôn Viễn lập tức vọt lên tận cổ, mở to mắt nhìn chằm chằm vào môi Phương, nghe cô ta nói: “Ôn Viễn, em lên văn phòng với tôi.”
Đang giờ ra chơi, văn phòng ồn áo náo nhiệt.
Cô Phương cũng không vội mở lời, mặc kệ cô đứng góc phòng. Hành động kỳ lạ này khiến Ôn Viễn càng uồn nản hơn, chỉ cười trong giờ học thôi mà, đâu cần làm to chuyện như vậy chứ? Nhưng cô không dám hỏi, đành đứng yên chơ. Đợi mãi tới lúc chuông báo tiết mới vang lên, quá nửa thầy cô đều rời văn phòng, cô Phương mới vẫy tay gọi cô lại, đưa cho cô một lá thư, “Có thấy thứ này quen không?”
Ôn Viễn mở thư, vừa đọc trang đầu tiên đã trợn trắng mắt lên. Lá thư tình với ba trang giấy toàn chữ là cữ này được viết cho Triệu Duy Nhất, người viết ký tên là “Ôn Viễn”?
Ôn Viễn nhìn lá thư, đôi môi run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.
“Sao hả, không biết à?” Cô Phương liếc nhìn cô, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười lạnh lẽo, “Tôi dạy học đã bao năm nay, kiểu hoc sinh như em tôi gặp nhiều lắm rồi, bị bắt quả tang thì không thừa nhận, có giỏi thì đừng gây chuyện nữa.” Nói rồi đoạt lấy mấy tờ thư trong tay cô, “Kiểu chữ này, tôi nhìn qua là biết của em!”
Dáng vẻ hung hồn này của cô giáo chủ nhiệm khiến Ôn Viễn sợ hết hồn, hồi lâu mới ấp a ấp úng phủ nhận: “Không, không phải em viết mà.”
“Tên em chữ em lù lù ra thế này mà còn không phải em viết?” Cô Phương càng giận hơn, “Nữ sinh suốt ngày đi cùng Triệu Duy Nhất không phải em thì là ai?”
Ôn Viễn khóc không ra nước mắt, chẳng những cô không có suy nghĩ đó với Triệu Duy Nhất, cho dù có đi chăng nữa cũng sẽ không viết một lá thư tình ướt át thế này. Nếu để Triệu Duy Nhất đọc được thứ này, chắc cậu ta phải cườ rớt ba cái răng hàm, có điều nhìn kiểu chữ quen thuộc này, bảo không phải do cô viết thì cũng quá khó tin, vì chữ cô khá đặc biệt, tuy không đẹp lắm xong cũng không dễ gì bắt chước.