Edit: Phương | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
Mai Nhiễm cũng không ngờ một cú click chuột nhẹ nhàng của mình lại gây ra chấn động không kém gì vài cái đập cánh tạo thành lốc xoáy của những con bướm ở rừng mưa Amazon.
Sóng to gió lớn đã sớm oanh tạc trên Weibo.
Khu vườn bí mật của anh và em: Đặc biệt đặc biệt! Mười triệu người cùng chứng kiến thời khắc này, ngày tháng , lúc :. Cuối cùng “Suy Nghĩ Thật Kỹ” cũng đã follow nam thần. [loa loa] [loa loa] [loa loa].
Đại vương phái ta đi tuần núi: Phó Thời Cẩn Phó Thời Cẩn Phó Thời Cẩn, chúc mừng nam thần được thỏa nước nguyện! [lệ rơi đầy mặt]
Áp lực nhỏ: Chờ, được, mây, tan, nhìn, trăng, sáng, rồi! Sao mà có cảm giác như đang gả con gái ra ngoài vậy nè?! [lệ rơi]
Chập cheng không nói lời nào: Chúc mừng nam thần Phó Thời Cẩn của tôi, chúc mừng nữ thần “Suy Nghĩ Thật Kỹ” của nam thần, chúc hai bạn tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử! Hai bạn nhất định phải thật hạnh phúc. [rưng rưng chúc phúc]
Gót chân nhỏ hồng nhạt: Sao thím lầu trên lại thế? @Chập cheng không nói lời nào đã thấy ngu chưa?
Chập cheng không nói lời nào: Đây là mị xúc động, xúc động có hiểu hay không?! Dù sao sớm hay muộn cũng có ngày này, mị gửi lời chúc trước, thím có ý kiến giề? [dao nhỏ] [dao nhỏ]
Chỉ trong một đêm, đề tài: cuối cùng “Suy Nghĩ Thật Kỹ” đã follow nam thần có lượt xem vô cùng cao, lên tới triệu.
Cuối cùng lượng lớn các fan thao thức vì nam thần cũng hạ được tảng đá nặng trong lòng, đến cả một người không hề hoạt náo như thiên hậu Dư Thanh hôm sau cũng chen một chân, cô trực tiếp chia sẻ bài viết mới nhất của Weibo ‘Suy Nghĩ Thật Kỹ’:
“Chợt nhận ra bản thân cần rất nhiều dũng khí để…”
Dư Thanh v: Cuối cùng thì cái đuôi hồ ly không giấu nổi đúng không? Mị chỉ im lặng xem mà không nói nên lời nè. Đến đây nào, chúng ta cùng nhau tạo câu: “Chợt nhận ra bản thân cần rất nhiều dũng khí để …”@Suy Nghĩ Thật Kỹ
Fan a: Chợt nhận ra bản thân cần rất nhiều dũng khí để [giảm béo?]
Fan b: Chợt nhận ra bản thân cần rất nhiều dũng khí để [đối mặt với ngày mai?]
Tay không bổ sầu riêng: Hắc hắc hắc, tôi cũng đến để tham gia náo nhiệt. Chợt nhận ra bản thân cần rất nhiều dũng khí để [yêu Phó Thời Cẩn] @Suy Nghĩ Thật Kỹ, giải thế này đúng không?
Bình luận này rất nhanh đứng đầu.
Dư Thanh vờ như không cẩn thận lỡ tay nhấn like một cái, trắng trợn xem trò hay mà không sợ lớn chuyện.
Xem đến đây, Mai Nhiễm ho nhẹ một tiếng, chột dạ mà cất luôn điện thoại di động.
Phòng khám không có người bệnh nào. Cô bé trợ lý miệng vốn luôn huyên náo không ngừng sắp phải tham gia một cuộc thi quan trọng vào tháng sau, lúc này cũngđang yên lặng vùi đầu vào quyển sách rồi.
Mai Nhiễm không biết nên nói cho cô bé thế nào, nhưng lại có hơi tò mò liệu cô ấy sẽ phản ứng ra sao khi biết mình là “Suy Nghĩ Thật Kỹ”? Chắc là phải thét lên chói tai rồi, nói không chừng còn xông lên ý chứ…
Thôi thì đợi cô ấy tự mình phát hiện hoặc để cô ấy chủ động hỏi thôi.
“Chị đến phòng ngoại khoa tim một chuyến, có gì thì gọi điện báo cho chị.”
Đầu cô trợ lý còn chưa ngẩng lên, chỉ ủ rũ đáp: “Vâng.”
