Bởi vì nhớ lại lần gặp mặt tết đầu năm, lúc ra cửa chúc tết vào ngày mùng một, Lục Tác Viễn cảm giác mình có chút không muốn mặc đồ mới. Loại cảm giác này giống như khi còn bé, lễ mừng năm mới được mặc quần áo mới, ngoài mặt nhảy cẫng hoan hô, trong lòng lại lo lắng căng thẳng muốn chết, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ làm dơ quần áo mới thì ngày hôm sau không thể mặc.
Lúc trở về phòng thay quần áo sau khi đã ăn cơm trưa đầu năm, cô soi thoáng qua tấm gương để thử cho mình bộ trang sức trang nhã. Buộc tóc lên, sửa lại tóc, cô nhìn mình trong gương, trong đầu chợt nhớ hai câu thơ hoàn toàn không liên quan nhau — Đối kính thiếp hoa hoàng, nữ vi duyệt kỷ giả dung.
Đối kính thiếp hoa hoàng: soi gương bôi phấn hoa vàng. Hoa hoàng là phấn trang điểm của phụ nữ ngày xưa. Đây là câu thơ trong bài thơ Mộc Lan thi (bài thơ viết về nàng Mộc Lan thay cha tong quân của Trung Quốc)
Nữ vi duyệt kỷ giả dung: người phụ nữ làm đẹp vì để người yêu vui vẻ
Ngượng ngùng cười cười. Cô nghĩ, chẳng lẽ ngữ văn của mình là người gác cổng dạy?
Quán cà phê, sau giữa trưa, ánh nắng lười nhác chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, rơi trên người anh, rọi ra một chiếc bóng nhàn nhạt trên mặt đất.
Hình ảnh an tĩnh như thế, sạch sẽ như thế.
Lúc Lục Tác Viễn đến gần thì phát hiện cà phê của anh cũng còn gần nửa ly, trên bàn có một quyển sách, còn có một tập tranh vừa dày vừa nặng. Góc cô đứng vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi của anh rất rõ nét, từng sợi một, rất đậm rất dài, cảm nhận mãnh liệt giống như là đi ra từ một bức tranh nổi tiếng. Bỗng dưng, cô chợt nhớ tới bức tranh chưa hoàn thành của cô vẽ rất tỉ mỉ.
Khẽ cảm thán một chút, lúc này cô mới phát hiện ra ánh mắt của mình quá không kiêng kỵ. Đối diện với nụ cười lười biếng và thoải mái của anh, cô vội vàng cúi đầu vuốt tóc mái của mình, tránh khỏi ánh mắt nghiên cứu của anh.
"Thật xin lỗi, tôi tới trễ." Cô áy náy cười cười, khôi phục thái độ bình thường.
"Không có." Đậy nắp bút, anh khép sách lại: "Là tôi tới sớm."
"Anh nói có chuyện muốn nhờ tôi giúp, là chuyện gì?" Ngồi xuống, cô đặt túi trên ghế dựa, trực tiếp đi vào chủ đề.
Anh bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười: "Chuyện rất quan trọng, chỉ là không cần gấp gáp như vậy." Đứng dậy, anh ngoắc tay bảo cô: "Đi, chúng ta đến nơi khác nói."
Lục Tác Viễn không ngờ Trình Mặc đưa cô tới nơi gọi là Hậu Hải.
Cho dù quán bar trong ngày đông những vẫn không yên tĩnh. Tiếng đàn phiểu đãng, khắp nơi đều có thể thấy được đồ trang sức cá tính, còn có tốp năm tốp ba không sợ gió lạnh thổi đứng nói chuyện trời đất với khách qua đường. Khắp nơi của Hậu Hải xinh đẹp đều cung cấp tình ái.
Lúc đi qua cửa Tả Ngạn, Lục Tác Viễn không nhịn được hỏi anh: "Chúng ta phải đi quán bar?"
Die nda nl equ ydo n