Mấy ngày kế tiếp, Trình Mặc nói cho cô biết anh có nhiệm vụ khẩn cấp phải tiếp một người, anh sẽ khá bận, có thể không gọi điện thoại cho cô mỗi ngày được.
Lục Tác Viễn cảm thấy anh đã báo cáo công việc cho mình rồi, vì vậy tự giác nói kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi của nửa tháng tiếp theo cho anh biết.
Mặc dù cách vài ngày mới nhận được điện thoại của Trình Mặc, nhưng dường như mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn của anh. Có khi chủ đề khá phong phú, có khi thì chỉ có một, thời gian nói chuyện ngắn dài khác nhau, nhưng mỗi lần anh đều không quên nhắc nhở cô chú ý hạng mục công việc ở Cao nguyên.
Một tuần sau, khi cô đã quen với khí hậu cao nguyên, thì cũng đã hoàn toàn quen thuộc với các bạn cùng đến Tây Tạng dạy học.
Chủ nhật, cả đám rủ nhau đến sông Nhã Lung tham quan. Đi trên đường, cô lại nhận được tin nhắn của Trình Mặc, mím môi, nhịn không được cười rộ lên.
“Nhìn xem người này vui vẻ chưa kìa, là bạn trai à?” Giang Ương tinh mắt, cả đoạn đường đi không có gì thú vị, bằng không tìm một chủ đề có hứng thú một chút.
Giang Ương vừa nói dứt lời, Đức Cát Mai Đóa lập tức hùa theo: “Đúng vậy, lần đầu tiên anh ta gửi tin nhắn cho cậu là buổi sáng hôm trước thì phải, lúc đó cậu vừa hết giờ học. Khuôn mặt nhỏ này bỗng nhiên hạnh phúc như mật trong nước vậy, ai nhìn cũng cảm thấy ngọt ngào.”
Lục Tác Viễn vuốt vuốt mặt mình, “Nét mặt của mình có khoa trương vậy không?”
Đức Cát Mai Đóa gật đầu: “Không hề khoa trương đâu, đây gọi là tướng sinh từ tâm đó.”
Sự nhiệt tình của các anh chị em trên Tây Tạng nhanh chóng kéo tò mò tới trên người Trình Mặc của cô, vì chịu không nổi họ bám đuổi dai dẳng, cuối cùng cô đành thoải mái thừa nhận mình vừa yêu đương không lâu. Nhưng về Trình Mặc thì cô chỉ hời hợt nói một câu: “Là một người viết báo.”
Nếu như sau này có người hỏi bạn trai của cô làm gì? Cô có thể trực tiếp nói tên anh ra không? Tính ra thì anh cũng là nhân vật của công chúng, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên hỏi qua ý kiến của anh trước.
Từ sông Nhã Lung về, cô ngồi trên giường nghĩ đến mọi người ban ngày dạy cô nói tiếng Tạng, đột nhiên trong đầu nhảy ra một ý tưởng. Cô không soi gương nên không biết nụ cười của mình giống kẻ trộm bao nhiêu, con ngươi đảo quanh nhanh như chớp, cô lấy điện thoại ra như có như không gửi cho Trình Mặc một câu: “Cô tác đắc ba ẩm bái?”
Vốn nghĩ chắn chắn anh xem sẽ không hiểu, nên cô gửi tin nhắn xong thì không để ý đến điện thoại nữa. Cô chỉ tính chọc anh thôi, ai ngờ đợi khi cô qua phòng cách vách chơi một vòng về, Trình Mặc đã nhắn lại: “Ý nghĩa là ‘Anh khỏe không?’”
Lục Tác Viễn nhìn thời gian anh nhắn lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh chàng này hiểu cả tiếng Tạng?
Thật quá ngoài ý muốn.
“Vậy anh có biết ‘Na khước lai ca’ có nghĩ là gì không?” Cô nhanh trí, không có ý tốt hỏi tiếp.
“Anh thích em.” Trước sau chỉ hơn mười giây, câu trả lời của Trình Mặc đã xuất hiện trên điện thoại của cô.
“Em cũng vậy…” Dường như không cần suy nghĩ thêm, cô nhắn lại. Há! Cuối cùng cũng làm cho anh ấy nói ra được rồi, tuy nhiên… thủ đoạn không được cao minh lắm.
Hồi âm xong, cô cầm điện thoại chui vào chăn nằm trên giường lăn tới lăn lui, kích động quá… Thẹn thùng quá… Cô lại chòng ghẹo anh, mà còn chòng ghẹo thành công nữa chứ.
Hình như gần đây cô rất thích ghẹo anh!
