Bắc Kinh đầu thu, trong cơn gió nhẹ mang theo chút hơi lạnh. Đêm qua trời đổ mưa, hôm nay nhiệt độ liền giảm xuống. Lâm Tích đứng im tại chỗ, bàn tay nắm chặt.
Vừa rồi, rất lâu, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Quý Quân Hành hôn cô rồi.
Thiếu niên đã buông cô ra, nhưng trên môi vẫn còn sót lại xúc cảm mềm mại ấm áp.
Đã từng, Lâm Tích cũng từng vào lúc trộm nhìn cậu, lặng lẽ nghĩ, môi cậu ấy trông đẹp thế kia, sờ lên có phải cũng rất mềm hay không?
Lâm Tích thậm chí từng buồn cười nghĩ rằng, đợi cô trở thành bạn gái cậu rồi, nhất định phải sờ môi cậu.
Bây giờ, cô chưa sờ được, mà trực tiếp hôn được luôn rồi.
Lâm Tích hậu tri hậu giác, cuối cùng trong gió thu hơi lạnh, đỏ mặt.
Hai người đứng im, đều im lặng, bầu không khí chợt ngưng trệ.
Rốt cuộc, Quý Quân Hành mở miệng hỏi, cậu hỏi: “Lâm Tích, một năm này, em đi đâu?”
Bụp, câu nói của cậu giống như một cây kim nhỏ, không sắc bén, nhưng bỗng đâm thủng tất cả bong bóng màu hồng trong lòng Lâm Tích. Những kiều diễm kia trong nháy mắt biến mất gần hết, bây giờ phải quay lại hiện thực.
Lâm Tích nhìn về phía cậu, vẻ mặt hơi căng thẳng, cô không biết nên nói từ đâu.
Thấy cô không nói chuyện, Quý Quân Hành vẫn đang chờ đợi, cuối cùng có chút đợi không kịp.
Mi tâm cậu cau lại, vẻ mặt thoáng xanh: “Em không muốn nói với anh sao?”
“Không phải.” Lâm Tích lắc đầu, cô thấp giọng nói: “Em đã đi đại học Chiết Giang, sau đó học hơn nửa học kỳ, thì về quê học lại.”
Cậu nghe cô dăm ba câu nói xong một năm qua của mình, thì không nhịn được ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, sau đó hít sâu một hơi, lúc nhìn cô lần nữa, đột nhiên nở nụ cười.
Nổi giận.
Trải qua một năm này, xuân đến thu đi, cậu rất kiềm chế và lo lắng.
Rõ ràng là sinh viên năm nhất, nhưng cả ngày cứ ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cậu quá khát vọng thành công, khát vọng chứng minh mình. Cậu muốn làm ra thành tích, nói cho ông nội biết, cho dù ở lại trong nước, cậu cũng có thể làm được rất tốt.
Tất cả điều này, cho dù thân thiết như đám Tạ Ngang và Trần Mặc, cậu cũng chưa từng nói qua.
Nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, trạng thái bó buộc của cậu.
Nhưng lúc Lâm Tích xuất hiện lần nữa, cô vậy mà sẽ cảm thấy mình sẽ ra nước ngoài.
Nói không thất vọng, là giả.
“Lâm Tích, là ông nội anh ép em đi sao?” Tuy là như thế, Quý Quân Hành vẫn hỏi ra.
Khi Lâm Tích nghe thấy câu này, chiếc giày trong lòng cuối cùng rơi xuống. Thực ra vừa rồi lúc cậu thi đấu, Lâm Tích trông trận đấu kết thúc sớm một chút, nhưng cô lại cũng sợ trận đấu thật sự kết thúc.
Bởi vì một khi kết thúc, họ sẽ phải đối mặt với nhau.
Cô há miệng, tắc nghẹn trong cổ họng đã nhanh kìm lại. Cô ra sức nuốt nước mắt trở về, rất lâu mới thấp giọng nói: “Không phải.”
Cho dù đã đoán được đáp án này, sắc mặt Quý Quân Hành vẫn trắng bệch.
Lâm Tích không dám nhìn mắt cậu, xoay đầu đi, khẽ nói: “Không phải ông nội ép em đi. Ông từng cho em lựa chọn, nói chỉ cần gật đầu, ông có thể tài trợ cho em ra nước ngoài, đi cùng anh.”
Cho dù giây phút này cô ngừng lại, không nói tiếp lựa chọn của mình.
Nhưng mà đáp án, Quý Quân Hành đã hiểu rõ.
