Cuối cùng thì hai người họ cũng không đến nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần để tản bộ mà trực tiếp lái xe vào nội thành. Bởi vì giữa chừng, Lục Tác Viễn lại bỗng nhiên nhớ ra, cô phải đi mua dụng cụ vẽ tranh.
Muốn làm ra việc kỳ diệu, trước tiên cần phải có dụng cụ lợi hại.
Lúc bọn họ quay về gặp đúng thời điểm tắc đường, về đến nhà thì đã hơn h tối. Ông cụ nghỉ ngơi rất quy củ, ngủ sớm dậy sớm, hơn tám giờ đã đi ngủ rồi.
Mà lúc này, đèn phòng khách lại vẫn sáng, như vậy hẳn là Trình Đại hoặc là Phương Viên đang ở dưới tầng.
Khi vào cửa, Lục Tác Viễn lại phát hiện hai người đều ở đây cả. Dường như là đang tranh luận gì đó, nhưng bị cắt đứt bởi tiếng mở cửa của bọn họ. Biểu cảm của Phương Viên có chút kỳ quái, hai mắt đỏ ửng, hình như là đã khóc.
Lục Tác Viễn nhìn TV , trên đó không chiếu phim truyền hình, hơn nữa Phương Viên có lẽ không giống cô, si mê mấy bộ phim truyền hình lúc tám giờ. Cô ấy làm ở bộ ngoại giao, cho nên hẳn là sẽ chỉ quan tâm đến tình hình chính trị và những việc trọng đại của quốc gia thôi.
Trình Mặc đứng bên cạnh cô lên tiếng chào hỏi hai người rồi nắm tay cô chuẩn bị lên tầng.
“Tiểu Mặc, Phương Viên đã chờ em cả tối rồi, em...” Trình Đại còn chưa nói xong, đã bị Trình Mặc ngắt lời, “Hai người hẳn là đã có hai mươi mấy giờ chưa được ngủ ngon rồi đúng không? Đi nghỉ sớm đi, có gì ngày mai nói cũng được. Em mang mấy thứ này lên tầng giúp Tác Viễn, không xuống nữa đâu.” Lý do thoái thác thật khách sáo nhưng cũng thật quan tâm, hơn nữa còn vô cùng hợp lý.
Lục Tác Viễn nói một câu “Ngủ ngon” xong rồi đi theo Trình Mặc lên tầng. Từ đầu đến cuối, dường như Trình Mặc chỉ nhìn Trình Đại để nói chuyện. Chẳng lẽ anh không thấy mắt Phương Viên đang đỏ sao? Lục Tác Viễn nhìn Trình Mặc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi vấn đề mình đang nghi hoặc trong lòng.
Ai lại không có vài người đàn anh đàn em chứ. Lục Tác Viễn nghĩ vậy, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, không khỏi hít sâu một hơi.
“Sao vậy? Trình Mặc nắm tay cô thật chặt, lúc này nhìn ánh mắt anh có nhiều hơn chút cảm xúc.
“Mắt Phương Viên đỏ, anh, không phát hiện ra à?” Cuối cùng cũng không thể nhịn được.
“Ồ, thật à?” Anh hỏi qua loa, hỏi xong, lại hơi nhíu mày, “Nghe em nói vậy, hình như là có vẻ như thế.” Giọng điệu thản nhiên, vẻ mặt như đang nhớ lại.
“Nếu không ngày mai anh đi hỏi han đàn em của anh xem. Dù sao thì đó cũng là khách mà.” Cô huých khuỷu tay vào người Trình Mặc, đề nghị.
“Được, nhưng mà có lẽ chỉ là do chưa được nghỉ ngơi đủ thôi.”
Bởi vì đã tới cửa thư phòng, nên Trình Mặc phải buông tay cô ra để đi bật đèn. Lục Tác Viễn cũng không thấy rõ biểu cảm của anh khi nói những lời này.
Phòng của Trình Mặc và phòng của cô ở phía bên phải của tầng hai, hai cửa phòng đối diện nhau.
Lục Tác Viễn rửa mặt xong, đang thoa kem dưỡng da ban đêm thì nghe thấy tiếng gõ cửa nho nhỏ. Cô cứ nghĩ Trình Mặc tìm mình, giống như hôm qua, khi cô chuẩn bị ngủ thì anh bưng tới cho cô một ly sữa, nói là có thể giúp cô ngủ ngon.
“Đây rồi.” Cô lên tiếng, mặt còn chưa được bôi đều đã chạy ra mở cửa.
Ngay sau đó, cô không khỏi sửng sốt.
Đoán sai rồi.
Có lẽ Phương Viên cũng không ngờ Lục Tác Viễn lại mặc áo ngủ, mặt bôi đầy kem dưỡng da vội vội vàng vàng ra mở cửa cho mình, biểu cảm trên gương mặt tinh xảo của cô ta cũng hơi cứng lại.
“Chị tìm tôi có việc gì vậy?” Lục Tác Viễn một tay nhanh chóng xoa đều kem trên mặt, một tay chỉ vào chính mình, hỏi với vẻ không chắc chắn.
