Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

chương 147: anh không phải là ông ấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trác Nhã Dung vừa mới ra đến cửa biệt thự, đúng lúc thấy Lục Dục Thần dừng ở trước cửa.

Hẳn là Lục Dục Thần vẫn không nhận được tin tức, lười biếng từ xe bước xuống, thấy Trác Nhã Dung, chút chút bất ngờ.

“Mẹ, muộn như vậy, làm sao mẹ lại đến đây vậy?”

Trác Nhã Dung híp mắt nhìn con trai của mình, “Mẹ đến xem con dâu mẹ, nhận ra có người không quan tâm con bé, ngất ở nhà cũng không ai biết.”

Lục Dục Thần nghe nói như vậy, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.

Không nói một câu, nghiêm mặt lạnh đi vào trong.

Trác Nhã Dung đi trước chắn ngang, ngăn trở đường đi của Lục Dục Thần.

“Mẹ, mẹ làm gì?” Anh cúi đầu nheo mắt, cùng Trác Nhã Dung con mắt ôn nhu như trước so sánh, đôi mắt Lục Dục Thần càng thêm hẹp dài vô tình.

Giữa lúc hoảng hốt, Trác Nhã Dung giống như ở trên mặt anh thấy được bóng dáng người kia.

Điều này làm cho bà ngăn cản, càng trở nên kiên định.

“Không làm gì, chỉ là muốn hỏi con một chuyện.”

“Có việc gì tối nay lại nói, trước con vào xem Tâm Lạc.” Từ trước đến nay đàn ông vô tình, khó có được như vậy vội vàng xao động.

Vừa rồi khi nghe điện thoại, tuy hết sức vẫn duy trì lãnh đạm với Đường Tâm Lạc, nhưng đột nhiên điện thoại hết bin tự động dừng, trong lòng anh vẫn không thể phiền muộn thành lời.

Kiều Nhân Nhân bên cạnh một mực nói không ngừng, thỉnh thoảng thấy anh lộ ra không kiên nhẫn, cũng rất có kỹ xảo đem đề tài nói đến trên người Cố Huyên Nhi.

Nhưng mà, lần nào cũng đúng chiêu số, bây giờ dường như vô dụng.

Lục Dục Thần ngồi một lúc, trong đầu không ngừng hiện ra ánh mắt nhỏ sợ hãi yếu ớt của Đường Tâm Lạc.

Dường như trong lòng bị thứ gì đó áp trụ, buồn bực không vui nhưng tìm không ra nguyên do.

Hôm nay Kiều Nhân Nhân nói rất nhiều chuyện ở nước ngoài của Cố Huyên Nhi, nhưng anh vẫn không hứng thú.

Cuối cùng, so với thời gian dự tính trước rời đi, nhưng mà trên đường gặp phải kẹt xe, đến bây giờ mới về đến biệt thự Lam Loan Nhã.

“Không được…Hôm nay con phải nói rõ ràng cho mẹ, nếu không, mẹ tuyệt đối không cho con đi vào!” Từ sau khi Lục Dục Thần trưởng thành, Trác Nhã Dung đã ít khi cường thế đứng ở trước mặt anh như vậy.

Nhưng hôm nay không giống, nằm bên trong tuy chỉ là con dâu của bà, đứng ở trước mặt bà mới là con trai của bà.

Nhưng cảnh ngộ của Đường Tâm Lạc để cho bà nhớ đến lúc còn trẻ của chính mình, dù sao trên người cũng chảy dòng máu của người đàn ông kia, bà sợ anh giống như người kia, lạnh lùng vô tình, giẫm lên vết xe đổ.

Ánh mắt Lục Dục Thần cũng dần dần lạnh xuống, anh nhìn Trác Nhã Dung lộ ra vẻ mặt dứt khoát, trầm giọng nói: “Mẹ muốn hỏi cái gì?”

Trác Nhã Dung nhìn anh, lạnh lùng nói: “Đêm nay con đi đâu vậy hả? Có phải đi gặp nha đầu Kiều gia kia không?”

“Vâng ạ” Lục Dục Thần trả lời vô cùng lưu loát, không chút do dự.

“…” Trác Nhã Dung hít vào một hơi, xem ra cảm xúc không tốt lắm, “Con đi gặp cô ta, là vì Cố Huyên Nhi? Con đối với Cố Huyên Nhi…Con không có buông?”

Bây giờ, đôi mắt đen của Lục Dục Thần thâm thúy so với vừa rồi lạnh hơn, trầm mặc vài giây, mới chậm rãi mở miệng: “Chỉ là tụ họp giữa bạn bè, cô ấy mới vừa từ nước ngoài trở về, mời cô ấy ăn bữa cơm.”

Dường như Trác Nhã Dung cũng không tin lời nói của anh, con mắt cẩn thận xác định rõ cảm xúc trong đáy mắt của anh.

Nhưng Lục Dục Thần là loại người như thế nào, nếu anh không muốn làm cho người khác nhìn thấu, trên đời này không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Cho dù là mẹ của anh, cũng giống như vậy.

Trác Nhã Dung nhìn một lúc, phát hiện chính mình cũng không thể nhìn ra manh mối gì trên mặt Lục Dục Thần, chỉ có thể buông tha.

Bà thở dài, “Dục Thần…Năm đó khi mẹ mang thai con, cũng giống như đêm nay Tâm Lạc. Một mình ở nhà, buổi tối khi đứng dậy không cẩn thận vấp ngã. Nửa đêm, trong phòng không có ai, mẹ muốn gọi, đau gọi không ra tiếng. May mắn về sau, vú Trương đi tiểu đêm qua xem mẹ, mới phát hiện một mình mẹ nằm trên đất.”

“Dục Thần, khi đó thiếu chút nữa mẹ mất đi con…Nhưng người kia, lại vội vàng chăm sóc một người phụ nữ khác. Con hiểu rõ, khi đó tâm trạng mẹ ra sao? Con…Con không thể giống như ông ta, tuyệt đối không thể, biến thành người đàn ông như ông ta.”

Lục Dục Thần nghe câu đó, đáy mắt lạnh từng bước yếu thế.

“Mẹ, mẹ yên tâm…Con sẽ không.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio