Đáng tiếc con chó con giờ phút này ngã trong ngực Quý Quân Hành, không động đậy.
Những người khác nhịn hồi lâu, không biết là ai phát ra tiếng cười khẽ đầu tiên, tiếp theo mọi người đều bật cười theo. Cả phòng bao, chợt tràn ngập đủ loại tiếng cười.
Mặt Tạ Ngang hơi đỏ, chỉ chỉ Lâm Tích, gọi: “Lâm Tích, đừng ngủ, dậy uống tiếp đi.”
“Đừng con mẹ nó ầm ĩ nữa, không thấy cô ấy say rồi à.” Quý Quân Hành cúi đầu nhìn, hơi trách mắng.
Nói xong, cậu quay bàn xoay, xoay bình nước đang để đến trước mặt mình.
Quý Quân Hành rót nước xong, bưng ly nước đưa đến bên miệng Lâm Tích, thấp giọng nói: “Lâm Tích, uống chút nước nào.”
Nhưng người trong ngực, lại dụi đầu chui vào trong ngực cậu, giống như con mèo bám người.
Thấy cô thực sự không uống, Quý Quân Hành hết cách, chỉ có thể thả ly nước xuống.
Trần Mặc thấy thế, hất miệng về phía Lâm Tích, hỏi: “Sao rồi?”
“Ngủ rồi.” Quý Quân Hành ôm vai cô, để cô dựa vào ngực mình thoải mái hơn, dáng cô rất gầy, dựa trong ngực cậu, lại rất mềm.
Giang Ức Miên bên này còn đang kiên trì, thực ra cô uống còn nhiều hơn Lâm Tích, nhưng tửu lượng của cô rất tốt.
Năm ngoái trên bàn cơm tốt nghiệp, cô trực tiếp khiến Tạ Ngang uống gục.
Thấy Lâm Tích ngã xuống, Giang Ức Miên nhất thời sinh ra một cỗ hào khí, tức giận nói: “Tạ Ngang, cậu đừng cứ bắt nạt Lâm Tích, cậu có bản lĩnh thì chuốc say tớ đi.”
Ly rượu của cô để trên bàn, khí khái nói: “Rót rượu.”
Tạ Ngang vậy mà thật sự đứng đậy, đi đến bên cạnh cô, định rót rượu cho cô. Cao Vân Lãng vừa thấy dáng vẻ kia của cô, vội nói: “Tạ Ngang, cậu đừng ầm ĩ nữa, Giang Ức Miên uống không ít rồi.”
“Không được, tớ hôm nay nhất định phải quyết thắng thua với cậu ấy.”
Kết quả hai người ầm ĩ, lại mỗi người uống vài ly.
Trần Mặc nhìn Quý Quân Hành, “Cậu nói Tạ Ngang đi, cũng chỉ có cậu có thể nói được cậu ấy.”
“Không sao, để cậu ấy uống, uống say rồi chúng ta đi, cậu ấy ở lại đây qua đêm.” Quý Quân Hành vẻ mặt lười biếng nói, cậu nhàn hạ tựa vào lưng ghế, trong ngực là Lâm Tích đã uống say dựa vào.
Có lẽ, chỉ có lúc ở cùng họ, Quý Quân Hành mới sẽ lộ ra vẻ mặt nhàn hạ như thế này.
May mà Trần Mặc kịp thời lấy chai rượu đi, Tạ Ngang và Giang Ức Miên cuối cùng cũng không uống nữa.
Thời gian họ ăn bữa cơm này rất dài, lúc ra ngoài đã hơn chín giờ. Con phố này cách trường học không tính là xa, mọi người định đi bộ về, thuận tiện tan bớt mùi rượu.
Chỉ là lúc Quý Quân Hành định gọi Lâm Tích dậy, cô không những không mở mắt, ngược lại còn dụi đầu vào trong ngực cậu.
“Bỏ đi, tớ cõng cô ấy vậy.”
Đến khi Trần Mặc đỡ Lâm Tích lên lưng cậu xong, cũng rất kỳ lạ nhìn cô, thấp giọng cười nói: “Lâm Tích nhà cậu rượu phẩm không tệ nhỉ, uống say rồi, cũng không khóc không náo.”
