Mua một đống đồ quay về, lúc vào cửa, nếu không nhìn thấy Thích Nhược Cốc, Thư Hạ có khi đã quên mất sự hiện diện của người này. Sửng sốt một chút, cậu mới phản ứng lại được, nhìn túi đồ ăn vặt không còn lại bao nhiêu, Thư Hạ mếu máo nhìn Thích Phỉ Nhiên, nhìn qua khỏi nói cũng biết có bao nhiêu ấm ức. Thích Phỉ Nhiên vì Thư Hạ đánh một trận, giành lại được hơn phân nửa số đồ ăn vặt. Nếu không phải có Thích Nhược Cốc ở đây, Thư Hạ nhất định sẽ thưởng cho Thích Phỉ Nhiên một phen.
“Anh, anh tuyệt tình quá rồi đấy, một ngày một đêm không thèm quan tâm em, em ăn có chút đồ ăn vặt mà cũng đánh em.” Thích Nhược Cốc sờ đầu, nước mắt sắp trào ra “Tim em là trái tim đã nứt tan rồi, lại nhận thêm một phát nữa là vỡ luôn này!”
Thích Phỉ Nhiên chỉ thích nhìn Thư Hạ làm nũng, không thích nhìn người khác làm, chỉ ra cửa “Giờ em đi vẫn còn kịp đấy.”
“Em không đi.” Thích Nhược Cốc lăn ra sàn nhà nằm giang tay giang chân “Em là em trai thân thiết của anh, em cho ăn cơ hội ăn năn!”
Thích Phỉ Nhiên trực tiếp bước qua người cậu ta.
Thư Hạ không đành lòng, rút ra một gói rong biển đặt lên bụng Thích Nhược Cốc, sau đó nghĩ một lúc lại xoắn xuýt đặt thêm hai gói bánh quy.
Thích Nhược Cốc:…..
Kể ra thì cậu cũng chẳng ghét Thích Nhược Cốc tí nào, lúc cậu ta tới Thư Hạ còn nhường hẳn giường của mình cho cậu ta, đây cũng coi như là phúc lợi rồi.
Thích Phỉ Nhiên làm việc rất nhanh, nói mua áo ngủ cho Thư Hạ là mua ngay một bộ áo ngủ hình thỏ con, còn trẻ con hơn cả cái bộ gấu mèo. Thư Hạ mặc xong đứng trước gương soi một lúc lâu, thầm nghĩ gout thẩm mĩ của Thích Phỉ Nhiên thật đáng sợ.
“Trẻ con? Đẹp mà.”
Thư Hạ nhảy lên giường, giống y như mình là một con thỏ thật, oán giận nói “Trẻ con cũng không mặc cái loại này nữa rồi anh còn mua cho em, em giờ mới ba tuổi sao?”
“Không.” Thích Phỉ Nhiên ôm cậu “Tám tuổi rưỡi.”
“Lại còn rưỡi.” Thư Hạ bĩu môi, thế nhưng không giấu được ý cười, cậu nhìn xương rồng ngoài ban công, hỏi Thích Phỉ Nhiên “Sao anh mua nhiều loại xương rồng thế? Anh thích à?”
“Không, anh nhớ em thích.”
Thư Hạ buồn bực “Em nói với anh bao giờ? Sao em nhớ chúng ta lúc đó không có thân đến mức hỏi những loại câu hỏi này nhỉ?”
“Cấp ba tìm người nhờ em viết lưu bút, tự em viết mà, quên rồi sao?”
Khi ấy viết nhiều lắm, lớp khác cũng chạy tới góp phần, cho nên vẫn luôn chả biết ai vào với ai. Thư Hạ cũng chả nhớ mình viết lúc nào, nhưng chắc chắn cậu viết là xương rồng không sai, bởi vì đó là do Tần Tiêu thích, cho nên cậu cũng thích theo.
Thư Hạ cọ cọ Thích Phỉ Nhiên “Nói đến đây lại muốn hỏi, sao anh lại thích em? Không nghĩ ra được, lúc đó em khiến anh phiền lắm mà.”
“Lúc cấp ba anh có chút kì lạ, không bạn bè, em thì cứ lắc qua lắc lại trước mặt anh, lắc mãi lắc mãi, lắc luôn vào tim chăng?”