Mai Nhiễm bước vào phòng ngoại khoa tim phát hiện không khí bên trong vô cùng nặng nề, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Châu Nhất Miểu lạnh lùng, khi thấy cô mới hòa hoãn một chút: “Không có gì, chỉ là xảy ra một chút va chạm nhỏ thôi.”
Một bác sĩ nữ ngồi bên cạnh anh giật giật môi, có vẻ định nói điều gì, nhưng lại nhịn xuống.
Vẻ mặt của vài vị bác sĩ khác cũng giấu giấu diếm diếm, như thể có điều gì không hay đã xảy ra.
“Tất cả giải tán đi, cứ theo kế hoạch đã thảo luận tối qua mà tiến hành.”
Bác sĩ nữ kia cố gắng nhìn chằm chằm Châu Nhất Miểu, tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu nổi lo âu tràn ngập: “Anh đã quên vụ bác sĩ Tôn rồi sao? Anh ấy vốn là bác sĩ có năng lực nhất trong khoa chúng ta, chỉ vì không cẩn thận…”
Mai Nhiễm đã đoán được sơ sơ qua nội dung đối thoại của họ, trong lòng trầm xuống.
Lúc cô mới chỉ trong thời gian thực tập, bác sĩ Tôn này đã là nhân vật số một trong bệnh viện. Tuổi còn trẻ nhưng đã được đặc cách lên chức phó chủ nhiệm khoa, tiền đồ xán lạn. Không ai lại có thể ngờ, một lần phẫu thuật bắc cầu động mạch vành cho bệnh nhân AIDS, trong lúc thao tác, anh ta bất cẩn bị dao phẫu thuật cắt vỡ bao tay cao su, máu nhanh chóng chảy đầy tay. Tuy rằng kịp thời rửa sạch, sau đó liên tục dùng thuốc chống phơi nhiễm, nhưng cuối cùng vẫn được chẩn đoán chính xác là nhiễm HIV. Vị bác sĩ quang minh lỗi lạc này chủ động nộp đơn xin từ chức, rồi sau đó không biết tung tích. Một vì sao sáng chói như thế rớt xuống, ai lại không thương xót?
Bác sĩ là một nghề thiêng liêng, đằng sau ánh hào quang kia, chính là những gian khổ và ảm đạm nào ai biết.
Lúc này, Châu Nhất Miểu cũng gặp phải lựa chọn như vậy. Thậm chí còn gay go hơn, anh chưa từng có kinh nghiệm phẫu thuật cho bệnh nhân nhiễm AIDS.
Ban đầu, bệnh nhân kia được vị bác sĩ khác phụ trách, nhưng bởi vì nguyên nhân “đặc biệt” nên bên trên quyết định chuyển giao cho anh.
“Tiểu Trương”, Châu Nhất Miểu dập tắt điếu thuốc còn đang kẹp ở giữa ngón tay: “Em đọc lại lời tuyên thệ của thầy thuốc khi mới trở thành sinh viên khoa y cho anh.”
“Em…”
Thời gian thực tập cùng Châu Nhất Miểu, cô ấy sớm nảy lòng ái mộ với người đàn ông phong độ dịu dàng này, thế nên lúc này mới ngăn cản – dù cô ấy biết rõ chẳng có tác dụng, vì theo tính tình người này thì…
“Đọc!”
Ngày thường Châu Nhất Miểu đều gần gũi bình dị, mọi người làm sao thấy được bộ dạng nghiêm khắc của anh như lần này. Nhóm y tá nhìn nhau, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Vị bác sĩ nữ bị anh chỉ đích danh, trong chốc lát nước mắt vòng quanh. “Thời khắc khi tôi bước vào trường Y thiêng liêng, đã cẩn trọng, trang nghiêm mà tuyên thệ: Tôi tình nguyện hiến thân cho y học… Tôi quyết tâm đem hết toàn lực loại bỏ ốm đau cho nhân loại, hướng đến sức khỏe toàn diện, bảo vệ sự thiêng liêng và vinh dự của y học…”
Cô nghẹn ngào, đứt quãng, cuối cùng đọc không nổi, xoay người che mặt, hai vai run run dữ dội.
Mai Nhiễm chạy nhanh đến, đưa một tờ khăn giấy qua.
“Đàn anh, hiện tại đã tiến hành đến bước nào rồi?”
Châu Nhất Miểu nói: “Tối qua thảo luận phương án suốt đêm, sẽ mau chóng có thể tiến hành phẫu thuật.”
Mai Nhiễm vỗ vai anh vài cái, tỏ vẻ im lặng đồng tình.
Cô ủng hộ bất cứ quyết định nào mà anh đưa ra.