Lúc này họ vẫn chưa ra khỏi phòng bao, nhưng có hai người đã đi đến bên ngoài, giọng lớn đến nỗi cậu cùng không muốn ở cùng hai người này thêm chút nào nữa.
Quả nhiên đến dưới lầu, Giang Ức Miên và Tạ Ngang cãi nhau càng thêm dữ dội.
Lúc hai người tách ra, cũng vẫn xem như bình thường, nhưng hễ ở cùng một chỗ, thì quả thực còn không bằng đứa trẻ ba tuổi.
“Cậu uống không lại.” Giang Ức Miên nói.
“Đừng khoác lác, tớ để cho cậu khóc giờ.” Tạ Ngang chỉ cô, híp mắt.
“Cút ngay, ai để ai khóc còn không biết đâu. Cậu chỉ biết bắt nạt mỗi Lâm Tích.”
“Ai bắt nạt Lâm Tích chứ.”
“Cậu.” Giang Ức Miên thấy Tạ Ngang còn chỉ mình, nhấc chân đá tới, nào biết suýt nữa té ngã.
Tiếng cười của Tạ Ngang trong đêm, vô cùng sang sảng.
Quý Quân Hành cõng Lâm Tích đi ở phía sau, căn bản không muốn quản hai tên thần kinh này.
Trần Mặc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Lần trước cậu nói chuyện tìm đầu tư, bây giờ thế nào rồi?”
Quý Quân Hành cùng đi theo các đàn anh khóa trên và đàn anh nghiên cứu sinh, thành lập một team, bình thường tiếp nhận một số dự án công ty xã hội. Nhưng cậu luôn cảm thấy loại dự án này giống như làm không công, cậu định tự tìm nhà đầu tư.
Nhất là gần đây cậu và vài người khác cùng làm một hệ thống phần mềm quản lý tài chính.
Trước mắt đã đến giai đoạn cuối, dự án này rất hoàn chỉnh, cho nên cậu muốn tìm người đầu tư.
Bố Trần Mặc là quản lý cấp cao của ngân hàng, quan hệ rộng, lần trước ông đã nhắc một câu với Trần Mặc.
“Bố tớ có một người bạn là thiên sứ đầu tư, nếu cậu có hứng thú, lần sau tớ nhờ bố tớ dẫn cậu đi gặp.”
Quý Quân Hành gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
“Khách sáo cái gì, huống hồ vừa nghe nói là chuyện của cậu, bố tớ còn tích cực hơn tớ nhiều. Còn bảo cậu có thời gian rãnh thì đến nhà, ông ấy nói với cậu chuyện khởi nghiệp.” Trần Mặc lắc đầu cười nói, “Ông già này, rất mong muốn cậu là con trai ông ấy mới được đấy.”
“Biến đi, cậu con kế thừa nghiệp bố, ông ấy cũng vui thành dạng gì rồi.”
Trần Mặc học khoa tài chính, quả thật cũng xem như là con kế thừa nghiệp bố.
Hai người đang nói chuyện, Cao Vân Lãng ở bên cạnh nhìn chằm chằm hai người trước mặt, cuối cùng không nhịn được nói: “Cậu nói xem hai người họ, phải dày vò đến khi nào đây?”
“Ai biết, Tạ Ngang cậu ấy rốt cuộc là giả ngốc hay ngốc thật nhỉ?” Trần Mặc chậc một tiếng, kỳ lạ hỏi.
Chuyện Giang Ức Miên thích Tạ Ngang này, đoán chừng là người có mắt đều có thể nhìn ra được.
Họ cho rằng hai người này thi vào đại học, có thể chọc rách cửa sổ giấy, ở cùng nhau. Kết quả, cả một năm tiếp theo này, lại vẫn là tình trạng cãi nhau.
Quý Quân Hành đang muốn nói chuyện, nào biết người trên lưng cậu lại bỗng động đậy.
Lâm Tích nằm sấp trên lưng cậu, vốn mặt hướng ra ngoài, mà vừa nhúc nhích, mặt cô lại xoay vào cổ cậu, hơi thở ấm áp dán vào làn da trên cổ cậu, hơi ngứa.
“Lâm Tích……” Cậu khẽ gọi một tiếng, nhưng một khắc sau, cơ thể hơi cứng đờ.