Phương Viên cười ngượng ngùng, “Thú thực cũng không có gì đặc biệt, có thể mời tôi vào trong không?”
Đứng ở cửa mà nói chuyện quả thực không phải phép cho lắm. Lục Tác Viễn vội vàng mở rộng cửa ra, mời Phương Viên vào trong. “Chị muốn uống nước không?” Cô mở miệng hỏi theo thói quen, hỏi xong mới nhớ ra trong phòng hình như chỉ có mỗi một cái cốc của cô, vì thế lập tức thay đổi ý nghĩ, tự mình phủ định: “Thôi, đêm rồi, không nên uống quá nhiều nước, ngày hôm sau dễ bị phù nề lắm. Chị xinh đẹp như vậy, tôi không nên hại chị.” Nói xong, cô lại tự mình cười ha ha, trông thật ngốc.
“Tôi không khát, song vẫn cám ơn cô.” Trên gương mặt Phương Viên lại một lần nữa lộ ra nụ cười, không biết có phải do cô ảo giác hay không mà cô cảm thấy nụ cười này lại có chút vui vẻ. Vui gì chứ? Bởi vì cô khen cô ta xinh đẹp hay sao?
“Tôi nghe chị Trình Đại nói, cô nhỏ hơn tôi hai tuổi, tôi có thể gọi cô là em được không?” Lúc hai người ngồi xuống ghế sofa, Phương Viên liền hỏi cô.
Lục Tác Viễn vẫn thoải mái cười: “Đương nhiên là có thể.”
“Vậy, cái này tặng em.” Phương Viên đưa một chiếc hộp được bọc rất xinh đẹp tinh tế tới trước mặt Lục Tác Viễn, “Em cứ coi như là quà gặp mặt lần đầu đi.”
Hai người các cô không quen biết, nếu quà này là Trình Đại tặng thì còn có thể hiểu được. Nhưng của Phương Viên đưa cô, cô không thể hiểu được. “Không không, chuyện này, chị khách sáo quá rồi. Thật sự.” Lục Tác Viễn xua tay, sao có thể nhận quà không công như vậy được chứ?
Phương Viên cười, nhét hộp quà vào trong lòng cô, “Em không biết là chúng ta rất có duyên sao, nhũ danh của chị là Viên Viên, nhũ danh của em là Viễn Viễn. Cứ coi như là vì nhũ danh của chúng ta giống nhau, em nhận đi! Hơn nữa, chị còn muốn cảm...”
“Nếu Phương Viên tặng, thì em cứ nhận lấy đi, Tác Viễn!”
Nghe tiếng nhìn lại, thấy Trình Mặc đang bưng ly sữa đứng ở cửa. Cũng không biết anh tới đây từ khi nào. Lục Tác Viễn nhìn Trình Mặc, nghe lời gật đầu, cầm lấy chiếc hộp, quay sang nói với Phương Viên “Cảm ơn“.
Trình Mặc bước vào, bầu không khí lập tức biến đổi, anh đưa ly sữa trong tay cho Lục Tác Viễn rồi ngồi luôn lên giường, mở TV chăm chú xem tin tức quốc tế. Mà Phương Viên, rõ ràng là đang định nói với cô cái gì đó, nhưng lại đột nhiên im bặt.
Cho nên, cô ta định nói riêng với cô, mà không muốn cho Trình Mặc nghe hay sao? Lục Tác Viễn không thể không sinh ra cái ý nghĩ như vậy. Nhưng mà cô và Phương Viên chưa từng gặp mặt, có cái gì hay để mà nói chứ?
Ba người lặng im không nói gì, chỉ nhìn tin tức. Lục Tác Viễn nhìn đồng hồ treo trên tường, rốt cuộc không nhịn được ngáp một cái.
“Buồn ngủ à?” Trình Mặc quay đầu nhìn về phía cô, cô ngượng ngùng che mặt, nghĩ thầm, không phải là tôi cố ý đuổi hai người đâu, tôi buồn ngủ thật đó.
Lục Tác Viễn còn chưa trả lời, Phương Viên đã mở miệng trước: “Ngại quá, muộn rồi. Tôi về trước đây.”
Lục Tác Viễn cười đứng dậy đưa tiễn, thản nhiên nói lời cảm tạ, tuy rằng không biết cô ta tặng mình cái, tóm lại xem như quà gặp mặt vậy. Lúc đóng cửa xong, xoay người, Trình Mặc vừa vặn đứng ở sau lưng cô, Lục Tác Viễn không chú ý, bị va vào.
Một giây sau, cô vỗ ngực Trình Mặc, kêu ai oán, “Đụng phải mũi em rồi...”