Không biết là ai truyền ra tin anh ở dưới tầng hầm, lại có tâm lí ngại tiếp xúc với đồng tính, cho nên, học sinh cấp ba mà, Thích Phỉ Nhiên cứ thế mà bị cả lớp cô lập. Học sinh nữ từ các lớp khác thấy anh đẹp trai muốn qua lại với anh cũng bị tính cách của anh dọa chạy mất, chỉ có Thư Hạ, vô cùng bướng bỉnh, kiên trì quấn lấy anh.
Dù cho lúc nào cũng đánh nhau chứ chẳng còn gì khác, nhưng có một chuyện Thư Hạ đã quên… Vào đại hội thể thao lớp mười một, Thích Phỉ Nhiên chạy ba nghìn mét bị người đẩy ngã, đẩy rất mạnh, khiến cho tất cũng rách một lỗ lớn, từng bước đi là từng bước đau. Anh lại không muốn bỏ cuộc, tụt lại sau cùng khập khiễng chạy. Thư Hạ lúc đầu còn cười nhạo anh, nhưng sau khi thấy vết thương của anh thì không nói gì nữa, cuối cùng còn đỡ anh đến phòng y tế, dán cho anh một cái băng cá nhân hình Hello Kitty.
Vốn còn nghĩ là một tên ngốc chỉ biết nghịch ngợm, lại chẳng ngờ đáng yêu đến thế. Vừa nhe răng trợn mắt cầm gậy đe đánh, vừa không nỡ nhìn người khác quá khổ sở, vẫn là một tên dở hơi tốt bụng bị chiều hư thôi!
Thế nhưng đợi đến lúc Thích Phỉ Nhiên nhận ra tình cảm của mình, thì Thư Hạ đã ở bên cạnh người khác.
Từ đó, tâm tính muốn trả thù càng thêm trầm trọng.
Không muốn nhớ lại tí xíu nào, nhưng Thư Hạ đi mấy năm, cũng chỉ có những kỉ niệm buồn bã ấy là cùng anh chống đỡ sống sót.
Thích Phỉ Nhiên không nghĩ mình sẽ thích người này lâu như thế, một chút tâm tư nhỏ bé, tích lũy qua tháng ngày, liền càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu.
Cho đến giờ cũng chưa từng có yêu thích cái gì đến như vậy, chỉ có với mình Thư Hạ là yêu mãi không đổi.
Đợi được em, thật tốt. Không bỏ lỡ mất em, thật tốt.
Thư Hạ cọ chóp mũi anh, Thích Phỉ Nhiên hời hợt nói mấy câu, nhưng nghe xong lại khiến lòng cậu buồn bã. Cậu ôm lấy anh, vô cùng buồn nôn nói “Là do em đẹp trai như vậy, nếu không kêu người khác đến lắc trước mặt anh, có lắc đến tám trăm năm cũng không lắc được tim anh!”
“Đúng là rất đẹp.” Thích Phỉ Nhiên không ngần ngại khen Thư Hạ “Trước khi em đến tìm anh, anh có nhìn thấy em mấy lần, ấn tượng đúng là một cậu nhóc xinh đẹp.”
Thư Hạ đỏ mặt, đây là cái tật gì chứ, tự mình khen mình khen đến tận trên trời không sao, nghe người ta khen có một câu, mặt đã vô cùng nóng rồi?
“Em muốn đặt tên cho xương rồng.” Thư Hạ đi ra ngoài ban công “Cây này lớn nhất là anh cả, gọi Đại Mao, cây này không ổn, không nhiều gai, gọi là Tam Mao đi…”
Thích Nhược Cốc ở mấy ngày không chịu đi, Thư Hạ thật nghi ngờ có phải tên này trốn học không. Thích Nhược Cốc chết cũng không nhận, cuối cùng bị Thích Phỉ Nhiên trực tiếp xách lên tống ra xe về trường. Phòng nhỏ của Thư Hạ rốt cuộc cũng được vật về tay chủ cũ, nhưng chẳng còn mấy tác dụng, để lại cho Niên Niên. Mấy hôm nay, cậu ngủ với Thích Phỉ Nhiên đã quen, hai người cùng nhau ngủ mới ấm áp làm sao, thật có không khí của gia đình, Thư Hạ vô cùng thích cảm giác này.