Bởi vì cậu cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên cổ.
Là môi cô dán vào cổ cậu.
Lần này, luồng huyết khí trong nháy mắt xông vào đầu, đi theo đó, nơi bụng dưới cũng có cảm giác.
Nháy mắt, ngay cả trên người cũng đổ một lớp mồ hôi nóng mỏng, vừa rồi lúc uống rượu trong phòng bao, cậu cũng không ra mồ hôi. Bây giờ môi cô dán vào da cổ cậu như vậy, loại khô nóng đó, giống như muốn thiêu đốt cậu.
“Em đừng động.”
Quý Quân Hành vừa nói xong, cô gái trên lưng giống như cố ý đối đầu với cậu.
Có lẽ là rượu lên đầu, cô phát ra tiếng hừ hừ thoải mái, ngực cô dán chặt lưng cậu, cọ tới cọ lui mấy cái.
Cô gái bây giờ đã trổ mã vô cùng tốt, đường cong cơ thể đã lồi lõm rõ rệt.
Từ hôm qua gặp lại cô, cậu đã cảm thấy cô trưởng thành rất nhiều.
Bây giờ khối mềm mại này lại dán ở sau lưng cậu, máu huyết cả người cậu đều đang sôi trào.
Trước mặt, Giang Ức Miên và Tạ Ngang còn đang cãi nhau, hơn nữa lại còn có xu hướng càng cãi càng hăng.
Tạ Ngang nói: “Gì mà Lâm Tích nhà cậu, Lâm Tích là của A Hành nhà tớ.”
“Không biết xấu hổ, không phải cậu cũng nói Quý Quân Hành là của cậu à.” Giang Ức Miên tức giận nói.
Tạ Ngang hừ một tiếng, “Tớ không giống cậu.”
Giang Ức Miên càng tức giận hơn, “Đương nhiên không giống rồi, cậu là heo.”
Tạ Ngang sửng sốt, tức giận nói: “Sao cậu còn công kích thân thể thế hả.”
Nào biết Giang Ức Miên chợt túm lấy tay cậu, cắn lên cổ tay một miếng, mà dấu này đoán chừng cắn không nhẹ, Tạ Ngang lập tức la đau.
Giang Ức Miên buông ra, đắc ý nói: “Đây mới gọi là tấn công thân thể nhé.”
“Cậu dám cắn tớ?” Tạ Ngang nổi trận lôi đình.
Giang Ức Miên cười ha ha, “Tớ cắn cậu đấy. Có bản lĩnh cậu cũng cắn tớ đi.”
Giang Ức Miên bắt nạt Tạ Ngang thật sự quá thuận buồm xuôi gió, căn bản không cảm thấy cậu sẽ phản kháng. Dưới đèn đường, cô gái tóc dài vẻ mặt điêu ngoa nhìn cậu, khuôn mặt được ánh đèn lờ mờ chiếu rọi, vẫn không giảm đi vẻ xinh đẹp hoạt bát kia.
Tạ Ngang nhào tới, ngắm chuẩn môi cô, cắn tới.
Mấy người phía sau vốn còn đang nói chuyện, kết quả không nghe thấy âm thanh của họ, thì ngẩng đầu lên nhìn.
Tất cả đều sững sờ.
Đừng nói là hai người kia, mà ngay cả Quý Quân Hành cũng có mấy phần ngây ngốc đứng im tại chỗ, họ giương mắt đờ đẫn nhìn. Cho đến khi Tạ Ngang buông Giang Ức Miên ra, cô gái ngơ ngác nhìn cậu.
Ai cũng không dám nói chuyện.
Rất lâu, Giang Ức Miên bỗng mắt ngấn nước, “Tạ Ngang, cậu vậy mà dám đánh trả, tớ bắt nạt cậu, cậu vậy mà dám đánh trả.”
……
“Chúng ta làm thế nào đây?” Trần Mặc thấp giọng hỏi.
Quý Quân Hành nói: “Đi thôi.”
Cậu không muốn quản hai tên thần kinh này nữa, thế là cậu cõng Lâm Tích từ bên cạnh định đi.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên, Lâm Tích mơ mơ màng màng gọi một tiếng, “Quý Quân Hành.”
“Hửm?” Quý Quân Hành đáp lời cô.