Chỉ là, chẳng lẽ Trình Mặc không phát hiện đó là một cái bẫy sao? Hay là anh đã biết nhưng cố ý chìu theo cô… Chìu theo? Lục Tác Viễn lầm bầm, cảm thấy có người cưng chìu mình thật tốt, tốt đến mức hình như bị nước ngập mắt rồi.
Lúc Đức Cát Mai Đóa đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Lục Tác Viễn một mình ngây ngốc nhìn trần nhà cười khúc khích, nửa cái chăn rơi xuống đất cũng không biết.
Ăn cơm tối xong, một mình cô cầm điện thoại đi ra xa một chút. Thình thoảng gặp vài học sinh nhiệt tình gọi cô “cô Lục”, cô dừng chân hàn huyên vài câu với họ, sau đó tiếp tục đi về phía mặt trời lặn.
Mặt trời lặn ở vùng thung lung cao nguyên tạo thành một phong cảnh vừa xa xăm, vừa hùng vĩ và mênh mông.
Giờ phút này, mặt trời đã không nắng mạnh nữa mà từ từ tiến dần về phía tây. Hoàng hôn từ chân trời xa xôi dần xâm chiếm, như mây mù sương khói bốn phía vây lại, nhuộm dần trong ánh mắt trời dần xuống núi, đường cái, phòng ốc, dường như bỗng chốc đã bị khóa lại trong yên tĩnh không cách nào thoát khỏi. Kênh kênh rạch rạch, thôn thôn trấn trấn, cả thảy đều có vẻ ấm áp như thế đó; gà kêu chó sủa, đường thôn khói bếp, mọi thứ đều có vẻ hài hòa như vậy đó.
Một giây sau, trời chiều ôm toàn bộ mỹ lệ quang hoa như đỗ quyên đề quyết vẽ loạn lên bầu trời mênh mông phía tây, phía cuối con đường cách đó không xa, một bóng dáng quen thuôc chậm rãi đến gần.
Đỗ quyên đề hay đỗ quyên đề huyết là Tiếng chim Đỗ quyên kêu vào đầu mùa hè, như tiếng khóc đau lòng, ứa huyết.
Người trong bức tranh đi tới, nói ra cảm giác là như thế này?
Đôi mắt Lục Tác Viễn hiện lên trạng thái buông lỏng, chớp cũng không dám chớp nhìn khuôn mặt Trình Mặc càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Cảnh trong mơ cũng không thể nào hoàn mỹ chân thật như thế được, vừa khéo đây hoàn toàn là thật.
“Sao anh… tới đây?” Người đã đến gần trước mặt cô rồi, nhưng cô vẫn có chút không tin.
Trình Mặc đưa tay vuốt tóc cô, “Vì nhớ em, đáp án này cô giáo Lục có hài lòng không?”
Âm thanh huyên náo của bọn học trò từ xa truyền đến, cô nhìn ánh mặt trời nhu hòa bao quanh Trình Mặc, chậm rãi gật đầu.
“Vậy em, có nhớ anh không? Nhớ, có nhớ không, hả?” Tay của anh trượt từ vai xuống, dừng lại ở hông cô, bỗng anh dùng sức, cô liền tựa vào ngực anh. Trán cụng vào nhau, anh dịu dàng nhìn cô, hơi thở ấm áp thở trên mặt cô.
“…Ừ, em cũng vậy.”
“Cũng vậy là sao?” Độ mạnh trên tay anh tăng thêm vài phần, dường như không hài lòng với đáp án này của cô.
“Em cũng vậy…” Cô mấp máp môi, đáp án sắp bật ra. Vào thời khắc quan trọng, đột nhiên cô thông minh, cười, sửa lại nói: “Em không nói cho anh biết đâu, anh đoán đi!”
“Bướng bỉnh…” Trình Mặc đưa tay nhéo nhéo mũi cô, trong mắt đầy vui vẻ.
Lúc hai người nắm tay dắt nhau về kí túc xá, đột nhiên một cô bé xông lên kéo tay Trình Mặc, “Bộ dáng lớn lên của anh trai rất dễ nhìn, chị của Ương Kim nói rất thích anh trai, anh trai có chịu làm anh rể của Ương Kim không?”
Một giây sau, hai người trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Theo hướng ngón tay của cô bé chỉ, cây linh sam cách đó không xa, một cô gái hơi lớn tuổi một chút đang đỏ mặt, vẻ mặt sốt ruột. Cô gái mong ngóng nhìn về phía bên này, dường như muốn vẫy tay bảo em gái quay về, nhưng cuối cùng cô gái ấy không hề nâng tay lên, rủ xuống nắm chặt tay đặt bên thân.
“Cái này không thể đâu.” Không đợi Trình Mặc mở miệng, Lục Tác Viễn đã cười cười ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ của cô bé.