Lúc này đồng tử của cậu chợt rụt lại, trên mặt giống như bị người ta đấm mạnh một đấm.
“Lâm Tích, anh đối với em mà nói, là gì?”
Câu này, có lẽ Quý Quân Hành đã sớm muốn hỏi. Từ ngày đầu tiên cô biến mất không thấy, cậu muốn hỏi, từ khoảnh khắc vừa rồi gặp được cô kia, cậu cũng muốn hỏi.
Lâm Tích xoay đầu nhìn cậu, đôi môi run rẩy, muốn trả lời cậu.
Nhưng Quý Quân Hành đột nhiên khẽ ha một tiếng, tự giễu nói: “Nhà em xảy ra chuyện lớn như thế, em chưa bao giờ muốn nói với anh. Lúc anh đi hỏi chủ nhiệm lớp, em thi trường nào. Cô ấy nói cho anh biết, em không muốn để bất cứ ai biết trường em ghi danh. Cho nên, anh là người bao gồm trong bất cứ ai kia ư?”
Lâm Tích mở to mắt nhìn sang cậu.
Không phải, cô không phải nghĩ như thế, cũng không nên là thế này.
Cô lắc đầu, cắn chặt răng, cuối cùng giải thích thay mình một câu, “Không phải, Quý Quân Hành, anh đối với em mà nói, là người quan trọng nhất.”
Cậu nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc không nói rõ.
Cho đến khi cậu tự giễu nói lần nữa, “Quan trọng ư? Sao anh không hề cảm thấy vậy chứ. Nếu thật sự quan trọng, vì sao em sẽ một câu cũng không nói, liền bỏ đi. Em có biết, anh còn giống thằng ngốc, cứ đợi em trở về hay không.”
“Quý Quân Hành……” Cô siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, “Anh vì em từ bỏ MIT, cho dù em thích anh……”
“Em thích anh sao?” Quý Quân Hành nhìn cô.
Lâm Tích sững sờ.
Đột nhiên, cậu nâng cao giọng quở trách: “Vậy thì nói cho ông nội anh biết, em thích anh, em không thể không có anh. Lâm Tích, em đã từng vì mà mình tranh thủ sao? Em từng vì anh mà tranh thủ sao?” Nói đến đây, cậu đưa tay chỉ sang bên cạnh, vô cùng nghiêm túc nói: “Nhìn thấy không? Nơi này, là nơi em và anh ước hẹn phải đến. Cho dù em không ở đây, anh cũng sẽ tuân thủ ước hẹn với em.”
“Lâm Tích, đây chính là điểm không giống nhau giữa anh và em.”
Câu nói này, nói đến Lâm Tích phát run toàn thân.
Mỗi một câu nói của cậu, giống như một con dao, đâm vào lòng cô. Bởi vì lời cậu nói đều đúng.
Quý Quân Hành về đến ký túc xá, mặt không biểu tình, khí áp toàn thân rất thấp, dọa mọi người trong phòng đều không dám nói chuyện. Cậu trực tiếp cởi áo khoác ra, đi đến bên cạnh bàn học của mình, đem huy chương vàng trong túi thả ở một bên. Cả người vùi trong ghế, không nói một lời.
Hà Chính Phi nhìn về phía cậu, cho Tiền Sách ánh mắt.
Bọn họ đều biết hôm nay Quý Quân Hành tham gia thi đấu, nhưng ba người buổi chiều đều có tiết, không đi xem thi đấu. Bọn họ cùng một khoa với Quý Quân Hành, biết thực lực của vị Quý đại thần này, chắc chắn là tuyển thủ mạnh.
Tiền Sách không động, Hà Chính Phi quả thực không nhịn được, liếc lên bàn cậu, vừa nhìn là huy chương vàng.
Cậu ta lập tức đứng dậy, đi qua, quả nhiên là huy chương vàng thật.
“Đệch, Quý thần, lần đầu tiên cậu dẫn đội đã giành được huy chương vàng, còn có gì không vui chứ.” Hà Chính Phi nói.
Tiền Sách lúc này nhìn qua, hơi vui vẻ nói: “Tớ thấy trong group nói, các cậu lần này còn đánh bại cả Bắc Đại, giành được hạng nhất giải khu vực Bắc Kinh.”
Vừa rồi refresh trong group wechat, lần này người khoa máy tính đều biết kết quả thi đấu hôm nay.