“Chúng ta đi đâu?” Cô mềm mại hỏi.
Quý Quân Hành nhỏ giọng nói: “Đưa em về ký túc xá.”
Hai chữ ký túc xá, giống như kch thích đến cô, Lâm Tích ở trên lưng cậu vặn vẹo mấy cái, giãy dụa nói: “Em không muốn đi.”
“Về ký túc xá ngủ chứ.” Quý Quân Hành mềm giọng nói.
Kết quả, cô ôm cổ cậu, đáng thương nói: “Nhưng mà tớ không muốn xa cậu.”
Sáng sớm, tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến, giống như có người đang mua đồ, rất ầm ĩ.
Lâm Tích không biết ký túc xá sao lại ồn như vậy, cô lật người, đầu xoay lại với cửa sổ. Chỉ là cô vừa xoay xong, mắt mơ mơ màng màng mở to.
Cách đó không xa đang đứng một người, uhm, cậu đang thay quần áo.
Lâm Tích dụi mặt vào trong chăn, lười biếng nhìn bóng người đang thay đồ kia.
Cậu thật cao, T-shirt màu trắng trên người được cởi ra, lộ ra cả mảng lưng, chỗ eo lõm vào, bả vai hơi rộng, vậy mà con rất đẹp.
Lâm Tích mỉm cười ngọt ngào, nhắm mắt lại, định ngủ tiếp.
Nhưng một giây sau, ý thức của cô chớp mắt thanh tỉnh, cô đang ở đâu đây?
Đến khi cô ngồi bật dậy khỏi giường, người thay đồ cũng bị cô doạ giật mình, cậu nhanh chóng mặc xong áo T-shirt màu đen mới, quay đầu nhìn cô, “Sao thế?”
“Anh sao lại ở đây?” Lâm Tích hít sâu một hơi.
Cho đến khi cô nhìn quanh bày biện trong phòng một lượt, thì mắt trừng càng to hơn, phải là, cô sao lại ở đây chứ.
“Đêm qua em uống say.” Quý Quân Hành vẻ mặt bình tĩnh nói.
Lâm Tích không nói chuyện.
Cho đến khi thiếu niên nói: “Em nói không muốn về ký túc xá.”
Lâm Tích sững sờ, nhưng Quý Quân Hành đã không nhanh không chậm đi đến bên giường. Cậu cúi đầu nhìn cô gái tóc tai lộn xộn, vừa ngồi dậy, đôi mắt to đảo quanh, giống như cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua.
Cậu hơi khom lưng, dán bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Emu còn nói không muốn xa anh đấy.”
Oành, mặt Lâm Tích hoàn toàn đỏ bừng.
Lần này thật sự đỏ từ mặt đến mang tai.
May mà bên ngoài có tiếng gõ cửa, Quý Quân Hành thẳng lưng lên, nhẹ giọng: “Chắc là shipper giao đồ ăn sáng đến, em rời giường đánh răng rửa mặt đi.”
Nói xong, cậu đi ra ngoài mở cửa.
Lâm Tích rề rà ngồi dậy, nghĩ nghĩ vẫn là không thích hợp, cô đi ra ngoài, muốn cãi lại cho mình.
Nào biết cô vừa kéo cửa phòng ra, đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy cậu bé đang đứng trong phòng khách trước tiên.
Cậu bé nhìn quanh một vòng, vừa vặn nhìn thấy Lâm Tích ở cửa phòng ngủ.
Cậu bé trước tiên là ngẩn người, sau đó trên mặt mang theo vẻ vui mừng không dám tin, “Chị Lâm Tích.”
Quý Lộ Trì đã hơn một năm không gặp Lâm Tích, không ngờ sẽ gặp được ở chỗ anh trai.
Cậu bé vui vẻ hỏi: “Chị Lâm Tích, chị ở cùng anh trai ạ?”
Lâm Tích lần nữa gặp được Quý Lộ Trì, trong vui mừng lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Lời cô giải thích bây giờ, Trì Trì sẽ tin sao?
Lời tác giả:
Lâm Tích: Trì Trì, em nghe chị nói này.
Thiếu gia: Đúng, bọn anh chính là ở cùng nhau đấy, gọi chị dâu đi.