“Châu, bác sĩ Châu”, cô bác sĩ kia bình tĩnh lại đôi chút, hốc mắt vẫn hơi phiếm hồng, thút thít, nói: “Em xin lỗi, em sai rồi. Em …A!”
Gần như trong nháy mắt, một người đàn ông to cao mặc áo đen đột nhiên từ ngoài cửa xông vào, tóm cổ cô ấy, ra sức mà kéo cô ấy đi…
Tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ bởi biến cố bất ngờ này nên không kịp phản ứng. Người đàn ông kia nhìn bọn họ một cách hung tợn: “Cái bệnh viện chó má gì thế này, bác sĩ chó má gì chứ?” Gã ta nhổ một bãi xuống đất: “Đi liên tục đến ba bệnh viện cũng không đồng ý phẫu thuật cho người yêu tao, bố mày cũng không tin là không được! Tao nói cho chúng mày nghe, trong tay tao là kim tiêm nhiễm AIDS…”
Gã ta chưa nói xong, mọi người đã biến sắc.
Châu Nhất Miểu tương đối bình tĩnh: “Anh bỏ kim tiêm xuống trước, chuyện gì chúng ta cũng có thể thương lượng mà…”
“Chó má!” Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Bọn bác sĩ chúng mày đúng là ngụy quân tử, miệng nói một đằng, lòng lại nghĩ kiểu khác, nếu hôm nay không phẫu thuật cho vợ tao, có tin tao…” Hắn ta di chuyển kim tiêm đến gần động mạch cổ của cô bác sĩ kia.
Bác sĩ tên Tiểu Trương sớm đã sợ tới mức hai chân sắp nhũn cả ra, ngay cả một câu cũng chẳng nói nổi, chỉ còn khuôn mặt bất lực rơi nước mắt.
Bên ngoài cửa đã chật kín bệnh nhân xem náo nhiệt, hạ giọng chỉ trỏ sang bên này, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Mai Nhiễm chưa trải qua trường hợp này bao giờ, lòng cũng bắt đầu phát hoảng.
Châu Nhất Miểu che cả người cô ở phía sau, giọng điệu vẫn ôn hòa chu đáo với người đàn ông kia, nhưng tâm trạng đối phương lại vẫn kích động, hai bên không ngừng giằng co.
Trong phòng khám Trung y, Điền Điềm đang muốn đứng lên rót chén nước, bỗng nhiên nghe đến y tá vừa chạy vừa nói trên hành lang: “Phòng ngoại khoa tim bên kia có bệnh nhân dùng kim tiêm nhiễm AIDS uy hiếp bác sĩ…”
Trong lòng cô nàng cũng “lộp bộp” một cái, ngoại khoa tim mạch? Đàn chị vừa nãy không phải bảo đi đến ngoại khoa tim mạch sao?
Buông vội cái chén rồi vội vàng chạy theo, không nghĩ tới thiếu chút nữa đã đâm vào một người, Điền Điềm vội vàng xin lội: “Xin lỗi. A, anh Phó!?”
Trong tình huống khẩn cấp, cô nàng cũng không còn vẻ mê trai nữa: “Anh tới khám lại sao? Bác sĩ Mai không có ở đây, chắc phải dợi trong chốc lát…”
“Cô ấy đang ở đâu?”
Nghe Điền Điềm nói xong, mày Phó Thời Cẩn nhanh chóng nhíu lại: “Đưa tôi qua đó xem.”
Phòng ngoại khoa tim, hai bên vẫn đang giằng co, Mai Nhiễm đã gọi bảo vệ đến thông qua hệ thống bệnh viện. Bởi vì kim tiêm nhiễm máu AIDS kia quả thật rất nguy hiểm, họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đợi ở ngoài cửa, chờ đợi thời cơ tốt nhất để cứu viện.
Nữ bác sĩ bị bắt cóc kia sắp không chịu nổi, mấy vị bác sĩ khác cũng không biết làm thế nào, có một vài y tá thực tập còn nhỏ giọng nức nở, còn Mai Nhiễm lòng như lửa đốt.
Châu Nhất Miểu giải thích hết lần này đến lần khác: “Phương án phẫu thuật đã thông qua rồi, nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì ngày mai có thể tiến hành…”
Tuy nhiên, người đàn ông dường như một câu cũng không nghe lọt, cặp mắt gã căng đỏ, một mực kêu: “Tên lừa đảo.”