Lúc nhắn Wechat với anh bạn đi hát cùng, Thư Hạ còn hơi ngại, lúc chơi game cũng chỉ nói mấy câu đơn giản. Nhưng qua vài ngày liền thân thiết náo nhiệt hẳn lên, tin nhắn từ sáng đến tối liên tục oanh tạc, còn có cả hẹn đi chơi, nhưng Thư Hạ không đồng ý.
Thư Diệu Chi vẫn giục cậu về nhà, nói ông làm cho cậu ít đồ ăn, cậu về mà lấy. Thư Hạ nghĩ nghĩ, lúc này mới đúng nè, biết làm đồ ăn cho cậu.
Thế nhưng rất nhanh, Thư Hạ đã tuyệt vọng nhìn một cái túi lớn “Cha, cha muốn hại chết con cha à? Đây toàn là đồ hết hạn () rồi, cha còn kêu con tới lấy, cha cố tình phải không?”
“Hết hạn cái gì mà hết hạn, ăn được là được.” Thư Diệu Chi chép miệng, sĩ diện giáo dục Thư Hạ “Với mấy đứa thanh niên, như này là được rồi, yêu cầu cao làm gì? Người sống thì phải thoáng một chút, đừng suốt ngày lo cái này sợ cái kia, mệt lắm.”
Aaaa! Thư Hạ gục xuống bàn đảo mắt.
“Sao Tiểu Thích không đến? Cha còn mang cho nó một túi.”
Cha cậu vừa kêu Thích Phỉ Nhiên, Thư Hạ đã run khẽ một cái, tuy Thư Diệu Chi còn chưa biết gì, nhưng cậu vẫn sợ, đại khái là do có tật giật mình ấy mà.
“Anh ấy đi họp với bạn cũ, không đến được.”
“Vậy con cầm cho nó đi.”
Thư Hạ lo lắng đồng ý “Được thôi.”
“Tiểu Hạ.” Thư Diệu Chi xoa xoa tay “Mấy hôm nữa, cha định đến chỗ bà ngoại con một chuyến.”
“Vâng, cha có cần con đi với cha không?”
“Con rảnh không?” Thư Diệu Chi nhìn qua có chút bối rối, Thư Hạ không nói gì, dọn đồ xong thì nói “Vậy con về trước đây.”
Thích Phỉ Nhiên không đi họp với bạn, đều là Thư Hạ nói bậy, lúc này anh đang đứng trước cổng chung cư chờ cậu, Thư Hạ lên xe, Thích Phỉ Nhiên hỏi “Lấy gì vậy?”
“Cha em mang về chút đồ ăn, chắc là toàn đồ hết hạn ấy mà, cứ nhất định bắt em mang về.” Thư Hạ đau khổ day day mắt, Thích Phỉ Nhiên bóp bóp mặt cậu “Là tâm ý của chú thôi.”
“Em biết, cho nên em cũng không nỡ bỏ đi, xem cái gì ăn được không, chứ nhiều cái cũng không được ngon lắm.”
Thấy Thư Hạ day day mắt, Thích Phỉ Nhiên hỏi “Mắt sao thế?”
“Vừa nãy gió thổi, có lẽ bị cát bay vào.”
“Lại đây anh xem cho.”
Thư Hạ ghé đến gần, Thích Phỉ Nhiên thổi cho cậu, sau đó hôn lên mắt cậu, Thư Hạ cười “Oa, một ngụm tiên khí, thoáng cái đã thoải mái hơn hẳn.”
Hai người ngồi xoa nắn một hồi mới lái xe rời đi. Thích Phỉ Nhiên vô ý nhìn qua, thấy xa xa có một dáng người quen thuộc đang đứng. Thư Hạ cúi đầu lục túi đồ xem có gì ăn được, cho nên không thấy.
Chú thích:
Đồ hết hạn: Thật ra hạn sử dụng ghi trên bao bì chỉ là thời gian nhà sản xuất đưa ra để phán đoán độ tươi ngon của sản phẩm, có rất nhiều thực phẩm sau khi hết hạn vẫn sử dụng được như bình thường, điển hình là cà chua, chocolate, bánh mì (dùng được thêm khoảng tuần), sữa v.v.. Đương nhiên, trong trường hợp chúng có dấu hiệu bị hỏng thì lại khác. Ở một số nước như Đan Mạch (?), đồ hết hạn được bày bán và quảng cáo như bình thường nếu nó không gây ra bất kì hậu quả gì.