“Anh thổi cho em nhé?” Giọng nói của Trình Mặc mang theo ý cười, thay đổi thành một người khác hoàn toàn với lúc vừa rồi. Anh cúi đầu thổi cho cô. Lục Tác Viễn quay đầu nghiêng sang chỗ khác, giọng điệu vẫn oán giận như cũ, “Sao anh đi mà không phát ra tiếng động vậy hả, đụng méo mũi em thì làm sao bây giờ?” Phương Viên vừa đi, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
“Như vậy thì sẽ không còn ai muốn em nữa, anh càng thêm yên tâm rồi.” Lời nói mang theo sự vui vẻ và cưng chiều, cứ như vậy truyền vào tai cô, giọng nói thật dịu dàng vương vấn đến tận tâm can.
Không đứng đắn.
Sau khoảnh khắc thân mật ngắn ngủi, lý trí của Lục Tác Viễn lại một lần nữa trở về, cô uống sữa, miệng dính một vòng bọt sữa màu trắng hỏi Trình Mặc, “Vì sao em cứ cảm thấy hôm nay anh là lạ?”
“Có ư?” Trình Mặc vỗ lên bàn chân để cạnh anh trên mép giường, biểu cảm như thể: Rõ ràng không phải vậy.
“Trước kia anh không… như hai ngày hôm nay...” Nghĩ nghĩ, cuối cũng Lục Tác Viễn cũng thốt ra được hai chữ “Buồn nôn”, còn vừa nói vừa mô tả lại.
“Không phải là có người nào đó nói, “ Trình Mặc kéo dài giọng, ghé sát vào nói, “Nếu anh không biểu hiện tốt thì sẽ không lấy anh hay sao?”
Lục Tác Viễn nghe xong, nhịn không được chu miệng nở nụ cười vui vẻ. Trình Mặc thấy thế, lập tức nghiêng người hôn lên đôi môi còn thơm mùi sữa của cô.
“Hôn chúc ngủ ngon.” Lúc rời đi, Anh lại hôn chóp mũi của cô, nói “Yên tâm đi, cho dù mũi em bị tẹt, anh cũng thích.”
Lục Tác Viễn nghe anh nói, không sao giấu được nụ cười trên môi.
“Không có gì muốn hỏi anh sao?” Trình Mặc đứng dậy, đi được hai bước lại quay đầu hỏi cô.
Lục Tác Viễn nhìn hộp quà mà Phương Viên để lại, ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, “Không gạt em là được rồi.”
Trình Mặc gật đầu, rồi đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Cuối hành lang, dưới ánh đèn mờ nhạt, Phương Viên đứng dựa vào cửa phòng của cô ta, Trình Mặc nhìn cô ta một cái, hơi gật đầu, rồi bước vào phòng mình.
Phương Viên nhìn bức họa trên vách tường, chỉ cảm thấy trong lòng đang có một giọng nói không ngừng vang lên: Học trưởng, cô ấy nói hôm nay anh là lạ, cho nên, sự dịu dàng ngày hôm nay của anh với cô ấy là cố gắng biểu hiện ra ngoài cho em xem, đúng không?
Thời gian xa cách rốt cuộc đã xảy ra cái gì, mà lại khiến cho chúng ta khi gặp lại không thể vui vẻ được như vậy chứ?
Bầu trời mặt trời dần dần bị những tia nắng đầu tiên ló dạng từ phía Đông tô đậm thành màu vỏ quýt, sau đó, ánh sáng màu đỏ từng chút từng chút xé tan màu vỏ quýt ấy. Kế tiếp, dường như chỉ trong nháy mắt, màu đỏ đã che phủ hoàn toàn màu vỏ quýt, mặt trời cứ như vậy chậm rãi, chậm rãi nhô lên, đứng ở đường chân trời.
Lục Tác Viễn dọn dẹp phòng ngủ xong, đứng ở trên sân thượng hoạt động gân cốt, lúc cúi đầu xuống đã nhìn thấy ông nội Trình đang đánh Thái Cực ở dưới sân.
“Ông nội, chào buổi sáng!” Ông nội Trình làm một chiêu thức quay đầu, liền nhìn thấy Lục Tác Viễn đang đứng trên tầng cười ngọt ngào, chào ông một tiếng.
“Nha đầu, cháu cũng đang tập thể dục buổi sáng sao?” Ông cụ chậm rãi biến đổi tư thế, lúc quay đầu lại lần nữa, hỏi cô, “Ông ngoại cháu có từng dạy cháu cái này không?”
“Thái Cực quyền ạ?” Lục Tác Viễn hỏi một câu liền nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó mở to đôi mắt sáng ngời, trong nháy mắt liền bày ra tư thế khởi động, miệng cũng hô to đầy hùng hồn, “Lên...” Nói xong, cô mở hai chân ra, hai vai hướng về phía trước, khuỵu gối chắp tay, lưu loát bày ra một tư thế tuyệt đẹp.
“Ôi chao, cũng ra dáng phết.” Ông nội Trình gật gật đầu, trong mắt tràn đầy sự thưởng thức và khen ngợi.
“Con ngựa hoang phân bờm - -” Lục Tác Viễn thu chân lại, quẹo trái một bước, lùi bước thu tay... Sau khi kết thúc mười mấy động tác, cô lại bày ra tư thế xinh đẹp thứ ba: “Bạch hạc giương cánh.”