Ngay lúc mọi người đang nóng ruột, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, người đàn ông áo trắng quần đen đơn giản, hành động nhanh nhẹn lưu loát, trong tay anh cầm theo một dùi cui, bước chân rất nhẹ nhưng đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã từ từ ép sát …
Thời gian tựa như ngừng tại một khắc kia.
Vài y tá mở to hai mắt, không thể tin bản thân được đã chứng kiến cảnh đó. Mai Nhiễm nhìn anh xuất hiện, đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó một cảm giác xa lạ mà phức tạp lấp đầy trái tim, vừa căng trướng vừa ấm áp.
Châu Nhất Miểu dường như đã nhận ra tính toán của người đó, anh bắt đầu thay đổi đề tài, nói đến phương án phẫu thuật cùng với xác suất thành công, người đàn ông kia quả nhiên bị thu hút sự chú ý, ngẩng đầu nhìn qua…
Nhanh như chớp bắt lấy cơ hội, Phó Thời Cẩn giơ dùi cui nắm chặt trong tay, nhanh chóng dùng sức đập lên vai gã, nghe thấy một tiếng “cộc” lanh lảnh của xương bả vai bị nứt ra. Cánh tay người đàn ông bị mất lực, kim tiêm cầm trong tay cũng theo tiếng động mà rơi xuống.
Nữ bác sĩ vô lực trượt xuống sàn, Phó Thời Cẩn nhanh tay nhanh mắt khống chế người kia, cánh tay chống ở trên tường, động tác nhanh gọn, sạch sẽ lưu loát.
Bảo vệ cũng lập tức xông vào, khống chế gã đàn ông gây chuyện kia.
Một trận giằng co kết thúc tốt đẹp, quần chúng vây xem ngoài cửa vỗ tay ào ào, Điền Điềm cũng há to miệng hít một hơi lớn.
Dọa chết người! May là không có chuyện gì.
Phong thái cực kỳ bình tĩnh kia, động tác đẹp trai không chút thừa thãi, cô che mặt, hình tượng nam thần ở trong lòng lại thêm một tầng chói sáng.
Phó Thời Cẩn quét mắt qua, thấy Mai Nhiễm cách đó không xa cũng đang nhìn anh, hốc mắt hơi đỏ. Anh sửng sốt thì cô cũng đã chạy tới, trực tiếp kéo anh đi ra ngoài, về khoa Trung y.
Cửa đóng “Ầm” một tiếng, thần kinh Mai Nhiễm đang căng ra cũng dần thả lỏng.
“Rốt cuộc thì anh có biết chuyện vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không!?” Cô thấy cảnh đó vẫn còn hơi sợ hãi, trái tim hốt hoảng, “Đó là kim tiêm nhiễm máu AIDS đó! Nếu như không cẩn thận thì…”
Mai Nhiễm gần như không dám tưởng tượng hậu quả của việc đó, anh đang khỏe mạnh như vậy, nhân cách lại tốt đẹp, còn cả đoạn đường dài phải đi, anh sao có thể bị dính với ‘Bệnh AIDS’? Nếu quả thật như thế, cô tình nguyện người chịu là mình!
“Anh có biết vừa rồi em lo lắng thế nào không, em…”
Người đàn ông im lặng nhìn cô, mặc kệ cô đánh vào ngực mình. Nghe đến đó, sự trầm tĩnh trên mặt lộ ra nét cười vô cùng dịu dàng. Anh hơi khom người, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
“Không sao”, Giọng của anh thật dịu dàng, dịu dàng hơn cả nụ hôn của anh, “uhm?”
Đôi môi gần ngay trước mắt, Mai Nhiễm rõ ràng nghe thấy âm thanh càng ngày càng chấn động mãnh liệt từ trong lồng ngực, là của mình, cũng có của anh.
Phía sau cô là bàn làm việc, bị động tác của anh ép tới làm lưng hơi ưỡn cong lên, càng dễ dàng cho anh tạo thành tư thế thân mật, bàn tay người đàn ông thuận tiện ôm thắt lưng cô.
Hơi ấm tỏa ra từ bàn tay áp sát…vậy mà vừa vặn.
Hơi thở của hai người từ từ quấn quýt lấy nhau, Mai Nhiễm nhắm hai mắt, nhẹ nắm lấy ống tay áo người đàn ông, cùng anh chia sẻ tư vị thân mật.
Ánh mắt Phó Thời Cẩn sâu thẳm, nhìn hai gò má của người con gái trong ngực đã phiếm hồng, bên môi vẽ lên ý cười nhàn nhạt, đầu lưỡi khẽ mở đôi môi đỏ mọng của cô, dần dần hôn sâu hơn.
Nụ hôn đầu tiên này, là thuộc về anh.