Edit: Nguyễn Hải Hậu | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
Ngoài cửa sổ, mưa phùn lất phất bay. Đóa dâm bụt ướt đẫm nước mưa như thể đang dịu dàng cúi đầu, từng khóm từng khóm hoa tim tím vì ướt mưa mà thêm phần lung linh, đẹp mê hồn.
Lần đầu tiên Mai Nhiễm biết đến loài hoa này là từ cuốn “Y lâm toản yếu”:
Cây dâm bụt vị ngọt tính bình, có tác dụng giảm triệu chứng ho khan, ho ra máu, chữa tổn thương phổi.
Loài hoa này coi sắc trắng thuần khiết không tạp chất là vẻ đẹp chuẩn mực, nhưng cô lại thích màu tím rực rỡ hơn. Nó khiến cô nhớ đến đêm ở Provence, hoa oải hương trải khắp núi đồi, đong đưa trong làn gió lạnh dưới ánh trăng trong trẻo…
Đáng tiếc, hoa dâm bụt sáng nở tối tàn, vĩnh viễn đều không đợi được trăng lên.
“Em có biết ý nghĩa của hoa dâm bụt là gì không?”
Mai Nhiễm sửng sốt, chậm rãi lắc đầu.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, nhìn kĩ hơn thì ánh mắt thâm trầm của anh như ánh lên ánh sáng tím nhàn nhạt: “Dịu dàng, kiên trì.”
Cô không dám hỏi anh có ý gì.
May mắn thay, lúc này đoàn tàu đã tới trạm kế tiếp, mọi người bắt đầu lấy hành lý, chuyện trò náo động. Năm phút sau, số người trong toa đã thay đổi, đông đúc hơn nhiều so với lúc trước, lối đi nhỏ cũng chật ních người.
Nhân viên trên tàu đẩy xe hét lớn: “Hạt dưa, đồ uống, nước khoáng, cháo Bát Bảo đây”, tới chỗ này thì biến thành “Nào nào, mọi người để gọn chân vào.”
Tối hôm qua Phó Thời Cẩn ngủ không ngon nên nhắm mắt dưỡng thần, Mai Nhiễm không dám nhìn chằm chằm mặt anh trong lúc ngủ nên chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn một cái.
Phía ghế đối diện cũng đổi thành hai người khác, một bà cụ tóc trắng mặc bộ quần áo xanh và một người phụ nữ tóc ngắn khoảng tuổi đang ôm một đứa bé trong lòng.
Bà cụ hỏi chuyện người phụ nữ: “Cháu đưa con về nhà hay đi đâu vậy? Định xuống ở ga nào?”
Người phụ nữ kia có vẻ không thân thiện lắm, chỉ tùy tiện đáp lại một hai câu.
“Bà thấy bé con này xinh xắn quá, ngủ còn cắn ngón tay đến chảy nước miếng, lớn lên chắc chắn sẽ thông minh!”
Người phụ nữ vội vàng xoay người, đứa bé trong lòng bỗng khóc ầm lên, miệng nhỏ nhắn há to, tiếng khóc lanh lảnh nghe đến thảm thiết.
Mai Nhiễm nghiêng đầu nhìn người ngồi cạnh, thấy anh chỉ hơi chau mày, không mở mắt, cô lại nhìn về phía đối diện cảm thấy có chút đau lòng.
Để con khóc thành như vậy, sao người mẹ lại không dỗ dành một chút chứ?
Bà cụ cũng thấy không ổn: “Này cháu, không thể để con khóc như vậy được, cháu xem nó khóc đến tím tái mặt mày rồi”, bà lại than một tiếng “Mấy người trẻ tuổi các cháu bây giờ phần lớn là không biết chăm trẻ con, nào đưa đây, để bà dỗ nó giúp cho…”
Vẻ mặt người phụ nữ ngay lập tức trở nên cảnh giác, tựa kiểu gà mái xù lông lên, nhưng đứa bé khóc càng dữ, khóc đến mức gần như không thở nổi khiến cho những người đang nghỉ ngơi trên tàu rất khó chịu, cô ta phải đấu tranh tư tưởng một lúc mới đưa đứa bé cho bà cụ.
Quả nhiên kinh nghiệm của bà cụ rất phong phú, chỉ trong chốc lát đã dỗ cho đứa bé không khóc nữa, cái miệng nhỏ xíu còn cười “ha ha ha”
“Cám ơn”, người phụ nữ ngay lập tức ôm lại đứa bé.
