Lúc Lục Tác Viễn tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, cô vô thức đưa tay sờ đầu, dường như đã hết đau. Lật người, cô nhìn bốn phía, sư tỷ đã đi rồi.
Khi mặc quần áo, cô nhìn vẻ mặt mình vẫn bối rối như cũ, không nhịn được tự hỏi là vì luyện tập quá mệt mỏi hay là vì cảnh trong mơ quá đẹp, cho nên đồng hồ báo thức reo mà cô cũng không thức dậy đưa sư tỷ một chuyến?
Đặt đồng hồ lên giường, dĩ nhiên có thể bỏ qua bữa sáng. Sau khi chậm rãi ăn bữa cơm trưa, cô đi phòng vẽ tranh ngay.
Lúc điện thoại của Dụ Hoài Húc gọi đến, vừa lúc cô phác họa xong.
"Phát hiện một nơi rất thú vị, có muốn cùng đi xem một chút hay không?" Bên tai trừ lời của anh còn có tiếng ồn trên đường lớn, tiếng bài hát hết sức quen thuộc với trường học của cô truyền đến từ một cửa tiệm.
"Anh cũng đến đón tôi rồi, tôi còn không biết xấu hổ nói không sao, đây chẳng phải không cho lão nhân gia anh mặt mũi rồi. Chỉ là —" Lục Tác Viễn cố ý kéo dài giọng điệu, bắt đầu dọn dẹp hộp màu: "Bây giờ tôi đang ở phòng vẽ tranh, phải trở về ký túc xá thu dọn đồ trước, lúc trở về thì anh phải đưa tôi về nhà."
Đối với Dụ Hoài Húc, từ trước đến giờ cô đều yêu cầu hợp lý hợp tình.
"Mẹ anh nói là mẹ em nói tuần này em không trở về nhà, tại sao lại đổi ý rồi hả?" Một tiếng sột soạt truyền đến, lại biến mất rất nhanh, giống như là anh đang lật báo.
Lục Tác Viễn đi ra phòng vẽ tranh, khóa cửa: "Cuối cùng sư tỷ cũng đã đi châu Âu tham gia hội nghị trao đổi rồi, không muốn ở ký túc xá một mình."
"Vậy chẳng phải là em muốn chuyển chỗ sao?" Dụ Hoài Húc cười một tiếng, thuộc thói quen xấu của cô như lòng bàn tay, rất tự giác hỏi cô: "Vậy anh lái xe đến dưới ký túc xá của em nhé?"
"Đừng, anh tuyệt đối đừng đến!" Lục Tác Viễn vội vàng ngăn lại: "Xe thể thao BWM kia của anh lại đến dưới ký túc xá của bọn em, đoán chừng trong sạch của bản cô nương sẽ lập tức bị mất hết, cũng không cần ra cổng trường, khẳng định có thể thấy tin tức XX được bao nuôi ở diễn đàn trường. . ."
Dường như Dụ Hoài Húc nghe thấy chuyện cười siêu cấp khôi hài gì đó, tiếng cười sang sảng liên tục được vang lên ở đầu điện thoại bên kia: "Lục Tác Viễn, không phải từ nhỏ em đã ăn cơm của nhà anh lớn lên sao, dù bị nói thành bao nuôi cũng đâu có quá đáng chứ?"
". . ." Cái này đúng là sự thật không thể chối cãi.
Cô nghẹn lời, liếc mắt nhìn không khí.
Cười xong, Dụ Hoài Húc rất nghiêm chỉnh hỏi cô: "Hôm nay anh không lái xe xe thể thao, Q màu đen, có muốn anh đi vào hay không?"
Lục Tác Viễn suy nghĩ một chút, vẫn từ chối.
Kết quả lúc cô thu dọn xong đồ xuống lầu, Dụ Hoài Húc vẫn đầy ý cười xuất hiện tại cửa ký túc xá của họ.
Cuối tuần nên sân trường cũng không có nhiều người, hai người đi một đường từ ký túc xá tới cổng trường học, cũng không gặp phải một người quen nào, ngược lại nhìn thấy nhiều người cầm gậy chụp ảnh mình thích xung quanh.
"Trường học các em còn có cảnh đẹp gì mà anh không biết sao?" Dụ Hoài Húc đưa cánh tay nhàn rỗi kia ra lấy lá vàng vừa vặn rơi xuống trên mũ cô.
Lục Tác Viễn dừng lại, liếc nhìn chiếc lá trong tay anh, chu mỏ một cái, cười: "Thành phố Bắc Kinh này cũng không phải là nơi anh không rõ ràng, trường học của em thì có gì chứ? Đoán chừng chỉ muốn chụp ảnh để lấy cảnh thôi, anh khoan hãy nói, phong cảnh mùa thu ở trường học của em thật ra rất có cảm giác đó."
Dụ Hoài Húc nhún vai bày tỏ không có hứng thú gì, liếc mấy người kia đã đi xa, chỉ nói câu "thật thú vị".
