"Đừng khách khí."Ở một nơi Đường Tâm Lạc không thể thấy, Việt Trạch cũng thở dài một hơi."Tôi biết rõ, trong lòng cô đang để tâm chuyện gì.
Nếu ở góc độ của tôi thì tất cả những chuyện hiện tại không cần để cô phải lo lắng sốt ruột như vậy đâu.
Nếu như cô còn để tâm chuêện Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi, tôi có thể phái người theo dõi thay cô.
Có vấn đề, tôi sẽ báo tin cho cô ngay.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải nghe lời tôi chăm sóc tốt cho mình và đứa bé.
Nếu như có thể, tôi hy vọng cô không cần lo lắng mấy lời đồn đại bên ngoài...!Tôi nghĩ, đây cũng là kế hoạch Lục Dục Thần đã sắp xếp mà thôi."Sự quan tâm đến đứa bé, có thể nói anh ta và Lục Dục Thần đã đạt mức độ ngang nhau.Đường Tâm Lạc không ngờ Việt Trạch sẽ nói ra như vậy.Trong nháy mắt, cô có một loại ảo giác rất ấm áp.Việt Trạch rõ ràng rất chán ghét Lục Dục Thần, giờ khắc này lại có thể an ủi cô như vậy....Sau một hồi trầm mặc, Việt Trạch rốt cuộc đã nghe được câu trả lời của Đường Tâm Lạc."Việt Trạch, anh nói rất đúng...!Tôi tin tưởng anh, tôi sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt...!Những chuyện khác, tôi không thèm nghĩ tới nữa, nhưng nếu quả thật phát hiện chuyện gì thì nói cho tôi biết đấy nhé."Việt Trạch nghe vậy, đôi lông mày nhíu chặt rốt cuộc cũng buông lỏng ra."Được, tôi hứa."*Chờ Việt Trạch cúp điện thoại, Blanco ngồi bên cạnh trong lòng đã tràn đầy sự nghi hoặc.Do dự vài giây, anh ta nhịn không được hỏi:"Thiếu chủ, tôi thật không rõ.
Trước không phải anh rất hận Cố Gia sao? Tại sao thời điểm này lại phải giúp Đường Tâm Lạc?"Blanco đã biết rõ thân phận Đường Tâm Lạc, cũng hiểu rõ nguyên nhân Thiếu chủ làm như vậy.Việt Trạch cùng Cố Gia, mối thù hận giữa Thẩm Uyển...Ài, chỉ có thể nói...Mối thù hận đó không phải tiêu tan một cách đơn giản được.Việt Trạch không trả lời.Nghe được câu hỏi của Blanco, anh ta chỉ lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, tiện tay mở TV.Màn hình TV hiện lên, ánh mắt lạnh băng của anh ta dán chặt màn hình nhưng TV đang chiếu cái gì anh ta cũng chẳng biết.Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh nhưng lại mang sự áp lực quái dị.Mãi đến khi Blanco cho rằng câu hỏi của mình quá mức cho phép nên Thiếu chủ không có trả lời thì giọng Việt Trạch lại âm u lành lạnh vang lên."Blanco, anh biết tôi tại sao lúc đầu lại mắc bệnh trầm cảm không?"Giọng nói Việt Trạch thanh đạm, giống như không phải đang nói đến chuyện của mìn vậy.
Tầm mắt của anh vẫn hướng thẳng như cũ.
Thậm chí cũng không liếc Blanco lấy một cái.Nhưng Blanco lại cảm thấy câu hỏi này quá sức nặng nề, đến nỗi khiến anh ta không dám ngẩng đầu.Blanco ảo não, không thôi hối hận về việc mình đã đề cập đến chuyện không nên nói đến.Anh ta chỉ có thể rủ đôi mắt xuống, khó khăn nói :"Hình như là bởi vì...!Công Tước và phu nhân...!Bận quá, không có thời gian cho Cố thiếu chủ?""A ——" Việt Trạch bỗng nhiên cười khẩy, khóe môi nở cụ cười châm biếm."Không có thời gian chăm sóc tôi ư? Không, Blanco, anh hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Bọn họ không thể không có thời gian chăm sóc, bọn họ chỉ là quá ích kỷ, chỉ lo cho bản thân mà thôi.
Một người bởi vì con gái chết yểu, vì vậy tâm tình tan vỡ, đem tất cả sai lầm đều đổ lên người nhà.
Mà một người khác, chỉ vì dỗ dành người vợ quay về mà liền vứt bỏ con út, chẳng quan tâm."Nói đến đây, hơi thở Việt Trạch như ngừng lại, bỗng nhiên tròng mắt màu lam lạnh như băng trở nên nguy hiểm.Một lát sau, Blanco mới nghe được giọng anh ta khàn khàn vang lên lần nữa."Hai người bọn họ, đều không chịu trách nhiệm bậc cha mẹ."Anh nói lạnh nhạt, không mang theo một chút cảm tình..