“Khụ. Không có gì mà”, bà cụ xua xua tay hỏi: “Bé nhà cháu được mấy tháng rồi?”
Thái độ của người phụ nữ không còn cứng nhắc như lúc nãy nữa: “Được hơn bốn tháng.”
Cô ta lấy bình sữa từ trong túi ra cho đứa bé uống được hơn một nửa thì đứa bé lại ngoan ngoãn ngủ tiếp.
“Ha ha” bà cụ cười rộ lên: “Bé con vẫn còn đang bú, đáng yêu quá!”
Mai Nhiễm nhìn chằm chằm đứa bé đang nắm chặt quả táo đỏ mà bà cụ cho, lại nhìn dáng vẻ thờ ơ của người phụ nữ kia, cô nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Thời gian không còn nhiều, lối đi thì chật người, điện thoại thì hết pin, tất cả thật là trùng hợp.
Phó Thời Cẩn đột nhiên cảm thấy có người kéo nhẹ tay áo mình, lập tức mở to mắt.
Mai Nhiễm nói nhỏ bên tai anh: “Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”
Phó Thời Cẩn đưa điện thoại cho cô ngay mà không thắc mắc, sau đó anh nhìn thấy cô bấm số , hơi kinh ngạc.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, Mai Nhiễm trò chuyện với người đầu dây bên kia bằng Tiếng Anh một cách lưu loát: “Xin chào… Tôi nghi ngờ có người buôn bán trẻ em…”
Cô như có như không liếc nhìn người phụ nữ, thấy cô ta không có phản ứng gì thì lại nói chuyện tiếp.
Thấy vậy, Phó Thời Cẩn cũng nhìn lướt về phía đối diện, quả nhiên người phụ nữ kia có vẻ trốn tránh, vẻ mặt khẩn trương, để tránh bứt dây động rừng, anh nhanh chóng dời mắt.
Mai Nhiễm cố gắng khiến mình trấn tĩnh lại, nhưng giọng nói của cô vẫn run run, khiến phát âm Tiếng Anh trở nên hơi không rõ ràng: “Đúng, đoàn tàu số D ở hướng thành phố S đi về phía Tây, tôi nghe nói cô ta định xuống trạm kế tiếp, từ đây đến trạm đấy còn khoảng phút nữa…”
Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện như vậy nên không tránh khỏi khẩn trương. Đương nhiên, cô cũng có thể chọn phương án kín đáo hơn, chỉ nhắn tin hoặc đi sang toa khác nhưng thời gian không cho phép.
Nếu như đó thật sự là một đứa bé bị bắt cóc, nếu nó thật sự bị người phụ nữ kia mang đi, Mai Nhiễm không dám tưởng tượng đến hậu quả sau đó.
“Honey” Phó Thời Cẩn cười khẽ nghiêng người qua, sờ cổ tay mảnh khảnh của cô, ngón tay thon dài trượt nhẹ xuống, nắm bàn tay đang run của cô, anh cũng dùng Tiếng Anh nói chuyện với cô: “Đừng khẩn trương, lúc nhân viên đến soát vé, tôi vô tình nhìn lướt qua, đúng là cô ta đến trạm Tây Kinh.”
Giọng nói của anh hơi lạnh, nhưng lại có sức mạnh khó hiểu khiến cô an tĩnh lại.
Mai Nhiễm thở ra một hơi, lặp lại một lần nữa với đầu dây bên kia, đến khi họ xác nhận, mới tắt điện thoại đi.
Lúc này, người phụ nữ phía đối diện đột nhiên nhìn về phía Mai Nhiễm, mắt cô hơi mở, tim như thắt lại.
Phó Thời Cẩn dùng tay che mắt cô, hơi hơi xoay người, nghiêng đầu dựa vào vai của cô, dùng động tác thân mật giữa hai người yêu nhau che đi ánh nhìn thăm dò kia: “Đừng khẩn trương, tôi vẫn luôn ở đây, hửm!”
Âm cuối nhẹ nhàng, giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua bên tai.
Mặt Mai Nhiễm ngay lập tức đỏ hồng đến tận mang tai.
Cô càng khẩn trương hơn.
Cô đang mặc một cái áo chiffon không tay, anh ngồi gần như vậy, mặt anh tựa sát vào phần da lộ ra, đôi chân thon dài cũng dựa gần cô… Tim Mai Nhiễm cũng theo hơi thở thong thả kia mà run lên, không thể kìm nén.