Xe dừng có hơi xa cổng trường, Lục Tác Viễn cầm túi lớn túi nhỏ leo lên xe, thở hổn hển, không nhịn được oán trách: "Không phải lúc mới đi tới nhìn thấy rất nhiều có thể chỗ đậu xe sao, sao mà anh dừng xa — như — này?"
"Tổ tông, không phải em nói với anh là sợ bị anh hủy trong sạch của em sao?" Động tác cài dây an toàn của Dụ Hoài Húc dừng một chút, quay đầu lại dùng giọng điệu kì quặc có "ý tốt" nhắc nhở cô.
Lục Tác Viễn co lại ở chỗ ngồi cười ha ha, trừng mắt liếc anh một cái, nghĩ thầm rõ ràng chính là cố ý: "Em đâu biết anh thật sự đến chứ, tự nhiên lại dừng xa như vậy. . . Ôi chao, haizz, ôi, anh làm gì thế —"
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đầu liền ăn một cái "cốc đầu", một giây kế tiếp, cả khuôn mặt lại bị cái mũ trực tiếp trùm lên.
"Đây là trừng phạt vì em dám hoài nghi anh."
Xe khởi động.
"Viễn Viễn." Không biết sao, anh lại gọi cô.
"Hả." Lục Tác Viễn phòng bị nhìn anh.
"Anh có nói hôm nay em ăn mặc rất xinh đẹp hay không?"
"Coi như là đánh em một cái, lại thưởng em một quả táo ăn hả?" Cô nâng cái mũ, tức giận hỏi.
"Hôm nay trang phục của anh cũng không tệ chứ?"
"Tạm được, sao vậy, muốn em khen anh sao?"
Hồi lâu, Dụ Hoài Húc mới trả lời cô: "Không cần, chỉ đột nhiên cảm thấy có hơi đáng tiếc, rất lâu rồi chúng ta không có chụp hình cùng nhau nhỉ?"
"Thần kinh." Lục Tác Viễn quay đầu cười nói với anh một câu, chân duỗi một cái đã dẫm vào tờ báo.
"Báo theo dõi kinh tế?" Cô tự mình nhặt lên: "Khó trách lúc nãy em nghe được tiếng lật báo."
Dụ Hoài Húc liếc cô một cái, kiêu căng cười cười: "Hết cách rồi, đã lĩnh giáo qua tốc độ thu dọn đồ đạc nhanh như rùa của em từ lâu rồi, cho nên trước đó mua để giết thời gian ."
Cô bĩu môi, không quan tâm đến lời hài hước của anh: "Nhìn mấy thứ sâu xa như vậy sẽ không cảm thấy. . ." Lật báo, lời của cô khẽ dừng một chút: "Sẽ không cảm thấy nhàm chán chứ?"
Dụ Hoài Húc nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt của cô đang dừng lại ở diễn đàn tài chính kinh tế: "Không nhìn ra, em cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với kinh tế Bắc Âu."
Cô đâu cảm thấy hứng thú với kinh tế Bắc Âu, cô chỉ chợt nhìn thấy tên của anh, sau đó trong đầu lại hiện lên những hình ảnh đứt quãng trong mơ: anh dắt tay của cô, hình như hai người đi ở trên thảo nguyên. . .
"Khụ khụ." Lục Tác Viễn hắng giọng một cái, vội vàng thoát khỏi hồi tưởng. Nhìn người bên cạnh, cô chợt hỏi rất nghiêm túc: "Anh. . . từ nhỏ đến lớn, anh có thầm mến ai hay không?"
Đèn đỏ, xe dừng, Dụ Hoài Húc vừa đúng lúc uống một ngụm nước vào trong miệng, sau đó — trực tiếp phun ra.
"Em cảm thấy anh sẽ thầm mến người nào?" Có lẽ là bị sặc, mặc dù xe tiếp tục đi ở trên đường nhưng hiển nhiên cảm xúc của tài xế có hơi không ổn định.
"Cho nên em tò mò đó?" Lục Tác Viễn quyết định vuốt đuôi, mặt nịnh hót nhìn Dụ Hoài Húc: "Từ nhỏ đến lớn em đã nhận bao nhiêu thư tình thay anh đó, anh không thể thỏa mãn một chút xíu lòng hiếu kỳ của em sao?"
Bên trong xe an tĩnh trong chốc lát, Dụ Hoài Húc mới mở miệng, giống như đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ: "Hình như thật sự không có." Đại khái cảm thấy không nói đến nơi, anh ấy tự mãn bổ sung: "Viễn Viễn, em cảm thấy anh cũng cần thầm mến người khác sao, anh ưu tú như vậy, xuất chúng như vậy , điển hình của con nhà giàu đẹp trai, đứng trong đám người tuyệt đối là hạc đứng trong bầy gà, tuyệt đối cần nhìn lại sao!"
"Tự kỷ tuyệt đối!" Cô không chút khách khí tặng thêm một câu.
Nói xong, cô nghĩ, dù Trình Mặc cũng có thể được gọi là con nhà giàu đẹp trai, cho nên, người quay đầu nhìn anh cũng rất nhiều sao?
Dụ Hoài Húc khịt mũi cười ra tiếng cắt lời cô: "Cho tới bây giờ, không có người đẹp nào anh không đuổi kịp, di~ễnđ ànnnl êq úyđ.ôn chỉ có em gái anh là nhìn chướng mắt."