“Vì sao?” Cô bé dùng tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn hỏi, đôi mắt đen lúng liếng trừng to.
“Bởi vì… Bởi vì anh trai này đã là bạn trai của cô giáo Lục rồi, những người khác không được ngấp nghé anh ấy đâu.” Nói xong, cô kiên định chỉ vào chính mình.
“Ngấp nghé là cá gì vậy, có thể ăn được ạ?” Cô bé cái hiểu cái không học theo.
“Ngấp nghé… Đó là một loại hi vọng không an phận.” Lục Tác Viễn vỗ vỗ cánh ay cô bé, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình xoay chuyển rất đen tối: “Đợi sau này Ương Kim đi học, thầy cô giáo sẽ dạy cho em thôi.”
“Cô dạy em ạ?”
“Cô có thể dạy Ương Kim vẽ tranh, nếu Ương Kim thích vẽ tranh, ngày mai có thể đến trường học để tìm cô.”
“Vậy…” Cô bé do dự, cắn ngón tay hỏi: “Chị em có thể cùng đi không ạ?”
Lục Tác Viễn cười cười: “Có thể chứ.”
Cô bé cười ngọt ngào với cô, rồi xoay người chạy về phía chị của mình, vừa chạy vừa vui vẻ nói chuyện mà Lục Tác Viễn nghe không hiểu.
“Bé ấy đang nói với chị mình ngày mai có thể đến chỗ em học vẽ tranh à?” Lục Tác Viễn đứng lên, hỏi Trình Mặc.
“Nhìn bộ dạng hai người vui vẻ, chắc vậy. Có biết không, thật ra lúc em còn nhỏ cũng cùng…”
“Chắc vậy? Không phải anh hiểu tiếng Tạng à?” Lời Trình Mặc còn chưa dứt đã bị Lục Tác Viễn ngắt.
Trình Mặc nhìn cô, dịu dàng cười, không nói tiếp chủ đề ban nãy, “Anh chỉ cần hiểu những gì cần hiểu là được rồi, tỷ như, na khước lai ca, hửm?”
Đây là anh đang tán gẫu ngược lại với cô sao?
Lục Tác Viễn nghĩ nghĩ, không cam lòng yếu thế. Ngẩng đầu lên, đưa tay khiêu khích nhéo nhéo cằm, sức mạnh tràn đầy đáp: “Mắt hoa đào chọc đào hoa, anh xem, anh vừa tới lúc nãy đã chọc cho em một tình địch rồi, thành thật thẳng thắn đi, trước kia có bao nhiêu người nói với anh câu kia, sau này lại có bao nhiêu người nói với anh mấy lời này nữa?”
“Mặc kệ có bao nhiêu, anh chỉ cần nói với mình em mấy lời này thôi không được sao?” Trình Mặc cười lấy tay cô xuống.
“Cũng đúng.” Trình Mặc lại nói đúng lời tận đáy lòng cô.
Một đường về kí túc xã, bọn họ gặp vài học sinh. Sau khi mở cửa, Lục Tác Viễn hỏi Trình Mặc nếu như sau này có người hỏi bạn trai mình làm nghề gì, cô có thể nói tên anh được không.
“Đương nhiên là được, trừ phi em không muốn để mọi người biết chuyện em đang yêu đương thôi.” Một tay Trình Mặc khoát lên vai cô, một tay phụ cô cùng chầm chậm đẩy cửa.
“Anh cũng đâu phải người nổi tiếng, có gì mà sợ.” Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, lầm bầm, “Đúng rồi, anh ăn cơm tối chưa?” Thuận tay đóng cửa lại, bật đèn lên, “Nếu chưa em có thể nấu mình ăn liền cho anh…”
Âm cuối chữ “Ăn” kèm với anh đèn sáng, cứ như vậy bị Lục Tác Viễn nuốt vào miệng. Đột nhiên cô ý thức được cái gì, vội vội vàng vàng giữ chặt Trình Mặc không cho anh vào bên trong, “Cái đó, anh đứng ở đây trước đi, đừng cử động… Không được, không được… Anh phải xoay qua chỗ khác…”
Thấy khuôn mặt Trình Mặc ngập tràn tò mò mà không có động tĩnh gì, cô vội vàng ra vẻ đáng thương vừa thúc giục: “Xoay qua chỗ khác đi, xin anh mà…”
Trình Mặc hết cách với cô, “Được rồi được rồi, anh xoay qua chỗ khác, nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, không được hỏi vì sao.” Lục Tác Viễn một câu chặn lại.
Dùng cả tay chân cất bản vẽ trên giá vẽ đi, vừa nhanh chóng vừa không được làm hư bản vẽ, kết quả, cô vội vội vàng vàng đá lăn giá vẽ luôn rồi…..