Hai tiếng trôi qua thật lâu, nhưng cũng may là đến nơi rồi.
Người phụ nữ ôm đứa bé thở phào nhẹ nhõm, không ngờ vừa xuống tàu đã bị hai người đàn ông trình giấy chứng nhận rồi khống chế, vẻ mặt liền tuyệt vọng.
Mai Nhiễm theo đoàn người đi ghi chép lời khai.
Mãi một lúc sau cô mới phát hiện ra tay cô vẫn luôn được nắm chặt, bàn tay ấm áp có lực, cô trộm cong khóe môi nở nụ cười.
Sau khi làm xong biên bản, vì còn cần phải kiểm tra đối chiếu nên hai người vẫn phải chờ, người phụ trách tiếp đón họ là một cô gái trẻ tuổi.
“Người phụ nữ kia nhận tội rồi, chồng cô ta tốn hai vạn tệ để mua đứa bé từ bọn buôn người, vốn định mang về quê nuôi, sợ đứa nhỏ khóc ở trên đường đi, nên pha thuốc ngủ vào sữa cho nó uống…”
“Nhưng mà, tôi hơi tò mò.” Cô nhìn Mai Nhiễm hỏi: “Sao chị biết cô ta không phải là mẹ đứa bé?”
Phó Thời Cẩn cũng tò mò liền quay qua nhìn cô.
“Tôi nghe cô ta nói đứa bé được hơn bốn tháng, nhưng theo suy đoán thì đứa trẻ phải được sáu tháng mới phân biệt được hoàn cảnh xa lạ hoặc quen thuộc, cảm xúc biến hóa theo các kích thích thay đổi từ môi trường bên ngoài, cũng có thể làm những động tác ngồi, cầm nắm đơn giản.”
Mai Nhiễm liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái “Đứa bé kia đã có thể cầm chặt một quả táo đỏ, chắc chắn phải sáu tháng trở lên. Tôi nghĩ là một người mẹ không thể không nhớ con mình bao nhiêu tháng. Hơn nữa, lúc đấy cô ta rõ ràng rất khẩn trương và lo lắng.”
Cô gái trẻ tuổi tấm tắc khen: “Chị quan sát tinh tế quá, đúng là không thể tưởng tượng được! Nếu không có chị, một gia đình sẽ bất hạnh mất đi đứa con, chị vừa cứu được…”
“Đây là việc nên làm mà.” Mắt Mai Nhiễm nhìn xuống, lông mi dài đen nhánh che khuất đáy mắt có tâm tình khác thường: “Mỗi đứa trẻ nên được lớn lên khỏe mạnh bình an bên cạnh bố mẹ của mình.”
Phó Thời Cẩn nhìn cô, ánh mắt u ám, không biết anh đang nghĩ gì.
Chỉ một lát sau bên trong có người đi ra thông báo: “Không còn vấn đề gì nữa, ký tên xong là hai người có thể đi.”
Mai Nhiễm ký tên rất đẹp, nữ cảnh sát trẻ tuổi thần bí cười hề hề ngó qua hỏi: “Weibo của chị có phải là “Suy Nghĩ Thật Kỹ” không?”
“Sao cô biết?” Mai Nhiễm vô cùng kinh ngạc.
“Có phải tháng sáu vừa rồi chị đi Tân Cương, có chụp một bức ảnh ở Hồ Dương?”
Mai Nhiễm nhớ ra là mình có để ảnh đấy trên Weibo nhưng lúc đó thời tiết quá nóng, cô trùm khăn che mặt chỉ lộ ra đôi mắt thôi mà: “Làm thế nào mà cô nhận ra tôi?”
Cô bé đắc ý cười: “Khi chị khom người xuống ký tên, em nhìn thấy hình xăm một gốc hồng mai trên ngực chị, em là fan trung thành của chị đấy, trước kia em còn nhờ một đồng nghiệp bên phòng giám định phóng to ảnh chị cơ…”
Cô bé lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn lỗi lạc đứng gần đó, liếc mắt một cái rồi nói: “Chị yên tâm, em sẽ giữ bí mật, nhưng mà chị cũng đừng để nam thần chờ lâu nhé. Em chúc anh chị lễ thất tịch vui vẻ!”