Chu Nhất Minh: “Các cậu mới nhìn thấy à? Tớ tưởng các cậu biết sớm rồi chứ, trên diễn đàn trường post từ sớm rồi. Hơn nữa ảnh của Quý thần cũng được post lên, nữ sinh bên dưới đều nổi điên.”
Đầu mày Quý Quân Hành từ đầu đến cuối đều cau chặt, cho đến khi cậu nghe thấy câu này, đột ngột đứng dậy.
“Tớ gọi điện thoại trước.”
Cậu đi ra ngoài, ba người khác ở lại trong phòng, còn đang thảo luận kết quả giải ACM lần này.
Trên hành lang có hơi yên ắng, tầng lầu này cơ bản đều là sinh viên khoa bọn họ. Đoán chừng lúc này không phải ở thư viện thì cũng là phòng thí nghiệm, mấy người phòng ngủ cậu là vì cậu có thi đấu, nên đặc biệt ở ký túc xá đợi.
Quý Quân Hành đi đến cầu thang, đứng ở bên cạnh, cầm di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Giang Ức Miên……”
Đến khi cậu gọi cú điện thoại này xong, đứng bên cạnh tay vịn cầu thang, nhìn xuống dưới lầu, không biết làm sao, cậu nhớ lại dáng vẻ giàn giụa nước mắt của Lâm Tích vừa rồi, cậu từ trước đến nay không nỡ chọc cô khóc. Nhưng vừa rồi, đã nói nhiều lời như thế với cô.
Lời quá đáng.
他眉心再次拧起,整个人心头浮起莫名烦躁,之后,他发泄般地狠狠踢了一脚楼梯上的栏杆。
Mi tâm cậu lần nữa nhíu lại, trong lòng dâng lên bực bội không tên, sau đó, cậu giống như phát tit đá mạnh vào lan can trên cầu thang một cú.
Rầm, tiếng ồn rất to, vang lên trong tòa nhà yên ắng.
Mẹ nó.
Cú đá này đủ mạnh, ngón cái bị đá đau như kim châm xát muối. Cậu ở trong lòng mắng một câu, dường như đang nổi giận với chính mình.
Lâm Tích ở bên ngoài đi dạo vài vòng, cho đến khi mắt thoạt nhìn không còn sưng nữa, mới về ký túc xá.
Lúc này ba người khác đúng lúc đều ở phòng, máy tính của Chử Tây Tây đang mở, cô ấy chỉ máy tính nói: “Các cậu xem, bài phỏng vấn hôm nay là tớ viết đó, có phải rất khiến người tỉnh ngộ không, lượt xem rất cao đấy.”
Diệp Khả hai chân để lên ghế mình, cằm kê trên gối, cũng đang lướt di động, nghe thấy câu này, cười ha ha, nói: “Đó là vì người phỏng vấn này, không những là quán quân hôm nay, mà còn là một trai đẹp.”
Tiêu Phương Vũ gật đầu: “Lần đầu tiên tớ phát hiện, trường chúng ta cũng thật sự có nam sinh đẹp trai như vậy.”
Máy tính Chử Tây Tây vừa vặn nhấp vào ảnh phỏng vấn, tấm ảnh lớn kia chợt trải đầy máy tính, một đội ba người đứng trước background, Quý Quân Hành dáng cao chân dài đứng bên cạnh đồng đội của mình, quả nhiên là có vẻ nhỏ hơn.
Cậu nhìn vào ống kính, rõ ràng chỉ là ảnh, nhưng mắt cậu lại sáng như sao, lộ ra một cỗ tự tin kiên định.
Diệp Khả đồng ý nói: “Đừng nói hôm nay chúng ta đứng đầu cho dù không phải, cũng đủ hơn đám nam sinh trường bên rồi.”
Trường bên đương nhiên là chỉ Bắc Đại.
Hai trường mặc dù được gọi là sao song tử, nhưng chẳng ai phục ai.
Lâm Tích đẩy cửa đi vào, ba người quay đầu lại nhìn cô.
Chử Tây Tây liền kích động nói: “Đúng rồi, tớ quên nói với các cậu, trai đẹp này quen với Lâm Tích. Hơn nữa hôm nay lúc ở nhà thi đấu, các cậu không thấy chứ, lúc anh ấy nhìn thấy Lâm Tích, rất kích động đó.”
“Không sai chứ, Lâm Tiểu Tích, cậu mà quen biết với nam sinh như thế. Cậu mau thành thật khai báo, sao cậu quen được.” Ngay cả Diệp Khả cũng không nén được tò mò, hỏi cùng một vấn đề với Chử Tây Tây.