"Vậy nếu như phụ nữ theo đuổi anh. . . anh sẽ nghĩ sao?" Do dự một chút, cô lại hỏi.
"Viễn Viễn, không phải em muốn thổ lộ với anh ở trên đường cao tốc này chứ?"
Lục Tác Viễn liến nhìn phong cảnh hai bên đang chạy ngược về phía sau, rốt cuộc không nhịn được trả lại anh hai chữ —
"Anh cút!"
Dụ Hoài Húc đưa cô về đến nhà đã hơn chín giờ tối rồi. Trăng thanh gió mát, đèn cửa nhà sáng rỡ, rõ ràng là giữ lại cho cô.
Mở cửa đi vào, phòng khách chỉ còn một chiếc đèn, không sôi nổi giống thường ngày. Ngược lại đèn phòng sách sáng rỡ. Rót chén nước, cô đẩy cửa đi vào, phát hiện bậc thầy Tô đang sắp xếp tư liệu.
"Mẹ, con đã về." Cô bưng chén nước đến gần, nhìn một bàn đầy hình ảnh và bản thảo nghệ thuật gốm sứ, không nhịn được hỏi: "Đã trễ thế này, mẹ chuẩn bị suốt đêm sao?"
"Đây không phải là thuận tiện chờ con sao? Đi cưỡi ngựa với Tiểu Dụ rồi hả?" Tô Niệm hỏi cô.
Lục Tác Viễn gật đầu một chút, "Phong cảnh chỗ đó vô cùng tốt, mai gọi thêm ông và ba nữa, chúng ta cùng đi."
"Được." Tô Niệm gật đầu, xoay người đặt chồng tài liệu đã được sửa ở góc phải bàn lên giá sách.
"Mẹ, sao mẹ lại muốn sắp xếp tài liệu vậy?" Đến gần, cô tựa bên bàn học tò mò hỏi.
"Ngày mai phải đi gặp tổ phụ trách tiết mục của CCTV, cho nên chuẩn bị tài liệu thì bọn họ có thể cảm thấy hứng thú một chút. Đã đồng ý làm cố vấn thì cũng không thể lừa gạt người ta chứ."
Lục Tác Viễn gật đầu một chút, miệng như quét đầy mật nói: "Đúng vậy, đúng vậy, từ trước đến giờ bậc thầy Tô nhà chúng ta đều là người chuyên nghiệp nhất."
Tô Niệm không khỏi bị cô chọc cho cười: "Mấy ngày không thấy, công lực nịnh bợ lại tăng lên."
"Đúng vậy, đúng vậy." Lục Tác Viễn ra sức mà gật đầu, cười hắc hắc, lại uống một ngụm nước rồi chuẩn bị lên lầu, lại bị Tô Niệm gọi lại.
"Tuần này ông đi Thiên Tân rồi, vừa đúng lúc trong nhà dì Trầm có việc cũng xin nghỉ, ba con đi châu Úc rồi, cho nên —"
"Cho nên ngày mai trong nhà không có ai?" Khó trách hôm nay trong nhà vắng vẻ như thế, sau khi Lục Tác Viễn phản ứng thì không nhịn được gào thét: "Vậy ngày mai con ăn gì?" Người xem thức ăn là trời.
"Đến nhà Tiểu Dụ ăn đi."
"Con không muốn." Lục Tác Viễn bật thốt lên, cau mày nhìn bậc thầy Tô, nghĩ thầm khó trách Dụ Hoài Húc nói mình là được nhà họ Dụ bọn họ bao nuôi. Hôm nay cô mới nói anh, chẳng lẽ ngày mai lại làm vậy? Không được, nói như vậy, cô quay đầu lại thì nhất định sẽ bị anh chỉ vào lỗ mũi mà cười.
Tô Niệm đặt mấy tờ giấy vào trong cặp hồ sơ, đi lên trước tắt đèn: "Vậy ngày mai con ở nhà tự mình nấu mì ăn?"
Hai người một trước một sau đi lên cầu thang, Lục Tác Viễn nhìn về cửa phòng sách phía dưới lầu, chợt nghĩ đến điều gì đó. "Mẹ, mẹ nói. . . ngày mai mẹ phải đến CCTV sao?"
"Đúng, đến nói về tiết mục “Ước hẹn nghệ thuật”."
". . . Vậy mẹ, vậy mẹ có thể. . . mang con đi CCTV. . . ăn chực. . . hay không?" Hồi lâu sau, cô chậm rãi hỏi một câu như vậy, nói đến tiếng cuối cùng vì không nắm chắc nên gần như là rất nhẹ nhàng.
Mục đích của cô rất đơn giản, rất đơn giản, cô không ngừng khuyên mình, cô chỉ không muốn tự làm cơm mà thôi!
Ngoài dự liệu của Lục Tác Viễn, bậc thầy Tô ngẫm nghĩ một chút, đồng ý yêu cầu của cô. "Mượn cơ hội này để mọi người quen biết con một chút, cũng rất tốt."