Mai Nhiễm nghe mà không hiểu gì cả.
Lúc ra tới ngoài thì sắc trời đã tối, mưa lác đác rơi, đường đi ướt dầm dề. Hai người ăn cơm xong thì cũng đến h.
Bọn họ đã lỡ mất trạm đích của mình, đành phải ở lại Tây Kinh một đêm, ngày mai mới về thành phố A.
Gọi điện thoại đến mấy khách sạn đều đã hết phòng. Do hai ngày nay Tây Kinh có tổ chức một hội chợ lớn, tất cả các khách sạn lớn đều phải đặt phòng trước một tháng.
Trùng hợp một điều, hôm nay là thất tịch, lại đúng vào cuối tuần, thành ra đến khách sạn bậc trung cũng không thoát được khỏi các cặp tình nhân cuồng nhiệt…
Cuối cùng hai người đành phải tìm phòng trọ gia đình, cô bé ở quầy thu ngân đang nhai kẹo cao su hỏi: “Chỉ còn một phòng một giường đôi và một phòng hai giường đơn, anh chị chọn phòng nào?”
Mai Nhiễm hỏi cô bé: “Không có phòng đơn hả em?”
“Không có”
“Vậy chúng ta đi thôi” Mai Nhiễm bất đắc dĩ nói.
Cô bé ở quầy thu ngân ngẩng đầu, dưới làn tóc mái rực rỡ màu mè là khuôn mặt trông rất trẻ, cô liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt bình tĩnh rơi vào Phó Thời Cẩn: “Anh đẹp trai, chỗ này chắc chỉ còn lại có hai phòng, anh thực sự không định xem xét một chút hả?”
Cô bé chưa nói xong thì có tiếng đẩy cửa, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào. Họ đang lầm bầm oán giận trời mưa, đi hơn nửa thành phố mà khách sạn nào cũng chật ních, sau đó thì thuê luôn phòng đôi kia.
“Bây giờ chỉ còn một phòng thôi.”
Đang lúc Mai Nhiễm do dự thì một bàn tay thuôn dài từ sau lưng cô vươn ra đưa thẻ tới: “Chúng tôi thuê”
“Đưa tôi chứng minh thư của chị.”
“A! ừm!”
Mai Nhiễm còn chưa bừng tỉnh thì đã bị Phó Thời Cẩn cầm theo thẻ phòng kéo cô đi vào.
Cô ngơ ngác nhìn tấm biển treo trên cửa phòng khẽ đọc thành tiếng “Khách sạn Phong Lâm Vãn?”
“Sao vậy?”
“Không.” Mai Nhiễm cắn môi “Chỉ là tôi nhớ tới một bài thơ cổ.”
Chắc anh được tiếp nhận nền giáo dục phương Tây nên không mấy khi đọc thơ cổ Trung Quốc đâu nhỉ?
Người đàn ông đứng ở dưới đèn hành lang, dáng người cao như ngọc, một tay đút túi quần, ánh đèn nhu hòa khiến gương mặt anh trở nên mờ ảo, nhưng âm thanh trầm thấp lành lạnh lại nghe rõ ràng “Là bài ‘Lên núi’ của nhà thơ lớn đời Đường – Đỗ Mục?”
Đáy lòng Mai Nhiễm truyền đến tiếng “lộp bộp”
Phó Thời Cẩn hơi hơi nheo mắt:
Đi lên núi lạnh đường mòn
Nhà ai mây trắng gió luồn thong dong
Dừng xe chiều ngắm rừng phong
Đẫm sương lá đỏ như hồng tháng Hai.
Bản dịch của Trầm Vân.
“Thì ra là vậy” Anh gật gật đầu “Rất có ý tứ.”
“Có vẻ như em rất khẩn trương, sợ ở cùng một phòng với tôi?”
“Không phải ạ.” Mai Nhiễm lắc đầu “Tôi tin anh.”
Mái tóc đen trước trán che đi ánh mắt cười của anh “Tin gì ở tôi?”
“Tin anh là chính nhân quân tử.”
Anh nhìn cô đầy thâm ý, cắm thẻ phỏng mở cửa đi vào, mở đèn.
Mặt Mai Nhiễm đỏ bừng, cô cúi gục đầu xuống thì nghe thấy anh nói “Tôi không phải.”
Không phải? Cô mơ hồ không hiểu, không phải cái gì?
Ơ, không phải chính, nhân, quân, tử sao?