Nhưng cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy mặt Lâm Tích, thoáng sững sờ.
Giây lát sau, Diệp Khả cau mày hỏi: “Cậu đã khóc à?”
Lâm Tích lắc đầu, nào biết Chử Tây Tây không cho cô cơ hội tìm lý do, nói: “Tớ nhìn thấy sau khi nhận giải xong, Quý đại thần này kéo cậu đi, anh ta bắt nạt cậu?”
Ngay cả Tiêu Phương Vũ cũng quan tâm hỏi: “Lâm Tích, cậu không sao chứ.”
“Tớ không sao, không phải anh ấy.” Lâm Tích sợ họ hiểu lầm Quý Quân Hành, vội lắc đầu.
Nào biết cô còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ lại lần nữa bị đẩy ra, một cô gái mặc áo khoác jeans đứng ở cửa, hỏi: “Xin hỏi, Lâm Tích có ở đây không?”
Kết quả, cô ấy vừa hỏi xong, nhìn thấy Lâm Tích đứng trên lối đi phòng ngủ.
Cô gái nhào tới, ôm chầm lấy cô, vừa vui mừng lại vừa tức giận nói: “Lâm Tích, tên khốn kiếp cậu, rốt cuộc cậu về rồi.”
“Ức Miên.” Lâm Tích cũng ôm cô gái nhào tới ấy, nhất thời vui vẻ hẳn lên.
Sau khi hai người vừa khóc vừa cười xong, thì ba người khác ở trong phòng có chút lúng túng nhìn họ.
Lâm Tích giới thiệu nói: “Đây là Giang Ức Miên bạn học cấp ba với tớ.”
“Tớ là sinh viên khoa tin tức khoá .” Giang Ức Miên chào hỏi với họ.
Chử Tây Tây vội cười nói: “Chào học tỷ.”
“Đừng gọi học tỷ, gọi thẳng Giang Ức Miên là được rồi.” Giang Ức Miên vui vẻ nói.
Không bao lâu, hai người ra khỏi ký túc xá.
Hơn một năm không gặp, Giang Ức Miên thật sự có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Tích, cho dù ở ký túc xá quen biết với bạn cùng phòng mới, nhưng đối với cô mà nói, Lâm Tích không giống với người khác.
Họ cùng nhau xông pha từ cuộc sống cấp ba rối loạn, có tình hữu nghị cách mạng.
“Cậu biết không? Chúng ta vậy mà đều thi đậu Thanh Hoa cả rồi.” Giang Ức Miên bây giờ suy nghĩ cũng cảm thấy rất thoả nguyện, vốn tưởng Lâm Tích là một tiếc nuối, nhưng không ngờ, cô đã trở về.
Cô ấy nhìn Lâm Tích nói: “Bọn Tạ Ngang đều biết cậu về rồi, hôm nay hơi muộn. Chúng ta ngày mai, ngày mai cùng đi ăn cơm nhé.”
Lâm Tích nhớ đến những lời Quý Quân Hành nói với cô lúc nãy, đột nhiên thấp giọng nói: “Quý Quân Hành sẽ đi không?”
Giang Ức Miên kỳ lạ nhìn về phía cô, “Chính cậu ấy điện thoại nói cho tớ biết, cậu về rồi mà. Nếu không cái đồ vô lương tâm như cậu, cũng không biết liên lạc với tớ. Tớ sao biết cậu về được chứ.”
Lâm Tích thoáng ngẩn người.
Giang Ức Miên lần này cũng rất nhanh trí, thấy dáng vẻ này của Lâm Tích, cô thấp giọng hỏi: “Các cậu cãi nhau à?”
Giang Ức Miên rất đồng tình nói: “Cậu cũng đừng quá tức giận với Quý Quân Hành, cậu ấy vì cậu, suýt nữa cũng sắp điên rồi.”
Thấy Lâm Tích không nói chuyện, Giang Ức Miên càng thêm rất ngạc nhiên.
Cô hỏi: “Cậu không biết sao?”
Lâm Tích không hiểu nhìn Giang Ức Miên, cô nên biết cái gì?
“Quý Quân Hành chuyển ra khỏi nhà rồi, một năm nay ngoại trừ ký túc xá, đều ở bên ngoài.”
“Chỗ cậu ấy ở, tớ và bọn Tạ Ngang đã đến một lần.”
“Rất tồi tàn.”
“Quý thiếu gia của chúng ta, bây giờ rất chán nản.”